Ảnh Hậu Tái Sinh
Chương 14: Mây đen
Minh Vi không bị đau quá, nhưng vừa ngẩng đầu lên định xem đó là ai lại nhận ngay một cái tát vào mặt. Cô ôm lấy má, choáng váng một lát. Tới khi định thần lại đã thấy Chân Tích đang đứng ngay trước mặt với điệu bộ vênh váo hung hăng, ánh mắt như đao sắc đã rút ra khỏi vỏ.
Lý Trân đứng chắn ngang lấy Minh Vi, hỏi:
– Chị Chân Tích, chị làm vậy là có ý gì?
– Đừng giả ngốc! –Chân Tích cười nhạt. –Nó làm gì tự nó khác biết.
Minh Vi đẩy Lý Trân sang một bên rồi đi tới, nói hết sức bình tĩnh:
– Tôi thực sự không biết mình đã làm gì mạo phạm đến chị, mong chị hãy nói rõ ra. Nếu quả thực là tôi sai, tôi sẽ chấp nhận cái tát đó, xin lỗi chị đàng hoàng.
Chân Tích lấy chân đá vào thứ vừa rồi ném vào mặt Minh Vi. –Đó là một tờ báo.
– Cô hãy tự xem đi.
Đó là một tờ báo giải trí, bên trong có đang một bức hình chiếm nửa trang báo, là cảnh Chân Tích đang tát Minh Vi. Tiêu đề bài báo là : “Diễn viên nổi tiếng Chân Tích bắt nạt người mới, Minh Vi nhẫn nhịn để đạt được thành công”.
Minh Vi cảm thấy ngờ vực. Ngoài những cái tát hôm quay phim “Cố Viên xuân thu” với cái tát vừa rồi, quả thực Chân Tích chưa hề đánh thêm cô lần nào. Vậy bức ảnh này ở đây ra?
Nhìn kĩ lại một lần, Minh Vi cuối cùng cũng tìm ra manh mối.
– Đây là ảnh làm bằng photoshop.
– Coi như mắt cô vẫn chưa mù. –Chân Tích nói.
Minh vi rũ tờ báo.
– Chị cho rằng đây là việc tôi làm sao?
– Ngoài cô còn ai?
– Chị là một diễn viên tiền bối già dặn, đã lăn lộn trong nghề bao nhiêu năm, chắc chắn có không ít đối thủ cạnh tranh. Tôi chẳng qua chỉ là một diễn viên mới, làm gì có khả năng làm những chuyện này? Chị đã nghĩ quá xa rồi.
Chân Tích nổi giận.
– Cô dám nói tôi già hả?
Minh Vi thấy các thành viên đoàn phim đứng quanh đó đều nhìn họ bằng con mắt khác nên cố nhẫn nhịn, cười nói:
– Tôi không định nhấn mạnh vào điều đó, chị Chân Tích. Là tôi nói có người định chĩa mũi nhọn vào chị, chẳng qua là lợi dụng tôi. Mong chị hãy nhìn cho rõ.
– Biết trước là cô sẽ ngụy biện, tôi cũng không nghĩ cô có thể nhận tội. –Chân Tích nhìn Minh Vi hung hãn. –Cô hãy giữ lấy tờ báo này, khi nào rảnh bỏ ra mà xem. Đừng quên thân phận của cô, đừng có làm những chuyện không nên làm. Ở Vĩnh Thành còn chưa đến lượt cô được nói.
Chân Tích quay người đi, suýt va vào người khác. Minh Vi thấy người đó đến lập tức lặng im, làm bộ dạng hiền lành ngoan ngoãn.
Chân Tích hung hăng nhìn Cố Thành Quân.
– Tránh ra!
– Xin lỗi. –Cố Thành Quân nói khẽ.
Chân Tích còn tưởng mình nghe lầm.
– Anh nói cái gì?
– Anh nói xin lỗi. –Cố Thành Quân nói to hơn, với âm lượng đó tất cả những người đứng xung quanh đều có thể nghe thây rõ. –Em là tiền bối mà lại làm sai, em nên xin lỗi đi.
Chân Tích dở khóc dở cười.
– Hoang đường! Làm sao anh biết Chu Minh Vi vô tội?
– Bản thân em cũng biết rõ là cô ấy vô tội. –Cố Thành Quân hoàn toàn không khách khí. –Một diễn viên nhỏ như cô ấy làm gì có nguồn nào? Nếu cô ấy muốn làm những chuyện như thế này thì cũng chỉ còn mỗi cách thông qua công ty. Cho nên, nếu đúng là cô ấy làm, vậy không thể không liên quan đến anh. Nếu em khẳng định là cô ấy làm, cũng nên tát luôn cả anh nữa.
Vốn chỉ là chuyện diễn viên ghen ăn tức ở với nhau, có Cố Thành Quân chen vào giữa nên phút chốc lại thành nội chiến của Vĩnh Thành. Việc này ngay cả đạo diễn cũng không tiện đến giảng hòa. Chỉ có trợ lý của Cố Thành Quân thấy tình hình đó không ổn nên đứng ra làm người hòa giải, khuyên can Cố Thành Quân và Chân Tích mấy câu. Anh ta còn quay đầu lại định dặn dò Minh Vi thêm vài câu, nhưng đã không thấy bóng dáng cô đâu.
Cô bé này đúng là thông minh nhanh trí.
Cố Thành Quân kéo Chân Tích khi đó vẫn còn đang ấm ức vào phòng, Chân Tích giằng tay ra, hung hăng nói:
– Đừng có lôi em như thế, em không gánh nổi cái tiếng dụ dỗ anh đâu. Cố Thành Quân anh quả đúng là một thánh nhân, đàn bà với con gái đều là thứ đầu độc anh. Sao anh không xuất gia làm hòa thượng đi?
Cố Thành Quân không để ý đến những lời giận dỗi đó của Chân Tích, nói:
– Hôm nay em lên cơn điên gì vậy? Có chuyện gì không thể nói riêng với nhau, sao phải làkhó cho Minh Vi trước mặt bao nhiêu người như vậy? Em trách anh thiên vị? Em hãy tự xem sẽ giải quyết vụ này như thế nào?
– Đừng trách em, hãy trách con bé Minh Vi đó quá thích hợp cho em lợi dụng. –Chan Tích cười nhạt.
Cố Thành Quân nhìn lướt qua Chân Tích, mặt lạnh như tiền.
– Chuyện của em với Từ Yến Phi tự em giải quyết lấy, đừng có hắt nước bẩn lên người Minh Vi.
Mặt Chân Tích biến sắc, cô ta giận dữ cắn môi.
Từ Yến Phi cũng là một nữ diễn viên nổi tiếng, lại cũng từng dính dáng đến thiếu gia truyền thông Tôn Hiếu Thành. Vì Tôn Hiếu Thành mà cô ta và Chân Tích đã đụng độ nhau không dưới mười lần cả trên sân khấu lẫn ngoài đời. Tín trên báo lần này chính là do Từ Yến Phi làm. Chân Tích biết Tôn Hiếu Thành không ưa mấy chuyện đàn bà gây ầm ĩ nên không tiện đổ việc này lên đầu Từ Yến Phi, vậy là Minh Vi trở thành kẻ chịu tội thay. Một là có thể nổi cơn thịnh nộ, hai là nhân dịp này làm mới mình trên báo chí. Cho nên cô ta mới tìm đến Minh Vi.
– Đến khi nào em mới bớt phóng túng? –Cố Thành Quân nói một cách sâu xa. –Khả năng phân tích vấn đề của em giờ đây đã bị những chuyện vụn vặt này xóa sạch rồi. Em là một nữ diễn viên có tài năng, không cần phải làm trò lăng xê cũng vẫn được mọi người yêu thích. Bao nhiêu năm qua tiền bạc em cũng đã có rồi, danh tiếng cũng đã có rồi, còn chỗ nào không vừa ý nữa?
Chân Tích cười một tiếng lạnh lùng.
– Thấy em đã là viên ngọc ố rồi nên mới tìm mọi cách bắt bẻ như vậy chứ gì? Còn Chu Minh Vi đang trẻ trung phơi phới, cô ta có đánh rắm cũng thấy thơm.
Cố Thành Quân cau mày lại vì những câu nói thô tục đó. Ngày trước Chân Tích đẹp đẽ đủ mọi bề, nói ra từ nào cũng như châu như ngọc, thanh nhã, thông minh, phong thái như người trời. Cô gái đó giờ đây ở nơi nào.
– Anh phải nói rõ cho em hiểu điều này, Chân Tích. –Cố Thành Quân nói. –Chu Minh Vi là người anh sẽ cố gắng lăng xê hết mức. Anh đã hạ quyết tâm sẽ bảo vệ cô ấy. Sự nhẫn nại của anh đối với em cũng có mức độ nhất định. Sự việc ầm ầm trên mạng mấy ngày trước anh thừa biết do em làm.
Chân Tích ngẩng phắt đầu lên, nhìn Cố Thành Quân bằng ánh mắt sắc lẹm như dao.
– Anh biết sao?
Cố Thành Quân dở khóc dở cười.
– Anh biết. Anh đã cố nhẫn nhịn với em. Nhưng đó là giới hạn cuối cùng của anh.
Chân Tích sực tỉnh ra.
– Em cứ không hiểu vì sao tình hình này lại lật ngược, em trở thành kẻ ác. Hóa ra anh nhúng tay vào.
– Anh không nhúng tay. –Cố Thành Quân nói, loáng thoáng qua một niềm vui mà chính anh cũng không nhận thấy. –Từ đầu chí cuối anh không đụng tay vào một chút nào. Tất cả đều là do sức ảnh hưởng của bản thân Minh Vi. Anh hi vọng qua sự việc lần này sẽ khiến em hiểu ra được khoảng cách của em với Minh Vi.
– Hiểu không gì rõ hơn nữa. –Chân Tích cười cay đắng. –Một tình yêu suốt hơn mười năm, cũng không lại được so với tuổi trẻ.
Cố Thành Quân thở dài. Chân Tích vĩnh viễn không hiểu ra nên anh đành bó tay.
– Cố vui vẻ với Tôn Hiếu Thành đi. –Cố Thành Quân nói. –Đối với anh ta, em luôn là người đặc biệt.
Chân Tích đứng xoay lưng lại, dừng chân một chút, sau đó mở cửa đi thẳng.
Minh Vi tẩy trang xong, thay sang một chiếc áo thoải mái rồi đội mũ, lặng lẽ đi đến chỗ Đường Hựu Đình. Phía bên sân khấu kịch đèn đuốc sáng trưng, tiếng hát i i a a ủa một vở kinh kịch được gió đêm thổi tới.
Minh Vi không muốn làm kinh động tới những người khác, nên chỉ kiếm một góc thích hợp đủ để nhìn lên sân khấu và đứng xem. Bên dưới khán đài kín người ngồi, trên sân khấu Đường Hựu Đình hóa trang sặc sỡ, đang diễn xướng cùng một bạn diễn khác. Ngoài khẩu hình đồng đều không nói, các động tác cử chỉ đều đạt đúng tiêu chuẩn của một diễn viên kịch chuyên nghiệp.
Ai tưởng tượng được một ca sĩ thời thượng khi hát Kinh kịch cũng có hồn đến vậy.
Một đoạn phim ngắn nhưng phải quay hơn hai giờ mới xong. Các diễn viên đóng vai quần chúng tản đi, còn Đường Hựu Đình vẫn phải quay nốt hai đoạn nữa ở hậu trường của kịch viện.
Minh Vi chào Lưu Triệu một tiếng rồi đi ra phía sau tìm Đường Hựu Đình.
Đường Hựu Đình đang nhắm mắt để chuyên gia trang điểm hóa trang lại, chợt cảm thấy điều gì đó nên mở mắt ra, lập tức trông thấy Minh Vi đang khẽ khàng mở cửa đi vào. Anh mỉm cười làm chuyên gia trang điểm phải kêu lên.
– Hựu Đình đừng động đậy, vẽ lệch bây giờ.
Đường Hựu Đình vẫn mặc kệ, thậm chí còn nhăn mặt trêu Minh Vi bật cười.
– Anh nghe lời một chút đi, nếu không sẽ làm chậm tiến độ của cả đoàn.
Chuyên gia trang điểm cũng đã biết được quan hệ của hai người nên lập tức oán thán với Minh Vi.
– Cô Minh Vi đến thật đúng lúc. Chỉ có cô mới quản lý nổi cậu này.
– Cô ấy quản lý thì có tác dụng gì? –Đường Hựu Đình nói với vẻ xem thường, nhưng môi lại nở nụ cười. Anh đang mang một lớp trang điểm dày cộp, song nụ cười đó vẫn khiến cho căn phòng như nở bừng những đóa hoa đào trong sắc xuân rộn rã.
Minh Vi kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, nói:
– Cuối cùng, bây giờ thì em đã biết thế nào là “một tiếng cười làm trăm hoa thẹn” rồi.
– Em còn biết đọc thơ nữa. –Đường Hựu Đình không dám động đậy lung tung, chỉ đưa tay ra cầm lấy tay Minh Vi. –Sao lạnh thế này? Em ở ngoài đó xem bao lâu rồi?
– Coi như thưởng thức quốc túy đi. –Minh Vi đưa luôn cả bàn tay lạnh ngắt còn lại cho anh cầm.
Chuyên gia trang điểm thấy bọn họ quyến luyến với nhau như vậy chỉ cười, không nói gì. Hóa trang xong, cô ý tứ đi ra nơi khác.
Đến khi trong phòng không còn ai khác nữa, Đường Hựu Đình mới buông tay Minh Vi ra, nâng cằm cô lên rồi nhìn thẳng vào mặt cô.
– Đau không?
– Không đau. –Minh Vi trả lời với vẻ tự hào. –Em cũng không để chị ta giành được lời thế hoàn toàn. Chị ta cũng quá mất mặt rồi.
– Nếu không phải vì được Cố Thành Quân dung túng, Chân Tích cũng không dám ngang ngược thế. –Đường Hựu Đình khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt non tơ của Minh Vi. –Rốt cuộc Cố Thành Quân định làm gì mà để cho người đàn bà của anh ta đánh bạn gái tôi bừa bãi thế này?
Minh Vi phì cười vì câu nói đó, đẩy anh một cái.
– Ai là bạn gái anh, anh đừng có nói lung tung.
– Em không quen cô ấy à? –Đường Hựu Đình giữ chặt lấy tay Minh Vi, tận hưởng sự lạnh giá và mềm mại trong lòng bàn tay. –Cô gái đó tên là Chu Minh Vi, bên ngoài trông hiền lành dễ bảo, thực ra ranh ma hệt một con cáo nhỏ. Cô ấy cực giỏi trong việc giả bộ ngoan ngoãn, nhưng lại khiến bạn cảm thấy cô ấy có một chút tâm sự, nên hấp dẫn tới mức bạn muốn dừng không được. Bình thường rất láu cá, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại chân thành vô cùng. Cô ấy đã dùng chiêu đó để đóng đinh anh.
Minh Vi cười rồi ghé sát vào Đường Hựu Đình.
– Vậy Đường thiếu gia, anh có thích cô ấy không?
– Không có cách nào khác. –Đường Hựu Đình thở dài. –Bị cô ấy tóm được rồi, đành phải thích thôi.
– Vậy em thì sao? –Minh Vi nháy mắt. –Em đẹp hơn hay cô ấy đẹp hơn?
Đường Hựu Đình làm bộ nhìn thẳng vào mắt Minh Vi, ngoắc ngón tay.
– Gần hơn chút nữa anh xem nào.
Minh Vi tiến đến gần hơn. Đường Hựu Đình giữ ngay lấy cằm cô rồi vươn người ra hôn.
Mãi lâu sau hai người mới rời nhau ra. Đường Hựu Đình không thể không hóa trang lại một lần nữa.
Minh Vi cười lớn, mắt long lanh trông hết sức quyến rũ.
– Em đi trước đây, nếu không, bị người trang điểm của anh truy sát mất.
– Khi nào em về? –Đường Hựu Đình hỏi.
– Em bay chuyến mười một giờ đêm. Sáng mai phải chụp ảnh quảng cáo cho hãng thời trang rồi.
Mặt Đường Hựu Đình lộ vẻ thất vọng, nhìn Minh Vi với ánh mắt rất đáng thương, y như một chú chó nhỏ nhìn người chủ định vứt bỏ nó đi vậy.
Minh Vi không chịu nổi, lại nhoài người đến hôn anh một lần nữa.
– Đợi khi anh hoàn tất việc quay, em sẽ làm cho anh món sườn nướng sở trường.
Chuyên gia hóa trang vừa vào đến cửa liền kêu lên:
– Ôi trời, nhìn kìa.
Hai kẻ đồng lõa vội vàng rời nhau ra. Minh Vi cười trộm rồi bỏ đi, để lại một mình Đường Hựu Đình bị chuyên gia trang điểm trách móc mãi không thôi.
Minh Vi về đến công ty ngay lập tức bận túi bụi với việc chụp ảnh quảng cáo, ghi hình cho chương trình giải trí, rồi cả phóng vấn trên tạp trí. Là một diễn viên mới nổi, lại được xem như “cô gái số một của Cố Thành Quân”, Minh Vi trở thành tiêu điểm quan tâm cao độ của truyền thông.
Vì những tin đồn liên quan đến Cố Thành Quân, rồi việc bất hòa với Chân Tích, nên cả báo chí và công chúng đều quên đi diễn xuất của Minh Vi, chỉ tập trung soi mói vào cuộc sống riêng tư của cô. Trong lòng Minh Vi thấy khó chịu, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc tỏ ra bình thản, nụ cười luôn thường trực trên khuôn mặt, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi đầy tọc mạch đó.
Minh Vi nói năng trôi chảy, cẩn trọng và kín kẽ nên lần lượt trả lời những câu hỏi nhạy cảm hết sức linh hoạt. Phóng viên bị cô dẫn đi một vòng, khi quay lại kiểm tra băng ghi âm mới phát hiện kì thực Minh Vi không hề nói một chút nào đến thông tin có giá trị.
Các fan hâm mộ xem đoạn băng phỏng vấn Minh Vi trên truyền hình, lập tức lên mạng chắp tay bái phục Minh Vi, bảo nhau rằng nhất định cô xuất thân từ Cục tình báo Trung ương Trung Quốc, rất thích hợp làm đặc vụ. Các fan dần quen với việc gọi Minh Vi là “tiểu hồ ly”, càng ngày càng thích thú vì sự thông minh nhanh trí của cô.
Sau quảng thời gian bận rộn đó, công ty cho Minh Vi nghỉ ba ngày. Vừa hay gặp lúc Chung Thiên Dao cũng hoàn tất việc quay phim, trở lại công ty, có chút thời gian rảnh rỗi nên đi lang thang với nhau suốt cả ngày. Bộ phim Chung Thiên Dao tham gia là một bộ phim chính sử, cô đóng vai một cung phi được nhà vua sủng ái, dù các cảnh quay không nhiều song hình tượng nhân vật tuyệt đẹp. Khi xem lại ảnh, bản thân Chung Thiên Dao cũng thấy hoa mắt.
– Bộ dạng này của mình không đóng được các vai mẹ hiền vợ đảm. Nếu như đời này có thể diễn thành công các vai loạn thế giai nhân thì cũng coi như công đức viên mãn rồi. –Chung Thiên Dao cúi đầu nghịch chiếc máy tính bảng đang cầm trong tay.
Minh Vi cảm thấy tò mò liền hỏi:
– Cái đó là gì vậy? Mp4 à?
– Cậu cũng lạc hậu quá. –Chung Thiên Dao cười giễu. –Cái này là iPad, máy tính bảng. Một fan hâm mộ tặng cho mình. Cũng hay lắm, vừa chơi game vừa lên mạng được.
Chung Thiên Dao khi đó đang truy cập vào trang mạng của mình trên Baidu để xem các bình luận. Hai cô gái ngồi trong một gian buồng cá nhân ở quán trà theo kiểu Anh nằm trong khuôn viên trung tâm thương mại, tận hưởng những giây phút rảnh rỗi và tự do hiếm có. Khi hai người ngày càng trở nên nổi tiếng, những ngày được lang thang mua sắm, uống trà như vậy sẽ một đi không trở lại.
Minh Vi vốn không mấy hứng thú với các thiết bị công nghệ hiện đại. Điều cô đang do dự lúc này là có nên nhân cơ hội mà nói chuyện của mình với Đường Hựu Đình cho Chung Thiên Dao biết hay không? Dù phản ứng của Chung Thiên Dao thế nào, việc nghe được thông tin đó từ chính Minh Vi sẽ tốt hơn là truyền tai từ người khác.
– Thiên Dao mình muốn nói với cậu một chuyện.
– Ừ. –Tâm trí của Chung Thiên Dao vẫn tập trung vào món đồ chơi đang cầm trên tay, chỉ đáp lại một tiếng không mấy quan tâm.
– Mấy ngày trước mình và…
– Ôi trời, Đường Hựu Đình thế này là… –Chung Thiên dao bỗng kêu lên kinh ngạc.
Cô ấy biết rồi? Minh Vi vội vàng uống một ngụm trà sữa để giấu sự chột dạ của mình.
– Đường Hựu Đình và Cố Thành Quân có vấn đề với nhau?
Minh Vi phun ngay ngụm trà sữa vừa mới uống lên chiếc ipad của Chung Thiên Dao.
Trong căn phòng hội nghị nhỏ cửa sổ mở toang, Lưu Triệu lần lượt mở từng bức ảnh trong máy tính cho đương sự xem.
Các bức ảnh hầu hết đều được chụp tại một ngõ nhỏ có kiến trúc thời Dân quốc ở phim trường. Trong bức ảnh thứ nhất, Đường Hựu Đình và Cố Thành Quân đang đứng đối diện chuyện trò. Nhờ hiệu ứng của ống kính tê-lê nên vẻ trang nghiêm trên khuôn mặt họ có thể thấy rõ. Ở bức thứ hai, Cố Thành Quân nghiêng người, vẻ mặt hơi tức giận, còn Đường Hựu Đình lại cười giễu cợt. Còn bức thứ ba, Đường Hựu Đình quay người định đi nhưng đã bị Cố Thành Quân giữ tay lại. Đến bức thứ tư, Cố Thành Quân ấn Đường Hựu Đình vào tường, trông có vẻ như muốn hôn anh.
– Đúng là vớ vẩn! –Đường Hựu Đình nhấc chiếc chân nãy giờ vẫn gác lên bàn xuống, bày tỏ quan điểm một cách lười biếng. –Rò rỉ ở đâu ra vậy. Rõ ràng tôi còn đẩy anh ta mấy cái. Còn nữa, bức cuối cùng này là anh ta túm lấy cổ áo tôi để hét vào mặt tôi. Ống kính ở ngay sau gáy anh ta chụp lại nên trông mới như đang làm chuyện ám muội.
– Cái đó không phải là điểm mấu chốt, được chưa! –Lưu Triệu gấp máy tính lại, nói. –Đây không phải là ảnh do phóng viên chụp, là ảnh của người đi đường, tung lên mạng để tăng lượng truy cập. Cho nên tôi không thể yêu cầu trang mạng đó xóa đi. Cậu có biết sự việc lần này lớn tới mức nào không? Hiện giờ số lượng người truy cập vào đây đã lên đến cả trăm rồi. Trang web cá nhân, Tieba của cậu đều bị thổi bay.
– Xóa chúng đi làm gì? –Đường Hựu Đình cá nằm trên thớt vẫn không hề sợ hãi, còn cười gian xảo. –Dù nhìn thế nào cũng giống Cố Thành Quân đang khiếm nhã với tôi. Anh ta là Chủ tịch còn chẳng lo lắng, tôi là người bị hại sao phải nóng vội? Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên tôi bị đồn dính dáng đến đàn ông hay sao?
Trong mắt các fan hâm mộ, Đường Hựu Đình và Triệu Thừa Trác luôn bị coi là một cặp, không chỉ vậy, ngay cả quan hệ giữa các thành viên trong Legend cũng vô cùng phức tạp. Nhân vật trong bộ phim lần này Đường Hựu Đình tham gia lại dây dưa chuyện tình cảm với một nhân vật nam khác, khi bộ phim được công chiếu thế nào cũng gây nên một trận sóng gió nữa.
Từ ngày Triệu Thừa Trác mất đến giờ, đây là lần đầu tiên Đường Hựu Đình dính tin đồn, không ngờ đối tượng lại chính là ảnh đế Cố Thành Quân. VỮ Tưởng các fan hâm mộ buồn chán chỉ làm rộ lên một dạo cho vui, một thời gian ngắn nhưng chuyện đó sẽ trôi đi như dòng nước. Song lần ghép đôi lần này đem lại những cảm hứng hết sức tươi mới, khiến cho những tranh cãi xung quanh việc cặp đôi của Đường Hựu Đình nhanh chóng bùng lên như hỏa hoạn.
Giờ đang là thời kì của các mỹ nam, những thông tin kiểu này thực ra không gây ảnh hưởng nhiều, trái lại, còn có lợi cho quảng cáo thổi phồng lên. Do đó, việc khiến Lưu Triệu giận dữ chính là Đường Hựu Đình và Cố Thành Quân xung đột. Nếu không nhờ những bức ảnh này, anh ta cũng bị bịt mắt không biết chút gì.
– Hợp đồng chưa hết hạn, hiện giờ Cố Thành Quân vẫn là Giấm đốc của cậu. Cho dù sau này sẽ thành lập studio, nhưng vẫn phải tiếp tục giữ quan hệ tốt với Vĩnh Thành. Cậu làm như vậy… –Lưu Triệu tận tình khuyên can hết nhẽ.
– Yên tâm đi anh Lưu, –Đường Hựu Đình bóc một chiếc kẹo bạc hà cho vào miệng. –Tôi với anh ta có ân oán riêng tư. Song giờ giải quyết ổn rồi.
– Vì Minh Vi đúng không? –Tiểu Hoàng chen mồm vào. –Chắc chắn bây giờ Minh Vi cũng đã đọc được những tin này.
Đường Hựu Đình ngay lập tức mắc chiếc kẹo trong cổ họng, rồi ôm lấy cổ trợn tròn mắt hệt như con cá bị vứt lên bờ. Lưu Triệu điềm tĩnh đi đến gần, vỗ một phát thật mạnh lên lưng Hựu Đình làm chiếc kẹo bị bắn ra ngoài, nảy tít về góc xa.
Đường Hựu Đình thở dốc từng hồi.
Tiểu Hoàn hả hê cầm một cốc nước đưa tới cho Hựu Đình.
– Em nhìn thấy Minh Vi và Lý Trân đến nhà ăn ăn trưa. Đường thiếu gia bảo trọng nhé.
Thời điểm này ở nhà ăn của công ty không quá đông, Đường Hựu Đình liếc mắt qua đã trông thấy Minh Vi ngồi ở chiếc bàn mà bọn họ vẫn thường cùng ngồi.
Khi Đường Hựu Đình đi đến bên bàn, Minh Vi đang nhai canh gà. Lý Trân vừa thấy bóng đen u ám bao trùm lên đầu mình đã ôm ngay hộp cơm ra chỗ khác.
Minh Vi ngẩng đầu lên. Trên mặt Hựu Đình là một vẻ biểu cảm hết sức tê nhị, còn tay phải nắm lấy eo bàn tay trái. Đây là thói quen của anh mỗi khi căng thẳng.
Minh Vi nhổ mảnh xương gà ra, nói:
– Anh về rồi à…
Trái tim đang treo ngược của Đường Hựu Đình rơi về đúng chỗ, môi nở nụ cười. Song khi đó Minh Vi lại nói nốt phần câu dang dở phía sau:
– … Hả ngài Nữ hoàng kiêu ngạo.
Quả nhiên cô đã biết!
Đường Hựu Đình ngồi rũ xuống chiếc ghế đối diện như người không xương, ánh mắt đầy ai oán như chú chó nhỏ vừa bị người ta đạp cho một cái.
– Minh Vi, anh có thể giải thích việc này.
– Có liên quan gì đâu. –Minh Vi tiếp tục gặm cánh gà
– Gì kia?
– Em bảo là không liên quan gì mà. –Minh Vi không buồn nhìn Đường Hựu Đình lấy một cái. –Người đàn ông ở bên ngoài có đủ kiểu xã giao, phụ nữ nên rộng lương hơn.
– Câu này… hình như không nên nói như vậy. –Đường Hựu Đình cảm thấy có điều gì đó.
– Không sao, anh cũng có sự bất đắc dĩ của mình, em có thể bỏ qua. Em chỉ không hiểu vì sao Cố Thành Quân lại là hạng người đó.
– Chờ chút đã.
– Chẳng phải anh ta đã từng kết hôn sao? Lẽ nào ăn chán rau cải rồi lại chuyển sang củ cải?
– Anh nói đã Minh Vi…
– Tuy nhiên, cứ cho là muốn ăn củ cải, thì cũng không thể miễn cưỡng. –Mặt Minh Vi cũng đầy phẫn nộ.
– Không phải là chuyện đó. –Đường Hựu Đình vội vàng giải thích.
– Anh không cần phải nói em cũng biết hết rồi, em tin anh. –Minh Vi khéo léo an ủi Đường Hựu Đình. –Những người sáng mắt đều nhìn thấy ngay là anh ta đang cưỡng ép anh. Dù là Chủ tịch Hội đồng quản trị thật, nhưng anh ta cũng không thể làm cái việc không bằng thú vật như vậy… Anh không bị thiệt thòi đó chứ?
– Không. –Đường Hựu Đình bất lực. –Không phải, anh cơ bản không để anh ta giành được lợi thế, được chưa! Anh nói lại một lần nữa, sự việc không phải như vậy.
Minh Vi hít sâu một hơi, nhìn Đường Hựu Đình với vẻ mặt hoảng hốt:
– Anh không bị lép vế, vậy lẽ nào chính Cố Thành Quân lại chịu thiệt thòi?
Nếu đến tận lúc này Đường Hựu Đình vẫn chưa nghe ra vẻ chọc ghẹo trong những câu nói của Minh Vi thì đúng là điếc đặc. Trong đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly của Minh Vi tràn đầy vẻ nghịch ngợm, cô giống hệt một con cáo nhỏ vừa bắt trộm được gà, giảo hoạt, kiêu ngạo và vô cùng đắc ý.
Đường Hựu Đình hắng giọng rồi nở nụ cười, hùa theo với Minh Vi:
– Sao em không nghĩ bọn anh đồng thuận từ cả hai phía, chỉ lấy em ra làm bình phong?
Minh Vi ôm ngực.
– Hóa ra sự thật là như vậy. Anh thật xấu xa. Em muốn chia tay với anh.
– Sự việc đã đến nước này, anh cũng không còn gì để nói. –Đường Hựu Đình cũng hùa theo bằng bộ mặt nặng nề.
– Câu hỏi cuối cùng. –Minh Vi nhìn Đường Hựu Đình. –Trong hai người, ai tấn công, ai chịu đựng?
Đường Hựu Đình cười đắc ý:
– Từ trước đến nay thiếu gia đây luôn là người tấn công.
Minh Vi cười phá lên, gục cả xuống bàn mà cười, khiến cho các nhân viên nhà ăn phải tò mò ngoái nhìn.
Đường Hựu Đình vội xua tay:
– Không sao, bị nghẹn thôi. –Nói xong, anh chọc chọc vào đầu Minh Vi. –Đừng cười nữa, dính hết cơm lên mặt rồi.
– Nhưng em ăn chưa no.
– Giảm béo đi…. –Đường Hựu Đình kéo Minh Vi đi khỏi nhà ăn.
Dù nói cứng như vậy, nhưng Đường Hựu Đình vẫn lái xe đến một nhà hàng nhỏ kiểu gia đình. Nhân viên chạy bàn mắt nhìn thẳng, dẫn họ đến một phòng riêng, mang trà lên, ghi thực đơn rồi đi luôn.
– Em không hiểu lầm việc đó thật chứ? –Đường Hựu Đình hỏi
– Ha, làm sao như vậy được, Cố Thành Quân không phải loại người đó.
Đường Hựu Đình thấy hơi ghen:
– Làm sao em biết được? Hơn nữa, lẽ nào em thấy anh thạo món đó?
Minh Vi khẽ đá vào chân anh dưới gầm bàn :
– Lớn như vậy còn tính trẻ con. Anh khai thành thực đi, rốt cuộc hôm đó có chuyện gì?
– Còn có chuyện gì nữa? Anh đến tìm anh ta, muốn anh ta quản lý Chân Tích cho tử tế, đừng có hai ngày ba bận tìm đến em làm phiền. Muốn dạy dỗ cũng phải có lý do chính đáng, đừng có thích lên là đánh bừa. Anh cũng muốn anh ta cảnh báo Chân Tích, nếu có mắc phải chứng hoang tưởng cũng đừng có đổ tất cả những chuyện đen đủi của cô ta lên đầu em, tìm cách đi viện khám rồi uống thuốc cho kịp thời. Cứ như vậy hôm sau cô ta kinh nguyệt không đều, lẽ nào cũng đến tát cho em một cái?
Những câu này nghe quá thô lỗ, nhưng Minh Vi vẫn cười tới chảy nước mắt. Từ trước đến nay, Cố Thành Quân nói chuyện với cô luôn giữ một vẻ lịch thiệp và nhã nhặn, đừng nói đến những thứ bậy bạ, ngay cả những từ có hàm ý khiếm nhã cũng không bao giờ dùng tới. Như thể vì tim Minh Vi không tốt, nên thần kinh của cô cũng yếu đuối vậy.
Minh Vi cười xong lại nghĩ, thảo nào những người phụ nữ thành công trong sự nghiệp thường thích tìm bạn trai ít tuổi hơn mình. Những người đàn ông trẻ tuổi luôn tràn đầy sức sống, hoạt bát và phóng khoáng, giống như một cơn gió trong lành táp vào mặt giữa khói bụi đục ngầu. Giờ đây Minh Vi đang sở hữu một cơ thể hai mươi tuổi, nhưngâm hồn lại là của một người phụ nữ ba mươi, nên lợi thế quả là lớn.
– Đừng ngẩn ra nữa, ăn đi. –Đường Hựu Đình đưa đũa cho Minh Vi.
Sau khi yêu nhau, những sự dịu dàng, chu đáo rất tỉ mỉ đó của anh đều khiến cho Minh Vi vừa vui sướng vừa xúc động. Đối với Đường Hựu Đình, những hành vi đó đều hết sức tự nhiên. Anh là nhóm trưởng và cũng là người nhiều tuổi nhất Legend, bên dưới còn bốn cậu em, cho nên, dù khi xuất hiện trên sân khấu luôn cao ngạo nhưng trong cuộc sống rất biết cách chăm sóc cho những người ở bên cạnh mình.
Mỳ Dương Xuân quả đúng như Đường Hựu Đình nói, mùi vị thơm ngon, rất vừa miệng. Minh Vi cúi đầu ăn một mạch hết bát mì, xong mới hỏi:
– Anh thường đến đây à?
– Không thường xuyên lắm. –Đường Hựu Đình đáp. –Tuy nhiên anh có thể vào được Vĩnh Thành là vì bốn năm trước chị Trương Minh Vi đã mời anh ăn một bữa ở đây.
Bốn năm trước…
Minh Vi chợt nhớ ra. Phải rồi, bốn năm trước Legend giải tán, cô muốn ký hợp đồng với Đường Hựu Đình nên đã mời anh đến đây ăn để bàn chuyện hợp tác, sau đó hai người còn chuyện trò rất vui vẻ. Tuy nhiên khi đó Đường Hựu Đình nhã nhặn và lịch thiệp, khiêm tốn và dè dặt, tỏ ra hết sức cung kính với Minh Vi. Nhìn lại người đàn ông ngang tàng đang ngồi trước mặt mình, thấy không giống khi đó chút nào.
– Khi đó anh rất ngoan ngoãn và lịch sự đúng không? –Minh Vi không thể không cười chế giễu.
– Sao em biết? –Đường Hựu Đình nghi ngờ.
Minh Vi hắng giọng:
– Vì từ trước đến nay mỗi khi nhắc tới chị Trương anh đều nói một cách hết sức cung kính nên em mới đoán vậy. Nhìn bộ dạng anh có vẻ em đoán trúng rồi.
– Chị Trương là tiền bối ở trường anh, đường nhiên không giống người khác rồi.
Trương Minh Vi nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng, điềm đạm, khi cười lại mềm mại dịu dàng, rõ ràng nắm quyền hành trong tay, đứng ở địa vị cao nhưng luôn mang đến cho người khác cảm giác thân thiện và gần gũi như một người chị hàng xóm.
Nhớ lại nụ cười của Trương Minh Vi, một nụ cười cũng lan dần trên khuôn mặt đẹp đẽ của Đường Hựu Đình. Anh chìm đắm trong miền ký ức nhỏ nhoi đó, cảm nhận lại sự xúc động cực kì hiếm có của mình.
– Nghĩ gì mà cười kiểu đó? –Minh Vi chế giễu. –Chị Trương là một người rất hài hước phải không?
– Cũng không hẳn. –Đường Hựu Đình đáp. –Từ sau khi tốt nghiệp anh cũng không gặp lại chị ấy nữa. Hôm đó chị ấy hẹn anh đi ăn, anh đã rất xúc động. Kết quả là chị ấy gần như không nhớ ra anh là ai. Quả thực anh đã thay đổi rất nhiều, còn chị ấy vẫn y như ngày còn đi học. Anh tưởng chị ấy sẽ trở thành một người phụ nữ cứng rắn, kiểm soát Vĩnh Thành, kiểm soát Cố Thành Quân như bên ngoài thường hay đánh giá. Nhưng sau khi gặp rồi mới nhận ra là chị ấy vẫn chỉ là người chị điềm đạm như ngày nào.
Ánh đèn vàng ấm áp trong căn phòng cá nhân phủ lên khuôn mặt Đường Hựu Đình một quầng sáng dịu dịu, dường như ánh mắt ươn ướt, nụ cười có phần buồn bã.
– Anh còn định lần sau gặp lại sẽ nói với chị ấy là anh từng biết chị ấy từ lúc ở trong trường. Nhưng còn chưa kịp đợi đến lần đó, chị ấy đã ra đi…
Minh Vi ngẩn người, tim đập thình thịch. Một ý nghĩ táo bạo bắt đầu nảy sinh trong tâm trí cô.
– Anh… thích chị ấy phải không?
Đường Hựu Đình chớp chớp mắt nhìn Minh Vi:
– Chị ấy đã mất rồi, nói chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì.
Nói vậy có khác gì thừa nhận? Mặt Minh Vi đỏ bừng.
Cô cúi đầu xuống, dùng đũa gắp mấy hạt lạc bên trong bát:
– Chị ấy… Chị ấy không biết à?
– Anh không nói, chị ấy làm sao biết được?
– Vì sao anh thích chị ấy?
– Khi còn trẻ ai chẳng thích vài người chị lớn hơn ở cùng trường? –Đường Hựu Đình nhìn Minh Vi cười. –Anh nói anh thừa nhận mình từng thích một người phụ nữ khác, sao mặt em lại thẹn thùng như vậy?
Minh Vi đưa tay lên mặt, quả thực nó đang nóng ran.
Cô có thể không xấu hổ được hay sao? Một ngôi sao nổi tiếng, đẹp trai như thần thánh trên trời, vừa mới thừa nhận rằng anh ấy đã thầm yêu cô trong thời niên thiếu, giờ đây, lại cũng là người đàn ông đó yêu cô sau khi được tái sinh. Liệu có được bao nhiêu người được trải qua chuyện lãng mạn này suốt cuộc đời của mình?
– Em cảm động cũng không được hay sao? –Minh Vi bĩu môi. –Em cứ tự hỏi vì sao anh đối đầu với Cố Thành Quân như vậy, hóa ra hận cũ thù mới kết hợp với nhau.
– Em không giận à?
– Em là người con gái hẹp hòi như vậy sao? – Minh Vi trừng mắt với Đường Hựu Đình song vẫn cười. –Nhân dịp này mau khai hết ra cho em tất cả tình sử trước kia của anh.
Đường Hựu Đình tỏ ra nghiêm túc:
– Vâng thưa bệ hạ. Việc này phải bắt đầu từ hồi thần năm tuổi. Năm đó có một học sinh mới chuyển tới lớp của thần ở trường mẫu giáo. Cô bé ấy tên là Tiểu Lệ, trông xinh như hoa như ngọc, hết sứ đáng yêu. Thần thích cô bé ấy từ cái nhìn đầu tiên, tưởng như sông cạn đá mòn…
Minh Vi véo Đường Hựu Đình một cái, anh kêu oai oái rồi tóm lấy tay cô:
– Không đợi anh nói hết đã vội mưu sát hôn phu rồi? Câu chuyện đằng sau còn đặc sắc hơn nhiều, mỗi ngày một chuyện, có thể kể cho em nghe suốt ba trăm sáu mươi lăm đêm. Nếu tính gộp những tin đồn liên quan đến quan hệ cả nam lẫn nữ của anh, ví dụ như vụ gần đây nhất là với Cố Thành Quân, có thể kể cho em nghe tới năm mươi năm.
– Xì! –Minh Vi cười, rút tay ra. –Ai có thời gian rỗi ngồi nghe anh bịa chuyện.
– Ai nói là chuyện bịa? –Đường Hựu Đình dùng lực kéo Minh Vi ngồi vào lòng mình, sau đó ôm siết lấy cô, thổi phù phù vào tai cô. –Em thì sao? Có dám khai hết với anh không? Bây giờ là thời đại chia sẻ thông tin.
Minh Vi rụt cổ lại:
– Em đã kể hết với anh rồi còn gì, hồi trung học em từng theo đuổi một bạn trai, sau đó là tới anh. Mấy năm nay em đều sống trong tầm mắt anh, làm gì có gì anh chưa biết?
Đường Hựu Đình cực kì hài lòng, ôm chặt lấy Minh Vi, hôn một cái rõ kêu lên má cô.
Minh Vi đỏ mặt đẩy anh ra:
– Bỏ ra, có người vào không hay đâu…
– Ai vào đây được? –Đường Hựu Đình ngửi mùi hương dìu dịu trên cơ thể Minh Vi với vẻ hết sức hưởng thụ. Minh Vi ít khi dùng nước hoa, nên mùi hương trên cơ thể cô rất tự nhiên.
Minh Vi giằng ra không được, lại bị anh làm cho nhột hết người, nên sức giãy giụa yếu dần, cuối cùng đành ngồi im.
Đường Hựu Đình ghé sát vào trán cô, khẽ nói:
– Hôn anh đi.
Trong giọng nói hơi khàn của anh có sức quyến rũ không thể cưỡng lại. Minh Vi ngoan ngoãn đưa tay lên ôm lấy cổ anh rồi đặt lên môi anh một nụ hôn. Đường Hựu Đình cũng đáp lại rất mực dịu dàng, khéo léo.
Tin đồn Đường Hựu Đình và Cố Thành Quân có quan hệ mập mờ ầm ĩ suốt một thời gian. Chân Tích cũng vì chuyện này mà giễu cợt Cố Thành Quân:
– Anh thủ tiết với Trương Minh Vi cũng đã bốn năm, nhưng người ta đâu có bỏ qua cho anh. Được, anh không có bạn gái thì kiếm cho anh một bạn trai. Kiểu gì anh cũng sẽ dính phải những tin đồn như vậy, thậm chí họ còn không ngần ngại mà bóp méo cả giới tính nữa kia.
Cố Thành Quân cảm thấy chuyện này hết sức vô vị:
– Giới giải trí bây giờ đúng là càng ngày càng hiếu kì.
– Em cứ tự hỏi tại sao bỗng nhiên anh mời em đi ăn cơm. –Chân Tích cắt miếng sườn cừu ra. –Hóa ra lấy em làm lá chắn.
– Rõ ràng là đến chúc mừng bộ phim mới của em, sao lại nghĩ xiên xẹo vậy? –Cố Thành Quân nâng chiếc ly lên. –Chúc mừng em cuối cùng cũng đã kí hợp đồng với “Người tuần đêm”, bước chân vào nền điện ảnh quốc tế.
Nụ cười rạng rỡ hiện lên bên trong đôi mắt quyến rũ của Chân Tích. Phải khó khăn lắm cô mới đánh bại được ngần ấy nữ minh tinh để giành lấy vai nữ chính trong bộ phim giả tưởng của đạo diễn Hollywood đó. Mấy hôm trước thông cáo báo chí được đưa ra, cả giới giải trí bỗng trở thành thiên hạ của Chân Tích.
Cảm giác chiến thắng khiến cho Chân Tích trở nên dễ chịu, thậm chí còn nhắc đến Minh Vi với giọng điệu vô cùng mềm mại.
– Em nghe nói Chu Minh Vi và Đường Hựu Đình yêu nhau, có đúng vậy không?
Cố Thành Quân im lặng một lúc rồi mới đáp:
– Phải. Đường Hựu Đình thừa nhận rồi.
Chân Tích như con cá mập ngửi thấy máu tanh, lập tức cười xảo quyệt:
– Nếu nói như vậy hóa ra anh không phải mục tiêu của cô ta? Hại em phải ghen tuông biết bao lâu, lại còn đi làm những chuyện không đâu khiến người ta cười nhạo cho.
Cố Thành Quân làm bộ như không hiểu sự mỉa mai trong câu nói của Chân Tích:
– Bọn họ rất kín đáo và thận trọng, vậy nên bộ phận Nhân sự ở công ty cũng thấy không cần quản lý chặt quá. Cuối năm nay hợp đồng của Đường Hựu Đình với Vĩnh Thành sẽ hết, cậu ấy có ý định mở studio. Sau này mọi người cũng còn hợp tác lâu dài, không nên đẩy chuyện gì vào bế tắc.
Chân Tích nở nụ cười nhiều ẩn ý:
– Hóa ra anh vẫn không nỡ lòng nào với Chu Minh Vi.
Cố Thành Quân không nói gì.
– Rốt cuộc anh và Đường Hựu Đình đã làm gì?
Cố Thành Quân vẫn giữ nguyên vẻ mặt tĩnh lặng, song nét bất mãn cũng dần lộ ra:
– Còn không phải vì chuyện em cứ hay đến làm phiền Minh Vi sao.
Chân Tích nhướn mày lên:
– Cậu ta bảo vệ ghê thật, rõ ràng Chu Minh Vi đã nắm được cậu ta trong lòng bàn tay. Các chiêu thức của em hình như đã lỗi thời, có khi phải đến tìm cô ta nhờ dạy dỗ thêm.
Hai người bọn họ ngồi ăn trong nhà hàng, từ thực khách ngồi xung quanh đến đám phóng viên nghe được thông tin mới mò đến ở bên ngoài đều đang lén lút chụp ảnh. Hai người vốn đã đầy kinh nghiệm trên chốn thị phi vẫn cứ thản nhiên ăn uống trước những cặp mắt đầy soi mói, chuyện trò vui vẻ như xung quanh không có ai.
Tâm trạng vui vẻ của Chân Tích giữ được đến ngày hôm sau khi cô ta chạm mặt Minh Vi ở công ty. Minh Vi vừa họp xong với người quản lý, đi ra khỏi phòng ngẩng mặt lên đã thấy Chân Tích vênh vênh váo váo dẫn theo một đám tùy tùng hùng hậu đi tới. Minh Vi trông thấy cô ta đã đau đầu, đang định tìm đường tránh đi, không ngờ bị Chân Tích gọi tên.
Chân Tích cười vui vẻ nói với Minh Vi:
– Tôi đang định tìm gặp cô để xin lỗi, nhưng vẫn chưa gặp được cô.
Minh Vi tưởng mình bị ảo giác. Đừng nói là kiếp này, ngay cả kiếp trước khi cô là Giám đốc của Chân Tích, cũng chưa bao giờ nghe thấy một tiếng xin lỗi từ miệng cô ta.
Chân Tích nhìn lướt qua một lượt những người đang hiếu kì vểnh tai lên nghe, nói:
– Bài báo đó là tôi đã nhầm nên vu oan cho cô. Tính tôi nóng nảy, hay bốc hỏa lên đầu. Việc tát cô là lỗi của tôi, nói oan cho cô cũng là tôi. Bây giờ tôi trịnh trọng xin lỗi cô, hy vọng cô sẽ nhận lời.
Mắt chị Vương, người quản lý riêng của Minh Vi còn mở to hơn cả chiếc chuông đồng, còn vẻ mặt của Lý Trân cũng không khác gì nhìn thấy ma nữ hóa thân thành Thánh mẫu. Minh Vi chính là người hoàn hồn nhanh nhất trong bọn họ. Tuy cô không biết Chân Tích đã gặp được chuyện gì tốt lành, hoặc được Cố Thành Quân dành cho ân huệ nào, nhưng cũng không nhân cơ hội này làm bộ làm tịch.
– Chị quá khách sáo rồi. Hiểu lầm tất nhiên sẽ có ngày được hòa giả, tôi vốn không mấy quan tâm chuyện đó. Chị trịnh trọng thế này lại khiến tôi vừa mừng vừa lo.
Đợi lúc Chân Tích nghênh ngang đi khỏi đó, chị Vương mới nói bằng giọng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
– Chân Tích sắp tham gia bộ phim của đạo diễn người Mỹ, vai nữ chính. Đúng thật là, với mình mà còn giữ bí mật.
– Đúng là chuyện vui. –Trái lại, Minh Vi tỏ ra mừng rỡ. –Chị ta bận rộn, lại đang hả hê, chắc chắn trong một khoảng thời gian dài sẽ không đến tìm em làm phiền nữa.
Minh Vi phản ứng hết sức bình thản, song đối với những người khác, việc Chân Tích sắp đóng một bộ phim lớn của Hollywood khiến họ vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Từ sau khi bị Chung Thiên Dao và Minh Vi áp chế trong bộ phim “Hán cung yên hoa”, Tô Khả Tinh vẫn chưa nhận được thêm một vai chính nào. Gần đây cô ta đang tham gia một bộ phim đề tài hiện đại, chỉ là nhân vật số ba với mười tập phim, khô khan và tẻ nhạt. Nghe được tin vui của Chân Tích, Tô Khả Tinh lập tức mang quà đến chúc mừng.
Chân Tích có một ngôi nhà trong khu biệt thự cao cấp. Khi Tô Khả Tinh đến, trong phòng khách sang trọng đã chật kín những người đến chúc mừng và lấy tiếng thơm lây. Chân Tích ngồi trong chiếc sa-lông bên cạnh cô ta là một thanh niên trẻ với ngoại hình nổi bật đang tỏ ra ân cần vồn vã, chính là Lý Kỳ Vân, thành viên của nhóm “Cực quang Boy”. Khi trước, Tô Khả Tinh và Lý thiếu gia từng dính líu đến chuyện tình cảm, chính nhờ quan hệ đó Tô Khả Tinh mới được nổi tiếng như hiện nay. Từ đó tới giờ đã hơn hai năm trôi qua, bọn họ cũng mỗi người một ngả.
Chân Tích đang hào hứng, vừa trông thấy Tô Khả Tinh liền thay đổi sắc mặt.
Lần trước, khi cô ta đạo diễn một loạt những vụ tấn công Minh Vi trên mạng, những thông tin và cách thức Tô Khả Tinh cũng cấp đều có tác dụng không nhỏ. Chỉ tiếc rằng cuối cùng, những tiếng xấu lại rơi hết lên đầu Chân Tích. Cố Thành Quân bảo vệ Minh Vi, Chân Tích không giành được chút lợi thế nào, đành dồn hết sức trách móc lên Tô Khả Tinh. Sao cô ta không nhận ra từ sớm là Tô Khả Tinh này tư chất cũng bình thường, lại luôn toan tính đầu cơ trục lợi, chắc chắn không thể nào thành danh? Đến khi tỉnh ngộ mới hối hận vì sao ngày trước mình lại rơi vào phe cánh của đứa con gái này?
Tô Khả Tinh nhìn qua cũng biết Chân Tích không mấy thoải mái nên khi nói xong những lời chúc tụng, liền kêu than một chặp về những sự đãi ngộ không thỏa đáng với mình hiện giờ, theo đúng kế hoạch đã định ra.
Chân Tích chưa nghe Tô Khả Tinh nói hết đã lạnh lùng cắt ngang:
– Nếu muốn kiếm việc gì tốt tốt thì đi tìm người quản lý, tìm công ty, có kêu than với tôi như vậy phỏng có ích gì. Tôi là cổ đông của Vĩnh Thành hay sao?
Lý Kỳ Vân thấy vậy vội vàng kéo tay Chân Tích:
– Chị Chân đừng giận, trong một ngày vui lớn thế này, chúng ta nên nói những chuyện vui mới phải. Tôi vừa học được cách pha chế một loại rượu, để tôi pha cho chị uống.
Chân Tích bị anh chàng đẹp trai đó kéo đi, còn Tô Khả Tinh vẫn đứng trơ ra tại chỗ. Cô ta đứng đó, mọi người xung quanh không ai đoái hoài, vẫn nói cười sáng khoái với nhau. Trong giây phút, sự nhục nhã, đau khổ, buồn chán trào lên trong đầu Tô Khả Tinh. Cô ta nhớ lại ngày trước khi mới bước chân vào Vĩnh Thành với trái tim tràn đầy nhiệt huyết, rõ ràng mình cũng nỗ lực hết sức như ai, nhưng vì sao Chu Minh Vi có thể nổi lên, còn cô ta cứ chìm mãi xuống.
Tô Khả Tinh cúi đầu thất vọng đi ra khỏi biệt thự. Chưa ra đến cửa đã có người chặn lại.
– Đi ngay à? –Lý Kì Vân cười khì khì nói. –Chúng ta khó khăn lắm mới gặp nhau, em còn không buồn nhìn anh thêm lần nữa sao. Ra đây, anh cho em thứ này hay lắm.
Tô Khả Tinh còn đang lúng túng, đã bị Lý Kì Vân kéo đi.
Tầng hầm của biệt thự là một phòng giải trí được cải tạo lại, thảm trải sàn, gối ôm được thiết kế khắp xung quanh chân tường. Trong ánh điện mờ tối, loáng thoáng thấy mấy người đang nằm hoặc ngồi, ánh mắt đờ đẫn, miệng thở ra khói.
Tô Khả Tinh hít vào một ngụm khói lớn, nhìn Lý Kì Vân cười nhạt:
– Đây là thứ rất hay mà anh bảo sao?
Lý Kì Vân cầm cuộn thuốc trong tay, say sưa hít một hơi:
– Thế nào? Hàng tốt vừa mới lấy về, chỉ ở chỗ chị Chân Tích mới có thôi.
– Vì thứ này nên anh ôm chân chị ta? –Tô Khả Tinh cười mỉa.
– Em tưởng ai cũng có thể tùy tiện ôm chân Chân Tích sao? –Lý Kì Vân uể oải nằm xuống đống đệm mềm. –Em cũng ngốc lắm, sao lại chọn đúng hôm nay gặp chị ấy nói chuyện xúi quẩy đó.
– Em có thể không sốt ruột sao? –Tô Khả Tinh tỏ ra tức tối. –Hôm qua người quản lý đưa cho em một kịch bản mới, lại một vai quần chúng nữa. Chu Minh Vi đóng cả phim điện ảnh rồi, còn em vẫn cứ là người ngoài cuộc. Nếu là anh, anh có can tâm không?
Lý Kì Vân đáp:
– Công bằng đi. Năm đó khi chúng ta thân thiết với nhau, em nổi tiếng như vậy, còn Chu Minh Vi chẳng phải vào vai quần chúng đi hết chỗ này đến chỗ khác sao?
Tô Khả Tinh vốn nhạy cảm nên nắm bắt ngay được ẩn ý trong lời nói của Lý Kì Vân.
– Ý anh là, Chu Minh Vi và… Cố Thành Quân, thật thế sao?
– Em chỉ có một chút trí thông minh như vậy thảo nào không đấu lại được với cô ta. –Lý Kì Vân nhìn Tô Khả Tinh coi thường, hạ giọng. –Không phải Cố Thành Quân, là Đường Hựu Đình.
Tô Khả Tinh hệt như bị người ta nện cho một quả đấm, mãi lâu sau không nói được gì. Lý Kì Vân châm một điếu thuốc rồi ra sức hút, ánh mắt nhìn Tô Khả Tinh với vẻ đầy chế giễu.
Tô Khả Tinh từ từ nằm sát xuống bên cạnh Lý Kì Vân:
– Sao vận số của cô ta lại tốt đến vậy…
Dù đang trong trạng thái hồn siêu phách lạc, Lý Kì Vân vẫn có thể nghe ra sự căm hận sâu sắc trong câu nói của Tô Khả Tinh.
Đúng là đàn bà.
– Em hận Chu Minh Vi, anh hận Đường Hựu Đinh. Chẳng qua chỉ là vào nghề sớm hơn mấy năm, may mắn trở thành thiên vương, lập tức coi người khác không ra gì, ngang ngược chiếm cả tài nguyên của công ty. Ngay đến cả lão Đàm Lập Đạt cũng bám theo sau đít hắn vui vẻ làm album cho hắn.
Tô Khả Tinh cười mỉa:
– Anh chạy theo Đường Hựu Đình còn cả quãng xa. Phong cách cao ngạo của anh ta, sự tự tin, tài năng của anh ta…
– Em đuổi theo Minh Vi cũng còn xa lắm. –Lý Kì Vân phản công lại ngang ngửa. –Con bé đó có trù tính, lại điềm tĩnh, có diễn xuất tốt. Thế nên Đường Hựu Đình chọn cô ta chứ không chọn em. Mà anh ta còn không biết em đã từng…
– Đủ rồi! –Tô Khả Tinh khẽ gầm lên một tiếng, giành lấy điếu thuốc trong tay Lý Kì Vân, giận giữ hít mạnh lấy hơi.
– Được rồi, cô ta không giỏi bằng em. –Lý Kì Vân vuốt lưng Tô Khả Tinh. –Cả ngày cứ giữ cái vẻ thanh khiết như Tiểu Long nữ, làm sao sôi động tràn đầy nhiệt huyết như em?
Tô Khả Tinh thuận thế dựa sát vào Lý Kì Vân. Lý Kì Vân cười khẽ một tiếng, kéo Tô Khả Tinh đứng dậy. Hai người bọn họ ôm riết lấy nhau, hôn hít như điên dại, sau đó loạng choạng đưa nhau vào phòng để đồ.
Lý Kì Vân cởi phăng quần áo của Tô Khả Tinh bằng mấy động tác nhanh gọn, sau đó ấn cô ta xuống chiếc tủ thấp.
– Chúng ta quay lại với nhau đi… Anh sẽ dạy em cách làm thế nào để có thể chia rẽ hai đứa nó… Gạt bỏ Chu Minh Vi, em sẽ có được Đường Hựu Đình…
– Anh có chiêu gì hay chứ? –Động tác của Tô Khả Tinh hết sức nhiệt thành, song ánh mắt lại lạnh lùng như băng.
Lý Kì Vân cười, siết chặt eo lưng Tô Khả Tinh:
– Hủy diệt, anh muốn hủy diệt tất cả…
Tô Khả Tinh mỉm cười với vẻ mập mờ, sau đó tiếp tục quấn lấy anh ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!