Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu - Chương 31: Diễn đêm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu


Chương 31: Diễn đêm


Editor: An Hàn23

Cao Lãng cõng Ứng Uyển Dung bước từng bước vững vàng, lưu lại trên mặt tuyết một hàng dấu chân, nhà khách ở ngay bên cạnh thành Ảnh Thị, hầu như các diễn viên đều quay phim ở xung quanh thành Ảnh Thị này.

Xác xuất gặp được các minh tinh lớn ở chỗ này cũng cao hơn nơi khác rất nhiều, nhưng mà không gian đi lại của du khách cũng có giới hạn, chỉ có các phóng viên có lịch hẹn trước mới có thể đi vào sâu bên trong.

Trở về nhà khách Cao Lãng liền để Ứng Uyển Dung ngồi trên giường, nói với nhân viên phục vụ lấy cho mình một chậu nước nóng để cho cô ngâm chân, còn thêm một phích nước nóng để có thể cho thêm bất cứ lúc nào.

Mu bàn chân trắng nõn của Ứng Uyển Dung nhẹ nhàng lay động ở trong nuớc, cảm thụ nhiệt độ lan lên từ lòng bàn chân, trái tim cũng trở nên ấm áp nhẹ nhàng. Đặc biệt có cảm giác muốn nói mấy lời yêu thương với Cao Lãng, anh thật tốt…

Nhưng từ lúc vào phòng Cao Lãng cũng chưa ngừng nghỉ một phút nào, thấy hành lý của Ứng Uyển Dung để ở mép giường, liền kéo mở khóa ra bắt đầu lấy quần áo treo vào tủ.

Áo khoác ngoài gì đó thì không đáng nói, đồ lót cũng đang được Cao Lãng cầm cẩn thận trên tay xếp lại đặt chung một chỗ, Ứng Uyển Dung nhìn thấy chỉ muốn che mặt im lặng cho đến cùng.

“Trong tủ treo quần áo coi như sạch sẽ, nhưng mà đồ lót để phía dưới còn phải lót thêm một lớp báo mới được, đồ của em anh đặt hết ở trên rồi, sẽ không sợ quá ẩm ướt.”

Cao Lãng vừa xếp đồ vừa nói chuyện với Ứng Uyển Dung, một tay Ứng Uyển Dung chống cằm ngắm nhìn gò má tuấn lãng của người đàn ông, mặt mày cong cong, nói: “Em ngâm chân xong rồi, lát nữa anh đổ nước rồi ngâm chân một chút đi?”

Cao Lãng đóng kỹ tủ quần áo, vén tay áo vén ống quần cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không cần lãng phí nước, anh trực tiếp ngâm là được rồi.”

Ứng Uyển Dung đi dép vào nhìn anh không chút ngần ngại cho chân vào ngâm tiếp, lắc đầu một cái liền đi rửa mặt trước.

Lúc rửa mặt xong đi ra ngoài nhìn thấy Cao Lãng ngồi trên ghế đã ngủ mất, Ứng Uyển Dung mới chú ý tới quầng mắt thâm đen kia của Cao Lãng. Cũng không biết anh đã không ngủ ngon giấc mấy ngày rồi, liền vội vội vàng vàng chạy đến tìm cô, giải thích với cô.

Ứng Uyển Dung duỗi ngón tay mảnh khảnh ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ vùng dưới mắt của anh, anh liền giật mình tỉnh lại, trong nháy mắt đó dưới đáy mắt vẫn còn lưu lại sự cảnh giác, nhìn thấy là Ứng Uyển Dung, cơ bắp căng cứng liền thả lỏng, tự mình nở nụ cười.

“Chờ em liền ngủ quên luôn, chờ anh đi đổ nước một lát rồi nghỉ ngơi với em.” Cao Lãng cúi người xuống cánh tay hơi ngừng lại, bê chậu nước lên mang đi đổ.

Ứng Uyển Dung cảm thấy Nhạc Tu Minh sắp xếp cho cô vào căn phòng có điều kiện rất tốt, ít nhât bây giờ cô đang nằm trong chăn chờ Cao Lãng còn có thể mở TV xem một ít tin tức gì đó.

Ứng Uyển Dung buồn chán đổi từng kênh một, khó chịu khi nghĩ đến việc Cao Lãng thay quần áo còn phải vào phòng tắm thay, không phải bình thường đều trực tiếp thay trong phòng sao? Cô còn có thể thuận tiện dùng hai mắt thưởng thức dáng người mạnh mẽ của anh, cơ bụng rõ ràng…

Cao Lãng biết tật xấu của Ứng Uyển Dung, chỉnh lý bản thân xong liền thay một bộ quần áo rộng rãi rồi mới đi ra ngoài, cũng không biết là lúc trước giấu hành lý ở chỗ nào rồi.

Vỗ vỗ gối đầu, Ứng Uyển Dung xoa xoa đuôi lông mày, lầm bầm nói: “Anh làm gì mà chậm vậy, em chờ anh lâu quá, chăn của anh em cũng đã ủ ấm cho luôn rồi. Lát nữa anh có đói bụng thì đến đoàn phim ăn cơm trước đi, không cần phải gọi em đâu.”

Cao Lãng nhẹ giọng nói đồng ý, Ứng Uyển Dung sắp bị cơn buồn ngủ bao phủ tê dại lỗ tai trong chốc lát, cảm thấy chồng mình thật là quá ưu tú. Có khuôn mặt đẹp trai giọng nói còn dễ nghe nữa.

Cao Lãng cẩn thận nằm vào trong chăn, nghiêng người nhìn Ứng Uyển Dung nhắm hai mắt, lông mi khẽ run, không nhịn được khẽ cười một cái, vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng nõn mịn mà của cô, không đếm hết đươc nhu tình quanh quẩn trong trái tim.

Ứng Uyển Dung đột nhiên mở mắt ra, xoay người nhào vào trong lồng ngực anh nở nụ cười, Cao Lãng khẽ rên lên một tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự ẩn nhẫn, Ứng Uyển Dung còn muốn cười nói có phải anh lại suy nghĩ lung tung hay không, giương mắt liền nhìn thấy trên trán Cao Lãng toát ra một chút mồ hôi lạnh.

Sửng sốt một chút liền ngồi dậy, thấy tay áo bên trái của Cao Lãng có ít máu đang thấm vào, đột nhiên nhớ đến việc vừa rồi ngửi thấy trên người anh mùi thuốc như có như không…

“Anh bị thương? Cho em nhìn một chút, xem xem có phải băng bó lại lần nữa không.” Ứng Uyển Dung nghĩ nếu như đây chỉ là vết thương nhỏ thì làm sao Cao Lãng sẽ có vẻ mặt như vậy, thế mà bây giờ cô mới phát hiện ra.

Cao Lãng từ chối nói: “Anh không sao, không có gì đáng ngại.”

Anh càng từ chối, Ứng Uyển Dung càng cảm thấy kỳ lạ, lạnh mặt nghiêm túc nhìn Cao Lãng, không để cho cô sắp xếp thật tốt, đi nơi nào không nói thì thôi, bị thương cũng không cho nhìn, không biết là cô cũng sẽ lo lắng sao?

Cao Lãng nhìn ánh mắt không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua của Ứng Uyển Dung, trong lòng thở dài một tiếng, lấy ra băng gạc và một vài loại thuốc trị thương từ trong túi đeo lưng của anh ra để lên bàn.

Không khí trong phòng ấm áp, Cao Lãng trực tiếp cởi áo khoác xuống, trên cánh tay trái quấn từng vòng băng gạc trắng như tuyết qua vai, máu đỏ thấm lên trên lại cực kỳ chói mắt.

Ngón tay Ứng Uyển Dung dừng lại một chút, giúp anh gỡ băng gạc ra, chỗ vết thương không ngừng có tia máu rỉ ra, nhìn hình dáng vết thương, không khó tưởng tượng ra anh biến mất mấy ngày nay để đi thi hành nhiệm vụ nguy hiểm như thế nào.

Ứng Uyển Dung dùng cồn y tế lau một vòng trên miệng vết thương rồi mới rắc chút thuốc phấn lên, băng kỹ vết thương lại, lông mày sắp nhíu lại thành một hàng.

Cao Lãng vẫn mang bộ dạng nở nụ cười như cũ, an ủi: “Qua vài ngày là tốt rồi, em đứng thấy vết thương dọa người như vậy, thật ra thì không sao đâu.”

Ứng Uyển Dung trừng mắt nhìn anh một cái, cái gì mà nhìn dọa người, thật ra thì không làm sao… Bị thành như vậy còn có thể không sao?

Ứng Uyển Dung thu dọn đồ đạc xong, dùng sự im lặng để kháng nghị những lời này, trong lòng Cao Lãng căng lên, chỉ sợ cô nín đến phát giận thì sao giờ, tươi cười đi theo sau, miệng không biết nói lời gì hay ho để dỗ dành cô, gấp đến độ sau lưng cũng đổ mồ hôi.

Ứng Uyển Dung thấy anh còn đi theo sau, liếc anh một cái nói: “Đi nghỉ trưa với em.”

Cao Lãng vội vàng vén chăn lên quy củ nằm xuống, Ứng Uyển Dung nằm bên cạnh anh, ngọn đèn nhỏ ở đầu giường mang theo chút ánh sáng, cô tắt đèn rồi xoay người, nhìn chăm chú vào cái trán đổ mồ hôi lạnh của Cao Lãng.

Thở dài một tiếng, tránh đi vết thương của người đàn ông, cẩn thận ôm lấy eo của anh, chui vào trong ngực anh, khoảng cách giữa hai trái tim tựa như càng gần nhau hơn.

Cô không có biện pháp nào để mắng anh, nói anh. Đây là trách nhiệm của anh, làm sao cô có thể trách anh đây. Đồ ngốc này, chẳng qua là cô đau lòng anh thôi. Chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, cứ giả vờ như mình không có việc gì. Cô chỉ mong sau này anh có thể bình an trở về, cho dù làm buôn bán nhỏ cũng được, cũng sẽ không phải đấu tranh anh dũng nơi tuyến đầu như vậy.

Nhưng cô sẽ không đi khuyên bảo… Giống như anh nói, anh để cho cô bay cao, làm hậu thuẫn chắc chắn cho cô, cô cũng có thể vì anh mà bảo vệ hai nhà thật tốt, chờ anh về…

Khoảnh khắc này sự im lặng đã chiến thắng cái ồn ào náo nhiệt, hai người ôm nhau sau đó không lâu liền song song tiến vào mộng đẹp.

Ứng Uyển Dung bị tiếng gõ cửa đánh thức, quay đầu nhìn Cao Lãng một chút, cũng không biết anh đã mở to mắt ngắm nhìn cô bao lâu, ánh mắt trong sáng, đối diện cô lộ ra nụ cười.

“Uyển Dung, Ứng Uyển Dung, mau đi ra ăn cơm nào!” Nhạc Tu Minh đứng bên ngoài gõ cửa, giọng nói cực kỳ có lực xuyên thấu cách một cánh cửa truyền tới, khiến cho cả tầng đều có thể nghe thấy.

Ứng Uyển Dung trực tiếp mặc thêm một cái áo khoác, kéo khóa lên liền xỏ dép đi ra mở cửa, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Nhạc Tu Minh tinh thần kích động nói: “Buổi trưa không có nhìn thấy cô đi ăn cơm, bây giờ buổi tối cô cũng không ra khỏi phòng để đi ăn cơm, tôi còn muốn hỏi cô có phải là ngủ quên rồi hay không.”

Nhạc Tu Minh sẽ không nghĩ đến việc ngộ nhỡ hai người họ ở trong phòng làm ít chuyện không thể nói được, ông ấy cứ ồn ào lên như vậy, chẳng phải mọi người đều sẽ biết hay sao?

Ứng Uyển Dung nhức đầu nhéo ngón tay, bất đắc dĩ nhìn ngài đạo diễn đã qua tuổi trung niên nhưng vẫn không biết để ý xung quanh này, “Một lát nữa chúng tôi sẽ xuống dưới ăn cơm, cảm ơn Nhạc đạo đã đến gọi.”

Đang muốn đóng cửa liền bị Nhạc đạo ngăn lại, trên mặt lộ ra một nụ cười nịnh nọt, nói: “Hôm nay là ngày có sao sáng hiếm thấy, tuyết bay đầy trời, tôi thấy đây thật sự là một ngày tốt.”

Mắt Ứng Uyển Dung cũng không nháy hai tay ôm ngực, không cần ra ngoài xem cũng biết, tuyết rơi bên ngoài đã tích thành một tầng thật dày, là ngày tốt gì chứ?

“Nhạc đạo, ngài có việc gì thì cứ nói thẳng đi.” Ứng Uyển Dung nhíu mày nói.

“Khụ khụ khụ, là như vậy, mặc dù biết là hôm nay cô mới đến đoàn phim, nhưng mà hôm nay nam chính cũng đã đến rồi, cô có muốn quay cảnh diễn đêm ở điện Kim Loan hay không?” Nhạc Tu Minh cẩn thận nói.

Ứng Uyển Dung như có điều suy nghĩ liếc nhìn ông một cái, sao có thể không hiểu tâm tư của ông được, ngày mai Cao Lãng sẽ phải đến trường quân đội, lúc nào tới tham ban cũng không biết là bao giờ nữa.

Mà chọn lúc anh còn ở đây quay cảnh diễn đêm… Đương nhiên là cô đã đọc toàn bộ nội dung kịch bản một lượt, trí nhớ tốt cho phép cô có thể nhanh chóng nhớ lại.

Tình cảnh của cuộc gặp mặt lần đầu tiên giữa công chúa Minh Châu và quân vương của nước đối địch, mang theo sự ám muội… Cho nên Nhạc Tu Minh xác định là không phải ông cố ý sắp xếp như vậy sao?

Ứng Uyển Dung cũng không có nghĩ nhiều, dứt khoát nhanh chóng gật đầu đồng ý, thật ra cả bộ phim cũng không có cảnh nào lộ liễu quá mức, phần lớn các bộ phim hiện giờ đều có điểm dừng, cũng sẽ không cần cô thật sự phải lộ này lộ kia.

Về phần Nhạc Tu Minh không biết có phải vô ý hay cố tình lo lắng chuyện này, Ứng Uyển Dung cảm thấy Cao Lãng sẽ không phải người không có mắt nhìn như vậy, phần diễn có hơi lộ ra vẻ thân mật cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, nhiều nhất là để cho người ta ôm ôm eo, cũng coi như hợp lý.

Nhạc Tu Minh thấy Ứng Uyển Dung không chút do dự nào đồng ý, có chút không hiểu được, chỉ nhấn mạnh với cô phải đi ăn cơm tối, ông phải đi nói chuyện với nam chính trước.

Ứng Uyển Dung đóng cửa phòng, Cao Lãng đã thay quần áo xong, tư thế hiên ngang oai hùng khiến cho Ứng Uyển Dung phải chăm chú nhìn thêm, liên tục gật đầu tán dương: “Dáng người không tệ.”

Cao Lãng ho nhẹ một tiếng, bên tai đỏ ửng. Những lời Nhạc Tu Minh nói mới vừa rồi anh đều nghe được, tất nhiên là chỉnh lý xong chuẩn bị đi cùng Ứng Uyển Dung qua đó. Ứng Uyển Dung thay quần áo khác xoay người nhìn anh một cái, khoan hãy nói: “Nhạc đạo đặc biệt chọn buổi tối nay có tuyết để quay cảnh đêm diễn, vừa lúc nam chính đến bắt đầu quay. Em sẽ phải diễn cảnh thân mật đó.”

Ứng Uyển Dung nghiêng người, ánh mắt đặt trên người Cao Lãng, nghe cô nói như vậy, cơ thể tạm ngừng trong chốc lát không thể nhìn ra, mới lên tiếng: “Ừ.”

Nhìn phản ứng không giống như là không nghe thấy mà, chẳng lẽ là thật sự không ngại?

Đoạn diễn hôm nay sẽ không đi quá mức, cũng là để cho Cao Lãng hiểu rõ tính đặc thù về công việc này của cô, có lúc sẽ vì nguyên nhân do nội dung kịch bản, mà sẽ có một ít tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác.

Mặc dù Ứng Uyển Dung cũng sẽ không đồng ý quay những cảnh diễn thân mật kia ở trước mặt mọi người, nhưng nhân dịp này quan sát xem thái độ của Cao Lãng sẽ như thế nào, là việc trước mắt mà cô quan tâm hơn.

Tính tình Cao Lãng thật sự là rất kín kẽ, không thể nhìn ra được chút gì từ trong ánh mắt của anh, bình tĩnh giống như không có quan tâm đến chuyện này chút nào vậy.

Ứng Uyển Dung mím môi cười nhẹ, trong đôi mắt tràn đầy ánh sao sáng, cũng không có giải thích, cứ để cho anh lo lắng bất an một lúc đi đã, không biết khi anh phát hiện ra mấy người họ cũng không có thật sự làm chuyện gì cả thì sẽ có vẻ mặt gì đây?

Hai người qua đó nhận hai phần cơm hộp, ăn cơm xong, Ứng Uyển Dung dùng cốc nước mà mình mang theo để uống nước, sau đó liền cùng Cao Lãng đi thăm quan chỗ sẽ quay phim cách đó không xa.

Tường thành nguy nga tạo thành một thành trì hình chữ nhật, ngoài tường có sông đào bảo vệ vòng quanh thành, tạo thành một thành lũy sâm nghiêm. Tuyết rơi đọng lại trên ngói lưu ly trên mái nhà lóe lên ánh sáng nhạt, cái bệ đá xanh trắng, bên trong còn có vẻ nguy nga lộng lẫy.

Nhạc Tu Minh đứng ngay chính giữa đại điện, cầm loa chỉ huy nhân viên chỉnh ánh sáng, đứng bên cạnh ông là một người đàn ông tuấn mỹ mắt kiếm mày sáng, thân hình cao lớn mặc long bào, chắp hai tay sau lưng, lúc nhìn thấy hai người họ đi vào, ánh mắt hờ hững giống như một vị đế vương nhìn lũ kiến hôi đứng trước mặt mình.

“Uyển Dung, hai người đã tới? Đây là Ngô Minh, nam chính của chúng ta. Ngô Minh, đây là Ứng Uyển Dung, còn có chồng của cô ấy Cao Lãng.” Nhạc Tu Minh giới thiệu sơ qua.

Ngô Minh làm một động tác cổ lễ, hai tay ôm quyền mang theo chút vui vẻ nói: “Ngô Minh. Diễn vai quân vương Chu quốc.”

Ứng Uyển Dung mỉm cười một tiếng, cúi chào kiểu vạn phúc*, cười nhẹ nhàng nói: “Ứng Uyển Dung, diễn vai công chúa Minh Châu.”

*Vạn phúc: kiểu chào của người phụ nữ thời xưa.

Hai người đều là trai tài gái sắc, lớn lên xuất chúng hơn người, đứng chung một chỗ thì chính thì thật là sự hưởng thụ cao nhất dành cho thị giác, Nhạc Tu Minh vuốt cằm trộm nhìn Cao Lãng, ông như biến mất trước hai người đàn ông này vậy!

Cũng may Ứng Uyển Dung nói xong liền đứng dậy: “Tôi đi hóa trang với thay quần áo trước, lát nữa gặp lại.” Nói xong liền hướng mấy người họ gật đầu một cái, trừng mắt nhìn Cao Lãng rồi đi tìm thợ trang điểm.

Ngô Minh cũng không lưu luyến gì với động tác hành lễ của Ứng Uyển Dung, trực tiếp giơ tay ra nói với Cao Lãng: “Ngô Minh.”

“Cao Lãng.”

Khi hai người bắt tay, Nhạc Tu Minh cảm thấy cái mạng nhỏ của Ngô Minh sao có thể chịu nổi, sợ là nắm chặt thêm một chút, cái tay này sẽ gãy mất?

Nhưng rất nhanh Cao Lãng liền buông lỏng tay của anh ấy ra, sắc mặt Ngô Minh vẫn như thường, đặc biệt thản nhiên nói: “Một lát nữa đến cảnh diễn nhất định tôi sẽ chú ý chừng mực, anh cứ yên tâm đi.”

“Cảm ơn.” Cao Lãng cũng không từ chối, mở miệng liền lên tiếng, Nhạc Tu Minh cảm giác bản thân mình là đạo diễn mà cứ như người không tồn tại vậy?

“Cho dù Ngô Minh cậu có ý tốt, có điều máy quay quay đến đâu thì cậu cũng phải chú ý một chút, nếu như làm lãng phí cuộn phim đã quay, tôi sẽ trực tiếp trừ vào tiền lương của cậu.” Nhạc Tu Minh cảnh cáo nói.

Ngô Minh cười ha hả, không có trả lời, chờ đến lúc Ứng Uyển Dung đi ra, vẫn mặc bộ trang phục lúc sáng kia, quần áo mang theo chút vết bẩn, trực tiếp xõa tóc xuống.

Dọc đường bị bắt về nước chạy xóc nảy, nếu như vẫn còn vẻ đoan trang không chút sa sút chán nản nào thì cũng quá vô lý rồi.

Nhưng cho dù có bị bắt làm con tin như vậy, mặt mày công chúa Minh Châu vẫn như cũ không đổi, nếu không làm sao có thể khiến cho quân vương Chu quốc trực tiếp quỳ gối trước dung mạo của nàng mà trêu đùa nàng đây?

Trong mắt Ngô Minh thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như thường, hướng về phía cô chắp tay một cái, liền đi đến chỗ chiếc ghế trên cao kia, cách bậc thang xa xa nhìn mọi người phía dưới.

Nhạc Tu Minh nhân lúc này nói chuyện với Ứng Uyển Dung về cảnh diễn, một lát nữa sẽ có binh sĩ đưa cô đến đại điện, trừ bỏ cung nhân xung quanh thì chỉ còn dư lại vài người hộ về canh cửa, một vở kịch hay sắp được trình diễn.

Ứng Uyển Dung gật đầu một cái, Cao Lãng đã đứng bên người Nhạc Tu Minh, nhìn mấy người họ qua màn ảnh nhỏ, so với việc nhìn trên TV rất khác nhau, anh có thể nhìn thấy những người khác nhau từ nhiều máy quay, mà Ngô Minh trầm mặt ngồi ở chỗ đó rõ ràng là đã tiến vào trạng thái.

Công chúa Minh Châu đi lảo đảo vào trong đại điện, cả người mệt mỏi không có sức lực, vừa nhìn thấy quân vương Chu quốc Chu Cảnh Diệu liền đứng thẳng lưng lên đi về phía trước.

Chu Cảnh Diệu lần đầu nhìn thấy công chúa MInh Châu trong lời đồn, mặc dù là dùng danh hiệu của nàng để xuất quân đánh vào Đại Uyển, nhưng kì thật hắn cũng chả thèm để ý gì đến mấy tin đồn đó.

Mà lúc này hắn thật sự thấy kinh ngạc, thậm chí còn nhẹ giọng lầm bầm nói: “Phương Bắc có giai nhân, được kế thừa mà không phụ thuộc, cười một tiếng khuynh nhân thành, cười tiếng nữa khuynh nhân quốc*… Công chúa Minh Châu, thật xứng đáng với cái tên Minh Châu này.”

*Cười một tiếng là đủ làm nghiêng thành của người ta, cười tiếng nữa nữa thì nghiêng đất nước của người ta: ý chỉ vẻ đẹp của người phụ nữ khiến cho người ta mê mệt.

Vừa ngâm xướng hắn vừa bước từng bước đi xuống, đi một vòng quanh công chúa Minh Châu, khóe môi mang theo ý cười nói: “Công chúa Minh Châu, trở thành vương hậu của Chu quốc ta có được không?”

Giữ chặt cánh tay, cơ thể của công chúa Minh Châu tiến gần sát lại người hắn, Chu Cảnh Diệu cúi đầu, khẽ ngửi bên tai nàng một cái, tư thế thân mật gần gũi.

Ánh mắt của Nhạc Tu Minh sáng rực lên nhìn chằm chằm vào màn ảnh nhỏ, nhìn hai người này tài năng ngang nhau, đã diễn là không thể ngừng được, cảm giác thật là tìm đúng người rồi. Cao Lãng im lặng nhìn hai người cách đó không xa đến gần nhau rồi lại tách ra.

Công chúa Minh Châu rút chủy thủ bên hông ra, nhân lúc Chu Cảnh Diệu không đề phòng nhất mà đâm hắn một dao, người xung quanh lập tức rối loạn, duy chỉ có nàng là cười to không ngừng.

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, dáng vẻ hoa lê đẫm mưa khiến cho Chu Cảnh Diệu trực tiếp muốn đá ngã tên cung nhân đang hô to có thích khách, “Câm miệng! Thích khách ở đâu ra? Cút hết cho trẫm!”

Nhóm cung nhân chần chờ không đi, công chúa Minh Châu đã ngồi dậy nói: “Ngươi lấy mất Đại Uyển của ta, ta cho ngươi một dao, cũng đã công bằng rồi… Từ đây ân oán hai bên không còn, ta nguyện ý làm vương hậu Chu quốc.”

Nhóm cung nhân xung quanh cảm cũng thấy không ổn, thù nước nợ nhà làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy? Nhưng tính tình Chu Cảnh Diệu vừa tự phụ lại kiêu ngạo, chỉ cười lớn nói ba tiếng tốt, liền phân phó thuộc hạ đi chuẩn bị hôn lễ, để cho Khâm Thiên giám chọn ngày lành tháng tốt để cử hành.

Cảnh quay diễn ra cực kỳ thuận lợi đến cuối ‘Cắt’! Nhạc Tu Minh trực tiếp đập bàn, cầm cái loa phóng thanh lên hô lớn: “Trạng thái hôm nay không tệ! Bổ sung thêm vài cảnh quay nữa là được.”

Ứng Uyển Dung nở nụ cười, Ngô Minh đứng bên cạnh gật đầu, vào lúc cô xoay người còn khen nói: “Có phải trước kia từng đi diễn qua không? Mới ban nãy khi cô vừa tiến vào, liền dẫn tôi vào trạng thái luôn, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, bây giờ người mới thật sự là quá giỏi rồi.”

Ứng Uyển Dung khiêm tốn nói: “Tôi so với tiền bối còn kém xa lắm, là do đạo diễn đã chỉ dẫn cách diễn cho tôi, tối mới có thể diễn thuận lợi như vậy.”

Ngô Minh bừng tỉnh hiểu ra gật đầu một cái, không có nói gì nữa, bổ sung thêm mấy cảnh quay mà Nhạc Tu Minh đã nói, anh nói phải đi thay quần áo để còn về nghỉ ngơi nên chào tạm biệt.

Nhạc Tu Minh kiểm tra máy quay xong liền nói với Cao Lãng đứng bên cạnh: “Tiểu Ngô là người đặc biệt có tính chuyên nghiệp, ngày hôm trước tôi nói với cậu ấy là đã tìm được nữ chính để cậu ấy còn chuẩn bị, hôm qua vừa nói với cậu ấy xong Tiểu Ngô liền trực tiếp ngồi máy bay suốt đêm đến đây, mới vừa đến liền nói là có thể bắt đầu quay bất cứ lúc nào. Ở trong nước cậu ấy là một diễn viên như thế này, nhưng lại vì tôi mà tự hạ giá thù lao để đến đây đóng phim, haizz.” Nhạc Tu Minh thu hồi ngón tay cái thở dài một tiếng.

Ứng Uyển Dung thay quần áo xong mới đến tìm Cao Lãng, mặc quần áo trên người cũng không thể phòng lạnh hay giữ ấm, diễn xong cả người đều lạnh cóng.

“Nhạc đạo, sáng mai gặp lại. Nửa đêm cũng đừng có đến tìm tôi để đi quay tiếp đó, tôi còn phải nghỉ ngơi thật tốt nữa.” Ứng Uyển Dung tinh nghịch nói.

Nhạc Tu Minh vung tay lên, “Không thành vấn đề, hôm nay cô cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai đến sớm một chút, không chừng sau này còn phải quay phim cả đêm nữa.”

Ứng Uyển Dung nở nụ cười, lôi kéo Cao Lãng đi về chỗ nhà khách, dọc đường đi đều là những kiến trúc cổ kính, hai người giống như là xuyên qua không gian đi đến một thế giới khác vậy, cũng không có ai giống như hai người họ đi tản bộ trong tuyết ngoài trời lạnh.

Nãy giờ Cao Lãng không nói lời nào, khiến cho Ứng Uyển Dung có ý trêu đùa do dự trong chốc lát, mới mở miệng hỏi: “Sao vậy, có phải nhìn thấy Ngô Minh ôm lấy eo em nên ghen rồi không? Yên tâm, em tuyệt đối không có để cho anh ấy chiếm được chút tiện nghi nào đâu.”

Cao Lãng lắc đầu một cái, thành thật nói: “Không phải anh muốn như vậy. Chỉ là anh…”

“Chỉ là cái gì?” Ứng Uyển Dung nghiêng mặt hỏi.

“Chỉ là cảm thấy, nhìn thấy em diễn qua màn ảnh, anh có thể cảm giác được, em thuộc về nơi đó.” Cười khẽ một cái, tiếp tục nói: “Anh chính là rất vui mừng, thật may là anh không có cản trở em đến với diễn xuất.”

“Em rất thích diễn xuất, anh nhìn ra được.”

An: |||-||| sao chương này với chương trước nó dài vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN