Anh Em Song Sinh Yêu Nhau Là Bình Thường
Amanda-bé cưng đầy điên loạn
Amanda nghĩ là làm, chắc chắn sẽ làm tuy nhiên lại không bật mí cho người khác sẽ làm gì. Bởi lẽ, những cái dự định của nàng lúc nào cũng nhẹ nhàng hơn khi thực hành.
Amanda tối đó không ngủ được, suy suy nghĩ nghĩ phải làm sao để có thể khiến cho mẹ cô khiếp đảm trước khi chết. Sáng hôm sau, cô ngủ dậy, đón nhận nụ hôn phớt đầy ấm áp của James, rồi nhanh chóng nhếch môi rồi vươn vai để bắt đầu ngày chơi đùa với người mẹ đáng thương của mình.
Mẹ của Amanda cả ngày hôm ấy chẳng ai thấy, có hỏi người hầu cũng chỉ bảo rằng bà ấy muốn đi xuống thị trấn để dạo chơi. Nhưng đâu ai biết rằng hôm đó là ngày tàn của vị phu nhân nổi tiếng về đoan trang nhã nhặn.
Amanda hôm nay trông vui vẻ lạ thường, nàng mặc chiếc váy tím nhung tôn lên làn da trắng hồng của mình. Trông nàng lúc này mang sự ngây thơ nhưng không kém phần yêu mị làm người khác đảo điên. Phu nhân nhà Lorein tay chân bị xích chặt. Cả đời bà chưa từng bị điều này, căm phẫn chửi rủa rằng không biết ai to gan làm điều này với bà. Bà ta giãy giụa nhưng vô ích, nước mắt trào ra. Ấy thế mà bà ta lại không quá nhếch nhác, trông vẻ vẫn là toả ra sự quý phái khó tả. Trời đã về xế chiều, bầu trời mang sắc tà thật đẹp. Amanda muốn tự tay xử lý, James yêu chiều cô em gái, cũng chẳng can ngăn mà chỉ hôn lên mái tóc của nàng. Amanda nhảy chân sáo đến ngục tối mà đang giam cầm mẹ của mình. Tay cầm quạt che nửa mặt. Trong ngục tối, phu nhân nghe tiếng của mở, nhưng không nhìn rõ ai, nhưng mong chờ sẽ được cứu. Amanda khinh bỉ liếc mắt nhìn người phụ nữ này, chẳng phải sao bà ta là người đề xướng việc cưới gả này? Tất nhiên nàng phải tức giận rồi. Nhưng khoan đã, trước đó nàng phải hả hê mới đúng chứ nhỉ? Hôm nay, chỉ sau hôm nay, người luôn bên cha nhắc nhở việc cưới gả sẽ không còn nữa.
Phu nhân rên rỉ cầu cứu:
-Làm ơn hãy cứu lấy ta, ta có thể cho người quyền lực, tiền tài, danh vọng. Bất cứ điều gì… hãy cứu ta…
Amanda nàng trầm giọng:
– Ta sẽ cứu lấy, người có thể cho ta mọi thứ ta muốn không?
Phu nhân dường như nhận ra giọng nói của con mình, càng thêm khẩn trương:
-Amanda, con gái yêu. Là con, con đến cứu mẹ phải không? Con muốn điều gì? Hãy nói đi…
Amanda ngưng lại một chút, rồi nhoẻn miệng:
– Vậy mẹ kính mến, người có thể cho con hoãn cưới được không a?
Phu nhân không chần chừ:
– Được được, mọi việc theo ý con. Mau… mau đến cứu mẹ. Mẹ mà thoát được sẽ giết chết kẻ đã làm mẹ khốn khổ như này. Mau, mau lên và cứu mẹ.
Amanda cau mày, còn đòi giết nàng cơ à? Thật là…
– Vậy, mẹ định giết con gái của mẹ à?
Phu nhân không tin được vào tai mình, trong vô thức tự hỏi tại sao con mình lại khiến mình như vậy.
Amanda vỗ tay hai cái, lập tức có ba gã đàn ông đến, đôi mắt dâm dục nhìn phu nhân đầy thèm thuồng. Rất nhanh, cả ba gã đều đến và xé nát bộ đầm quý giá của phu nhân. Rồi cả ba đều chìm trong thác loạn. Phu nhân tuy vậy nhưng ánh mắt đầy sự hoang mang xen lẫn căm phẫn. James không biết đến từ lúc nào, ôm lấy eo Amanda, hôn lên má nàng:
– Em gái, em nỡ như vậy sao?
-Sao em không nỡ chứ? Nhưng đây mới chỉ là dạo đầu thôi a~
James cười:
– Nhưng mà tại sao là điều này cơ chứ? Thật là khiến anh có chút muốn…
Amanda phồng má:
– Vậy anh mau nhập hội bốn người đó đi, em không cản!
James cười phì:
– Anh chỉ muốn cùng em thôi.
Rồi anh hôn nàng, một nụ hôn sâu, khiến Amanda khẽ rên rỉ. Anh bắt đầu cởi chiếc đầu tím nhung của nàng, rồi từ từ, khiến nàng lúc này trần trụi. Amanda mặt đỏ ửng, khẽ rên rỉ. James như muốn đến giới hạn, nhưng anh vẫn từ tốn. Từ đôi môi anh đào của nàng, James trượt xuống, hôn lên đôi gò bồng đảo, rồi khẽ vân vê hạt ngọc của nàng, một bên thì dùng lưỡi trêu đùa. Một lúc, anh lại cắn cắn, rồi khẽ giật, làm cho Amanda khẽ “Ưm” mấy tiếng. Tay không yên, James đưa xuống nơi tiên cảnh, ngón tay khẽ đưa vào trong, đầy ẩm ướt. Mật thuỷ trào ra, khiến anh càng muốn trêu chọc, lại thêm 2, 3 rồi bốn ngón tay ở trong đó trêu đùa. Amanda thở dốc:
– Anh… ưm… đừng a… ư…
James không kìm nén nổi nữa, mau chóng đưa gậy thịt vào cùng nàng vận động. Anh muốn chậm rãi nhưng không thể, cô em gái này thật quá mê người. Amanda cố kiềm giọng, chân quấn chặt quanh em của anh trai mình. James càng muốn trêu đùa, thúc mạnh hơn nữa, đến nơi sâu nhất của nàng. Không kịp phản ứng, nàng khẽ “Ah…ư…” rồi đạt đến khoái cảm. Nhưng James nào dễ dàng thoả mãn, nhất là với cô em gái mà anh yêu thương. Anh khẽ nói:
-Sao không cho mẹ xem tình cảm thắm thiết của ta nhỉ?
Amanda mặt càng đỏ hơn, mắt lim dim nhưng miệng không nói được lời nào. James bế nàng đến chỗ phu nhân, rồi tiếp tục thúc sâu vào nàng. Phu nhân kinh hãi nhìn hai đứa con của mình làm chuyện đồi bại mà nước mắt trào ra. Tiếng rên rỉ của hai người phụ nữ trong ngục khiến ngừoi khác phải đỏ mặt, làm đàn ông muốn thêm nữa. James nhìn cô em mình mệt mỏi sau khi làm liên tục 3 giờ đồng hồ, yêu chiều hôn lên trán nàng. Nhưng mà chàng vẫn muốn nữa… thôi thì lần cuối vậy. Anh thúc vào sâu nhất nhưng vẫn chưa trọn được gậy thịt, liền nhấn sâu thêm. Amanda vẫn còn ý thức:
-A… anh hai, không được… đó là…ư… đừng a…
-Là tử cung của em… anh muốn nó.
Amanda đạt đến giới hạn từ lâu, không ngừng phun trào, người đầy mồ hôi, ánh mắt đầy khiêu gợi. James vẫn từng lần đều thúc vào nơi tử cung, tựa như muốn kéo lên ra ngoài rồi lại đẩy nó vào trong. Amanda không thể ngăn được giọng nói của mình, ưm a mấy tiếng làm anh thêm sức. Đến khi anh thoả mãn, Amanda cả thân người đều bám đầy tinh hoa của anh trai mình. Mệt nhoài để anh ôm, có chút hờn dỗi. Nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của mình, kêu anh bế cô đến chỗ mẹ. Cả ba ngừoi đàn ông đều đã thấm mệt từ lâu, người nào cũng thở dốc. James cho cả ba ngừoi họ ra ngoài rồi bế em gái, cả hai đến bên phu nhân ngất vì mệt. Anh chỉnh lại quần áo, rồi lấy áo khoác của mình bao trọn cô em. Amanda nhếch môi anh đào rồi kêu ngừoi đổ nước đánh thức bà ta dậy. Phu nhân tỉnh dậy, ngừoi đầy mùi hôi thối của đám đàn ông tởm lợm. Cảm giác đầy kinh tởm, hãi hùng. Amanda kêu ngừoi đến tát mặt bà ta. Mười ngón tay thon của phu nhân bị người hầu bẻ gãy, đau đớn khóc thét thất thanh. Rồi chân bà bị chặt mất, sau đó đem đi nướng lên rồi bị bắt ăn. Bà ta khóc lóc van xin nhưng vô ích, đành ăn chính bản thân mình. Nước mắt, mồ hôi hoà lẫn kèm mùi tanh tưởi của máu khiến bà ta vừa ăn vào đã nôn oẹ. Amanda cau mày:
– Không nên làm bẩn sàn. Mẹ kính yêu à, mau ăn lại những cái mẹ vừa thải ra đi chứ.
Phu nhân với bộ dạng nhếch nhác, không làm trái ý nàng mà ăn lại. Nhưng vừa ăn được bao nhiêu lại nôn ra. Trong ngục bốc lên mùi hôi thối khó nhịn. Amanda thở dài:
-Thôi được rồi, mau dừng đi. Người đâu, mau lóc từng miếng thịt bà ta ra, đến khi chết thì thôi.
Rồi James bế nàng về phòng mình, giúp nàng tắm rửa. James khẽ nói:
-Không ngờ em vẻ ngoài dễ thương nhưng lại …haiz… thật là tội nghiệp cho mẹ. Chậc.
Amanda cười:
-Vậy anh có yêu em không?
-Có cần anh chứng minh không?
Amanda đỏ mặt:
-Đủ rồi… mau, mau đi ngủ. Sắp tới anh sẽ lo việc cho đấy nhé!
Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!