Ánh Dương Tàn
Phần 36
Trước hành động đột ngột này của Long, tôi chỉ biết giật mình trơ mắt ngước lên nhìn anh đang càng ngày càng sát với mình, cổ họng khô khốc đắng ngắt không nói được từ nào ngoài việc mấp máy những lời thì thầm nơi cổ họng. Khoảng cách này, thật sự gần quá, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của chúng tôi quyện vào nhau nóng rực, những sợi lông tơ trên da mặt cũng phe phẩy theo từng nhịp tạo nên cảm giác ngứa ngáy, càng lúc càng khiến cho tôi lu mờ lí trí của mình, ngồi im đó để mặc Long làm càn.
Đây có lẽ là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc gần với nhau như vậy, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn anh ta ở khoảng cách gần chỉ cách có vài cm. Người đàn ông này, so với chú của tôi, nét chững chạc với tuấn tú đều ngang nhau không thua kém thứ gì, đến từng sợi lông mi cũng dài và rậm, đen nhánh hơn cả tôi, đẹp tới mức những minh tinh trên màn ảnh truyền hình có người thật sự còn kém xa. Bảo sao con Nhung nó lại phát điên phát dại vì anh ta như vậy cũng đúng mà.
Cứ mải chìm trong suy nghĩ mông lung của chính mình, tôi không hề để ý đến việc chúng tôi vẫn giữ tư thế mờ ám như vậy cho đến khi đôi môi mình bị Long áp xuống, nhẹ nhàng mơn trớn cắn mút mới trở về thực tại, vội vàng giãy dụa với suy nghĩ chỉ muốn thoát khỏi điều đấy. Thế nhưng mọi thứ lúc này đối với tôi lại quá chậm, mọi phản kháng đều trở nên vô nghĩa trước sự kìm chặt của Long. Không dãy dụa được, không đánh được, tôi chỉ biết ngồi im chịu đựng từng cảm giác thân mật đó, đến khi anh ta dừng lại mới hổn hển, trách không được , tức giận cũng chẳng xong.
– Anh… anh… sao anh lại có thể tuỳ tiện như vậy. Em với anh, chúng ta…
– Chúng ta làm sao. Nhóc, em đừng nói với tôi em không hiểu những lời tôi vừa nói. Tôi yêu em, tôi muốn em quên đi người đàn ông kia để chấp nhận tôi, việc ấy đối với em khó khăn như vậy sao.
Long đưa đôi mắt buồn bã nhìn tôi, giọng nói của anh ta nghe thôi cũng đủ thấy nó thất vọng cỡ nào, tuyệt vọng ra sao, thành công đẩy tôi vào thế khó xử. Thật ra tôi không hề yêu Long, nhưng tôi cũng không muốn anh ta buồn vì dù sao những lúc tôi khó khăn luôn là người đàn ông này bên cạnh tôi an ủi, lo lắng cho tôi mọi điều. Nhưng tôi cũng sợ, sợ tôi cứ giữ im lặng, mối quan hệ giữa chúng tôi càng trở nên mờ ám hơn, trở nên bế tắc hơn khi tôi chẳng biết nó đứng ở quan hệ gì.
Tôi yêu chú, đó là sự thật. Cho dù người đàn ông kia có gây cho tôi bao nhiêu đau khổ hay thương tổn tôi vẫn cứ yêu, yêu đên điên dại vẫn không muốn dừng lại. Những đêm nằm trong căn nhà giam bẩn thỉu lạnh lẽo đó, người tôi nhớ tới vẫn chỉ có chú, người tôi muốn gặp vẫn chỉ là chú. Tôi yêu chú nhiều như thế, chúng tôi dằn vặt nhau như thế, cứ tưởng ông trời sẽ an bài, nhưng không ngờ, ông ấy độc ác tới mức làm tôi mất hết rồi. Không cho tôi cơ hội tha thứ cho chú sau mọi chuyện đau lòng kia, không cho chúng tôi bỏ qua cho nhau, mà để chúng tôi, lần lượt lần lượt cầm dao đâm vào tim nhau đến chảy máu mới thấy hả hê hả dạ. Chính vì vẫn còn yêu người kia như thế, nên trước những lời nói van nài này của Long, tôi chỉ có thể tàn nhẫn mà buông lời từ chối, nói lời thành thật từ tận đáy lòng bản thân của mình.
– Long.. anh biết đấy. Người em yêu trước sau vẫn chỉ là chú ấy, cho dù chú ấy đối xử với em tệ bạc như thế nào, chú ấy lấy người khác hay không còn yêu em nữa, em vẫn chẳng thể nào quên được. Em yêu chú ấy quên đi bản thân mình, yêu chú ấy đến ngu muội thành kẻ điên dại vẫn không muốn dừng lại.
– Vậy thì em quên anh ta đi, quên đi là được mà. Sao em phải khổ sở như thế, sao em cứ phải hành hạ bản thân mình như thế. Em không thấy anh ta đối xử với em như thế nào hay sao. Não em bị úng nước thật hay là do em giả vờ không để ý đến điều đó hả.
Long tức giận túm lấy vai tôi, ánh mắt anh nhìn tôi đầy lửa giận, hận không thể cho tôi mấy cái tát để tôi tỉnh lại thoát khỏi cái ngu muội trong cuộc tình ái này. Tôi biết tôi làm những người quan tâm đến tôi buồn lắm, nhưng tôi yêu chú, tôi cũng đã cố gắng muốn quên đi rồi nhưng tôi không làm được. Tôi chỉ biết âm thầm chịu đựng nỗi đau trong tôi gặm nhấm từng chút từng chút xé nát tim tôi ra, khiến cho chúng loét sâu đau đớn hơn gấp trăm nghìn lần.
Từng kí ức xưa cũ cứ thế thi nhau ùa lại khiến tôi chẳng thể kiềm chế được bản thân mình nữa mà nức nở khóc thật lớn, vừa khóc vừa nghẹn giọng.
– Đúng, não em bị úng nước rồi, em cũng thấy bản thân em thất vọng nhiều lắm, anh tưởng em sung sướng sao. Em cũng đã muốn quên chú ấy, nhưng hình bóng chú ấy trong em lúc nào cũng hiện rõ mồn một khiến em không thể nào thành công được. Em biết em ngu, em biết em dại, em thất bại như thế, anh còn yêu em làm gì. Anh đừng yêu em nữa, đừng quan tâm hay dành tình cảm cho em nữa, như vậy em với anh sẽ không còn ai khó xử, em với anh không ai phải ngượng ngùng nữa. Em nhơ nhớp bẩn thỉu, em tàn tạ chẳng khác gì một cái áo rách, em không đáng nhận được tình cảm từ ai đâu. Cả anh, cả chú, em chỉ muốn một mình thôi, em chỉ muốn một mình thôi Long ạ.
Tôi khóc kiệt quệ đến chẳng còn hơi, chẳng còn sức mà gào thét, cả người đổ rầm xuống nền đá hoa lạnh lẽo mềm oặt như tàu lá úa. Tôi không muốn nhìn Long, không muốn ở lại đây để bản thân với anh càng thêm xích mích, tôi muốn đứng dậy, nhưng tôi sao thế này. Tôi không đứng được, tôi cứ như người bị đổ keo dính chặt vậy.
Về phía Long, anh ta nghe tôi nói vậy thì càng giận nhiều hơn, chẳng kìm nén được cơn giận dữ trong mình quỳ xuống đối diện với tôi, mười đầu ngón tay bóp chặt lấy vai tôi siết lại, chẳng cần biết tôi có đau đớn hay không gằn từng tiếng. Tôi biết, là anh muốn tôi ghi rõ lời của mình nói, muốn tôi không được phép làm ngơ hay quên dù chỉ là 1 từ ngắn ngủi.
– Ngọc, em nghe cho rõ đây… Tôi yêu em, tôi yêu con người của em chứ không phải yêu quá khứ của em, yêu em vì tấm màng hay điều tiếng trước kia của em. Tôi yêu em vì em là em, vì em là người cho tôi cảm giác muốn được quan tâm người khác, cho tôi cảm giác muốn được bao che che chở mà tôi chẳng tìm được từ ai. Tôi yêu em không kém gì em yêu người đàn ông kia, nhìn em đau lòng vì anh ta trái tim tôi cũng chẳng hề thấy vui vẻ. Em xứng hay không xứng, em đáng hay không đáng với tôi, người quyết định là tôi, chứ không phải là em. Em hiểu không?
– Nhưng người em yêu không phải là anh..
Bất lực trước sự cố chấp của Long, tôi mất lí trí vùng dậy, hất mạnh cách tay của anh rời khỏi ngực của mình, gào thét lên khản cổ. Thật sự bây giờ, tôi thấy mình thê thảm quá, tôi muốn tát cho mình tỉnh lại, cũng như muốn tát cho cái người đang đối diện tôi này tỉnh lại. Tôi có gì đáng để anh ta hi sinh vì tôi nhiều như thế cơ chứ. Tôi đâu có đáng đâu.
Nghĩ là thực hiện, tôi như người điên chống tay đứng dậy lao ra ngoài, nhưng so với Long thì sao có thể qua mắt được, chính vì thế bước chân chưa được hai bước đã bị anh giữ chặt tay kéo lại. Anh nhìn tôi, không nói không rằng kéo tôi đi ra ngoài phía xe của mình đẩy tôi vào ghế phụ, cửa nhà với cổng cũng chẳng thèm đóng lại, cứ thế nổ máy lao vút đi. Lúc này, anh mới quay sang tôi nói giọng chẳng còn kiên nhẫn chút nào.
– Em nói em yêu anh ta không bỏ được đúng không? Được, vậy tôi đưa em đi gặp tên đó, gặp tên đó để em tận mắt nhìn thấy hắn ta có thật sự yêu em không.
Tôi ngạc nhiên nhìn Long, tâm trí dần mơ hồ hiểu được những lời của anh nói, phút chốc cả người trở nên căng cứng như tượng phỗng, môi nhợt nhạt tái mép mấy máy chẳng thành câu hoàn chỉnh.
– Anh.. em không đi. Em không đi, anh cho em xuống. Em muốn về nhà, cho em xuống.
Thế nhưng mặc cho tôi có nói, có khóc lóc như thế nào Long vẫn không chịu dừng lại, vẫn nhấn ga hết cỡ đi nhanh trên con đường cao tốc không người. Cửa kính không đóng, gió lùa vào khiến cho mái tóc dài của tôi rối xù, hốc mắt cay xè chẳng khác gì bị từng cái gai nhọn đâm vào, rỉ máu bỏng rát. Chỉ có điều, nếu so với những gì tôi phải chịu, có lẽ nó chẳng đáng là gì, một góc cũng chẳng bằng được mà thôi.
Chạy ra khỏi ngoại thành, chúng tôi đi vào trung tâm thành phố, lượn qua từng đường lớn đường bé cuối cùng Long cũng dừng lại một khách sạn hoa lệ nằm giữa đường trục chính lưu thông. Khách sạn đó, có chết tôi vẫn không thể nào quên được cái tên của nó cũng như hình ảnh ghê tởm của chú với chị Nguyệt ngày ấy. Bọn họ, đã từng thuê phòng ở đây lăn lộn với nhau.
Nghĩ đến chuyện cũ, người tôi vô thức run lên, suy nghĩ chợt dừng lại đoán già đoán non việc
Long đỗ xe ở nơi này, ấp úng trong cổ họng.
– Anh… anh đưa em tới đây làm gì… Chỗ này…
Long nhìn tôi, đưa tay ấn nút hạ cửa kính thật thấp xuống để tôi có thể nhìn thấy toàn cảnh đẹp đẽ nơi đại sảnh, chầm chậm nói.
– Nơi này, chính là khách sạn lớn nhất ở đây, cũng là nơi mấy ngày qua người đàn ông của em tổ chức đám cưới với vợ của mình. Em có muốn vào, chúc phúc cho họ một lời hay không?
Tai tôi ù đi theo từng câu của Long nói, lồng ngực đau dữ dội như bị ai đó cầm búa gõ vào, run rẩy đau đớn. Hoá ra, những thứ tráng lệ kia, những thứ xa hoa là dành cho đám cưới của chú. Hoa hồng, đèn điện nhấp nháy, nhìn thôi cũng biết nó nhiều tiền cỡ nào, chắc họ phải đầu tư nhiều lắm.
Nhìn những thứ đó, tôi lại nhớ về quãng thời gian trước kia, lúc mà chú với tôi còn mặn nồng, chú đã từng nói rằng nhất định sẽ kiếm tiền tặng cho tôi 1000 bông hoa hồng đỏ rực với lời cầu hôn lãng mạn nhất. Ấy vậy thật không ngờ, cái ngày đó chẳng hề có, mà có, thì cô dâu, người được tận hưởng những thứ đó lại chẳng phải là tôi.
Thu lại ánh mắt buồn bã của mình, tôi nhìn sang Long, môi còn đang mấp máy định muốn nói đi về thôi, nhưng chưa kịp mở lời đã phải khựng lại vì tôi bất chợt nhìn thấy hình ảnh của chú lẫn của chị Nguyệt. Bọn họ, hôm nay nhìn ai cũng đẹp cả, đúng thật là một đôi tiên đồng ngọc nữ mà đồng nghiệp của họ khen ngợi.
Chị ta mặc váy trắng hở vai cao sang rất tự nhiên khoác lấy tay chú đi mời rượu, còn chú cũng không còn mặc cảnh phục mà là bộ vest chững chạc lịch lãm, tôn lên dáng người hoàn mĩ cùng với vẻ đẹp hút hồn. Tất cả những điều đó, đều khiến cho tôi chẳng thể rời mắt được, cũng như chẳng thể cười nổi, nói nổi hay nhúc nhích nổi.
Thật sự tôi muốn đẩy cửa chạy nhanh ra ngoài, lao về phía họ độc ác tách họ ra để chẳng phải nhìn thấy nụ cười giả tạo của người đàn bà kia nữa, nhưng tôi không làm được. Tôi yếu đuối là thế, chính tôi là người không chịu tha thứ cho chú cơ mà, vậy giờ tôi hối hận đau lòng cũng đâu giải quyết được gì đâu. Có khi càng khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn ấy chứ.
Im lặng một lúc rất lâu, nhìn theo bóng họ đi tiếp từng người khách một, tôi cố giữ lại vẻ bình tĩnh của mình quay sang Long cười nhạt, lắc đầu nói.
– Nhìn cũng đã nhìn rồi, mình về thôi anh. Em không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
–
Long không gật đầu, anh trầm ngâm hỏi tôi.
– Em đã buông bỏ được chưa, còn thấy anh ta xứng đáng với tình yêu của em không. Nhìn đi, nhìn cho kĩ vào. Trong lúc em vật lộn với những thứ bẩn thỉu trong nhà giam mục nát, chịu từng cái nhìn khinh bỉ của mọi người thì anh ta lại ở đây tổ chứ đám cưới với người khác, có một chút gọi là quan tâm đến em đâu.
–
Trước những lời nói của Long, tôi cũng chỉ biết cười trong nước mắt, quật cường không để mình yếu đuối hơn nữa. Anh ta nói đúng, bấy nhiêu như thế, có lẽ đã quá đủ rồi.
– Mình về thôi anh, em muốn nghỉ ngơi.
Đến nước này, khi lệ tôi lăn đầy trên má, Long cũng không có tiếp tục nói ra những lời đau đớn kia nữa, mà nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho tôi, lau nước mắt cho tôi dỗ dành.
– Được rồi, để anh đưa em về. Ngày mai tâm trạng ổn định chúng ta cùng về quê nhà em gặp mẹ với dượng, có được không?
Tôi gật đầu, Long nói đúng, có lẽ tôi nên về quê một thời gian, để bản thân có thể không còn thất bại như bây giờ nữa. Xa chú, xa chị Nguyệt, làm lại cuộc đời tăm tối chỉ vì chữ ” yêu ” mà trở nên mất hết như kia.
Nhắm mắt cho những giọt lệ cuối cùng tràn xuống rơi tí tách xuống vạt áo, tôi dứt khoát quay người không nhìn về phía khách sạn nữa, lúc này Long cũng chầm chậm quay xe rời khỏi khu vực khách sạn. Chỉ là, trước khi đi, tôi vẫn không cam tâm mà ngoái lại nhìn về chú lần nữa, cái nhìn lần cuối tôi dành cho chú với đôi mắt đầy yêu thương vô vọng. Tôi mất người đàn ông đó thật rồi.
– Tạm biệt chú, người đàn ông của em.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!