Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu
Chương 203: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vưu Lương Tài đi ra ngoài liền vỗ một cái vào sau gáy của mình.
Không đúng, đây là văn phòng của anh mà, dựa vào gì mà anh lại phải đi ra ngoài, nhường lại văn phòng cho người khác chứ nhỉ! Choáng váng rồi, tất cả đều là do Cao Lãng đã dọa đến anh đây mà.
“Anh đã lên kế hoạch cho việc này bao lâu rồi? Thế mà cũng không thèm nói với em một chút.” Ứng Uyển Dung đi đến phía trước cửa sổ nhìn xuống dòng xe chạy như dòng nước chảy ở phía dưới, giọng nói cũng mềm nhẹ đi không ít.
Giọng đàn ông vẫn trầm ổn như trước, @MeBau*@ hạ thấp giọng xuống nói: “Muốn cho em một chút kinh ngạc vui mừng.”
“Em đúng thật là bị kinh ngạc đấy.” Ứng Uyển Dung nói vẻ trêu ghẹo.
“Không thấy vui mừng hay sao?” Người đàn ông nói vẻ đầy buồn bực nói.
Anh ở bên ngoài dù uy phong tám phía thế nào, thì khi đến trước mặt cô vợ nhỏ của mình, anh vẫn là một đức ông chồng yêu chiều vợ như cũ.
Vẻ mặt của Ứng Uyển Dung trở nên tươi cười, trong mắt giống như hàm chứa ánh sao sáng, mím môi cười trộm, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn “Có chứ.
Bất quá em lại thích anh lặp lại lần nữa ở ngay trước mặt em hơn.”
“Cao tướng quân, nghe nói anh muốn bù lại cho vợ của anh một buổi hôn lễ phải không? Không có cầu hôn làm sao có thể có hôn lễ được chứ?” Ứng Uyển Dung nói vẻ bỡn cợt, trong mắt tràn đầy vẻ không có hảo ý.
Đầu kia của điện thoại chỉ có tiếng bước chân rất có quy luật.
Tiếng tiếng hít thở nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên ở trong tai.
Lỗ tai của Ứng Uyển Dung đã có chút tê dại rồi, đối với người đàn ông này cô thật sự là không có tí ti sức chống cự nào.
Ngoài cánh cửa vang lên vài tiếng gõ nhẹ nhàng.
Ở trong điện thoại di động và ngoài thực tế dường như có một bản song ca.
Trong lòng Ứng Uyển Dung cảm nhận thấy cánh cửa phòng được mở ra.
Diiễn~đaàn~leê~qღuý。đôn Cao Lãng đang đứng yên lặng ở bên cạnh cửa, quần áo vẫn chưa hề thay đổi.
Mọi người trong công ty đứng nấp ở chỗ không xa, lặng lẽ nhìn quanh thăm dò.
Ứng Uyển Dung nhíu mày nhìn Cao Lãng, “Thế nào, anh đến để đưa em đi ăn cơm sao? Vừa vặn, chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Cao Lãng nhấp môi dưới, trong cặp mắt thâm thúy tràn đầy sự cố chấp.
Anh cũng không bị sự trêu chọc của Ứng Uyển Dung mà bỏ đi, trực tiếp mở miệng nói: “Ăn cơm cũng không vội! Uyển Dung, vừa mới rồi em đã nói, muốn làm hôn lễ thì phải có cầu hôn.”
Ứng Uyển Dung thấy Cao Lãng lấy từ trong lồng ngực ra một cái hộp nhỏ.
Sau khi mở ra, có một chiếc nhẫn kim cương cực kỳ tinh xảo đang nằm ở bên trong.
Cao Lãng quỳ một gối xuống, lưng thẳng thắn.
Cho dù là tư thế như vậy, bộ dáng của anh nhìn vẫn là một người đàn ông xương sắt da đồng như cũ.
“Ứng Uyển Dung, anh yêu em! Hãy gả cho ta đi.”
Cao Lãng nói đầy chân tình tha thiết.
Gò má của Ứng Uyển Dung cũng nổi lên đỏ ửng.
Cô vươn bàn tay trắng như ngọc đặt ở trước mặt Cao Lãng nói: “Em đồng ý gả cho anh!”
Chung quanh vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, tiếng vỗ tay cũng vang lên từng hồi từng hồi.
Quan trọng hơn là, đoạn video này còn bị tiết lộ ra bên ngoài.
Nhất thời ghen tị với vận may của Ứng Uyển Dung, hoặc là cảm thấy Cao Lãng có bản lĩnh cưới được một cô
.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!