Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh - Quyển 1 - Chương 5: Thần thánh phương nào. Biết được tin ‘mình’ chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
205


Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh


Quyển 1 - Chương 5: Thần thánh phương nào. Biết được tin ‘mình’ chết


Diêm Đông Bình là một học giả rất cẩn thận, quan niệm thời gian rất chặt chẽ, cho nên ông ấy cũng không dạy quá giờ.

Chuông tan học vừa vang, Dạ Cô Tinh đã cầm sách của mình đi ra khỏi bàn học, động tác phóng khoáng và ánh mắt hờ hững. Cứ như có một loại thoải mái mà lại ngang ngạnh, khó có lời nào có thể nói rõ ra được.

Dạ Cô Tinh vừa ra khỏi dãy nhà thì bị Lăng Tuyết lao ra chặn lại.

Vẫn là cái vẻ mặt ăn năm ấm ức như muốn khóc nọ, đôi mắt to tròn như chú thỏ con vô tội mở to đang rưng rưng: “Cô Tinh, tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu. Cậu không cần lo lắng, tớ không sao. Thầy Diêm cũng khá là nghiêm khắc, tớ làm không tốt tất nhiên sẽ bị thầy ấy phê bình. Dù sao thì cậu cũng đừng…”

“Xin lỗi cái gì?”

“Hả? Cậu…?”

Dạ Cô Tinh tiến lại gần cô ta, ánh mắt sáng rực: “Cậu xin lỗi tôi cái gì?”

Lăng Tuyết bị ép phải lùi về phía sau một bước, khi đối diện với ánh mắt sắc bén của cô thì vội vàng quay đầu tránh né: “Tớ không có ý gì khác cả, không phải là tớ cố ý bác bỏ ý kiến của cậu ở trên lớp. Tớ… tớ…”

Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhếch môi, lạnh lùng nói: “Khoa học đương nhiên là cần nghi vấn rồi, phát biểu ý kiến của bản thân là rất bình thường. Cho nên…. cậu không cần giải thích.”

Nói xong, cô quay người rời đi.

{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

“Cậu có phải đã biết được cái gì rồi không?” Giọng nói cứng nhắc lạnh như băng từ phía sau truyền đến, không còn vẻ đáng thương ngọt ngào gì nữa. Dạ Cô Tinh dừng lại một chút, chậm rãi mỉm cười, xoay người ngoảnh đầu nhìn lại.

Vẫn là bộ dáng của một chú thỏ con, nhưng trong mắt lại có vẻ gian xảo của cáo, và tàn nhẫn của rắn. Mới chỉ có thế này đã bị lộ nguyên hình rồi sao?

Nhạt nhẽo!

“Nếu như là chuyện cậu bỏ thuốc vào trong rượu của tôi, vậy thì tôi có thể nói cho cậu là, tôi đã biết rồi.”

Trong lòng Lăng Tuyết hoảng hốt: “Làm sao mà cậu….”

“Làm sao mà tôi biết được hả? Cậu nghĩ cậu là ai?” Dạ Cô Tinh cười nhẹ, tiến gần đến chỗ cô ta, ánh mắt như đang trêu tức, thần bí nói: “Nếu không muốn người khác biết, trừ phi đừng có làm.”

Hai chân Lăng Tuyết như mềm nhũn ra, Dạ Cô Tinh lập tức đưa tay ra đỡ cô ta, tiến sát lại gần, có lòng tốt nhắc nhở: “Làm gì có chuyện đi trên tuyết mà lại không để lại dấu chân, hửm?”

Cả người Lăng Tuyết cứng đờ, nhìn về phía ánh mắt kiêu ngạo mà lại đáng sợ của Dạ Cô Tinh, như gặp phải quỷ, giọng cô ta run rẩy: “Cậu… rốt cuộc là cậu…. đã biết cái gì rồi?!”

Dưới ánh mắt bất định chất chứa ngạc nhiên và nghi ngờ của Lăng Tuyết, Dạ Cô Tinh chậm rãi lắc đầu. Đôi mắt đen láy sâu hun hút tưởng chừng như chứa đựng tất cả, lúc cô quay người rời đi, Lăng Tuyết còn nghe thấy một câu này.

“Tự giải quyết cho tốt đi.”

Thăm dò một hồi, Dạ Cô Tinh rất hài lòng với biểu hiện của Lăng Tuyết, suy đoán trong lòng cũng dần được rõ ràng hơn.

Đúng vậy, đầu sỏ làm cho cơ thể này bị trúng thuốc tối hôm qua chính là Lăng Tuyết! Một ly rượu được bỏ một liều thuốc kích dục mạnh đã khiến Dạ Cô Tinh mất mạng. Nhưng vừa khéo lại giúp cho linh hồn của Diệp Tử có thể mượn xác hoàn hồn.

Có điều, mục đích mà Lăng Tuyết làm như vậy còn hơi khiến cho người ta phải suy nghĩ….

Nếu như chỉ vì ghen tỵ, thì cô ta cũng không nhất thiết phải mạo hiểm như vậy. Dạ Cô Tinh còn có giá trị lợi dụng rất lớn đối với cô ta. Ví dụ như là làm nền cho sự cao quý trang nhã của cô ta, hay lại ví như là chi trả cho những thứ xa xỉ của cô ta.

Phải biết rằng, sau khi hai người đủ 18 tuổi, cô nhi viện đã không còn chu cấp cho họ nữa. Học phí của Dạ Cô Tinh và phí sinh hoạt đều là bản thân cô liều mạng đi làm thêm sau giờ học kiếm được. Lăng Tuyết lại không cần mẫn như vậy, rất nhiều lúc đều dựa dẫm vào Dạ Cô Tinh.

Dạ Cô Tinh thường ăn uống tiết kiệm, mà Lăng Tuyết lại tiêu tiền như nước. Mỗi bộ quần áo đã tiêu mất nửa tháng tiền sinh hoạt phí của Dạ Cô Tinh rồi.

Dạ Cô Tinh cũng không một câu oán hận đối với điều này, mặc cho Lăng Tuyết coi đó là điều đương nhiên và tùy tiện lấy những cái cô ta cần.

Diệp Tử cười nhạo, người ta có câu “cứu nguy chứ không cứu nghèo”, Dạ Cô Tinh đáng đời khi đã nuôi phải một kẻ vong ân bội nghĩa như thế. Cuối cùng còn mất luôn cả mạng sống.

Sau đó nghĩ lại, cô của trước đây chẳng phải cũng đã như vậy hay sao, nếu lúc trước cô có phòng bị một chút thì cũng không đến mức bị Lâm Diệp bắn….

Nói cho cùng, chung quy vẫn là do cô đã quá xem thường sự ích kỷ của con người, và đánh giá sai sự tham lam của lòng người.

Cô đã từng cho rằng, bọn họ đều bán mạng vì đất nước, tuy nói thành viên của đội hành động số 7 kém hơn những người trong Dạ Tổ của cô, nhưng mà cô cũng nhiệt tình hợp tác làm việc và tin tưởng họ, nhưng cuối cùng vẫn bị đám người vô tình đó đâm một nhát sau lưng.

Nếu mệnh của cô vẫn chưa tận, lại một lần nữa có được cuộc sống mới, vậy lần này cô ích kỷ một chút thì đã làm sao? Một đời này, cô chỉ muốn sống vì bản thân, muốn sống một cách tự nhiên buông thả, sống tùy tâm sở dục. Cô muốn được vứt bỏ trách nhiệm một cách quang minh chính đại, bất luận là đạo đức hay là pháp luật cũng không thể trói buộc được cô.

Cô chưa từng khát vọng quyền lực — quyền lực sinh tử mạnh mẽ như lúc này!

Lăng Tuyết, vậy thì bắt đầu từ cô đi….

Để tôi xem xem người ở sau lưng cô rốt cuộc là thần thánh phương nào…..

Trên đường tới căng tin, Triệu Hân nhìn thấy ở phía trước có một bóng dáng quen thuộc, còn đang chuẩn bị tiến lên gọi, thì lại hơi do dự.

Thật sự giống Cố Tinh… Nhưng mà cũng không giống lắm… Cuối cùng thì có phải hay là không đây?

Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy có người vỗ bả vai mình một cái, vô thức quay đầu lại. Cô chớp mắt, hơi giật mình một cái, rồi sau đó rất nhanh đã bình thường trở lại, cười nói: “Chị Hân, chào chị!”

“Ôi!” Triệu Hân hô lên một tiếng kinh ngạc: “Cô Tinh, đúng là em rồi!” Sau đó cô gái kia thè lưỡi đầy nghịch ngợm, đùa giỡn nói: “Chị còn tưởng mình nhận nhầm người rồi cơ!”

Dạ Cô Tinh cười theo, cũng không nói tiếp.

Triệu Hân lại tiến lên, rất thân thiết khoác tay cô nói: “Cô Tinh à, cuối tuần Mạch Ký có việc đấy, em có đi không?”

Mạch Ký, chính là Mạch Đương Lao. Nhà Triệu Hân là ở nông thôn, nhà đông anh em, vì để tạo đều kiện cho cô được đến thủ đô học đại học mà phải bán hết tất cả những gì họ có, mới đủ tiền học phí và đi lại. Cho nên cô ấy cũng thường xuyên phải đi làm thêm để kiếm tiền.

Không giống như những sinh viên chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống khác, cô và Cô Tinh đều liều mạng làm việc, làm việc để mưu sinh, cũng là để sống qua ngày.

Hai người quen biết nhau cũng qua một lần làm thêm, sau đó lại có nhiều lần gặp lại, hỏi ra thì mới biết hóa ra cả hai cùng trường.

Tuy Triệu Hân là cô gái nông thôn, nhưng mà tính cách hoạt bát, tính tình lạc quan và còn cư xử rất tốt trong các mối quan hệ với mọi người. Bởi vậy mà nhiều người rất hài lòng giao việc cho cô, mà mỗi lần cô cũng không quên tiện đường đưa Cô Tinh theo.

“Dạ, cảm ơn chị.”

Cô bây giờ không phải là Diệp Tử, cũng không phải là Dạ Nhất, chỉ là một nữ sinh bình thường, là một cô gái mồ côi. Tên cô là Dạ Cô Tinh, sự thật là cô thiếu tiền.

Cho dù cô còn một số tiền lớn trong ngân hàng Thụy Sĩ, nhưng phải lấy thân phận Diệp Tử thì mới lấy được. Đó chính là tất cả gia tài cô tích góp được suốt chín năm lăn lộn trong giới giải trí.

Trước lúc lấy được cái thứ mà gọi là “tài liệu” kia, người của MI6 tuyệt đối sẽ không từ bỏ, nhất là Lâm Diệp kia. Dù sao thì Diệp Tử cũng đã biết được nhiều bí mật như vậy rồi….

Cho nên, bây giờ cô chỉ có thể ẩn núp trong bóng tối.

Cô cần thời gian để cho Lâm Diệp và vị quan chức cấp cao kia tin tưởng rằng tất cả sự thật đều đã bị chôn theo cái chết của Diệp Tử rồi!

Bây giờ, cô chính là Dạ Cô Tinh. Là một cô gái lớn lên ở cô nhi viện, không nơi nương tựa và phải bươn chải để kiếm tiền!

{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Thoáng cái đã tới cuối tuần. Mấy ngày này, Lăng Tuyết vẫn luôn trốn tránh cô, khi bốn mắt vô tình chạm vào nhau thì cô ta cũng luôn nơm nớp lo sợ. Điều này khiến cho Dạ Cô Tinh nghĩ đến một câu: chim sợ cành cong!.

Xem ra bí mật ở phía sau Lăng Tuyết không hề nhỏ….

Trong thời gian này, tờ “Showbiz tuần san” đưa tin: ngày mùng 8 tháng 9, thi thể của ngôi sao 18+ Diệp Tử được tìm thấy ở vùng ngoại ô. Cả người cô toàn là vết bỏng, phỏng đoán đầu tiên là cô bị sét đánh trúng và chết ngay tại chỗ. Vai nữ phụ của bộ phim mới “Hoa trong gương, trăng trong nước” của đạo diễn Tần Tuấn sẽ phải đổi vai, liệu ai có thể trở thành “cô nàng họ Tần” tiếp theo đây? Hãy đón chờ xem….

Khi Dạ Cô Tinh nhìn thấy bài báo này, Triệu Hân đang ở dưới lầu ký túc xá gọi cô. Cô tiện tay ném tờ báo vào trong góc, cầm ba lô lên và hấp tấp chạy xuống dưới.

“Cô Tinh, em mau lên! Còn nửa tiếng nữa, nếu đến muộn sẽ bị trừ tiền đó!”

“Vâng, chúng ta đi thôi.”

Cho đến giờ phút này, Diệp Tử mới tính là đã hoàn toàn nói lời tạm biệt với cuộc đời thất bại ở kiếp trước của cô.

Lúc đầu, mặc kệ là với tư cách một ngôi sao 18+ hạng ba, hay là Dạ Nhất – tổ trưởng Dạ Tổ, hay là một thành viên bình thường của Cục tình báo, thì cô đều không làm tròn trách nhiệm.

Cái chết của một ngôi sao chỉ chiếm một góc nhỏ của tờ tuần san, mà vai nữ phụ trong bộ phim mới “Hoa trong gương, trăng trong nước” của đạo diễn Tần Tuấn mới là tiêu đề lớn nhất. Tâm tư của phần đông những ngôi sao lớn lại bắt đầu suy nghĩ xem phải làm sao để nhận được vai diễn đó….

Sự thật vô tình, lòng người lạnh nhạt. Dạ Cô Tinh cho rằng cô cuối cùng cũng hiểu rõ đạo lý này rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN