Anh Em Song Sinh Yêu Nhau Là Bình Thường
2. Con gái ngây thơ (vô số tội)
Chẹp, chuẩn bị thi nên mình bận túi bụi, mong các bạn thông cảm và rất cảm ơn góp ý của các bạn, mình sẽ cố viết dài hơn (một tý) :3
—–
Amanda ngáp, đôi môi anh đào của cô thật dễ thương biết bao. Cô thật…à… Tao nhã khi ngồi trên… Cửa sổ?! Đôu mắt sâu thẳm nhìn ngắm trời mây, gió khẽ luồn qua mái tóc mai đầy óng mượt. Trên đùi của Amanda là một con công trắng đang ăn chú sâu xấu số. Cô vuốt ve lông của con công, khẽ nói:
-Không biết mẹ đang như thế nào rồi nhỉ? Hừm, biết vậy cho nhiều thuốc kích dục vào có phải hơn không. Haiz, còn cha thì sao đây nhỉ? Hay là để người phụ nữ xinh đẹp dụ dỗ, cơ mà cha chung thủy lắm…
À, Amanada đang tự kỷ, đang tỏ vẻ mình là cô bé ngây thơ. Bất chợt xô nàng thả chú công xuống và…trèo lên cây anh đào gần đó… Quả anh đào chín mọng nước đầy hấp dẫn kia chính là nguyên liệu cần thiết cho món bánh nướng. Nhưng mà có lẽ cô đã hái đầy quá rồi, cơ mà cũng không đầy quá, chỉ cỡ 10 cân thôi. Ừ thì vườn cô rộng lớn, trồng cây anh đào nhiều cũng là lẽ thường tình mà nhỉ? Cô nàng vươn vai, mang ‘ít’ anh đào bếp, rửa sạch sẽ và để ráo. Để xem nào, đường đâu rồi nhỉ? Amanda khéo léo làm bột vỏ bánh, rồi lấy anh đào đem nấu với chút đường, làm nên bản giao hưởng khác lạ. Vừa lúc đó, trong phòng mẹ cô. Bà ấy mệt mỏi rã rời sau cuộc thác loạn với người đàn ông lạ mặt. Bà thẫn thờ vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, rồi kêu người hầu dọn dẹp phòng mình. Bà vào nhà bếp thấy con gái thân yêu đang lấy bánh ra khỏi lò liền vui vẻ đến gần:
-Amanda, con lại làm bánh sao?
-Vâng, đây là bánh nướng nhân anh đào với một ít bột hạnh nhân đó!
-Để ta thử một ít nào!
Rồi hai mẹ con mỗi người một ít thưởng thức bánh. Bà nghĩ “Amanda đúng là một cô bé ngây thơ, trong sáng (À vầng…trong sáng…) và đủ nữ công gia chánh.”
Amanda nhìn mẹ, khẽ đắc ý nhưng mặt không tỏ vet thế, vẫn là chất giọng đáng yêu bình thường:
-Mẹ à sao mẹ trông mệt thế? Ý, cổ mẹ bị bầm hả? Sao vậy mẹ?
Bà giật mình, nhìn cổ, đúng là có dấu vết của ‘trận chiến’ lúc nãy. Bà hơi giật mình, phân trần:
-À ta không sao, con đừng quá lo lắng.
-Vâng!
——–
Tối, ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời đêm đầy ánh sao. Amanda mặc chiếc đầm ngủ mỏng tanh bằng voan, cơ thể hấp dẫn mờ ảo phía sau lớp đầm. Thậy là kích thích quá! Amanda nằm trên sofa, nhìn ra bên ngoài:
-Sao giờ này anh vẫn còn chưa về nhỉ?
Vừa dứt lời, mắt cô bị tay che lại:
-Đoán xem ai nào!
-Anh Jamesssssss!
Cô mừng rox, ôm chầm lấy anh. James cười, xoa đầu cô em song sinh này:
-Ấy chà, nhớ anh rồi sao hả?
Amanda phồng má, quay lưng dỗi:
-Ứ ừ, ai thèm nhớ anh chứ.
James ôm eo từ đăng sau, tực đầu vào vai cô:
-Em gái dễ thương của anh dỗi rồi sao? Cho anh mi cái nào
Cô đỏ mặt, nhắm chặt mắt, chờ đợi nụ hôn của anh. James hôn cô thật sâu, thật lâu. Đôi môi cô bị anh chiếm trọn, đỏ bừng. Sau nụ hôn, cô thở lấy thở để vì đã bị anh hút sạch. Anh…
(Tác giả lười quá từ từ ghi tiếp nha)
Yêu thích: 3 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!