Ảnh Hậu Tái Sinh
Chương 19: Sự thật
Sau kỳ nghỉ Tết, Đường Hựu Đình tham gia làm đại sứ cho một chương trình từ thiện, kêu gọi mọi người quan tâm và giúp đỡ trẻ em bị hở hàm ếch. Bộ phim “Bạch lộ” sự kiến sẽ khởi chiếu vào tháng 3 nên đủ các hoạt động truyền thông quảng bá được khởi động, Minh Vi và Cố Thành Quân cùng xuất hiện trong các chuyên mục phỏng vấn, lên truyền hình, bận rộn tới mức không còn hở chút thời gian nào. Suốt nửa tháng trời Minh Vi và Đường Hựu Đình không gặp được nhau một lần.
Bị Đường Hựu Đình dọa cho phát sợ nên Tô Khả Tinh giờ chịu an phận. Chân Tích lại nhận được hợp đồng làm đại diện cho một hãng mỹ phẩm nổi tiếng nên cũng thu xếp cho Tô Khả Tinh cơ hội xuất hiện trước ống kính.
Trong giờ nghỉ trưa giữa lúc ghi hình, trợ lý của Chân Tích mang canh chân giò đến. Chân Tích vừa mở nắp hộp ra, Tô Khả Tinh ngồi bên cạnh đã biến sắc, bưng miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Chờ đến lúc cô ta từ trong đó quay ra, Chân Tích mới thủng thẳng nói một câu:
– Những chuyện thế này không kéo dài được đâu.
Tô Khả Tinh mặt mũi tái nhợt, lúng túng cười:
– Chỉ là dạ dày khó chịu thôi.
Chân Tích không phản đối cũng chẳng đồng tình.
Lúc này cô ta đã hoàn thành xong bộ phim ở Mỹ, về nước trong vinh quang. Bộ phim đó sẽ khởi chiếu vào cuối năm, đến khi đó, bất luận tình hình phòng vé thế nào, giá trị của Chân Tích chỉ có tăng chứ không có giảm.
Với việc ngồi vững ở vị trí diễn viên hàng đầu trong nước, tâm lý của Chân Tích trở nên hết sức hòa bình. Khi thấy các hoạt động truyền thông rầm rộ cho phim “Bạch lộ”, cô ta vẫn thản nhiên, không tỏ ra ghen ghét đố kị như trước.
Trong những đoạn phim quảng cáo cho “Bạch lộ”, nhân vật nữ chính Chu Minh Vi và nhân vật nam chính Cố Thành Quân lúc gần lúc xa, không khí giữa hai người vô cùng tế nhị. Đến đoạn cuối, tình cảm của Cố Thành Quân đột nhiên bùng phát, anh ôm lấy Minh Vi từ phía sau. Đoạn video đó khiến cho các fan hâm mộ ra sức kêu trời, gần như ngay sau đó đã có không ít người dùng bức hình đó làm avatar trên các diễn đàn.
Tạo hình của Minh Vi trong bộ phim đó rất đa dạng, lúc là một cô nữ sinh trong sáng, lúc lại mặc áo xường xám thanh nhã, có khi còn mặc cả kimono và quân phục. Cô hóa thân thành một thiếu nữ xinh đẹp, tinh tế và quyến rũ, lại kiên nghị và chín chắn bằng một diễn xuất hết sức sinh động. Còn Cố Thành Quân, tuy lần này diễn xuất không có gì nổi trội, nhưng riêng với thể hiện của anh trong cảnh tình cảm bộc phát đó cũng đã đủ khiến cho công chúng không thể không rung động.
Việc quảng cáo cho phim “Bạch lộ” khiến những tin đồn về quan hệ của Minh Vi và Cố Thành Quân khó tránh khỏi việc bị đưa lên diễn đàn một lần nữa. Tuy nhiên đứng trước cái uy của Cố Thành Quân, đám phóng viên cũng không dám hỏi rõ, chỉ có thể cười ám muội nói rằng, anh Thành Quân quả thật rất chú ý đến Minh Vi.
Song Minh Vi lại cảm thấy hơi bất an khi thấy Cố Thành Quân chỉ cười cười rồi nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng. Ánh mắt đó giống như một người đàn ông nhìn người yêu của mình.
Cuộc phỏng vấn đó sau khi được phát trên truyền hình ngay lập tức được lan truyền trên mạng với tốc độ kinh người. Lạ một điều là fan hâm mộ hai bên lại rất tán thành, thậm chí còn xuất hiện những topic gán ghép hai người bọn họ.
Đường Hựu Đình sau khi về tới nhà, xem chương trình phỏng vấn bèn tức giận dùng môi in ngay một trái dâu tây lên cổ Minh Vi, tuyên bố quyền sở hữu.
– Cái này gọi là đóng dấu, để anh ta biết rằng em là người đã có chủ, khỏi ngó nghiêng vớ vẩn. Biết không, ở quê anh sau khi giết lợn, người ta còn đóng dấu lên miếng thịt… Á ôi, em định bóp chết anh à?
– Ai bảo anh nói em là lợn. – Minh Vi nghiến răng.
Quan hệ giữa Minh Vi và Đường Hựu Đình khi đó không khác gì tuần trăng mật sau đám cưới, hễ có dịp là quấn lấy nhau. Vì Cố Thành Quân đã từng nói không can thiệp nên mấy người quản lý cũng chỉ dặn dò bọn họ phải thận trọng. Thực ra sau này Cố Thành Quân hơi hối hận vì sự rộng lượng nhất thời của mình. Khi trông thấy vết môi trên cổ mà Minh Vi đã cố tình dùng phấn che đi, dạ dày anh chợt lộn tùng phèo, tức ngực.
Đôi lúc Cố Thành Quân nghĩ, anh mê đắm Minh Vi nhưng không thXự yêu cô. Dù vậy, rất nhiều hành vi phản ứng khiến anh cảm thấy mình như một cậu bé ngốc nghếch đang thầm yêu một cô gái. Lâu dần anh trở nên do dự, chính trong lúc đó Minh Vi đã bị một người đàn ông khác cướp mất.
“Bạch lộ” khởi chiếu đúng kế hoạch, rầm rộ chưa từng thấy. Phản ứng của công chúng trong ngày đầu ra rạp vô cùng sôi động. Đặc biệt là cảnh nhân vật nam chính cố kiềm nén tình yêu của mình, cuối cùng cũng bộc phát, ôm chầm lấy nhân vật nữ chính đang sắp ra đi với con tim vỡ nát, khiến cả khán phòng xúc động kêu lên cùng một lúc.
Minh Vi ngồi trong bóng tối mỉm cười. Đường Hựu Đình cũng rất thích ôm lấy cô từ phía sau. Minh Vi từng nói đùa rằng anh bị dính vào lưng cô. Đường Hựu Đình nói, anh còn sống là người đàn ông dính trên lưng em, chết đi thành linh hồn bám sau lưng em. Có anh trên lưng, em khỏi phải nghĩ đến người đàn ông khác. Lúc đó Minh Vi đã dở khóc dở cười đánh cho anh một cái, bảo nói những điều xúi quẩy.
Đường Hựu Đình thường than rằng: “Bốn năm qua chúng mình làm gi? Tại sao lại để lãng phí như vây?”
Minh Vi cũng nghĩ, nếu biết yêu một lần nữa vui sướng như vậy, thì hồi đó cô việc gì phải cố chấp?
Cảnh cuối cùng của bộ phim, nhân vật nữ chính nằm gối đầu lên chân người mình yêu. Khuôn mặt cả hai người bọn họ đều thanh thản và thỏa mãn. Tất cả tai họa đã qua đi, cuối cùng bọn họ lại có thể bắt đầu cuộc sống mới. Ống kính dần lùi xa, trên màn hình xuất hiện chữ “The end”.
Chưa đợi đèn trong rạp bật sáng, tiếng vỗ tay đã dậy lên như sấm.
Đạo diễn dẫn theo toàn bộ đoàn làm phim lên sân khấu với khuôn mặt sáng bừng, đón nhận những tràng vỗ tay và hoa tươi. Cố Thành Quân với tư cách nhà đầu tư và nhân vật nam chính cũng cười hết sức nhiệt thành. Phải nói thật rằng, từ sau khi tiếp nhận Vĩnh Thành, anh đã phát triển công ty rất tốt, sự nghiệp của bản thân chỉ đặt ở vị trí thứ 2. Mỗi khi nhìn nhận điều này, Minh Vi đều nghĩ anh cũng không hẳn xấu xa hoàn toàn. Rốt cuộc vẫn là người đàn ông cô đã từng yêu.
Khi nhận được tin nhắn của của Minh Vi: “Phản ứng của công chúng về bộ phim rất tốt, chắc phòng vé cũng khả quan.”, Đường Hựu Đình đang dự một bữa tiệc chiêu đãi mở nhà hàng của một nhà thiết kế thời trang người Pháp.
Ánh đèn màu sóng sánh, được bao nhiêu người tâng bốc, song Đường Hựu Đình lại thấy buồn chán. Anh muốn được ngồi cùng Minh Vi trong chiếc sa-lông ở nhà, vừa xem phim ma của Mỹ, vừa ăn hoa quả hơn. Trời đã sang xuân nhưng còn lạnh, anh như một chú gấu ngủ đông chưa tỉnh hẳn, cứ quyến luyến cái ổ ấm áp của mình.
Lưu Triệu thấy vậy liền khuyên rất thành ý:
– Hựu Đình, ngày tháng còn dài, phải biết trân trọng bản thân mình.
Đường Hựu Đình bật cười:
– Trông tôi giống người bị thận hư lắm à?
Lưu Triệu liếc xéo Hựu Đình:
– Tối nay đã ngáp 7, 8 cái rồi. Tin tức ngày mai thế nào cũng viết cậu tinh thần mệt mỏi cho mà xem. Các fan hâm mộ chỉ chửi bới tôi sắp xếp lịch cho cậu nặng quá, chứ họ đâu có biết đêm nào cậu cũng chè chén no nê.
– Tại bữa tiệc này vô vị quá. – Đường Hựu Đình nói. – Ngồi một lát nữa rồi về đi. Anh cũng về sớm một chút còn chăm sóc chị ấy.
Đang nói thì thấy Tô Khả Tinh đi từ xa tới, cô ta hơi chững lại, tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô ta không nghĩ Đường Hựu Đình sẽ có mặt ở đây. Đường Hựu Đình thấy Tô Khả Tinh cũng không vui, nhưng vẫn gật đầu chào một cái. Nhìn ly rượu trong tay Tô Khả Tinh, anh nói:
– Hiện giờ cô uống những thứ này có tiện không?
Mắt Tô Khả Tinh đỏ ngầu, cố nín nhịn:
– Chỉ là làm bộ thôi.
Cô ta vẫn đi giày cao gót, Đường Hựu Đình sợ mình nói nhiều sẽ khiến cô ta lại có hy vọng nên chỉ cau mày.
Tô Khả Tinh nghĩ Đường Hựu Đình chán ghét mình nên lúng túng quay người bỏ đi. Do vội vàng nên cô ta không để ý đến những người xung quanh, bị một người phục vụ đi ngang qua không may va phải. Vì đi giày cao gót nên cô ta không giữ được thăng bằng, vồ ngay vào một chậu hoa làm đổ nghiêng, còn bản thân ngã lăn ra sàn.
Xung quanh lập tức ồn ào. Đường Hựu Đình trông thấy, cũng đi tới.
Tô Khả Tinh mặc một chiếc váy ngắn màu trắng hơi dài qua mông. Khi đó máu trào ra, chiếc váy không thể che được nên cứ vậy theo chân chảy ra mặt sàn.
Các vị khách nữ kêu thét lên, còn đám phóng viên liền lao đến như cá mập ngửi thấy máu tanh, ra sức bấm máy liên hồi. Tô Khả Tinh nhìn thấy máu thì mặt trắng bệch. Song đúng lúc Đường Hựu Đình đi tới, cô ta liền túm chặt lấy gấu quần anh rồi gào khóc tới khản giọng: “Hựu Đình, đứa bé! Con của em”.
Bữa tiệc chúc mừng buổi công chiếu đầu tiên được tổ chức tại một nhà hàng kiểu Quảng Đông. Cố Thành Quân đang đưa Minh Vi đến gặp mấy nhân vật tai to mặt lớn, bỗng thấy thư ký nhận điện thoại, sắc mặt lo lắng.
Nhân lúc rảnh tay, Cố Thành Quân gọi thư ký đến. Thư ký khẽ thuật lại mọi chuyện cho anh.
– Người thế nào rồi?
– Đang ở trong bệnh viện. Cái thai đã bị sảy. Đang liên lạc với mẹ cô ta. Nhiều phóng viên quá…
– Một chút danh tiếng của cô ta có thể thu hút được bao nhiêu phóng viên?
– Khi ấy Đường Hựu Đình cũng có ở đó. Cô ta túm lấy Đường Hựu Đình kêu khóc. Hiện giờ phóng viên đang đoán già đoán non xem có phải Đường Hựu Đình là bố đứa bé không.
Cố Thành Quân nhìn về phía Minh Vi, Minh Vi đang nói chuyện với một nhà biên kịch, cảm thấy có ánh mắt nhìn mình nên đáp lại bằng một nụ cười.
– Đợi Tô Khả Tinh ổn định rồi chuyển sang một bệnh viện khác. Còn phía Đường Hựu Đình cứ để xem mọi chuyện tới đâu.
Minh Vi tạm biệt nhà biên kịch đó xong liền đi ra bên ngoài gọi điện cho Đường Hựu Đình. Đường Hựu Đình không bắt máy, cô lại gọi cho Lưu Triệu nhưng chỉ vang lên âm báo bận. Sự lo lắng tăng dần lên, Minh Vi bấm máy gọi Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng cuối cùng cũng nhận cuộc gọi, vừa mở miệng đã nói:
– Minh Vi, chị đừng hiểu lầm nhé, đứa bé đó không phải của anh Hựu Đình đâu. Anh Lưu cũng nói với phóng viên rồi, anh Hựu Đình khi đó chỉ định đến đỡ cô ta dậy.
Minh Vi mất một lúc không nói ra được lời:
– Vậy… Hựu Đình thế nào rồi?
– Anh Lưu đưa anh ấy tránh đi rồi. Tô Khả Tinh vẫn đang hôn mê. Đợi đến khi cô ta tỉnh lại, nhất định sẽ giải thích rõ chuyện này. Chị đừng lo lắng, cũng đừng suy nghĩ lung tung. Anh Hựu Đình không phải người làm bậy bạ đâu. Điện thoại di động của anh ấy đã tắt nguồn rồi, lát nữa em gặp anh ấy sẽ bảo anh ấy gọi cho chị…
Minh Vi chưa đợi Tiểu Hoàng nói xong đã tắt máy.
Cô đứng giữa đêm lạnh nhìn ánh đèn và những bóng người qua lại trên đường, chợt cảm thấy mình giống như đang đứng nhìn thế gian sau một tấm thủy tinh khổng lồ, cái gì cũng trở nên mờ ảo.
Điều khiến cô lo lắng cuối cùng cũng đến.
Cố Thành Quân tiễn nhà sản xuất về, khi quay lại bữa tiệc liền trông thấy giám đốc một công ty có đầu tư cho bộ phim đang xoắn lấy Minh Vi nói chuyện. Từ trước đến nay, trong những trường hợp như vậy, Minh Vi đều có thể ứng phó một cách tự nhiên, thoải mái dễ dàng nên rất ít khi bị thiệt thòi. Dù biết vị giám đốc đó háo sắc, nhưng Cố Thành Quân cũng không phải lo lắng cho Minh Vi.
Đang định đi, chợt nghe thấy người đàn ông đó cười khì khì nói:
– Cô Minh Vi từ chối cũng được, uống xong ly rượu này coi như thay cho lời mời của tôi.
Nếu như bình thường, Minh Vi thế nào cũng tìm cách từ chối khéo léo, hoặc gọi người quản lý đến uống thay. Nhưng hôm nay, cô lại cười dễ dãi khác thường:
– Được, giám đốc Vương. Minh Vi tôi hôm nay dùng ly rượu này để kết làm bạn hữu với anh.
Cố Thành Quân giật mình quay người định tới ngăn Minh Vi lại, nào ngờ vẫn chậm một bước, Minh Vi đã ngửa cổ uống cạn rượu trong ly.
Bữa tối cô chưa ăn gì, tửu lượng bình thường, giờ uống cạn ly rượu đó hậu quả thế nào có thể biết chắc.
Nghĩ vậy nên anh dứt khoát đi tới, kéo Minh Vi về phía mình.
– Xin lỗi giám đốc Vương, cô ấy không biết cách xã giao, nếu có chỗ nào không phải mong được anh lượng thứ.
Giám đốc Vương thấy vẻ giữ của trên khuôn mặt Cố Thành Quân nên nghĩ quả nhiên những tin đồn là thật, bèn biết ý đi chỗ khác.
Mới hơi chếch choáng nên Minh Vi lúng túng cười, hỏi với vẻ áy náy:
– Có phải em đã làm gì sai không?
Cố Thành Quân nhìn khuôn mặt cô ửng hồng vì rượu, sóng mắt long lanh như nước mùa xuân, chợt thấy lửa bừng bừng cháy trong lòng. Trước mắt Đường Hựu Đình cô luôn có dáng vẻ vô cùng quyến rũ này sao?
– Hôm nay đến đây thôi. Để tôi đưa em về.
Minh Vi nhận thấy trong lời nói của Cô Thành Quân có ý hơi giận nhưng không hiểu vì sao. Sau cô nhớ ra, một nữ diễn viên trong công ty chưa kết hôn đã gây ra vụ sảy thai giữa chốn đông người, lại còn dắt dây thêm một người khác dính líu vào, Cố Thành Quân là Chủ tịch Hội đồng quản trị, không lo lắng mới là lạ.
Khi ngồi lên xe Minh Vi đã bắt đầu ngà ngà say, cho nên cũng không nghĩ nổi việc Cố Thành Quân lái xe đưa mình về nhà có vấn đề gì không. Thực ra khi đó đầu cô đang mơ mơ màng màng đúng như ý nguyện, không nhớ nổi bất cứ điều gì, không phải nghĩ ngợi bất cứ điều gì, nên cảm thấy hết sức nhẹ nhõm.
Minh Vi ngồi tựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại, Cố Thành Quân đành giúp cô cài dây an toàn. Khi anh cúi gười xuống cài dây, hơi thở mang theo mùi rượu của Minh Vi phảng phất bên tai, khiến tim anh đập rộn lên. Khuôn mặt Minh Vi đỏ bừng, cả tai cũng đỏ, còn đôi môi mọng lên.
Khoảnh khắc đó anh chợt nghĩ, dấu môi kia trên cổ Minh Vi phải chăng cũng đỏ như vậy.
Khi anh bừng tỉnh lại, đã thấy mình để tay lên cổ áo cô. Anh vội vàng rụt về như bị điện giật.
Mày đang làm gì vậy? Cố Thành Quân tự mắng bản thân mình.
Đêm cuối tuần nên thành phố hơi đông. Khi xe dừng chờ đèn đỏ ở đường vành đai hai, Minh Vi khẽ động đậy rồi mở mắt ra.
– Thấy khá hơn chút nào chưa? – Cố Thành Quân hỏi. – Cố lên một chút, sắp ra đến vành đai ba rồi.
Minh Vi chớp mắt, nhìn Cố Thành Quân nghi hoặc:
– Là anh à…
Cách nói không hề khách sáo đó lần đầu tiên Cố Thành Quân nghe được từ miệng Minh Vi. Cô bé này rõ ràng đã say rồi. Cố Thành Quân bắt đầu cảm thấy thú vị.
– Là anh đây, sao hả? Biết vì sao em lại ở trên xe anh không?
Minh Vi nghĩ ngợi nghiêm túc, sau đó nói:
– Tô Khả Tinh có thai, Hựu Đình giấu không nói với em. Nhưng em vẫn biết. Vừa rồi cô ta sảy thai, còn túm lấy Hựu Đình…
Minh Vi đau khổ nhắm mắt lại.
Đèn xanh bật sáng, Cố Thành Quân mở bộ ly hợp rồi nhấn chân ga, sắc mặt nặng nề.
Hóa ra cô đã biết hết mọi chuyện.
– Cũng không có gì là không đối phó được, nói cho rõ là xong thôi. – Cố Thành Quân nói. – Hoàn toàn không có căn cứ gì, chắc chỉ ầm lên vài ngày.
Tiếng Minh Vi nghe nhỏ như tiếng muỗi:
– Có lẽ… là con anh ấy…
Cố Thành Quân suýt nữa đạp phanh xe. Sao chuyện này đến cả một Chủ tịch như anh còn không biết! Rốt cuộc mấy người họ đã làm trò gì ngay trước mũi anh hàng ngày vậy? Hết người này người nọ không tập trung vào hát hò diễn xuất, chỉ lo quan hệ nam nữ lung tung. Công ty của anh là công ty giải trí, đâu phải lầu xanh!
Hợp đồng giữa Đường Hựu Đình với Vĩnh Thành vẫn còn nửa tháng cuối cùng, lúc sắp đi lại gây ra một vụ lớn thế này, đúng là bắt công ty phải dọn dẹp cho anh ta.
Song Cố Thành Quân lại cảm thấy vui vui. Dù Đường Hựu Đình là cây hái ra tiền của công ty, nhưng về chuyện riêng tư, anh không hề thông cảm chút nào với rủi ro của Đường Hựu Đình.
Minh Vi trầm lặng hồi lâu rồi lại nói:
– Anh đang cười vào mũi anh ấy nhỉ. Và cười vào cả mũi em nữa.
– Không có chuyện đó đâu – Cố Thành Quân nói. – Chuyện tình cảm đều là hai bên tự nguyện. Ai chẳng từng làm thằng ngốc một lần.
Minh Vi liếc mắt sang nhìn Cố Thành Quân:
– Anh cũng từng làm chuyện ngốc nghếch hả? Đối với một người thông minh như anh, chỉ có người khác làm kẻ ngốc cho anh thôi. Không những làm kẻ ngốc, mà đến tận trước lúc chết mới biết mình là kẻ ngốc.
Vết thương cũ trong lòng Cố Thành Quân bị bới ra đau nhói, anh bắt đầu cảm thấy Minh Vi suồng sã quá:
– Em say rồi, cứ ngủ tiếp đi.
– Chột dạ rồi à? – Minh Vi cười ảm đạm. – Biết chột dạ chứng tỏ là cũng còn lương tâm.
– Tôi không rõ em đang nói đến chuyện gì. – Cố Thành Quân nghiêm mặt. – Những lời huyên thuyên đó tôi coi như chưa từng nghe thấy. Em đang giận Đường Hựu Đình, để ngày mai hãy trút ra.
Minh Vi cười nhạt, sau đó đột nhiên kêu lên:
– Dừng xe!
– Đừng gây rối nữa. – Cố Thành Quân mặc kệ.
– Dừng xe! – Minh Vi bưng lấy miệng, tay bám vội vào cánh cửa xe.
Cố Thành Quân biết cô muốn nôn nên đành phanh xe lại rồi dừng bên một vườn hoa ở bờ sông. Minh Vi loạng choạng xuống xe, chạy đến bên bãi cỏ nôn thốc nôn tháo. Mấy thứ trái cây cô ăn tối đã tiêu hóa hết, nên giờ chỉ nôn ra nước.
Cố Thành Quân vỗ vỗ lên lưng Minh Vi. Sau đó cởi áo ngoài khoác cho cô. Minh Vi bỗng trở nên hung tợn, giật phăng chiếc áo xuống rồi ném trả lại cho Cố Thành Quân.
– Tôi không cần áo của anh, anh cút đi cho tôi nhờ.
Cố Thành Quân trái lại còn cười. Một cô gái ngày thường vẫn ngoan ngoãn nhu mì, uống say rồi biến thành một người thế này, quả là thú vị.
– Được rồi, được rồi. – Cố Thành Quân kiên nhẫn dỗ dành Minh Vi. – Chúng ta nên quay về xe cái đã. Để tôi đưa em về nhà.
– Nhà… – Minh Vi chợt ngẩn người, nước mắt tự nhiên trào ra. – Nhà không còn nữa rồi, quay về đâu đây?
Cố Thành Quân tưởng Minh Vi bị ảnh hưởng bệnh nghề nghiệp, đang lên cơn diễn nên vẫn cười:
– Sao em không còn nhà được? Qua đây, tôi đưa về.
Minh Vi hất tay Cố Thành Quân ra, nhìn thẳng vào anh bằng ánh mắt như thiêu đốt.
– Anh còn giả bộ như vậy để làm gì? Cái nhà đó cả anh và tôi đều biết nó chỉ còn trên danh nghĩa. Nếu như anh còn một chút tôn trọng tôi, còn quan tâm đến cái nhà đó một chút thôi, anh đã không làm những chuyện như vậy với Chân Tích.
Nụ cười của Cố Thành Quân tắt ngấm. Giống như bị một bàn tay lạnh ngắt bóp nghẹt lấy cổ, toàn cơ thể anh bỗng co thắt lại.
– Em nói cái gì, Minh Vi? Em đang nói cái gì?
Minh Vi cười mỉa mai:
– Đàn ông trong thiên hạ này đều như vậy, đứng núi này trông núi nọ. Chỉ có tôi là đơn giản, không biết cách là lúc nào cũng phải biết cách đề phòng người khác. Anh và Chân Tích bắt đầu nối lại tình xưa từ lúc nào? Khi đóng phim với nhau? Khi tôi đi công tác ở Vienna? Hay khi tôi bị sảy thai?
Lúc ấy Cố Thành Quân đột nhiên nghĩ mình là người say mới đúng hơn. Tất cả những chuyện đang diễn ra trước mắt đều là ảo giác do cơn say mang lại. Bởi vì mấy năm nay, anh đều nằm mơ thấy chính xác cảnh tượng này. Vợ anh, Trương Minh Vi đứng trước mặt anh khóc lóc, chất vấn về quan hệ của anh với Chân Tích. Cô biến thành ác quỷ, nhào đến móc lấy tim gan anh.
Nhưng từng cơn gió lạnh thổi qua mặt, ánh đèn đường chiếu sáng, những chiếc xe chạy qua lại đều đang nói với anh rằng anh đang ở trong thế giới thực. Ngay cả người con gái xinh đẹp đứng trước mặt anh cũng là người thật.
– Minh… vì sao em biết những chuyện này? Ai nói cho em biết?
Minh Vi cười cay đắng lắc đầu:
– Vì sao tôi lại yêu anh? Thậm chí tôi luôn thấp thỏm, luôn tự ti, luôn làm mọi thứ để có thể xứng đáng với anh. Anh nói xem, anh với Chân Tích làm chuyện vụng trộm sau lưng tôi, vậy tại sao lúc đó anh không bảo vệ tôi một chút?
Minh Vi đột nhiên túm lấy tay Cố Thành Quân:
– Anh đã đẩy tôi ra thế nào? Dùng đôi tay này đẩy tôi ra dứt khoát như vậy đúng không? Tôi là người vợ kết tóc với anh kia mà Cố Thành Quân? Anh đã tự tay đẩy tôi xuống địa ngục anh có biết không?
Cố Thành Quân đứng cúi đầu. Bàn tay trắng nhợt của Minh Vi không còn chút hơi ấm nào. Nhưng anh không thấy sợ. Trái lại, cuối cùng anh đã có thể cảm thấy yên tâm.
Giống như tên tội phạm bị truy nã sau bao năm cuối cùng cũng bị bắt và tra tay vào còng. Khoảnh khắc đó anh biết tất cả những câu tự vấn lương tâm cuối cùng đã đến lúc trả lời. Anh yên tâm, anh bình thản đón nhận sự trừng phạt này.
Trong thâm tâm mình, Cố Thành Quân vẫn đợi cái ngày này. Giờ đây, cuối cùng anh cũng đợi được đến lúc cần đợi.
– Minh Vi, những điều em nói là do ai dạy em? Là có người nói với em, hay em vốn… em chính là…
Minh Vi buông tay Cố Thành Quân ra, đi về hướng lan can dọc bờ sông. Cố Thành Quân đi theo sau lưng cô, để mắt đến cô cẩn thận.
Minh Vi nhìn ánh đèn trên mặt sông, giọng nói trở nên trống rỗng:
– Sau khi tỉnh lại tôi gọi điện cho anh. Tôi nói tôi là Minh Vi, nhưng anh bảo nếu còn gọi nữa anh sẽ báo cảnh sát. Ha ha, sau đó tôi xem tin thời sự trên ti vi, biết mình đã chết đi một cách không rõ ràng như vậy. Nhưng tôi đã nhớ ra tất cả. Chân Tích nói: “là anh chỉ cảm kích tôi chứ không hề yêu tôi”. Tôi hắt nước vào mặt cô ta, còn anh lại đẩy tôi ra… Anh đẩy tôi ra…
Hai cánh tay của Cố Thành Quân run bắn lên không sao kiểm soát được. Anh muốn ôm lấy Minh Vi, nhưng rồi không dám. Anh cảm thấy như người đứng trước mặt mình là một ảo ảnh do linh hồn của Minh Vi tụ lại, nếu chạm vào cô sẽ biến mất ngay như mây khói.
– Sau này tôi đến dự cả tang lễ của mình. Chân Tích vẫn dám huyênh hoang ngay tại đó. Quả thực tôi không chịu nổi, đã tìm cách vào được Vĩnh Thành. “Đôi giày đỏ”, ha ha, chú Đàm vẫn nhớ, còn anh chắc đã quên lâu rồi. Năm thứ 4 đại học, tôi thi kỳ 6 tiếng anh, định dịch kịch bản đó. Khi ấy anh còn nói, nó rất hợp với em, Minh Vi. Quả thực anh rất mong một ngày nào đó sẽ được thấy em diễn vở kịch này. Anh luôn tỏ ra hết sức ngọt ngào với tôi, tôi cũng không phải một đứa ngốc bình thường. Cố Thành Quân, anh nói xem, trong những lời anh nói có bao nhiêu là thật? Ngay bản thân anh có biết không?
Khuôn mặt không còn giọt máu của Cố Thành Quân phản chiếu trong mắt Minh Vi. Anh sốc nặng, không sao tin nổi, thêm vào đó là một sự kích động chưa từng thấy.
Minh Vi không hề sợ hãi, bật cười lớn:
– Bốn năm trước, tôi quả thực rất muốn chỉ thẳng vào mặt anh mà mắng anh như thế này đây, Cố Thành Quân! Tôi đã muốn được thấy bộ dạng hồn xiêu phách lạc của anh như thế này đây. Sao tôi lại không làm anh sợ đến chết được nhỉ? Ha ha ha! Chính là vì khi trước tôi thờ phụng anh như tổ tiên mình vậy, nên anh mới có cơ hội lên mặt với tôi. Cái gì mà ảnh đế? Chính là một kẻ phụ bạc khốn khiếp mà thôi. Bây giờ tôi được tái sinh một lần nữa, trẻ trung xinh đẹp, thiếu gì đàn ông cho tôi chọn lựa. Anh cút đi theo đứa nhân tình hút thuốc phiện của anh đi, còn tôi không cần anh nữa.
Minh Vi vung tay lên rồi lắc la lắc lư người bước đi. Cố Thành Quân khi đó mới hoàn hồn, đuổi theo kéo tay cô lại:
– Em định đi đâu?
– Anh đừng có quản chuyện tôi đi đâu. – Minh Vi giằng ra. – Bây giờ tôi đã không còn là vợ anh nữa rồi, việc của tôi không liên quan gì đến anh.
Cố Thành Quân không tranh cãi nhiều với người say rượu, anh kéo Minh Vi đi thẳng ra xe. Minh Vi đánh lại, nói toáng lên:
– Bỏ tôi ra! Tôi không về nhà! Tôi không về nhà!
– Được rồi, không đưa em về nhà nữa. – Cố Thành Quân dịu giọng dỗ dành.
Minh Vi yên lặng hai giây, sau đó nước mắt lại trào ra. Cô ngồi thụp xuống cạnh cửa xe, khóc hu hu như đứa trẻ.
– Hựu Đình, vì sao…. Em khó chịu quá, Hựu Đình, anh ở đâu…
Tiếng khóc của cô dần nhỏ lại rồi trở thành tiếnghút thít. Cố Thành Quân thở dài một tiếng, bế cô lên rồi đặt nằm vào ghế sau. Điện thoại Minh Vi chợt đổ chuông, Cố Thành Quân lấy ra xem, là số của Đường Hựu Đình.
Anh nhướn mắt lên cười rồi nhận cuộc gọi.
– Minh Vi, em đang ở đâu? – Giọng Đường Hựu Đình đầy lo lắng.
Cố Thành Quân nhìn Minh Vi đang say ngủ, nói:
– Minh Vi đang ở chỗ tôi. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận. Cậu cứ lo chuyện của cậu trước đi.
Nói xong, Cố Thành Quân dập máy, rồi tắt nguồn luôn.
Ngồi vào ghế lái rồi, anh vẫn còn nghe tiếng Minh Vi lẩm bẩm không muốn về nhà. Anh mở khóa khởi động, sau đó hòa vào dòng xe chạy trên đường.
“Được, anh đưa em đến một ngôi nhà khác.”
Minh Vi lăn lộn mấy cái trên giường, đầu dần trở nên tỉnh táo. Chăn đệm trên giường rất mềm mại, mang mùi nước xả vải cô vẫn thường dùng. Không biết là ai đã đưa cô về nhà.
Đêm hôm qua… Đêm hôm qua cô đã uống say. Minh Vi nhớ lại. Song những chuyện sau đó cô không còn nhớ rõ, hình như cô đã nói năng lung tung gì đó, còn khóc nữa. Đúng rồi, cô vẫn còn nhớ mình khóc và gọi tên Hựu Đình. Cố Thành Quân ở bên cạnh an ủi cô, sau đó nói đưa cô về nhà.
Minh Vi xoay người gọi một tiếng: “Mẹ ơi”.
Không ai trả lời. Minh Vi dụi mắt ngồi dậy. Đẵ hơi hơi đau, là di chứng của cơn say hôm qua.
Mẹ đã thay quần áo ngủ cho cô. Bộ đồ ngủ bằng lụa Thái cô đang mặc trên người là do cô mua năm ngoái khi đi nghỉ ở Thái Lan cùng Cố Thành Quân, đã rất lâu rồi cô không mặc.
Không đúng!
Minh Vi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Cô đang ở nhà mình, nhưng không phải căn nhà như cô nghĩ. Đây là căn biệt thự ngoại ô nơi cô đã sống với Cố Thành Quân trong mấy năm trời.
Là nhà của Trương Minh Vi và Cố Thành Quân.
Minh Vi lảo đảo bước xuống. Tấm ga và chăn quen thuộc trải trên giường, tường sơn màu ngó sen, chiếc gối tựa thêu hoa hải đường trên bậu cửa sổ, tất cả đều y nguyên như trong ký ức của cô. Trên tủ thậm chí vẫn còn mấy bông hoa cẩm chướng màu đỏ cắm trong chiếc lọ thủy tinh, đó là những bông hoa cô mới thay sáng hôm ấy.
Giống như cô chỉ mới ra ngoài một lát, hoặc vừa mới ngủ say một giấc rồi tỉnh dậy. Vợ chồng trở thành kẻ thù, bốn năm trôi dạt, tình cũ tình mới, tất cả đều như một giấc mộng Hoàng Lương.
Minh Vi đẩy cửa, khẽ khàng đi ra ngoài. Những thứ bài trí ở hành lang vẫn nguyên vẹn không hề thay đổi. Trong chiếc lọ hoa ở kệ góc vẫn là mấy bông hoa hồng phấn với hương thơm sực nức, mấy cánh hoa đã rơi cả xuống thảm trải sàn. Minh Vi cúi người nhặt lên, cầm trong tay.
Cô vẫn còn chưa đi ra đến cầu thang chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Dưới nhà có người đặt báo xuống, sau đó đứng dậy khỏi sa-lông đi ra mở cửa. Một loạt tiếng giày cao gót vang lên cồm cộp bên dưới.
– Sao điện thoại đi động của anh cứ tắt mãi vậy?
Giọng nói lúc nào cũng hừng hực của Chân Tích kéo Minh Vi hoàn toàn ra khỏi trạng thái lơ mơ. Không phải cô đang nằm mơ. Đích xác là cô đang ở trong biệt thự ngoại ô của cô và Cố Thành Quân. Còn vì sao Cố Thành Quân đưa cô về đây, sau đó lại thay đồ cho cô, Minh Vi không biết.
– Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh trốn ở đây có tác dụng gì? – Chân Tích truy hỏi.
Cố Thành Quân trả lời với vẻ thờ ơ:
– Cơ bản không phải chuyện gì không thể giải quyết được. Anh đã cho người đi phát thông cáo rồi, nói đứa trẻ đó không liên quan gì đến Đường Hựu Đình. Chẳng phải phía Đường Hựu Đình cũng vẫn luôn phủ nhận hay sao?
– Vậy anh chặn đường rút của Tô Khả Tinh rồi.
– Từ khi nào em lại trở nên tốt bụng như vậy, quan tâm đến cả một diễn viên nhỏ không mấy ai biết đến tên tuổi? Đừng nói với anh là em có lòng giúp đỡ cho thế hệ sau.
Chân Tích hừ một tiếng:
– Em muốn bảo vệ Tô Khả Tinh.
Thông qua cái tên Lý Kỳ Vân đáng thất vọng đó, Tô Khả Tinh đã biết quá nhiều bí mật của cô ta, vậy nên cô ta nhất định phải bảo vệ con nha đầu này, để tránh trường hợp nó lắm miệng nói hở ra điều gì.
– Không ai hại cô ta cả. – Cố Thành Quân lạnh lùng nói. – Tự bản thân cô ta không có tài năng, lại hay đi kiếm chuyện, nên hôm nay mới thành ra như vậy. Cái thứ đồ vô dụng đó nếu em có hứng thú cứ việc mang đi. Văn phòng của em chẳng phải cũng ký hợp đồng với các nghệ sĩ khác hay sao? Dù sao hợp đồng của Tô Khả Tinh cũng sắp hết hạn rồi.
– Đây chẳng phải đều là những tội lỗi anh gây ra sao?
– Liên quan gì đến anh?
– Hồi đầu tự dưng anh cất nhắc cô ta, sau khi lăng xê cô ta lên rồi lại vứt sang một bên không thèm hỏi han gì nữa. Một cô gái trẻ mới bị vòng danh lợi làm cho choáng ngợp, ngay sau đó bị rớt xuống thê thảm, một sự cách biệt lớn như vậy không xảy ra chuyện mới là lạ.
Cố Thành Quân cười mỉa mai:
– Bản thân cô ta không tự nắm chắc được về bản thân, sao lại thành lỗi của anh. Người thanh niên đều phải tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Anh là người giám hộ của cô ta chắc?
– Vậy tại sao năm đó anh đột nhiên lại cất nhắc cô ta?
Minh Vi cũng hỏi thầm trong lòng: Phải rồi, vì sao?
Cố Thành Quân nói điềm nhiên:
– Chỉ là để khích lệ Minh Vi một chút thôi.
Chân Tích ngớ ra một lúc lâu không biết phải nói gì. Cô ta nhìn Cố Thành Quân hệt như ngày đầu gặp anh. Cô ta biết người đàn ông này có bụng dạ, nhưng chưa từng nghĩ đến việc chỉ vì để khích lệ một cô gái, anh ta lại có thể bỡn cợt với vận mệnh của một cô gái khác một cách dễ dàng như vậy. Nghĩ tới đó, Chân Tích bỗng thấy sởn tóc gáy, bởi cô ta nhận ra rằng, Cố Thành Quân còn dung túng cho cô ta chỉ bởi vì anh ta còn niệm chút tình xưa nghĩa cũ, không phải vì anh ta không đủ khả năng giải quyết sự quấy nhiễu của cô ta.
– Anh… đã thay đổi. – Chân Tích lẩm bẩm, mệt mỏi ngồi phịch xuống sa-lông. – Trước đây anh không như vậy.
– Đừng có so sánh anh với thời còn đi học. Khi đó trong tháp ngà, ai cũng vô cùng đơn giản và ngây thơ. – Cố Thành Quân rót một cốc nước đưa cho Chân Tích. – Trong cái xã hội ăn tươi nuốt sống lẫn nhau, nếu không thành quỷ ma khó lòng sống được. Em hay anh đều thế cả.
– Đúng vậy, chúng ta đều đã không còn giống ngày trước nữa. – Chân Tích vuốt tóc mai. – Chỉ có mình Trương Minh Vi vẫn mãi giữ được tuổi thanh xuân, mãi mãi hoàn hảo và thuần khiết trong thế giới của anh.
Trên khuôn măt đẹp đẽ của Cố Thành Quân hiện lên một nụ cười kỳ quái:
– Có lẽ là như vậy, cũng có lẽ không phải như vậy.
Chân Tích ghen lộn ruột:
– Đúng là liền sẹo thì quên ngay vết đau cũ.
– Vậy vì sao vết thương của em cứ mãi không liền? – Cố Thành Quân hỏi lại. – Mọi chuyện đã qua rất lâu rồi, vật đổi sao dời, thực sự nên quên đi. Hơn nữa, nếu như hồi đó hai chúng ta không bị cô ấy chia rẽ, thì với tính cách của anh và em, chắc cũng rơi vào cảnh vợ chồng bất hòa. Chẳng bằng như hiện tại, có thể bình thản ngồi xuống uống một tách trà với nhau.
Anh ta đang nói gì vậy? Cái gì mà chia rẽ?
Minh Vi bốc hỏa lên đầu. Mấy chuyện vụn vặt của hai người ai mà không biết? Sau khi gia đình Cố Thành Quân rơi vào cảnh lụi bại, chính Chân Tích đã bỏ rơi anh ta. Khi đó Minh Vi mới chen vào để giành lấy Cố Thành Quân cho mình. Sao bây giờ vào miệng người ta lại trở thành Trương Minh Vi cô đã phá hoại đôi uyên ương kia?
Thật là không biết xấu hổ.
Chân Tích vẫn không cam lòng, nói tiếp:
– Không phải em là người bụng dạ hẹp hòi. Khi đó người bị thiệt thòi chính là anh. Ai xúi giục chủ nợ đến cửa nhà anh đòi nợ? Ai cắt bớt tiền học bổng của anh? Ai phá hỏng cơ hội làm thêm của anh…
Trong tai Minh Vi chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù, còn sống lưng thì lạnh ngắt.
Chân Tích cho rằng việc gia đình Cố Thành Quân năm đó lụi bại như vậy là vì Minh Vi đứng sau đổ thêm dầu vào lửa? Năm đó cô đã đê tiện bỉ ổi như vậy, cậy quyền bắt nạt người ta, ép bọn họ phải chia tay, sau đó Cố Thành Quân đành uất ức đi theo cô?
Chưa nói những việc đó đương nhiên không phải do cô làm, Trương Minh Vi cô lúc nào cũng đàng hoàng với người khác, thậm chí còn tuyệt đối coi thường những thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy.
– Những chuyện đó càng về sau anh càng thấy oan cho Minh Vi. – Cố Thành Quân nói. Minh Vi nghe thấy vậy, cơn tức trong lòng vơi đi chút ít. Cố Thành Quân tiếp tục. – Anh làm chồng cô ấy suốt 6 năm, sớm tối bên nhau, anh biết cô ấy không phải loại người như vậy.
– Nếu không phải cô ta thì là ai?
– Có thể là do bố Minh Vi. – Cố Thành Quân thở dài một tiếng. – Bố cô ấy vô cùng yêu thương con gái, thậm chí hái được trăng xuống cũng hái, cho nên việc giúp cô ấy theo đuổi một người đàn ông có đáng gì. Hơn nữa, nếu như lúc đó chúng ta có thể kiên định trong chuyện tình cảm để tiếp tục ở bên nhau, đương nhiên sẽ không có những chuyện sau này. Vậy mới nói, tất cả là do số phận đã sắp đặt.
Chân Tích cười giễu cợt:
– Giờ anh lại có vẻ như muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu em, còn anh vô tội hay sao? Cố Thành Quân, những điều chúng ta đã nói với nhau khi chia tay, anh đã hứa với em điều gì, anh còn nhớ không?
Minh Vi cảm thấy có gì đó không ổn, tiềm thức bảo cô không nên nghe tiếp, nhưng hai chân cô đã bám rễ ở đó không thể nào di chuyển nổi.
Bên dưới nhà, giọng Chân Tích cao vút lên:
– Anh đã nói với em: A Tích, cho anh 10 năm đi, anh nhất định sẽ quay về bên em. Anh không yêu Trương Minh Vi, anh chỉ miễn cưỡng với cô ta thôi. Em hãy đợi anh 10 năm.
Những cánh hoa hồng trong bàn tay bị vò nát, rơi lả tả xuống sàn nhà. Toàn thân cô mất hết cảm giác, giống hệt như một bức thủy tinh bị rạn, các vết nứt chạy ngoằn ngoèo khắp nơi, sau đó vỡ tan ra từng mảnh nhỏ, rơi cả xuống. Linh hồn cô phiêu dạt trong không trung, cúi mặt xuống nhìn cái cơ thể thảm hại, nhưng không cảm thấy đau chút nào.
Nói dối… Ngay từ đầu, tất cả đều là dối trá.
Anh rất yêu em, Minh Vi, chúng ta hãy làm bạn với nhau đi. Nói dối.
Anh đã hoàn toàn cắt đứt với Chân Tích, hãy tin anh có được không? Nói dối.
Chúng ta lấy nhau đi. Hãy để anh chăm sóc cho em cả đời này. Nói dối!
Minh Vi vốn cho rằng sau nhiều năm chung sống Cố Thành Quân mới ngoại tình với người yêu cũ, nhưng không thể ngờ rằng sự thực khó nghe lọt tai hơn như vậy. Cơ bản là anh ta chưa từng yêu cô.
Trương Minh Vi, sao mày có thể sống một cách hồ đồ, một cách tệ hại như vậy? Khi mày đang sống những ngày hạnh phúc vui vẻ ở bên này, ở bên kia Cố Thành Quân vẫn giơ ngón tay để đếm tháng ngày. Mười năm đúng là quá dài, nhưng anh ta quả là tốt số, mới đến năm thứ sáu vợ đã chết ngóm, lại được thừa kế một gia sản lớn. Phần mộ tổ tiên Cố Thành Quân chắc phải thịnh vượng mấy đời.
Cố Thành Quân chậm rãi nói:
– Nói là như vậy nhưng…
– Ai? – Chân Tích đột nhiên ngẩng đầu lên. Một cái bóng xuất hiện ở bức tường trên đầu cầu thang khiến cho cô ta sợ chết khiếp.
Một người con gái mặc bộ đồ ngủ màu trắng ngà từ từ bước xuống. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết không hề bộc lộ cảm xúc, mái tóc dài đen nhánh để buông xõa, đột nhiên nhìn thấy quả thực bảy phần giống người, ba phần giống ma.
Khi nhìn rõ đó là Minh Vi, Chân Tích trừng mắt giận dữ nhìn Cố Thành Quân. Cố Thành Quân hoàn toàn không để ý đến, đứng dậy nhìn Minh Vi cười ấm áp:
– Em dậy rồi à? Anh đã nấu cháo, xuống ăn một chút đi.
Chân Tích ngạc nhiên:
– Anh lại còn…
– Em đừng nhiều lời nữa. – Cố Thành Quân nói.
Minh Vi không nói một lời cứ như vậy bước xuống. Tất cả vẻ mặt chấn động của Chân Tích cô đều trông thấy hết. Cô chớp chớp mắt, sau đó cười mềm mại, nói nhẹ nhàng:
– Thầy Cố, em không tìm thấy giày của em.
Cái giọng yêu kiều đó quả thực có thể làm tan cả lớp băng dày. Cố Thành Quân lập tức lấy một đôi dép đi trong nhà, bước lên cầu thang rồi đặt bên dưới chân Minh Vi. Tay Minh Vi không hề để lên tay vịn cầu thang mà đặt lên vai Cố Thành Quân, chậm rãi xỏ dép vào.
Đợi lúc Cố Thành Quân đứng thẳng lên, Minh Vi mới nhìn anh ta cười:
– Cảm ơn thầy Cố.
Cô đi theo Cố Thành Quân xuống nhà, sau đó vào trong bếp. Từ đầu chí cuối cô không thèm mảy may để ý đến Chân Tích.
Chân Tích cố gắng trấn tĩnh lại, hỏi:
– Chu Minh Vi, sao cô lại ở đây? Đường Hựu Đình xảy ra chuyện rồi cô có biết không?
– Có biết một chút. – Minh Vi cầm cốc sữa lên, tỏ vẻ không mấy quan tâm. – Thầy Cố cũng bảo không có chuyện gì lớn lắm có thể giả quyết xong xuôi. Phải không thầy?
Cố Thành Quân có vẻ bị tác động bởi những lời nói dịu ngọt của Minh Vi, nhìn cô dịu dàng rồi gật đầu, cũng không thèm để ý đến Chân Tích.
Chân Tích ra sức chớp mắt để khẳng định không phải mình đang ngủ mơ:
– Đêm qua cô ngủ lại đây à?
Minh Vi giấu mặt sau chiếc cốc, đưa mắt nhìn Cố Thành Quân. Cố Thành Quân cười nói với Chân Tích:
– Em đã ăn sáng chưa? Ở đây vẫn còn khá nhiều cháo.
Chân Tích làm sao chịu được sự sỉ nhục này, giật phăng chiếc áo khoác rồi nói lạnh lùng:
– Em còn có việc, không quấy nhiễu thế giới của hai người nữa.
Nói xong cô ta liền gõ giày cồm cộp bỏ đi.
Khi đó Minh Vi mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trở lại như bình thường. Cô bỏ chiếc cốc xuống, tuột khỏi chiếc ghế quầy bar:
– Thầy Cố, em nên về nhà rồi. Quần áo của em…
– Đưa đến cửa hàng giặt khô rôi. – Cố Thành Quân khẽ nở nụ cười tao nhã. – Em cứ ăn sáng đi đã, sau đó anh sẽ tìm cho em mấy bộ quần áo của vợ anh. Em không chê chứ?
Nụ cười và giọng nói của Cố Thành Quân có vẻ hơi kỳ quái khiến cho Minh Vi tạm thời không tính toán đến món nợ cũ nữa, bắt đầu chuyển sang phỏng đoán tình hình trước mắt. Minh Vi cô không phải người vô gia cư, vì sao Cố Thành Quân lại đưa cô về biệt thự của mình?
Cố Thành Quân tắt bếp một cách thành thạo:
– Cháo được rồi, em mang dưa đến đây giúp anh.
Minh Vi cúi người theo tiềm thức, mở cánh cửa tủ số 2 bên tay phải ra, lấy lọ dưa bên trong đó đưa cho Cố Thành Quân.
Cố Thành Quân nhìn cô cười nhạt.
Minh Vi chợt tuột tay làm rơi chiếc lọ xuống đất. Rất may Cố Thành Quân phản ứng nhanh nên đưa tay ra đỡ kịp.
– Nguy hiểm quá. Chiếc lọ này là do vợ anh mua trong cửa hàng đồ tuyển về, song lại dùng để muối dưa. Em xem có thú vị không? – Cố Thành Qu vặn nắp lọ, gắp một ít dưa lên đĩa.
Minh Vi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tay hơi run lên. Thói quen của con người thật đáng sợ. Cô đã sống ở đây nhiều năm như vậy, một chiếc lọ ở đâu vẫn nhớ như in đến tận hôm nay.
Cô không biết liệu Cố Thành Quân đã nghi ngờ hay chưa, cũng không biết việc đó có phải do Cố Thành Quân cố tình thử cô hay không. Đêm hôm qua ngoài việc khóc ra, cô còn làm điều gì đó nữa, nếu không vì sao hôm nay thái độ của Cố Thành Quân lại kỳ quặc như vậy.
Minh Vi quay đầu sang nhìn quanh tầng một, bất giác thấy không thở nổi. Tất cả đồ dùng bài trí trong phòng khách vẫn giữ nguyên trong ký ức của cô, không hề suy chuyển. Duy chỉ có cây dừa nước đã cao lên khá nhiều, che đi quá nửa giá bày đồ cổ. Những bức ảnh trong khung vẫn nguyên, khuôn mặt quen thuộc vẫn đang cười vui vẻ, trông sinh động như một sự sống ngưng đọng lại trong hổ phách.
Minh Vi cảm thấy dường như từ trước đến nay cô chưa từng rời khỏi căn nhà này.
Một nỗi lo sợ lạnh ngắt bao trùm lấy toàn thân cô. Cố Thành Quân đã không còn bình thường nữa rồi. Anh đã biến nơi đây thành một nhà lưu niệm, để tưởng nhớ về người vợ mà anh hại chết. Anh đã điên rồi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng khách, Cố Thành Quân bỏ dở việc đang làm đi ra đó nghe máy. Nhân cơ hộ đó Minh Vi trở lên lầu. Hiện giờ vóc dáng cô cao gầy hơn khi trước nên áo khoác hồi đó chắc chắn vẫn mặc vừa. Cô lấy một chiếc áo khoác lông vũ mặc vào, quay người lại chuẩn bị đi thì trông thấy Cố Thành Quân đang đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt sẫm đen nhìn cô chăm chú. Minh Vi hít phải một luồng hơi lạnh, suýt nữa kêu lên.
Nếu như việc Cố Thành Quân sắp làm là giết người chia nhỏ xác thì cô cũng không quá ngạc nhiên.
Thế nhưng trên khuôn mặt tuyệt đẹp đó lại hiện lên một vẻ thương nhớ:
– Chiếc áo này em mặc rất vừa.
Minh Vi toát mồ hôi, da đầu tê dại:
– Xin lỗi thầy, em không nên chạm vào di vật của vợ thầy. Em sẽ cởi chiếc áo này ra ngay.
– Chờ chút! – Cố Thành Quân sải bước đi nhanh đến, giữ tay Minh Vi lại. Minh Vi vội vàng lùi lại đằng sau cho đến khi lưng dựa vào tường.
– Đừng sợ, tôi không có ý trách em gì cả. – Cố Thành Quân mỉm cười, – Tôi còn định lấy mấy chiếc áo của cô ấy cho em mặc. Em cứ tự chọn đi, khi nào chọn xong thì xuống ăn sáng nhé.
Minh Vi không thể chịu được hơn nữa:
– Thầy Cố, nhưng đây là di vật của vợ thầy.
– Tôi biết rồi. Tôi nói không sao mà.
– Thầy… Có lẽ vợ thầy sẽ không vui.
– Vợ tôi đã mất được mấy năm rồi, em cũng biết mà. – Cố Thành Quân nhìn Minh Vi. – Kịch bản “Đôi giày đỏ” đó, em nói là do cô ấy tặng em đúng không?
Đôi giày đỏ….
Cảnh tượng đêm hôm qua vụt hiện lên trong đầu Minh Vi. Cô đã điên điên dại dại mắng nhiếc, còn đối tượng chính là Có Thành Quân. Cô còn kêu toáng lên “Tôi đã không còn là vợ anh nữa rồi, chuyện của tôi anh không quản lý được.”
Mặt Minh Vi mỗi lúc một trở nên nhợt nhạt. Cô chắp nối lại những hình ảnh ngắt quãng của tôi hôm qua. Cô nhớ ra mình đã chất vấn Cố Thành Quân thay lòng đổi dạ như thế nào, mắng chửi anh ta ra sao. Niềm vui sướng tràn trề khi được trút ra tất cả cũng quay lại với cô cùng ký ức vừa sống lại đó.
Minh Vi chầm chậm đi xuống cầu thang. Cố Thành Quân đã bày xong bàn ăn, đang đợi cô xuống. Minh Vi đi đến chiếc ghế trước mặt anh, cầm chiếc thìa lên nhưng không động đậy. Liệu Cố Thành Quân có hạ độc không?
– Không thích à? – Cố Thành Quân hỏi ân cần. – Loại này là loại em vẫn thích ăn nhất.
Chiếc thìa rơi xuống bàn kêu keng một tiếng.
Minh Vi cười cứng nhắc:
– Thầy Cố, có một số chuyện thầy không biết. Em… Con người em từ nhỏ đã có một số điểm khác biệt. Theo như lời mẹ em nói có những lúc em dễ bị ma quỷ nhập hồn.
Cố Thành Quân thong thả nhìn người con gái đang ngồi trước mặt mình:
– Khi nào ăn xong hãy kể cho tôi nghe về những chuyện mê tín thời phong kiến đó nhé. Không ăn đi cháo sẽ nguội mất.
Minh Vi gần như sắp khóc:
– Thầy Cố, đêm hôm qua quả thực em đã uống hơi nhiều. Nếu như có nói điều gì đó nghe không lọt tai xin thầy đừng để bụng.
Cố Thành Quân dùng thìa xúc quả trứng bên trong bát cháo, khẽ cười:
– Rốt cuộc điều em định nói là vì uống rượu nên mới nói linh tinh, còn định nói là em bị linh hồn của vợ tôi nhập vào mình chứ gì?
Minh Vi cắn răng:
– Trông có vẻ như thầy tin vào chuyện đó.
Cố Thành Quân cười phì ra một tiếng, sau đó không dừng lại được.
– Chu Minh Vi , em thật biết nói đùa.
– Đúng mà, em cũng cảm thấy thế mà. – Minh Vi cười đau khổ, sau đó lại nhìn ra cửa. Để xông ra đó chỉ mất cùng lắm 5s nhưng cô cũng không thể cả đời này không gặp lại Cố Thành Quân. Cho nên bỏ trốn không phải là cách giải quyết tốt nhất.
– Những chuyện đó do ai nói lại với em? – Cố Thành Quân hỏi.
Minh Vi ngập ngừng giây lát đáp:
– Em không biết là thầy đang nói đến những chuyện gì. Những chuyện đêm qua em không nhớ nổi nữa.
Nụ cười của Cố Thành Quân mỗi lúc một lớn hơn:
– Những điều ban nãy tôi nói với Chân Tích em đều nghe được cả rồi. Cuộc hôn nhân của tôi và vợ thực ra chỉ hữu danh vô thực thôi, tôi không yêu cô ấy. Mấy năm đó tôi đều giấu cô ấy để qua lại với Chân Tích, song vợ tôi không hề biết, Bây giờ dù sao cô ấy cũng mất rồi, nói cho em biết cũng chẳng sao.
Minh Vi ngồi ôm lấy chiếc bát, cúi đầu không nói một lời.
– Tôi vốn hẹn với Chân Tích là mười năm sau khi cưới Minh Vi, tôi sẽ ly hôn, sau đó quay về với cô ấy. Không ngờ vợ tôi lại phát bệnh mà chết. Mọi người đều nói cô ấy chết vừa đúng lúc, tôi cũng thấy như vậy. – Tiếng cười của Cố Thành Quân hệt như một con dao nhọn hoắt đâm vào không trung. – Chỉ tiếc là Chân Tích đã nhiễm phải bao nhiêu thói hư tật xấu trong làng giải trí, nên duyên phận của tôi với cô ấy cũng đã hết. Còn em, Chu Minh Vi, em rất hợp ý tôi.
Những ngón tay Minh Vi bám chặt lấy chiếc bát làm khớp xương trắng bệch.
– Em quả thực rất đặc biệt Minh Vi ạ. Tuy có cùng tên gọi với vợ tôi nhưng lại hoàn toàn không giống cô ấy. Em thông minh, có tài năng, đầy sức hấp dẫn. Tôi biết em đang quan hệ với Đường Hựu Đình, nên tôi không ép em. Chỉ có điều tôi muốn em biết rằng, những thứ tôi có thể cho em nhiều hơn những thứ cậu ấy có thể cho em gấp nhiều lần. Có nhiều khi tôi nghĩ rằng, hồi đó người tôi gặp không phải là vợ tôi mà là em thì tốt biết bao…
Chiếc bát bật nghiêng ra, cháo đổ vào tay Minh Vi. Tay cô run lên bần bật, gần như không thể đặt chiếc bát ngay ngắn lại. Cố Thành Quân rút khăn giấy lau tay cho Minh Vi, sau đó cầm tay cô kéo ra chỗ vòi nước. Minh Vi đột nhiên rụt phắt tay lại như bị đánh, ánh mắt nhìn Cố Thành Quân không khác gì ánh mắt của con báo đã bị kích thích cho nổi giận.
Bộ mặt giả tạo của Cố Thành Quân giống như được xóa đi bởi một cái quệt tay, sắc mặt anh ta dần trở nên nặng nề, ánh mắt sắc nhọn mình Minh Vi như muốn xuyên thấu con người cô. Minh Vi vừa trông thấy đã hiểu, thầm kêu gay rồi.
Khi đó một âm thanh duy nhất vang lên trong đầu cô: Mau chuồn ngay.
Cô xoay người chạy ra phía cửa. Đằng sau vang lên tiếng bát đĩa xô loảng xoảng cùng tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo. Khi Minh Vi còn chưa kịp chạm vào nắm đấm cửa, đã bị Cố Thành Quân túm được. Sức vóc đàn ông khỏe mạnh chỉ cần kéo một cái để đưa cô trở lại. Trái tim Minh Vi gần như muốn bật ra ngoài cổ họng. Cô kêu thét lên một tiếng, ra sức giãy giụa giằng co. Song người đàn ông dường như không hề cảm thấy đau đó vẫn ôm siết lấy cô. Lúc này chân Minh Vị bị vướng, cô ngã ra sàn, Cố Thành Quân thuận thế ép chặt luôn cô xuống thảm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!