Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Quyển 1 - Chương 1: Kiếp sau sống lại, ‘ăn xong chùi mép’
Lúc này bên ngoài cửa lớn của công ty Thế Kỷ Mục Ca Ảnh Thị đang bị rất nhiều phóng viên bao vây, phía sau là những người quay phim còn mang theo cả những thiết bị ghi hình cồng kềnh.
Mọi người xô đẩy nhau, phía sau đẩy phía trước, cứ như nồi cháo đặc đang sôi sùng sục. Không ai muốn bỏ qua cơ hội giành được tin tức giật gân, à không, là scandal trang nhất mới đúng!
“Đi ra rồi kìa!” Một tiếng thét chói tai xé toạc bầu trời đêm, khiến cho đám đông bị kích động nháo nhào cả lên.
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Mọi người đều ùa lên, vây quanh một cô gái mặc đồ đỏ và hai người trợ lý của cô ấy. Bắt đầu thi nhau đưa ra những câu hỏi sắc bén.
“Cô Diệp, cô gái trong bức hình có phải là cô không? Những gì mà cư dân mạng đồn đoán có phải là sự thật không? Cô là một ngôi sao 18+ hạng ba lại có thể giành được sự ưu ái của đạo diễn Tần Tuấn, nhờ đó mà đạt được thành công trong vai diễn nữ phụ trong bộ phim “Hoa trong gương, trăng trong nước” kinh điển. Đây có phải là chứng cứ cho việc cô và đạo diễn Tần đã lén lút trao đổi quy tắc ngầm không?”
“Trong tấm ảnh đó cô và đạo diễn Tần cùng đi vào khách sạn, phải chăng giống như lời cư dân mạng nói là cô chủ động chấp nhận quy tắc ngầm, mới làm đạo diễn Tần bỏ qua Bạch Sương Sương mà chọn cô làm nữ phụ trong bộ phim mới của ông ấy?”
“Cô Diệp, mong cô nói vài lời….”
“Có phải là cô đã gián tiếp cam chịu “quy tắc ngầm” của người bên trên?”
“Xin lỗi, các vị phóng viên, về những vấn đề này thì đúng 12 giờ trưa mai, công ty sẽ tổ chức một buổi họp báo. Đến lúc đó chúng tôi sẽ trả lời toàn bộ các câu hỏi của các vị….”
Một trợ lý đứng ra phụ trách đối phó với truyền thông. Người trợ lý còn lại thì vội vàng che chắn cho cô gái mặc áo đỏ rời đi. Trong tình hình hỗn loạn như vậy, từ đầu tới cuối không ai chú ý tới nụ cười lạnh trên môi cô gái, và cả ánh mắt xa cách lạnh lùng kia.
Hai người lên xe bảo mẫu, người trợ lý còn lại cũng thành công thoát khỏi đám đông.
“Tiểu Tử, điện thoại của em này.” Trợ lý đưa điện thoại cho cô. Diệp Tử mỉm cười, nhận lấy.
“Tám giờ tối nay, cầu đá ở ngoại ô.”
Cuộc điện thoại kết thúc.
Cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã thấy bây giờ là 7 giờ 30 phút, để hai người trợ lý ở lại, Diệp Tử một mình lái xe đi tới ngoại ô. Đêm tối như mực, làm cho vùng ngoại ô trống vắng càng thêm thê lương. Gió thổi điên cuồng, mang theo hơi nước mát mẻ mà lại ướt át, chân trời đột nhiên xẹt qua một tia chớp, sau tia chớp thì bắt đầu xuất hiện mưa lớn—– Đêm nay nhất định là một đêm sấm chớp vang trời, không yên ả!
Nhìn đi, gió nổi lên rồi….
Đúng 8 giờ, tiếng bước chân ở phía sau vang lên, Diệp Tử xoay người lại, chậm rãi cười: “Anh vẫn luôn đúng giờ như vậy.” Khuôn mặt xinh đẹp được ánh trăng bao phủ, giọng nói lạnh lùng, cùng với nụ cười vô tình, thoáng chốc được chiếu sáng rạng rỡ.
Một bóng dáng cao lớn thong thả đi ra từ trong bóng tối, đường nét trên khuôn mặt mờ ảo dần dần hiện rõ, thân quen mà lại xa lạ.
Chỉ thấy người này từ từ vươn hai tay ra, khuôn mặt khiến cho lòng người sợ hãi hiện ra rõ ràng dưới ánh trăng mờ ảo. Giọng nói khàn khàn giống như cát đá trên sa mạc, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào cô, giọng anh ta mang theo sự hưng phấn tới điên cuồng: “Dạ Nhất, hoan nghênh đến với địa ngục, nơi này là thiên đường dành cho những kẻ bị trục xuất!”
Đột nhiên đồng tử Diệp Tử co lại, khuôn mặt tái nhợt chuyển từ ngạc nhiên đến khó hiểu, rồi lại trở thành tự giễu, tất cả cảm xúc chỉ lướt qua trong nháy mắt.
Cô ngửa mặt lên trời cười một tiếng, đột nhiên cô đã hiểu ra, trong ánh mắt bây giờ chỉ còn phẫn nộ, uất hận cùng tuyệt vọng, đan xen với một tia không cam lòng, thì ra là thế….
Khi viên đạn xuyên qua da thịt găm thẳng vào tim, nỗi đau đớn sâu sắc cũng dần biến mất khi trái tim ngừng đập. Tiếng nổ ầm ầm vang lên bên tai, đá bụi tung bay, ngọn lửa hừng hực. Cô nhìn thấy những đồng đội đã từng kề vai chiến đấu với mình ngày xưa, với ánh mắt thương hại, nụ cười lạnh lùng, khuôn mặt vặn vẹo, những cảm xúc mâu thuẫn như vậy nhưng lại hòa hợp một cách kỳ lạ.
Một giây trước khi cô mất đi ý thức, cô nghe thấy tiếng cười nhạo báng của mọi người, mang theo nỗi căm hận tích tụ nhiều năm.
“Cuối cùng thì cô ta cũng chết…”
“Đúng vậy, mang theo bí mật đó mà chết đi, mãi mãi cũng không thể mở miệng ra được nữa. Ha ha ha…”
“Lên xe lấy đồ qua đây, còn phải quay về cục để báo cáo nhiệm vụ nữa.”
….
“Trên… trên xe không có cái gì cả?!”
“Cái gì?!”
Nghe đến đây, cô nở nụ cười, nụ cười tà ác mang theo sự lạnh lùng băng giá. Thứ mà bọn họ vĩnh viễn không tìm được sẽ biến thành cái gai trong lòng bọn họ, đi theo bọn họ cả đời. Đeo trên lưng, vướng mắc ở trong lòng, sẽ khiến cho bọn họ ăn không ngon, ngủ không yên…
Diệp Tử, 29 tuổi, nữ, thành viên Phòng Tình báo của Cục Tình báo số 6 của Quân đội Trung Quốc, ngày 5 tháng 9 năm 2020, bỏ mạng nơi ngoại ô thủ đô.
Nguyên nhân tử vong: Vụ nổ do sét đánh.
– ———
Trong một con hẻm nhỏ chật chội u ám phía sau con phố tối tăm, rác rưởi vương vãi đầy trên mặt đất, tiếng mèo kêu văng vẳng, một người đang cuộn mình khẽ nhúc nhích, mái tóc đen rẽ sang hai bên để lộ ra gương mặt xinh đẹp.
Lông mi cô run rẩy, Diệp Tử đột nhiên mở mắt ra, ẩn chứa lạnh lùng nhưng cũng vô cùng tỉnh táo. Bụng dưới có cảm giác nóng rực từng cơn, đôi mắt cũng được bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng, tầm nhìn càng lúc càng mờ ảo.
Cô ngửi thấy mùi nước rửa chén rất nồng nặc, tiếng mèo kêu bên tai chân thật lại hơi dọa người, cùng một ít trí nhớ vốn không thuộc về chính cô lại bá đạo và mạnh mẽ tràn vào đại não của bộ.
Cô nhắm mắt lại, tập trung bình tĩnh lại, mãi đến 5 phút đồng hồ sau đó, cô mới dám tin rằng hóa ra là mình vẫn còn sống. Sống với linh hồn của Diệp Tử, nhưng lại là trong thân thể của Dạ Cô Tinh.
Trong mắt cô hiện lên sự mừng rỡ như điên, cô khẽ há miệng, nhưng âm thanh phát ra lại là tiếng rên rỉ gợi cảm.
“Chết tiệt! Vậy mà lại bị người khác bỏ thuốc?!” Lần đầu tiên trong đời Diệp Tử bực bội đến mức phải chửi thề thế này.
Nhiệt độ ở bụng dưới càng lúc càng nóng, Diệp Tử cắn nhẹ môi, giãy dụa muốn đứng lên, lại đau lòng phát hiện hai chân không còn chút sức lực nào, mềm nhũn ngã trên mặt đất. Cuối cùng phải đỡ lấy vách tường, khó khăn lắm mới có thể ổn định được cơ thể.
Cô còn đang vắt óc suy nghĩ cách đối phó, thì bóng dáng to lớn của một người từ trên trời rơi xuống, đổ nhào lên người cô. Vậy mà lại là một người đàn ông!
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Xung quanh tối đen khiến cho cô nhìn không rõ mặt của đối phương. Lồng ngực còn phập phồng chứng tỏ vẫn còn sống. Cô im lặng lắng nghe tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông cùng với mùi máu tươi quanh quẩn bên chóp mũi.
Xem ra, anh ta bị thương, mà vết thương ở… bả vai!
Đừng trách cô lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chỉ trách người đàn ông này ngã ở đâu không ngã, lại cố tình ngã ở đây! Rơi chỗ nào không rơi, lại cố tình rơi ngay trước mặt cô!
Thuốc kích dục mạnh như thế, cho dù chịu được một lúc, cũng không dám đảm bảo sẽ không để lại di chứng gì. Cách tốt nhất chính là dùng đúng thuốc để trị bệnh. Bây giờ ‘thuốc’ đã đưa tới trước mặt cô rồi, kẻ ngốc mới không dùng!
Cô hít sâu một hơi, kéo người đàn ông này tới một chỗ bí mật, thẳng tay cởi quần áo, bắt đầu giở trò….
Nửa giờ sau, Diệp Tử ăn mặc chỉnh tề, bước từng bước loạng choạng rời đi.
Âm thanh giày cao gót gõ trên mặt đất càng ngày càng xa, người đàn ông kia trong bóng đêm bỗng mở đôi mắt lạnh lùng sắc bén như chim ưng ra, đôi mắt màu đen gian xảo đảo qua đảo lại….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!