Lục Ẩm Băng đưa tờ giấy cho Hạ Dĩ Đồng, đội mũ cho cả cô và Hạ Dĩ Đồng, ấn vành mũ xuống, sau đó đeo khẩu trang.
Cô lao công đang đợi mở cửa.
Cặp tình nhân ngồi ở giữa phòng kia vẫn bất động, nhất quyết đợi hết after credits, chàng trai ôm lấy cô gái, cô gái dựa vào l*иg ngực đối phương, xem ra khóc không ít.
Này cũng không phải quá ngạc nhiên, Lục Ẩm Băng cũng có đọc qua một số bình luận trên mạng, nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là Phương Hồi ngồi phía trước cũng đang ôm Tiểu Tây.
Mắt Hạ Dĩ Đồng hơi đỏ sưng lên, Lục Ẩm Băng duỗi ngón tay chỉ về phía trước, hai người đồng thời đứng lên, nhìn xuống phía trước.
Lục Ẩm Băng bất ngờ gọi: “Hey Tiểu Tây.”
Tiểu Tây từ trong lòng Phương Hồi như lò xo b4n ra ngoài, Phương Hồi bỗng dưng thấy trống vắng trong vòng tay, lông mày hơi nhướng lên, lộ vẻ không vui. Lục Ẩm Băng nhìn Phương Hồi một chút.
Có phải như những gì cô nghĩ không? Này cũng quá trùng hợp đi?
Xem ra góc nhìn thế giới cũng khá quan trọng, khi trước thẳng nhìn cái gì cũng thẳng, giờ cong vòng nhìn cái gì cũng cong theo.
Nhân dịp cô lao công đang thu dọn đồ uống và bắp rang bơ phía trước, một nhóm bốn người theo thứ tự rời đi, Lục Ẩm Băng đưa Hạ Dĩ Đồng về nhà mình, Phương Hồi lái xe đưa Tiểu Tây về nhà Tiểu Tây. Phòng Hạ Dĩ Đồng hiện tại để Phương Hồi ở, nhưng mà Tiểu Tây phải có người đưa về nhà.
Tạm biệt lẫn nhau ở bãi đỗ xe, Hạ Dĩ Đồng ngồi ở ghế phụ, tay ôm lấy eo mình, ba giờ sáng đi xem phim, không tránh khỏi đau lưng. Cô nhìn Lục Ẩm Băng đang ngồi bên cạnh, Lục Ẩm Băng đeo cái kính râm, không thể nhìn rõ phương hướng của ánh mắt, nhưng nhìn chung là hướng về chiếc xe vừa mới rời đi.
“Chị nhìn gì vậy?”
“Nhìn trợ lý của em và trợ lý của chị.” Lục Ẩm Băng mỉm cười.
“Nhìn bọn họ làm gì?”
Phương Hồi lái xe vừa ổn vừa nhanh, rất nhanh bóng xe liền biến mất, Lục Ẩm Băng khởi động xe, thành thạo từ chỗ đỗ xe đi ra, ra khỏi hầm đỗ xe, mới thâm ý hỏi thăm: “Em nói xem tại sao Phương Hồi lại đưa Tiểu Tây về, mà không phải Tiểu Tây đưa Phương Hồi về?”
Hạ Dĩ Đồng: “Bởi vì đó là xe của em mà.”
Lục Ẩm Băng: “…”
Hợp tình hợp lý, không thể không phục.
Hạ Dĩ Đồng: “Vậy chị nghĩ còn lý do nào khác?”
Lục Ẩm Băng thầm nói: “Dáng Phương Hồi cao hơn Tiểu Tay, thể chất rắn chắc, giống với cái kia, cái kia đó.”
Hạ Dĩ Đồng đặt mu bàn tay lên môi, cười: “Cái kia gì?”
Lục Ẩm Băng nói: “Giống công chứ sao.”
“Công là sao?” Hạ Dĩ Đồng biết rõ nhưng cố tình hỏi.
“Là người chủ động trong mối quan hệ giữa hai người.” Lục Ẩm Băng nhớ tới định nghĩa Tiểu Tây nói với cô, thuật lại, nhưng lại cảm thấy hơi thiếu cụ thể, nên nói thêm vào, “Ầy, em như này, chính là công, cực kỳ công.”
Hạ Dĩ Đồng: “…”
Vì cái gì cô là người trong cuộc lại không biết sự thật này.
Lục Ẩm Băng còn nói: “Lần trước không phải em nói muốn chuẩn bị cái gì sao? Chuẩn bị xong chưa?”
Chuẩn bị… cái gì? Hạ Dĩ Đồng hoang mang nhớ lại, bỗng nhiên cảm thấy may mắn rạng rỡ, giọng nói hơi run: “Chuẩn bị xong rồi, đang ở trong túi em.” Còn có thể chuẩn bị gì nữa, đồ để cô không bị đau đau đau đau đau chứ cái gì.
Lục Ẩm Băng tặc lưỡi một tiếng: “Cái con người này.”
Sau đó, không còn sau đó nữa, cô cười lên, đêm nay ắt hẳn là một đêm dài.
Từ lúc bước vào cửa hai người đã quấn lấy nhau, sofa và thảm tầng dưới mềm không kém gì giường bình thường, quần áo ném ở phòng khách, trực tiếp bước vào phòng tắm tắm rửa, bồn tắm hơi lớn có chút phiền toái, vậy tắm gội luôn đi. Dòng nước ấm áp dội từ đầu tới chân, ngón tay linh hoạt du tẩu, nửa kéo nửa ôm, nửa mơ nửa tỉnh, xung quanh tứ phía được bao bọc bởi dòng nước, từng đợt sóng nối tiếp nhau.
[Từng đợt sóng nối tiếp sóng: Câu này tác giả chơi chữ, ngoài nghĩa đen là sóng nước còn có nghĩa từng đợt cao triều khi mây mưa. Cũng có một nghĩa khác là trong cuộc sống luôn luôn xoay chuyển, vừa giải quyết xong vấn đề này thì vấn đề khác lại tới.]
Lục Ẩm Băng chưa bao giờ ngủ sâu như vậy, giữa trưa ánh mặt trời chiếu xuyên cửa sổ, chiếu sáng một mảnh hỗn độn trên giường, hai người cổ kề bên đầu, ôm nhau như cặp song sinh dính liền một chỗ, hô hấp trầm ổn.
Cạnh bờ vai khẽ động, Lục Ẩm Băng khẽ ưm một tiếng, mở hai mắt, chỉ một lát lại nhắm mắt, một lúc lâu sau, lại mở mắt ra.
Nữ nhân trắng trẻo trước mắt, trên bờ vai hằn vài ba dấu răng, trông rất thuận mắt.
Lục Ẩm Băng không những không áy náy, ngược lại, cực kỳ vui vẻ.
Lông mi Hạ Dĩ Đồng run run hai lần, Lục Ẩm Băng nhanh chóng nhắm mắt lại, cảm giác đối phương đang chăm chú quan sát mặt mình, hơi thở ấm áp lại gần, một nụ hôn hạ trên môi.
Cánh tay Hạ Dĩ Đồng giật giật, không phải cô co lại mà là Lục Ẩm Băng ôm cô quá chặt, cô muốn ra ngoài, nếu vậy cần đánh thức người bên cạnh, dẹp đi, ngủ tiếp vẫn hơn, dù sao hôm nay cũng không có việc gì quan trọng.
Người yêu kiêm sếp mình thật thuận tiện, nói nghỉ ngơi một tháng liền nghỉ một tháng.
Hai người lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Lần mở mắt này, Lục Ẩm Băng sờ bên cạnh thấy trống không, lắc lắc cái đầu, nhìn màn hình điện thoại, bốn giờ chiều, bật cười, đúng là ngủ như heo, à, ngủ như em bé mới sinh.
Cô nhắm mắt lại, duỗi tay lên cao giãn gân cốt, lớn tiếng gọi: “Hạ Dĩ Đồng.”
Có tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng mở ra, Hạ Dĩ Đồng đang mặc quần áo ở nhà, thân đeo tạp dề chạy vọt tới bên giường: “Sao dọ?”
Lục Ẩm Băng nằm trên giường, hé mắt nhìn cô, thần sắc lười biếng: “Không có gì, gọi em thôi à.”
Hạ Dĩ Đồng cởi tạp dề xuống, cúi người ôm lấy cô, hôn mặt cô một cái: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Hai chân dài Lục Ẩm Băng giật giật dưới chăn: “Không có.”
“Rời giường nhé?” Hạ Dĩ Đồng nói, “Em nấu cho chị một bát mì.”
Lục Ẩm Băng không nói gì, hai tay từ trong chăn thò ra, hai tay tr4n trụi, cả người cô trong chăn cũng trần như nhộng. Hạ Dĩ Đồng tay mò vào trong chăn ăn đậu hũ, giúp cô mặc quần áo.
Nội y, thường phục, đều là đồ đôi.
Quần áo chỉnh tề, ôm từ đằng sau, ngực dán vào lưng, tay vòng qua eo, chân đan vào chân, chen vào phòng tắm.
Lục Ẩm Băng nói: “Đánh răng a.”
Hạ Dĩ Đồng lấy bàn chải điện của cô, quết kem đánh răng, dính chút nước, kiên nhẫn chải răng cho Lục Ẩm Băng, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng mệnh lệnh:
“Há miệng.”
Lục Ẩm Băng há miệng, Hạ Dĩ Đồng cũng há miệng.
Lục Ẩm Băng nhìn Hạ Dĩ Đồng, rõ ràng Hạ Dĩ Đồng không đánh răng nhưng lại vô thức làm động tác giống mình, bật cười, Hạ Dĩ Đồng chăm chú quan sát hàm răng cô, hiển nhiên không phát hiện.
Hạ Dĩ Đồng: “Nhổ ra.”
Lục Ẩm Băng cúi đầu nhổ bọt từ trong miệng ra, cầm lấy cốc đánh răng chứa đầy nước, mặc quần áo, đánh răng, súc miệng, rửa mặt, phục vụ full combo.
Tay nắm tay bước xuống tầng, Hạ Dĩ Đồng nói cô ngồi trên sofa xem TV, nghịch điện thoại, mình lại đeo tạp dề tiến vào bếp bận rộn. Lục Ẩm Băng không xem TV, không động điện thoại, muốn theo Hạ Dĩ Đồng vào.
Hạ Dĩ Đồng một tay cầm trứng một tay cầm tôm, nhìn cô vội nói: “Em căng thẳng, nên chị ngồi bên ngoài chờ em chút, sẽ xong ngay thôi.”
Cái gì căng thẳng cơ? Lục Ẩm Băng không hiểu nhưng vẫn làm theo, quỳ trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn về phía phòng bếp. Hạ Dĩ Đồng động tác bỗng dưng không trôi trảy, nhưng vẫn có trật tự và nhất quán, cả quá trình không có tra công thức trên điện thoại, nhìn là biết người biết nấu ăn, chắc là vì mấy năm nay công việc bận rộn nên có hơi không quen tay.
Hai mươi phút sau, mì hải sản mới ra nồi, Hạ Dĩ Đồng một bên nhìn ra hướng ngoài, một bên dùng đũa trộn mì, thịt tôm mềm đầy đặn như trân châu, trứng chảy lòng đỏ trên nền trắng, tựa như mặt trời nhỏ in trên mặt biển, chờ đợi khoảnh khắc mặt trời mọc, rau xanh tươi tô điểm bên trên, trông như rồng xanh vượt biển.
Hạ Dĩ Đồng có nếm thử trước khi lấy ra khỏi nồi, tô mì này được 60 điểm, cộng thêm điểm trình bày, lo lắng chắc cũng được 70 điểm.
Cô mở cửa phòng bếp, nói: “Ăn cơm thôi.”
Lục Ẩm Băng: “Cơm?”
Hạ Dĩ Đồng: “… Mì.”
Lục Ẩm Băng nhìn thoáng qua, trông khá đẹp, sắc hương đầy đủ, gắp mấy sợi nóng hổi, thổi phù phù, đưa vào trong miệng, mắt đảo hai vòng, nhìn thẳng vào mắt Hạ Dĩ Đồng: “Ngon thế.”
Lông mày Hạ Dĩ Đồng giãn ra, là một loại cố gắng che giấu tâm trạng phấn khởi, cô ngồi xuống, nhìn Lục Ẩm Băng ăn.
Lục Ẩm Băng nói: “Em cũng lấy một bát khác đi.”
Hạ Dĩ Đồng vào bếp, một phút sau, cầm ra một tô mì ăn liền Master Kong vị tôm tươi cá tấm.
[Master Kong là một thương hiệu mì gói ở Trung quốc, tương tự Hảo Hảo ở Việt Nam.]
Lục Ẩm Băng: “…”
Hạ Dĩ Đồng: “Em ăn cái này là được rồi, lâu rồi mới ăn. Đều là mì hải sản mà, không khác biệt là mấy.”
Cô chỉ nhớ nấu cho Lục Ẩm Băng một bát mì để ăn, mì sắp chín mới nhớ ra mình không có đồ ăn, nếu nấu thêm bát nữa thì không kịp, nên thôi, chỉ bưng một bát mì ra cho Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng đặt đũa xuống, nhìn cô.
Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng thuyết phục: “Chị ăn đi, lát nữa nguội lại trương mì.”
“Vậy cứ để nó trương.” Lục Ẩm Băng nói, mặt mày lạnh lùng, Hạ Dĩ Đồng không dám nói tiếp.
Ba phút sau, nắp giấy in hình tôm tươi cá tấm được mở ra, mùi thơm bay thẳng vào mũi, Hạ Dĩ Đồng đẩy bát mì ra xa, trên tay cầm dĩa, Lục Ẩm Băng đồng thời nói: “Ăn đi.”
Hạ Dĩ Đồng ăn một miếng mì ăn liền, giống như có mật bên trong, ngọt đến mức không nhận ra mì có mùi vị gì, một người ăn một người cười khúc khích. Đang ăn thì có một bàn tay lấy đi tô mì trước mặt cô, thay vào đó là một cái bát khác, trứng còn một nửa, bát đầy ắp tôm bóc vỏ, nhưng mì lại gần hết.
Lục Ẩm Băng cúi đầu, đưa một miếng mì ăn liền vào miệng, mơ hồ nói: “Vậy đi, mỗi người một nửa, công bằng.”
– ———