Người cô muốn tìm đã trả lời điện thoại, Lục Ẩm Băng nói chuyện với ông ấy lời ít ý nhiều, hỏi ông ấy sắp tới có rảnh không, có một người bạn sắp đóng một bộ phim truyền hình, cần học võ, mời ông tới dạy, thù lao hậu hĩnh.
Cao nhân thiên hạ cũng là con người, cũng cần ăn cơm, Lý Tu Ý ban đầu còn đẩy đưa đủ kiểu, nói bản thân gần đây đang tu thân dưỡng tính, không muốn dính líu tới chuyện thế gian, Lục Ẩm Băng nói ra một con số, đối phương đổi ý: “Tới lúc đó nói ta một tiếng, ta tới đón các con.”
Lục Ẩm Băng nói không cần tới đón, các cô sẽ tự tới đó.
Cúp điện thoại, Lục Ẩm Băng giải thích với Hạ Dĩ Đồng, Lý Tu Ý là đệ tử tại gia của Thiếu Lâm tự, tất nhiên, không phải là kiểu đệ tử được Thiếu Lâm tự truyền thụ võ thuật, là vài chục năm trước, ông ấy tới bái một vị cao tăng trong chùa để học nghệ, sau rồi ngao du tứ phương, có phần giống đại hiệp du hành ngày xưa, năm nay đã 63 tuổi, nhưng thể hình rắn rỏi, thỉnh thoảng dùng nghề tay trái, ví dụ như dạy võ đoàn làm phim chẳng hạn.
Đều là ông ấy đi tìm người chứ không có người tìm ổng, ông ấy không dùng điện thoại, chỉ có một địa chỉ viết thư cố định, nhưng hành tung bất định, gửi thư phải tới nửa năm sau mới được hồi đáp. Cũng may mỗi năm ông ấy đều dành một đoạn thời gian ở Thiếu Lâm tự, thiền định, lần gần đây nhất Lục Ẩm Băng gặp ông là năm năm trước, cố ý tới thăm thiếu lâm.
Tần Hàn Lâm đang khua chiêng gõ trống chọn diễn viên, Châu Nhất Văn đang sửa kịch bản trong căn phòng ngập tràn bóng tối, động chút rất có khả năng thâu đêm suốt sáng, xem xét tất thảy yếu tố, có lẽ muộn nhất là ba tháng sau kịch bản sẽ hoàn thành, vậy nên Hạ Dĩ Đồng càng phải nỗ lực tăng tốc.
Chạng vạng ngày hôm sau, hai người xuống máy bay lên ô tô tới Đăng Phong, Hà Nam, thẳng tới núi Thiếu Thất. Tung Sơn Thiếu Lâm tự, ở cảnh khu tầng 5A, trong phim hay có cảnh khi quay lại nơi ngày xưa bái sư học đạo thì nơi này đã trở nên hoang tàn đổ nát, đầu tiên hai người mua hai tấm vé du lịch để thuận tiện di chuyển.
Đi qua sơn môn, men theo đường núi, xuyên qua bìa rừng, lúc này mới vào khu vực Thiếu Lâm tự. Cây cối che khuất bầu trời, ập tới cảm giác nghiêm trang bí ẩn của ngôi chùa cổ kính, Hạ Dĩ Đồng từ xa đã nhìn thấy sư phó đang đứng trong đình đánh chuông, hít một hơi thật sâu, trong không khí thoang thoảng mùi khói hương.
Hai cô và Lý Tu Ý hẹn nhau gặp mặt bên ngoài điện Đại Hùng, kiến trúc nổi bật, dễ tìm. Hai người Lục Hạ đi thẳng ra đằng sau điện Thiên Vương, chắp tay trước ng.ực, hơi cúi đầu hành lễ với nhà sư.
Sáu giờ chiều, Thiếu Lâm tự miễn tiếp du khách. Trước sáu giờ, Lý Tu Ý đưa hai vị “du khách” này tới thiền phòng tịch tĩnh. Ông yêu cầu Hạ Dĩ Đồng vận động gân cốt, viết lên một tờ giấy hỏi cô: Đã từng luyện tập cái gì?
Hạ Dĩ Đồng nói: “Taekwondo.”
Lý Tu Ý lắc đầu, lại gật đầu, lại viết: Năm giờ sáng ngày mai, gặp ở cổng hậu viện, lát nữa ta sẽ đưa quần áo ngày mai.
Sau khi ông đi, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng chần chừ nói: “Chắc là đang luyện bế khẩu thiền.”
Có bế khẩu hay không cũng chẳng làm ảnh hưởng đến việc Lý Tú Ý dùng tiền luyện người, muốn biết rõ thì cứ hỏi Lục Ẩm Băng trước đây để đạt được yêu cầu, về phòng viết kế hoạch huấn luyện cho ba tháng, trước tiên tập luyện nhẹ nhàng với th4n dưới, rồi luyện quyền cước với thân tr3n, cuối cùng mới tập đao pháp.
4 giờ 50 phút sáng, cô mặc một bộ đồ tập luyện trắng như tuyết, mỗi chân mặc một cái xà cạp 3kg, gió thổi quần áo phập phồng, Lục Ẩm Băng đứng bên cạnh cầm DV ghi hình, tr3n núi trời lồng lộng gió, trong tiếng gió còn nghe thấy tiếng Lục Ẩm Băng cố gắng đè giọng xuống: “Bây giờ là ngày 7 tháng 9 năm 2017, rạng sáng 4 giờ 51 phút, ở hậu viện Thiếu Lâm tự, không phải tới để du lịch, vì quay phim truyền hình 《Mai thất》mới tới, nhân vật chính của chúng ta là Hạ Dĩ Đồng quyết định đến Thiếu Lâm tự, tham gia vào trải nghiệm 3 tháng huấn luyện mệt mỏi nhức nhối, mặc dù thời gian vội vã nhưng tôi tin em ấy có thể làm được.”
“Cô ấy đang mặc một bộ đồ tập luyện màu trắng, eo thon chân dài, thoạt nhìn có vẻ gầy gò ốm yếu, nhưng cánh tay cô ấy là cơ bắp thành quả của việc tập luyện quanh năm, Hạ tiểu thư, mời cở.i áo khoác ngoài của em ra một chút, mọi người thấy chưa? Hay là do quá tối nên không nhìn thấy? Không quan trọng, dù sao tôi cũng từng sờ thấy rồi, tuyến nhân ngư, cơ bụng, cái gì cần có đều có. Hạ tiểu thư của chúng ta từ mỉm cười duyên dáng trở thành phá lên ôm bụng cười,” Lục Ẩm Băng xoay camera về phía mình, “Phóng viên tiền tuyến Lục Ẩm Băng cung cấp thông tin mới nhất cho các bạn.”
Ánh mắt cô nhìn qua vai Hạ Dĩ Đồng, cất DV đi, cho vào túi sau lưng. Dưới ánh ban mai, có thể thấy bộ đồ cô đang mặc giống với bộ của Hạ Dĩ Đồng, mái tóc dài được buộc thành hình đuôi ngựa, trông nhỏ nhắn.
Lý Tu Ý từ đằng xa đi tới, nói: “Thấy bậc thang đi xuống chưa?”
Hạ Dĩ Đồng gật đầu, bây giờ cô đang đứng ở bậc thang đầu tiên, bậc cao nhất.
“Nhảy xuống, nhảy lên, vừa nhảy vừa đếm, tổng cộng ba lần.”
Hạ Dĩ Đồng lại nhìn vô số bậc thang trước mặt: “!!!”
Cơn ác mộng của cô chính thức bắt đầu.
Nhảy từ năm giờ, nhảy tới mười giờ sáng, giữa chừng có gặm bánh bao thêm dưa muối, coi như là bữa sáng. Buổi chiều đứng trung bình tấn, chân run rẩy một hồi rồi trực tiếp quỳ tr3n mặt đất, đầu gối đập vào phiến đá xanh, phát ra một tiếng.
Sáng ngày hôm sau chợt tỉnh do vô thức nói mớ, xương cốt như bị đánh gãy, Lý Tu Ý qua xem một chút, xua tay, rồi cho nghỉ nguyên buổi sáng, buổi chiều tiếp tục tập luyện.
Lục Ẩm Băng thấy mà đau lòng, nhưng không thể làm gì được, chỉ đành cố gắng không nhìn. Cô ở đây phụ Hạ Dĩ Đồng hai ngày một đêm, rồi trở lại thủ đô bận bịu với công việc chính.
Hạ Dĩ Đồng không phải là không thể chịu khổ, để cô quay phim thâu đêm suốt sáng cũng được, quay phim không giống với kiểu này, mỗi phút mỗi giây đều là tra tấn, giày vò, cô nhịn năm ngày, mắt thường nhìn cũng sẽ phát hiện ra người con gái này gầy đi rồi. Ngày hôm đó Lý Tu Ý thấy cô gắng gượng đứng trung bình tấn, đôi mắt nhắm nghiền, thở dài đi đến trước mặt cô, không hiểu sao lẩm nhẩm vài câu: “Trước kia ta dạy Lục Ẩm Băng cũng dạng như thế này, tại sao mấy đứa trẻ càng ngày càng yếu đuối kém cỏi vậy?”
Nói xong thấy ánh mắt Hạ Dĩ Đồng sáng hơn đèn pha ô tô, dọa ông giật cả mình.
Từ hôm đó trở đi, Hạ Dĩ Đồng liều mạng tập luyện, cô tưởng tượng hình ảnh Lục Ẩm Băng 18 tuổi nhảy qua những bậc thang ấy, động lực dâng đầy, nhưng vẫn hơi ái ngại, nên lại tưởng tượng tiếp, hình ảnh Lục Ẩm Băng mười tám tuổi đang chạy ở phía trước, cô đuổi theo sau.
Lục Ẩm Băng nói: “Tới đây bắt chị đi, bắt được thì chị sẽ để em hê hê hê.”
Hạ Dĩ Đồng quyết liệt đuổi theo, có lần Lý Tu Ý đứng cạnh thấy cô vừa chạy vừa cười, trong nụ cười của cô còn lộ ra luồng khí quỷ dị không lời giải thích, còn tưởng đứa trẻ này tập luyện tới tẩu hỏa nhập ma rồi.
Cô chăm chỉ tập luyện ở Thiếu Lâm tự, xà cạp 3kg đổi thành 5kg, nhưng tổng thời gian nhảy bậc thang lại rút ngắn. Trừ lúc tắm rửa, còn lại phải đeo xà cạp 24/7 cho dù là lúc chạy cầu thang, đứng trung bình tấn, đi ngủ cũng không được tháo. Mỗi ngày kiên trì đứng trung bình tấn, ban đầu là vài phút, sau đứng đực một giờ, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn ngập tràn sức sống, Lý Tu Ý nhân lúc cô không đề phòng, đẩy nhẹ một cái, thân tr3n hơi nghiêng, còn phía dưới không nhúc nhích chút nào, Lý Tu Ý “Chà” một tiếng, giơ ngón tay cái với cô, Hạ Dĩ Đồng nhìn ông cười toe toét, mỗi ngày phơi nắng dầm mưa, da màu bột mì giờ đã chuyển thành màu lúa mì, tương phản rõ rệt với hàm răng trắng sáng.
Kể cả lúc ngủ tay chân Hạ Dĩ Đồng cũng vận động đấm bên trái, đá bên phải, nhiều lần lăn đùng xuống giường, phủi mô.ng một cái, leo lên giường ngủ tiếp.
Lục Ẩm Băng nửa tháng lại tới một lần, lâu thì ở lại hai ba ngày, ngắn thì một ngày, mỗi lần tới đều thấy Hạ Dĩ Đồng đen thêm một chút, nhưng tinh thần lại ngày càng tốt. Chốn cửa phật là nơi thanh tịnh, đương nhiên không được làm mấy chuyện kia, nhịn nào nhịn nào, nhịn muốn nổ tung luôn rồi. Ngày Hạ Dĩ Đồng nhận được thông báo qua môn, lập tức quay lại thành phố, để Lục Ẩm Băng cảm nhận thành quả ba tháng tập luyện của cô, đúng là, cực kỳ khác biệt.
Đương nhiên, đó là câu chuyện của tương lai, còn bây giờ Hạ Dĩ Đồng đang phải dốc sức luyện công ở Thiếu Lâm tự, bài đăng Weibo không đính kèm tấm ảnh selfie nào, khỏi bị lộ vị trí, chỉ ngẫu hứng viết về những câu chuyện của mình, trong thời gian đó còn tham gia họp video hai lần, bởi vì sửa kịch bản, nên cần ý kiến của đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch, diễn viên chính, kịch bản cải biên của Châu Nhất Văn có thể nói là khá suôn sẻ, Châu Nhất Văn là lão làng trong việc giữ lại dấu ấn của tiểu thuyết nguyên tác, ý tưởng như nước suối chảy ra, nên thời gian được rút ngắn hơn rất nhiều. Sau hai tháng, ông ấy đã định hình xong xuôi tiểu sử nhân vật, phác thảo cốt truyện, từng phần kịch bản đều đã thành hình.
Diễn viên được chọn cho nhân vật nam chính không phải là minh tinh lưu lượng, là một nam diễn viên quanh năm bị lưu lượng áp đảo, chỉ có thể đóng vai nam thứ hai, kỹ thuật biểu diễn được đánh giá tốt. Nữ thứ hai thử vai thành công, xác định Sầm Khê. Nữ thứ tiếp theo là Lai Ảnh, đa số các nhân vật phụ khác đều đã chọn xong, đội hình ngôi sao khách mời quá đỗi hùng hậu, nếu là đạo diễn bình thường, nhìn danh sách này xong chắc tè ra quần. Nhưng đây là Tần Hàn Lâm, mỗi một khách mời tới, ông tới tiếp từng người một, ngươi dám tới, ta dám tiếp.
Lục Ẩm Băng vào đóng vai một cameo lên hình năm phút và tất nhiên không có tình tiết cao trào gì, sau gần nửa năm chờ đợi, cuối cùng cô ấy cũng chọn được một kịch bản phù hợp. Lúc cô nói chuyện với ai đó qua điện thoại, Hạ Dĩ Đồng cũng nghe được phong thanh vài câu, cũng biết cô gần đây đang bận rộn chuyện gì đó, mỗi ngày thảo luận sắp nát cái kịch bản với đạo diễn và biên kịch rồi. Đợi đến lúc có thời gian dành cho Hạ Dĩ Đồng thì đã là câu chuyện lúc nửa đêm.
Đã trôi qua hơn nửa quãng thời gian huấn luyện của Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng có lẽ đã quyết định nói chuyện này cho cô biết.
Tên phim điện ảnh là 《Mẹ nuôi》, nói chung là câu chuyện giữa một người mẹ bị bệnh tâm thần và con gái nuôi của bà ấy. Tình tiết câu chuyện không quá phức tạp, nhưng thách thức khả năng diễn xuất, nghe cái tên là biết không phải thị hiếu dân chúng, cho dù có Lục Ẩm Băng đóng, doanh số phòng vé có lẽ sẽ không cao. Loại phim này sẽ không đánh vào doanh số mà đánh vào giải thưởng.
Nét mặt Lục Ẩm Băng hiện lên vẻ áy náy nói, sáu tháng tới cô cần chuẩn bị bộ phim này, bốn tháng đến bệnh viện tâm thần quan sát bệnh nhân, hai tháng đi cùng diễn viên nhỏ trong phim để bồi dưỡng tình cảm mẹ con. Có lẽ sẽ không gặp cô thường xuyên được.
Hạ Dĩ Đồng rất cở.i mở, cả hai đều là người cùng nghề. Lục Ẩm Băng có lẽ hai tháng tới sẽ như hình với bóng với bạn nhỏ kia, cô không có ý kiến, cô không thể để Lục Ẩm Băng hi sinh sự nghiệp nghệ thuật vì mình được. Cô biết mỗi khi ở bên mình, Lục Ẩm Băng đối xử với cô muôn phần dịu dàng, quan tâm, phần nào bù đắp, sẽ có những ngày vì công việc quay phim nên chị ấy không thể tận tình chăm sóc cho cô mỗi ngày được. Cô cũng sẽ như vậy, khi có thời gian ở bên nhau thì hết lòng tận tâm tận sức với đối phương, nhưng khi buộc phải tách ra thì đừng ràng buộc tay chân của nhau.
Chuyện duy nhất khiến cô lo lắng là, loại phim ảnh này, mỗi một lần đóng là một lần chạm tới vết rách tận đáy lòng.
Vết sẹo tr3n đùi Lục Ẩm Băng vẫn hiện rõ mồn một.
Có lẽ nào, chị ấy sẽ vì nhập tâm quá sâu vào nhân vật mà ảnh hưởng tới trạng thái tinh thần nữa không?