Những lời cô nói khiến Phương Hồi hãi hùng, giống như họ có quan hệ với trợ lý minh tinh, lấy được những tấm vé mà người thường không lấy được, cô vẫy một chiếc taxi, phi như bay tới sân bay, sau khi đặt vé máy bay, bắt đầu gọi cho Tiểu Tây, giống với Hạ Dĩ Đồng, tút tút, không ai nghe.
Hạ Dĩ Đồng tắt điện thoại, tay giơ lên không trung, rồi thu lại, đánh lên đệm ghế một cái thật mạnh.
Gọi điện cho Tiết Dao, tắt máy.
Tắt máy.
Tắt máy.
Vẫn là tắt máy.
Tài xế nhìn gương mặt Hạ Dĩ Đồng qua gương chiếu, con mắt đỏ bừng vì lo lắng và tức giận, cảm thấy hốc mắt như sắp chảy máu. Toàn thân Hạ Dĩ Đồng run lên, hít thở, rồi thu người lại trên ghế, vùi mặt trong vòng tay.
Cô ghét cái trạng thái bản thân chẳng biết có chuyện gì, không biết phía Lục Ẩm Băng có chuyện gì không, không biết chị ấy sống chết ra sao. Trời tối hẳn, cô lo lắng lướt màn hình điện thoại, lặp lại liên tục hành động nhấp vào app xanh lá cây. Cứ cách vài giây, gọi cho Tiết Dao, gọi Lục Ẩm Băng, tiếng Thuê bao như thanh âm ác mộng bủa vây quanh tai.
Cô dần hy vọng đây chỉ là ảo giác, nhắm mắt lại, rồi mở ra, nhưng cô vẫn còn trong xe, lại đánh mạnh một cái.
Điện thoại vang lên, cô đột nhiên ngẩng đầu, cầm lấy, dùng sức lau mặt, mắt đỏ ngầu thấp giọng mắng một câu “Đậu”, nghe, Phương Hồi nói cô đã tới sân bay, hỏi Hạ Dĩ Đồng đang ở đâu, chuẩn bị kiểm tra an ninh.
Hạ Dĩ Đồng: “Tới ngay.”
Hai người gặp ở sảnh sân bay, không nói lời nào, vào những phút cuối đã kịp ổn định vị trí trước khi cánh cửa cabin đóng lại. Phương Hồi không biết xảy ra chuyện gì, cô mới ra khỏi cửa hàng, nhìn sắc mặt Hạ Dĩ Đồng cũng không dám hỏi câu gì. Hai tay Hạ Dĩ Đồng day mặt, một vẻ mệt mỏi, một tiếng trên đường như đày đọa cô, miệng cô mấp máy: “Có khả năng Lục lão sư xảy ra chuyện rồi.”
Phương Hồi bắt đầu thấp thỏm, có một loại cảm giác quả nhiên là như vậy, chẳng trách Tiểu Tây không nghe máy.
Cô không biết an ủi kiểu gì, tay nắm lấy tay Hạ Dĩ Đồng, hơi dùng sức nắm lấy đôi tay lạnh lẽo, lấy một cái khăn tay ra khỏi túi. Xoa xoa, Hạ Dĩ Đồng thẫn thờ, lập tức né tránh, lấy điện thoại ra mở Weibo.
Còn chút thời gian trước khi máy bay cất cánh, điện thoại không bị bắt buộc tắt máy. Nhiều người sử dụng Weibo như vậy, nếu như Lục Ẩm Băng xảy ra chuyện, nhất định sẽ có tin tức, ấn vào hotsearch, nhìn đi nhìn lại, đủ chuyện trên trời dưới đất, chỉ không có Lục Ẩm Băng.
Nhập cái tên Lục Ẩm Băng trên thanh tìm kiếm. Kéo nhanh xuống dưới, đều không có tin tức hữu ích, nhưng những thứ này không ngăn được nỗi lòng lo lắng bồn chồn của Hạ Dĩ Đồng, ngược lại, càng thêm bất an, trực giác nói cho cô biết Lục Ẩm Băng xảy ra chuyện rồi, Weibo không có tin tức có thể là do chưa kịp thời gian lên bài, hoặc là bị người khác đè xuố.ng.
Tay cô run rẩy, gõ thêm ba chữ sau tên Lục Ẩm Băng, đoàn làm phim. Chỉ ba chữ nhưng gõ sai nhiều lần.
Tìm kiếm thêm một lần, tin tức đầu tiên khiến cả người cô cứng đờ, cảm giác như bầu trời sập xuống.
Phương Hồi ngó vào màn hình, nhìn thấy nửa câu đầu, trợn mắt.
【Nghe nói hôm nay ở đoàn làm phim, Lục thần không cẩn thận bị ngã từ trên tầng xuống…】
Ngã từ trên tầng…
Tim cô quặn lại, quyết định nhanh chóng, giật lấy điện thoại Hạ Dĩ Đồng, đè mạnh hai bả vai cô, gắt gao giữ cô ngồi yên trên ghế: “Hạ lão sư Hạ lão sư! Chị nghe em nói, rất nhiều tin tức trên mạng chỉ là đồn đoán, không tận mắt chứng kiến thì không thể tin! Chúng ta chờ tin tức từ Tiểu Tây hoặc Tiết tổng.”
Hạ Dĩ Đồng thấp thỏm đứng ngồi không yên, ánh mắt thất thần, ra sức vùng vẫy khỏi tay Phương Hồi.
“Hạ lão sư!” Phương Hồi nhìn thẳng mắt cô, hét lớn, “Nhìn em!”
Hạ Dĩ Đồng vẫn đang giãy giụa, không nghe lọt tai.
Phương Hồi: “Chị nôn nóng vậy thì được cái gì? Chị bây giờ đang ở trên máy bay, chị muốn nhảy khỏi máy bay để tự mình bay tới đó à? Chị bay nhanh hơn cả máy bay à?!”
Hạ Dĩ Đồng mắt điếc tai ngơ, cố chấp giãy giụa.
Phương Hồi thả cô ra, tát cô một cái.
Đầu Hạ Dĩ Đồng quay ngoắt sang bên trái, đơ ra.
Phương Hồi cắn môi, tê, cảm thấy mình sắp bị đuổi việc rồi.
Hạ Dĩ Đồng từ từ ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô, khôi phục thần sắc. Nhưng trước mắt là ánh mắt Phương Hồi, trong lòng là ánh mắt Lục Ẩm Băng, cô gục đầu lên mặt bàn, nước mắt thi nhau chảy xuống.
Tiếp viên bị tiếng động ở đây thu hút, nàng đi tới nhẹ nhàng hỏi cần giúp gì không? Phương Hồi khoát tay, muốn hai ly trà chanh.
Máy bay bay ổn định trên tầng bình lưu, cánh chim sắt to lớn bay qua từng đám mây trắng bồng, Hạ Dĩ Đồng nhấp từng ngụm nước nhỏ, khóe mắt còn đỏ, nhìn ra bên ngoài, từng tầng mây bồng bềnh bên ngoài, như một phép lạ.
Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng.
Sắc mặt cô không chút thay đổi, uống xong ly nước, bóp nó rồi vứt vào thùng rác.
…
Điện thoại Tiểu Tây như củ khoai mới nướng, nóng bỏng tay, xảy ra chuyện, đầu tiên nàng khóc lóc vội báo cáo ngắn gọn cho Tiết Dao, suýt chút nữa Tiết Dao thất kinh bạt vía tại chỗ, giờ cô đang ở thủ đô phía xa, nước xa không cứu được lửa gần, sợ rước thêm phiền phức nên cô nói Tiểu Tây ngoại trừ điện thoại của cô ra thì không được nhận bất kỳ cuộc gọi của ai khác, mọi thứ chờ cô tới xử lý.
Trước nay Tiểu Tây không biết số điện thoại của mình lại có nhiều người biết tới vậy, từng dãy số lạ hoắc dồn dập gọi tới, lúc trời sắp tối, cô nhận được điện thoại của Hạ Dĩ Đồng, cả người nhảy dựng, Tiết Dao đang ở trên máy bay, nàng không biết nên làm thế nào, nghĩ nghĩ, chuyện này để Tiết Dao lo, nàng chỉ là một trợ lý, nếu có vấn đề ngoài ý muốn xảy ra thì nàng không gánh nổi trách nhiệm.
Giờ bay của Tiết Dao vừa hay trùng với giờ bay của Hạ Dĩ Đồng, nên lúc Hạ Dĩ Đồng gọi thì cô đang ở trên máy bay, không thể nghe điện thoại.
Trải qua hai tiếng trên bầu trời, Hạ Dĩ Đồng thành công đáp xuống thủ phủ J, một chuyến bay, chân mềm nhũn, suýt thì ngã khuỵu xuống đất, Phương Hồi nhanh chóng đỡ lấy cô. Đầu tiên Hạ Dĩ Đồng khởi động điện thoại, vừa có tín hiệu đã gọi cho Tiết Dao.
Cô đang định tắt máy thì điện thoại kết nối được, Phương Hồi cũng đang gọi cho Tiểu Tây, nhận ra Hạ Dĩ Đồng bất chợt dừng lại, cô cũng ngừng lại, giọng khàn khàn: “Có chuyện gì vậy?”
Tiết Dao vừa bật máy đã hiện lên thông báo hàng trăm cuộc gọi nhỡ từ Hạ Dĩ Đồng, thở dài, ban đầu cô tính giấu một chút, ai ngờ Hạ Dĩ Đồng biết chuyện sớm vậy, lúc gọi lại thì điện thoại tắt máy, đoán chừng đang ở trên máy bay.
Sự việc ngoài ý muốn không thể nói rõ bằng vài ba câu qua điện thoại, Tiết Dao chỉ nói: “Em tới đi, người ở bệnh viện XX thành phố C.”
Điềm thành sự thật, Hạ Dĩ Đồng vịn lấy vai Phương Hồi, giữ cho cơ thể không té ngã, giọng nói run rẩy: “Nghiêm trọng không?”
“Đang trong phòng phẫu thuật.” Tiết Dao nhìn thoáng qua căn phòng giải phẫu đang sáng đèn, vuốt vuốt mi tâm, “Vẫn chưa ra, em không cần lo lắng quá, chắc không nguy hiểm tới tính mạng đâu.”
“…” Một lát sau, Hạ Dĩ Đồng thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy giọng mình bình tĩnh như thể đây là giọng người khác, “Được, em sẽ tới ngay.”
Không nguy hiểm tới tính mạng, trong lòng Hạ Dĩ Đồng liên tục lặp lại câu nói này, tay nắm thành quyền, lại buông ra, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Tiết Dao tắt điện thoại, một vòng người chen chúc trước cửa phòng phẫu thuật, đạo diễn, điều phối viên, nhà sản xuất, biên kịch nhao nhao như ong vỡ tổ, lo lắng nhìn chằm chằm động tĩnh cánh cửa, không khí tĩnh mịch.
Sau khi nghe được câu trả lời của Tiết Dao, Hạ Dĩ Đồng buông xuống tảng đá trong lòng, nhưng Phương Hồi luôn cảm thấy trước khi có sóng thần, biển thường rất lặng.
Sau khi xuống taxi, Hạ Dĩ Đồng lập tức chạy một mạch vào trong bệnh viện, Phương Hồi chạy phía sau nhắc cô đeo khẩu trang và đội mũ, cô chẳng để ý trên đường có người nhận ra mình hay không, rẽ gió chạy về phía trước.
Tiếng bước chạy truyền tới, những người ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thấy một người con gái đeo khẩu trang, đầu tóc rũ rượi, ánh mắt nhìn chằm chằm về ánh sáng sau cánh cửa phòng phẫu thuật, cả người như bị sét đánh, bất động.
Người ngồi kín ghế dài, Hạ Dĩ Đồng tìm cách ngồi ở vị trí gần cửa phòng nhất, ngồi bệt xuống mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối mình, mắt mở to, không nói câu gì.
Cô tựa như một linh hồn lang thang, lặng lẽ đi qua đi lại, ngoại trừ những người trong phòng phẫu thuật, những người ngồi ngoài đây như đang ở một không gian khác, không liên quan gì tới cô.
Phương Hồi giúp cô tháo khẩu trang, hít thở không khí, rất nhiều ánh mắt hướng tới, ngoài phòng phẫu thuật truyền đến một trận huyên náo nhỏ, rất nhanh, như thủy triều lên lại xuống, trả lại sự yên ắng ban đầu.
Phương Hồi kéo Tiểu Tây ra hành lang, hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại bị ngã vậy?”
Tiểu Tây phảng phất không nhận ra tại sao Phương Hồi lại biết chuyện ngã từ trên tầng, trong lòng ngập tràn sợ hãi, nàng đã tận mắt chứng kiến, Lục Ẩm Băng, cứ thế ngã xuống, ngón tay giật hai lần, rồi nằm yên bất động.
Tiểu Tây rõ ràng cũng khóc rất lâu, hai mắt sưng lên, Phương Hồi hỏi một chút nàng lại sắp khóc: “Chị cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa, buổi chiều có cảnh diễn, là diễn cảnh Lục lão sư phát bệnh, đứng trên những bậc thang đã xuống cấp, chị không biết…” Nàng nói vài câu quả nhiên bật khóc, “Chị không biết, chỉ thấy Lục Ẩm Băng ngã xuống từ trên cao, trên đầu toàn là máu… Rõ ràng bọn họ nói là an toàn, tại sao lại ngã xuống…”
Phương Hồi cũng muốn tát nàng một cái, nhịn xuống, gằn giọng: “Đừng khóc, bác sĩ nói sao?”
Tiểu Tây nức nở: “Nói bị dập xương tay, sau đó tràn dịch não thất, trực tiếp đẩy vào trong phòng cấp cứu.”