Ảnh Hậu Đến Từ Nghìn Năm Trước - Chương 118
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Ảnh Hậu Đến Từ Nghìn Năm Trước


Chương 118


Vì đang mang thai nên Huyền Thương không cho phép Băng Linh tham gia đóng phim, bản thân anh cũng không đóng phim để tiện chăm sóc vợ con. Tuy vậy hiện tại Băng Linh vẫn có thể tham gia chụp ảnh tạp chí và quay quảng cáo, đối với những hoạt động này Huyền Thương không phản đối nhưng mỗi khi đi quay anh luôn kè kè bên cạnh cô. Thế là cánh phóng viên lại có thêm đề tài để viết. Băng Linh đối với sự quan tâm quá mức của ông xã nhà mình thì chỉ biết câm nín. Cô thấy anh cả với anh hai nhà mình quan tâm vợ lắm rồi nhưng so với chồng cô thì còn thua xa. Đối với những biểu hiện này của Huyền Thương, Băng Linh hiểu. Khi cô mang thai tiểu Huyền Thương, anh không thể ở bên chăm sóc mẹ con cô, lúc đó bản thân cô lại trong tình trạng nguy hiểm. Có lẽ sự kiện đó đã để lại bóng ma trong lòng anh cho nên đối với lần mang thai thứ hai này, Băng Linh tương đối an tâm nhưng Huyền Thương lại luôn lo lắng. Anh sợ nếu bản thân mình lơ là một chút thì quá khứ sẽ lặp lại nên anh bây giờ chẳng khác gì cái máy giám sát luôn treo bên người Băng Linh. Cô thấy anh như vậy cũng rất đau lòng nhưng cô biết bây giờ cô có khuyên anh thế nào thì anh cũng sẽ không nghe cho nên cô quyết định im lặng. Dù sao hiện tại là khoảng thời gian quan trọng nhất trong suốt 9 tháng mang thai, Băng Linh cũng không dám lơ là, bên cạnh có chồng chăm sóc cũng rất tốt.

Băng Linh mang thai gần hai tháng thì buổi tiệc do gia tộc Thượng Quan tổ chức cũng được diễn ra. Tối hôm nay, dinh thự Thượng Quan gia đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi được trang trí vô cùng xa hoa, lộng lẫy. Đây chính là bữa tiệc lớn nhất trong suốt bốn năm qua của gia tộc, ngay cả lễ kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn cũng không xa hoa như vậy. Tất cả đều là vì để chào mừng sự trở lại của người thừa kế gia tộc cũng như sự chào đời của các hậu duệ tiếp theo, sự bắt đầu của một thế hệ mới.

Khách khứa đến dự đều là những người có máu mặt trong thương trường, chính trị, những người mà bình thường hiếm ai được gặp. Ngoài ra còn có những đại minh tinh nổi tiếng hàng đầu đất nước. Bầu không khí phải nói là cực kỳ náo nhiệt.

Trưởng bối hai nhà Đông Phương và Thượng Quan thì liên tục trò chuyện với khách khứa. Mọi người đanh rôm rả trò chuyện thì phía cầu thang bốn cặp vợ chồng đi xuống, trai tài gái sắc, nam thanh nữ tú tạo thành một cảnh tượng hiếm có của nhân gian. Bốn cặp đôi, tám con người đều là rồng phượng trong loài người, ai nhìn thấy cũng đều không khỏi suýt xoa. Tám người đó không ai khác chính là vợ chồng Thượng Quan Triệt và Yến Khuynh Lam, vợ chồng Thượng Quan Quân và Hạ Nguyệt Anh, vợ chồng Thượng Quan Hạo và Lưu Ly Tình, vợ chồng Huyền Thương và Băng Linh.

Bốn người đàn ông mỗi người đi bên cạnh vợ của mình, cẩn thận dìu dắt, ôm vợ như thể chỉ cần buông tay thì họ sẽ rời đi mất. Hành động nâng niu cưng chiều như vậy rơi vào trong mắt mọi người phái dưới khiến bọn họ không khỏi đỏ mắt ganh tị đặc biệt là các cô gái còn độc thân.

Tám người đi xuống dưới lầu hòa mình vào buổi tiệc sôi động. Huyền Thương đỡ Băng Linh đi đến chỗ ba người Thượng Quan lão gia, Đông Phương lão gia và tiểu Huyền Thương đang ngồi. Tiểu Huyền Thương thấy ba mẹ đến thì chạy đến ôm chân bố rồi đưa hai tay lên muốn Huyền Thương ôm.

Huyền Thương cúi người ôm con trai rồi quay sang đỡ Băng Linh đi đến ngồi cùng hai ông. Mọi người ngồi trò chuyện được một lúc thì ngoài cửa khách quý cũng đến. Băng Linh nghe động tĩnh thì ngoái đầu nhìn, khi nhìn thấy người đến là ai thì hai mắt tỏa sáng. Nhanh tay xách váy chạy đi, Huyền Thương thấy cô xách váy chạy mà thót tim, ba hồn bảy vía bay mất. Anh thả con trai đang ngồi trên đùi xuống rồi lật đật đuổi theo cô vợ của mình. Băng Linh đi đến cửa vào, thấy vợ chồng Sở Mặc Thần đến thì cười đầy vui vẻ hoàn toàn không để ý đến gương mặt trắng bệch của ông chồng nhà mình phía sau. Cô hỏi han vợ chồng hai người rồi dời toàn bộ sự chú ý lên bé con đang được Sở Mặc Thần bế trên tay. Sở An Nhiên cùng bố mẹ và anh trai song sinh đến đây dự tiệc, đây là điều mà Băng Linh mong đợi nhất hôm nay.

Cô bé rất ngoan, đến nơi đông người ồn ào náo nhiệt thế này chẳng những không sợ hãi mà còn đảo mắt nhìn xung quanh trông dễ thương chết đi được. Thấy Băng Linh nhìn con gái mình thèm thuồng như vậy thì Sở Mặc Thần đưa cô bé cho Băng Linh bế một lát.

Cô bế An Nhiên trên tay, từ từ đi về phía sofa phía sau là Huyền Thương luôn đi bên cạnh đỡ để tránh cô vấp phải tà váy.

Băng Linh ngồi trên sofa chơi đùa với An Nhiên, tiểu Huyền Thương bên cạnh cũng nhìn cô bé không chớp mắt, càng nhìn đôi mắt cậu bé đang sáng. Hai mẹ con say mê đùa nghịch với An Nhiên không quan tâm đến thế giới xung quanh. Mãi cho đến khi có người vỗ nhẹ vào vai cô thu hút sự chú ý của cô. Đột ngột bị vỗ vai, Băng Linh theo quán tính quay ra phía sau nhìn sau đố vui mừng gọi:

– Thành Hi, Nghi Nghi, hai người đến rồi!

Bên cạnh tiểu Huyền Thương cũng vui vẻ reo lên:

– Cha nuôi, mẹ nuôi, Huyền nhi thật nhớ hai người!

– Chúng ta cũng rất nhớ Huyền nhi nha!

Băng Linh cẩn thận đưa An Nhiên cho Huyền Thương rồi từ từ đi đến ôm lấy Yến Thành Hi và Quỳnh Nghi.

– Lâu rồi không gặp hai người, em và Huyền nhi nhớ mọi người lắm.

Yến Thành Hi khẽ cười nắm chặt tay Quỳnh Nghi bên cạnh, nhìn Băng Linh nói:

– Chẳng phải bọn anh đến rồi hay sao? Lần này đến còn mang theo thiệp mời đám cưới nữa đó!

– Thật tốt quá, em chờ được ăn đám cưới của hai người lâu lắm rồi đó!

– Được rồi, nghe nói bây giờ em đang mang thai, đừng tùy hứng quậy phá, chạy khắp nơi như trước nữa đó. Phải cẩn thận bảo vệ bản thân, biết chưa?

– Anh dặn em như vậy là bởi vì chưa biết Huyền Thương bảo bọc em thế nào mà thôi. Anh ấy thiếu điều trở thành đôi mắt của em mà thôi. Em nói đúng không chồng?

Huyền Thương nghe cô nói chỉ nhìn cô một cái mà không nói gì, sau đó quay xuống nghịch với An Nhiên.

Băng Linh dẫn mọi người đến sofa trò chuyện. Một lúc sau, Băng Linh liếc nhìn vào một hướng rồi sau đó nói với mọi người một câu, cho Huyền Thương một ánh mắt yên tâm rồi rời đi.

Băng Linh cầm một li rượu rồi đi đến một chỗ, nhìn vào người phía trước khẽ gọi:

– Hà tiểu thư!

Hà Thanh Mẫn nghe tiếng Băng Linh gọi thì thân hình khựng lại một chút rồi xoay người nhìn cô, gượng cười một cái rồi nói:

– Chào cô, Thượng Quan tiểu thư!

– Tôi không phải người thích quanh co, lòng vòng. Vậy nên tôi nói thẳng luôn, tâm ý của cô đối với chồng tôi, tôi biết, những gì cô và Phùng tiểu thư nói với nhau ở trung tâm thương mại, tôi và Ly Tình cũng nghe rõ, chuyện cô luôn cho rằng tôi đã chết, tôi cũng biết!

Nói một hơi dài Băng Linh dừng lại quan sát vẻ mặt ngày càng trắng của Hà Thanh Mẫn. Sau đó không nhanh không chậm nói tiếp:

– Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không động chạm gì đến cô đâu. Nếu là tôi của 4 năm trước, có người đặt chủ ý lên chồng của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng nhưng tôi của hiện tại thì lại khác. Tai nạn 4 năm trước tôi trải qua, cô cũng đã biết, đi vào quỷ môn quan một lần tôi đã không còn như xưa nữa. Đối với Hà tiểu thư, trong mắt tôi cô khác với Từ Mộng năm xưa nên tôi sẽ không dùng biện pháp đối phó với cô ta áp dụng lên cô đâu.

Hà Thanh Mẫn nghe Băng Linh giải bày mà không tin vào những gì mình nghe được, khó khăn thốt ra hai chữ:

– Tại sao?

Băng Linh khẽ cười lắc lắc li rượu trên tay, đôi mắt nhìn về gia đình nhỏ của mình bên trong rồi lại đưa mắt nhìn lên bầu trời xa xăm, nói:

– Hiện tại tôi đã có tất cả mọi thứ trong tay: sự nghiệp, tình yêu, quyền thế, địa vị, hạnh phúc, con cái… Tôi không thiếu gì cả nhưng Hà tiểu thư đây lại khác. Cô có sự nghiệp nhưng lại yêu người không nên yêu, biết chắc sẽ không có kết quả nhưng vẫn đâm đầu yêu. Cô như vậy đã thiệt thòi rất nhiều rồi, nếu tôi chỉ vì ghen tuông vô cớ mà hủy đi sự nghiệp của cô thì tôi không xứng với những gì mình có. Năm xưa là Từ Mộng không tự lượng sức mình, năm lần bảy lượt đối đầu với tôi còn kéo theo người thân của tôi vào. Tôi cũng đã trả đũa cô ta, còn cho cô ta cơ hội làm lại nhưng cô ta không biết tốt xấu còn tính kế mưu sát tôi hại mẹ con tôi suýt mất mạng, tôi không thể tha cho cô ta. Còn Hà tiểu thư cô chưa từng làm hại tôi, chưa từng làm gì ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình tôi. Tôi không tìm ra được lý do gì để gây khó dễ cho cô cả. Cô biết rõ vụ tai nạn của tôi, chỉ cần cô đánh tiếng một chút cho cánh nhà báo cũng đủ để gây nên một hồi sóng gió đối với cả hai gia tộc chúng tôi. Nhưng cô đã không làm, hành động này xem như như đã cứu cô một mạng, tôi tán thưởng trí thông minh của cô. Biết bản thân không thể đối đầu với hai gia tộc nên giữ kín chuyện này, âm thầm chờ đợi Thương nhìn đến cô, tôi khâm phục sự kiên nhẫn của cô. Hơn nữa khả năng diễn xuất của cô rất tốt, tôi có ghen cũng không nỡ hủy hoại một hạt giống tốt như cô đâu. Tôi hiện tại tuy đã come back nhưng lại đang mang thai nên không thể đi đóng phim nhưng cũng đã come back thì cũng phải làm gì đó cho ra trò. Tôi sau này có lẽ sẽ lui về hậu đài, trở thành biên kịch, đạo diễn hoặc nhà sản xuất phim chẳng hạn. Tôi cũng đã xem qua các tác phẩm của cô, năng lực của cô rất tốt, tôi là người rất trọng nhân tài nên sẽ không gây khó dễ cho cô cũng như ngăn cô thành công trong sự nghiệp của mình.

– Cô thực sự không để ý những gì tôi và Giai Khả đã nói sao?

– Tôi có lý do gì để gạt cô chứ? Nếu tôi đã không thích, không ưa ai thì sẽ thể hiện rõ ra mặt, còn cần dùng trò giả vờ giả vịt này để tiếp cận cô rồi đâm cho cô một nhát sao? Đâm sau lưng là cách làm tôi khinh thường nhất đó! Huống chi tôi rất tán thưởng con người cô, tuy có chút kiêu ngạo nhưng biết kiềm chế bản thân, biết cái gì nên nói nên làm và cái gì không được làm. Cuộc trò chuyện của cô và Phùng tiểu thư khiến tôi khó chịu nhưng tôi không phải kẻ sẽ đưa ra đánh giá cho người khác thông qua một cuộc trò chuyện. Tôi cũng đã điều tra một chút về cô, dựa vào địa vị của anh trai cô ở tập đoàn Thượng Quan, cô hoàn toàn có thể có một tiền đồ sáng lạn trong giới giải trí, tương lai cũng sẽ có một gia đình trọn vẹn. Nhưng cô lại để ý đến Huyền Thương, nếu cô cứ chấp mê bất ngộ thì cô sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Cô là một người thông minh, tôi đã nói như vậy rồi thì tôi hi vọng cô sẽ hiểu. Thay vì có thêm một kẻ thù thì có thêm một người bạn chẳng phải tốt hơn sao?

Hà Thanh Mẫn cúi đầu trầm tư suy nghĩ sau đó ngẩng mặt nhìn Băng Linh nở một nụ cười tươi, nói:

– Giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh ấy đối với cô lại si tình như vậy rồi. Dù là cô của bốn năm trước hay cô của bốn năm sau cũng đều đặc biệt như vậy, khiến người ta nhìn không thấu nhưng lại không thể rời mắt. Bốn năm trước cô như một đóa hoa mẫu đơn cao quý ngạo nghễ, hệt như nữ vương ở trên cao nhìn xuống chúng sinh. Bây giờ cô chính là một đóa hoa sen thanh cao, trầm tĩnh nhưng vấn rất bắt mắt. Cô nói đúng, tôi thua cô về mọi mặt nhưng bây giờ thì tôi hiểu rồi. Chỉ cần không so sánh thì sẽ không khó chịu. Tôi vẫn có thể chiến thắng, vẫn có thể hạnh phúc với cuộc đời của riêng mình. Tôi sẽ cố không để ý tới Will đế nữa đâu, cũng chúc gia đình cô hạnh phúc.

– Vậy bây giờ có hứng thú hợp tác cùng tôi không?

– Cô là một nhân tài, tác phẩm của cô tôi đoán là sẽ rất ấn tượng. Hơn nữa cô đã mong muốn cùng tôi hợp tác thì tôi sao có thể từ chối. Tôi tin tưởng những gì cô nói lại càng tin vào nhân cách của cô.

Băng Linh khẽ giơ li rượu trong tay lên cụng vào li rượu của Hà Thanh Mẫn nói:

– Chúc mừng sự hợp tác của chúng ta, hi vọng sẽ thành công!

– Nhất định sẽ thành công?

Hai người cụng li, khi Băng Linh đang định uống thì bị Hà Thanh Mẫn ngăn lại.

– Cô quên mất là mình đang mang thai hay sao?

Băng Linh nghe vậy thì cười khổ một tiếng:

– Bị mọi người quản nghiêm quá, bây giờ được tự do một chút chẳng khác nào được sổng chuồng cả. Cô mà không nhắc chắc tôi cũng quên mất mình đang mang thai, Thương mà biết thế nào cũng răn đe tôi một trận.

– Anh ấy quan tâm cô mà. Thôi chúng ta đi vào trong đi, bên ngoài gió lạnh lắm.

– Được!

Hai người sánh vai đi vào bên trong, Huyền Thương đã đứng đợi Băng Linh từ lâu. Thấy cô trở lại thì nhanh chân đi đến đỡ cô như đỡ lão phật gia. Lưu Ly Tình ngồi một bên thấy Băng Linh và Hà Thanh Mẫn cùng nhau đi vào thì có hơi bất ngờ nhưng rất nhanh đã hiểu mọi chuyện. Xem ra Băng Linh của hiện tại đã chín chắn, trưởng thành hơn nhiều rồi.

Băng Linh được Huyền Thương dìu lấy, chạm phải ánh mắt không vui của anh thì nở nụ cười lấy lòng sau đó quay ra gần đầu với Hà Thanh Mẫn một cái xem như tạm biệt. Rồi theo Huyền Thương đi đến sofa ngồi cùng con trai. Bên cạnh mẹ con hai người là gia đình nhỏ của Sở Mặc Thần. Băng Linh ôm lấy Sở An Nhiên rồi nhìn đến con trai của mình nở nụ cười dịu dàng. Một tay bế An Nhiên, một tay khẽ xoa bụng, trong đầu không những nhớ lại những gì đã qua. Cuối cùng mọi thứ cũng đã trở về quỹ đạo vốn có của nó, câu chuyện cũng đã đến lúc kết thúc rồi.

***

Sắp hoàn rồi đó mọi người!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN