Ảnh Hậu Thành Đôi - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Ảnh Hậu Thành Đôi


Chương 24


Kịch bản của biên kịch viết là: Kinh Tú có dung mạo xinh đẹp, ăn nói lại rất thanh lịch.

Nếu như lúc trước còn có người chất vấn Tần Hàn Lâm tại sao lại tìm Lục Ẩm Băng phản xuyến Kinh Tú, nếu người đó thấy được dáng vẻ hiện giờ của Lục Ẩm Băng, chắc chắn sẽ bị á khẩu, không thể nói ra được một lời phản bác nào.

Chỉ có mình cô ấy có thể thể hiện được vẻ đẹp hoàn mỹ được gọi là “Chi lan ngọc thụ, tuấn mỹ vô thù”.

Đàn ông thì quá cương nghị, phụ nữ thì quá nhu nhược, Lục Ẩm Băng vừa hay nằm chính giữa hai ranh giới ấy, cô có sự mềm mỏng của phụ nữ, cũng có sự cứng cỏi của đàn ông.

Cực khổ ba tháng ăn kiêng mới có được thân hình mỏng như tờ giấy, nhưng lại trông rắn rỏi như tùng như trúc.

Nhan sắc thì càng không phải bàn cãi, tuy dung mạo của Lục Ẩm Băng không phải thuộc loại tuyệt sắc hoàn mĩ, nhưng lại có sức hút rất lớn.

Loại nhan sắc này có thể làm người ta bỏ qua tuổi tác, bỏ qua giới tính, bỏ qua tất cả, chỉ cần cô ấy xuất hiện giữa đám đông, hiển nhiên sẽ trở thành tiêu điểm, người đó không ai khác chính là Lục Ẩm Băng.

Cô mặc trang phục của Kinh Tú, tại phim trường huyên náo này, đem linh hồn của nhân vật ở ngàn năm trước trở về đây.

Chính là giai nhân tuyệt thế.

Sắc mặt Tần Hàn Lâm hồng hào, khua tay múa chân, chỉ vào Lục Ẩm Băng mà la lên AAAA chứ không nói ra được tiếng nào, giây sau lập tức xông qua đó, đi quanh cô ấy 3 4 5 6 vòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Là vậy nè, chính là vậy nè!!!”
Lục Ẩm Băng kéo tay Tần Hàn Lâm vào phòng hóa trang, nói nhỏ: “Đừng có mà làm mất mặt nhen.”
Hạ Dĩ Đồng thân làm diễn viên chính, cũng nhân cơ hội này theo vào trong, lúc nãy từ xa đã bị nhan sắc Lục Ẩm Băng hớp hồn, đến gần thì mới thấy quả thật cô ấy rất hợp với vai diễn này.

Cô ấy được makeup không giống như các vai phản xuyến thường thấy trong các bộ phim khác mà là cố ý hóa thành đàn ông, chỉ hơi chỉnh sửa lại chân mày, làm cho khí chất anh nhuệ của bản thân càng rõ ràng hơn, thậm chí cô ấy còn thoa một lớp son môi, càng thể hiện rõ mặt phấn môi đỏ, tuấn tú.

Người ta nhìn vào sẽ nghĩ: Đây là một người phụ nữ thật sự.

Nhưng nếu nói cô ấy là một mĩ nam, thì cũng không hẳn là không thể.

Rất đặc biệt, hai loại cảm giác khác nhau hoàn toàn này cùng xuất hiện trên người cô ấy nhưng lại không thấy phản cảm gì.

Giới điện ảnh của Hồng Kông vào thập niên 90 không ít diễn viên phản xuyến, trong đó có một vai diễn phản xuyến kinh điển của một sao nữ mà người người đều biết, là một trong những nữ thần của Hạ Dĩ Đồng, người đó rất anh tuấn oai phong, nghĩa hiệp độ lượng, miệng có thể nuốt trăng, tay có thể hái sao.

Nhưng Lục Ẩm Băng lại hơi khác với sao nữ đó một chút, cô ấy chỉ cần ngồi trên ghế trong phòng hóa trang, thì dường như bản thân đã hóa thành nhân vật đó, không hề có cảm giác là đang diễn, gầy gò, cao ngạo, và cũng có một chút mềm yếu.

Lục Ẩm Băng: “Đạo diễn Tần, ông có biết bộ dạng lúc nãy kém sang lắm không, nếu để chồng ông thấy được thì ông lại bị ăn hành nữa.”
Tần Hàn Lâm: “Làm gì có, bộ ổng đến rồi hả?”
Lục Ẩm Băng: “Ông mà không tém tém lại là ổng qua đây liền đó.”
Tần Hàn Lâm: “Chẳng qua tôi kích động quá thôi, tôi chọn thím đúng là quyết định sáng suốt, nhìn cái tạo hình này, doanh thu phòng vé chắc đáng hai trăm triệu rồi đó.”
Lục Ẩm Băng nhìn Tần Hàn Lâm cười, kín đáo nhưng lại ung dung, là cách cười của Kinh Tú: “Nực cười, ông là một đạo diễn đó, có biết không hả?”
Diển xuất có 3 loại: Loại 1, bạn biến thành nhân vật, đây là cách làm của rất nhiều diễn viên hiện giờ, cho bản thân hòa mình vào nhân vật; loại 2, nhân vật biến thành bạn, loại người này diễn cái gì cũng thành bản thân người đó; loại 3, giữa bạn và nhân vật tìm ra được điểm cân bằng, phân tích cả hai ra rồi dung hợp lại, trở thành một nhân vật thuộc về bản thân bạn, nhân vật là bạn, bạn cũng là nhân vật.

Hạ Dĩ Đồng không biết Lục Ẩm Băng là loại 1 hay là loại 3, chỉ biết là mình đang phát triển theo loại 1, và còn cách hòa mình vào nhân vật là một nỗ lực rất lớn.

Nỗi lo âu “ăn may” lần nữa lại giống như nỗi ám ảnh bao trùm lên đầu cô.

Tần Hàn Lâm gọi Hạ Dĩ Đồng qua đó ngồi, Hạ Dĩ Đồng cố giữ bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh.

Tần Hàn Lâm: “Mấy ngày đầu không có quay phần của Tiểu Hạ, chủ yếu là quay Ẩm Băng, nhưng em cũng nên đến xem, hai em mới hợp tác lần đầu, cần phải tiếp xúc nhiều, hơn nữa kinh nghiệm của em vẫn chưa đủ, nhìn để học hỏi cũng chả có hại tốt.”
Hạ Dĩ Đồng chột dạ gật đầu.

Tần Hàn Lâm nói chuyện với Lục Ẩm Băng một lát rồi giải tán, Lục Ẩm Băng đi chụp tạo hình, thợ chụp ảnh chụp đến nỗi không nỡ đặt máy xuống.

Lại kêu tổ đạo cụ đem Long Uyên Kiếm qua, giắt ở thắt lưng, Lục Ẩm Băng một tay vịn cán kiếm, ánh mắt nhìn vào ống kinh đầy dã tâm muốn chinh phục thiên hạ.

Tiếp theo đó là đeo ống tên, giương cung ra, làm tư thế chuẩn bị bắn cung, khóe môi hơi cong lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ quyết tâm giành thắng lợi.

Các cô gái trong đoàn làm phim bất luận là có phải lần đầu tiên nhìn thấy Lục Ẩm Băng hay không, đều quây quần xung quanh, ai ai cũng mắt hình trái tim, nhỏ tiếng kêu: “Soái quá, thiệt là soái quá đi, tôi sắp cong rồi nè.”
Cánh đàn ông thì đứng từ xa nhìn, người nào cũng muốn cổ mình dài ra được thêm 3m.

Hạ Dĩ Đồng dùng lực nắm chặt áo mình lại, mới khống chế cái dục vọng muốn cùng gào thét với mấy nữ sinh đó.

Lục Ẩm Băng, thế giới này sao lại có người hoàn hảo vậy chứ.

Thợ chụp ảnh: “Cái tay……”
Lục Ẩm Băng lập tức hiểu ý, điểu chỉnh cho hơi co lại.

Thợ chụp ảnh: “Chân……”
Chân trái Lục Ẩm Băng bước lên trước một bước.

Thợ chụp ảnh: “……”
Anh ta bấm tách tách tách mấy cái là chụp xong, trong lòng không nói nên lời, lần đầu tiên thấy bất mãn vì có nghệ sĩ phối hợp tốt đến vậy: Chậm lại một chút không được hả, cho anh nhìn thêm chút nữa không được hả?!
Chụp xong tạo hình, thợ chụp ảnh đưa phim gốc cho trợ lý chỉnh sửa, cái tạo hình này là dùng để tuyên truyền trên các trang web lớn, Lục Ẩm Băng chỉ nhìn một cái rồi rời khỏi, dường như là không quan tâm mình trong ống kính có hình dạng như thế nào, tất nhiên là cô cực kỳ tự tin vào bản thân mình.

Cô ấy không xem, nhưng Hạ Dĩ Đồng muốn xem, cô vừa đi qua đó là trợ lý liền đứng dậy: “Hạ lão sư.”
Hạ Dĩ Đồng nói: “Anh ngồi đi, anh ngồi đi, tôi chỉ xem thôi.”
Trợ lý nhiếp ảnh: “Hạ lão sư có hứng thú với sửa ảnh không?” Con gái mà, ai mà không thích chỉnh sửa ảnh mình đẹp hơn chứ, trợ lý nhìn Hạ Dĩ Đồng một cái rồi khen, “Nhưng mà khuôn mặt của Hạ lão sư, không cần photoshop cũng rất xinh đẹp rồi.”
Hạ Dĩ Đồng: “Cám ơn lời khen của anh.”
Trợ lý nhiếp ảnh: “Vậy có gì không hiểu cô cứ việc hỏi tôi.”
Hạ Dĩ Đồng: “Được.”
Trợ lý nhiếp ảnh ôm laptop, dùng photoshop mở hình ra, chỉnh chút ánh sáng, bắt đầu thấy lúng túng, ngoại trừ thay bối cảnh và thêm tên phim vào thì không có cái gì phải sửa lại cả, nhưng mà người đẹp đang ở bên cạnh, nếu không sửa gì thì lại cho thấy anh chưa đủ trình.

Vậy thì làm mịn da đi ha.

Trợ lý nhiếp ảnh đi làm mịn da mặt cho Lục Ẩm Băng trên tấm hình, nhưng chả có chỗ nào cần làm mịn cả, Hạ Dĩ Đồng đột nhiên nói: “Không cần làm mịn đâu, vậy cũng rất tốt rồi.”
Có người chung ý kiến với mình, trợ lý nhiếp ảnh vui vẻ từ bỏ ý định làm mịn da, nói: “Thật ra tôi cũng cảm thấy vậy, da của Lục lão sư tốt thật.”
Vậy không làm mịn da thì làm cái gì đây?
Trợ lý nhiếp ảnh lại nhìn vào mắt của Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng lại nói: “Đôi mắt cũng rất tốt, ánh mắt rất có thần, không cần sửa nữa.”
Trợ lý nhiếp ảnh: “Đúng, tôi cũng cảm thấy vậy.”
Trợ lý nhiếp ảnh cho chuột di chuyển đến tay của Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng liền nói: “Anh không cảm thấy cái tư thế này cực kỳ soái hả? Góc độ cũng chuẩn không cần chỉnh, có khí thế ngạo nghễ ngước nhìn thiên hạ.”
Trợ lý nhiếp ảnh: “……”
Nè nè, đưa cả laptop cho cô nè, tự mình sửa đi.

Nhìn hình ở cự ly gần có lực tác động mạnh quá, Hạ Dĩ Đồng nghĩ bụng: AAA Lục Ẩm Băng sao lại có thể xinh đẹp đến thế, 360 độ không góc chết, mỗi góc độ đều có một thần thái khác nhau, đúng là……!
Cô có thể xem những tấm hình này tới già luôn đó.

Cuối cùng trợ lý chả sửa cái gì cả, thay nền màu xanh thành bối cảnh màu đen, một giọt nước màu bạc có in hai chữ Phá Tuyết, khắc xéo qua bối cảnh.

Hạ Dĩ Đồng ngồi đó hết 15 phút, cuối cùng do dự nói ý đồ của mình ra: “Bản gốc của mấy tấm hình này, có thể gửi cho tôi một bản không?”
Trợ lý nhiếp ảnh để lộ ra vẻ khó xử, vì làm vậy là không đúng quy định.

Không phải là anh không yên tâm về Hạ Dĩ Đồng, mà là không thể mạo hiểm chuyện thông tin bị rò rỉ.

Hạ Dĩ Đồng sao lại để anh ta khó xử, liền nói: “Tôi không phải cần ngay bây giờ, đợi đến lúc tuyên truyền thì anh có thể gửi cho tôi, anh có tiện ghi lại email của tôi không?”
“Cô đọc đi.” Trợ lý nhiếp ảnh lấy điện thoại ra.

Hạ Dĩ Đồng đọc email của mình cho anh ta, nói tiếng cám ơn, hai tay đưa trước người nắm chặt lại, vui mừng ra mặt, suýt chút nữa là nhảy cẫng lên luôn.

Nhờ phúc của thợ chụp ảnh, mà bộ ảnh tạo hình này được thêm mấy tấm hình nữa, tổng cộng có khoảng 40, 50 tấm, mỗi ngày liếm một tấm, đủ liếm trong vòng một tháng rồi.

(Em lạy chế =))))
Nhìn xung quanh, Lục Ẩm Băng không có ở đây, mùa hè nóng nực mà cô ấy phải mặc trang phục dày cộm vậy, chắc chắn đến phòng nghỉ thổi máy lạnh rồi.

Buổi sáng này, chả quay được gì, Tần Hàn Lâm chạy đi chạy lại xác nhận vài ảnh tạo hình của mấy vai phụ quan trọng, sáng mai đến lượt một tốp người khác trong đó bao gồm Hạ Dĩ Đồng chụp tạo hình.

Buổi trưa mọi người ăn cơm hộp mà đoàn phim đã đặt sẵn, có mặn có chay, Phương Hồi muốn mua cơm riêng cho Hạ Dĩ Đồng thì bị ngăn cản: “Đâu phải là chị chưa ăn qua cơm hộp đâu, đừng đi mua chi nữa cho mắc công, em cũng qua ngồi ăn đi.”
Thân là người mới của màn ảnh rộng, lại vào đoàn làm phim lớn vậy, cô không muốn bị người ta nói là bệnh ngôi sao, do đó chỉ mang theo một trợ lý là Phương Hồi, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng sai cô ấy hết, mùa hè ai mà không thấy nóng nực.

Cô vừa ăn cơm hộp vừa nhìn vào phòng nghỉ của Lục Ẩm Băng, cửa phòng tất nhiên là đóng lại rồi, một khe hở cũng không có nữa.

Trong phòng nghỉ.

Lục Ẩm Băng gắt gỏng nói: “Mau, mau xịt thêm nước hoa cho tôi.”
Tiểu Tây xịt xung quanh cô ấy, Lục Ẩm Băng hít lấy hít để, tốt lắm, ngửi không thấy mùi thức ăn bên ngoài nữa rồi.

Một tiểu thư được nuông chiều từ bé như Lục ảnh hậu cũng có ngày bị một hộp cơm làm thèm thuồng đến chảy hết cả nước miếng.

Lục Ẩm Băng ăn qua rồi, hộp cơm bên cạnh vẫn còn dư lại chút nước canh màu xanh, tự nhiên nguyên chất, tất nhiên là cũng không có bất kỳ mùi vị gì rồi, không bằng ăn cỏ nữa, làm gì thơm bằng mùi dầu ăn.

Cô đi đi lại lại trong phòng nghỉ, miệng thì thèm thuồng, chân thì lại sắp tê hết rồi, Tiểu Tây hỏi: “Chị gái nhỏ, có chơi bài không?”
Lục Ẩm Băng ngừng lại: “Chơi!”
Chơi được 5 phút, Lục Ẩm Băng lại không kiềm nén được đứng dậy khỏi sopha: “Nước hoa.”
Người chưa có bị bỏ đói qua thì không hiểu được cảm giác đói khát đâu, Lục Ẩm Băng nghĩ bụng: Bây giờ tốt nhất đừng để cô nhìn thấy được thức ăn, nếu không cô có thể nuốt luôn nguyên con bò đó, đồng thời phanh thây ra trăm mảnh nếu tên nào mà dám cho cô nhìn thấy đồ ăn.

Ai ngờ vừa hay có người không sợ chết, Tần Hàn Lâm sực nhớ ra một chuyện, phải nói với Lục Ẩm Băng gấp nên bưng nửa hộp cơm đang ăn vào đây.

Do đó vào ngày đầu tiên ghi hình, tiếng cãi vả của Lục ảnh hậu và Tần Hàn Lâm lớn đến nỗi làm nguyên cả đoàn phim đều nghe thấy hết.

“Chị không quay nữa!” Lục Ẩm Băng vỗ bàn, hơi thở gấp rút, cố gắng nuốt cái câu Mợ nó chưa kịp nói ra xuống bụng.

Hiếp người quá đáng!
“Gì nữa đây thím.” Tần Hàn Lâm sốt ruột rồi, đặt hộp cơm lên bàn, mùi thơm của thức ăn đua nhau chui vào mũi của Lục Ẩm Băng, làm ngứa ngáy đến khó chịu.

“Tần Hàn Lâm!” Lục Ẩm Băng thèm đến……!à không, tức đến rưng rưng nước mắt.

“Ây da, cô hai, tôi sai rồi.” Tần Hàn Lâm liền dỗ ngọt, nhưng chả biết mình sai ở chỗ nào.

“Tiểu Tây!” Lục Ẩm Băng hét lớn lên.

“Có mặt!” Tiểu Tây trong chớp mắt lấy hộp cơm trên bàn quăng vào thùng rác, đồng thời kéo cái thùng rác ra khỏi phòng nghỉ nhanh như chớp, tiếp theo đó là chạy thẳng về đây, đóng cửa lại.

Tần Hàn Lâm: “???”
Ụa alo? Chuyện gì thế?
Lục Ẩm Băng tức đến không nói nên lời, Tiểu Tây phụ trách giải thích: “Lục lão sư đang ăn kiêng, không ngửi được mùi thức ăn, nếu không thì sẽ……” cô suy nghĩ rồi nói, “……cáu kỉnh.”
Tần Hàn Lâm: “……Nhìn ra được.” cực kỳ cáu kỉnh.

Ông cầm kịch bản trong tay: “Tôi mới nhớ ra một chuyện, buổi chiều không phải ghi hình hả? Câu thoại này……”
Lục Ẩm Băng nghe xong lời của Tần Hàn Lâm, gật đầu nói biết rồi, Tần Hàn Lâm giờ mới rời khỏi, trước khi rời khỏi thành khẩn xin lỗi, do ông quên mất chuyện này, tâm trạng của Lục Ẩm Băng cũng đã điều chỉnh lại rồi, nói không sao hết.

Tần Hàn Lâm vừa ra, Hạ Dĩ Đồng liền chạy qua đó hỏi xảy ra chuyện gì, sao lại cãi nhau vậy.

Tần Hàn Lâm ỉu xìu nói: “Ẩm Băng không phải đang ăn kiêng hả? Tôi quên mất vụ này, lúc nãy bưng luôn hộp cơm vào trong nói chuyện, làm bả tức đến khóc rồi.”
Hạ Dĩ Đồng vừa nghe xong lập tức quay đầu qua nhìn về hướng phòng nghỉ, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Lục Ẩm Băng.

Nhưng chân cô lại không hề dịch chuyển chút nào, chỉ có thể dùng giọng yếu ớt nói: “Vậy chị ấy hiện giờ sao rồi?”
Tần Hàn Lâm: “Tâm trạng có hơi suy sụp, mấy các khác thì không sao.”
Ông vừa thở dài vừa đi khỏi.

Hạ Dĩ Đồng đứng ngay tại chỗ, không có quay đầu qua, ngón tay ra sức nắm chặt lấy quần, nhìn một hồi rồi mắt đỏ lên.

Sở ái cách sơn hải, sơn hải bất khả bình (Mọi tình yêu đều bị ngăn cách bởi núi sông không bao giờ có thể bằng phẳng).

Cô không biết đang đau buồn vì ai nữa.

Hạ Dĩ Đồng cúi mắt xuống, từ từ đi về chỗ trợ lý của mình rồi ngồi xuống, bắt đầu im lặng.

Hai người cách nhau một cánh cửa, tinh thần cùng sa sút, nhưng một người là do chuyện có liên quan đến cô ấy còn một người là chuyện không liên quan đến mình.

Ăn xong cơm trưa, nhân viên ánh sáng, quay phim và đạo cụ bắt đầu làm việc.

Quay phim truyền hình và quay phim điện ảnh có sự khác biệt rất lớn, thời gian chế tác phim truyền hình và phim điện ảnh gần bằng nhau, có lúc thời gian chế tác phim truyền hình còn ngắn hơn điện ảnh nữa, một bộ phim truyền hình 40, 50 tập chỉ cần 3 tháng là quay xong, thời lượng lại chênh lệch rất nhiều, phim truyền hình mười mấy tiếng đồng hồ, điện ảnh chỉ hai tiếng đồng hồ.

Do phim truyền hình một ngày có thể quay mười mấy cảnh, còn phim điện ảnh một ngày quay được một cảnh là tạ ơn trời đất lắm rồi, có đạo diễn một tuần mới quay xong được một cảnh, cực khổ hơn nhiều so với quay phim truyền hình.

Hạ Dĩ Đồng cũng là lần đầu tiên thấy được cái gì gọi là quay phim điện ảnh đích thực.

Tần Hàn Lâm có ý muốn dẫn dắt cô mau mau thích ứng tiết tấu của quay phim điện ảnh, trước khi ghi hình còn nói với cô: “Phim truyền hình là dựa vào lời thoại để thể hiện tính cách nhân vật, còn điện ảnh thì dựa vào ngôn ngữ ống kính, hai cái này có sự khác biệt cực lớn, lát nữa khi Ẩm Băng diễn xuất thì em nhớ chú ý quan sát kỹ vào.”
Hạ Dĩ Đồng nghiêm túc gật đầu, mở to mắt ra xem.

Chiều nay quay cảnh thượng triều, miền Nam đại hạn, triều đình mở kho cứu trợ, tiền cứu trợ lại tự dưng biến mất, thiên tử nổi trận lôi đình, quần thần nhốn nháo.

Kinh Tú thân là Lục hoàng tử, đứng sau lưng mấy vị huynh trưởng, chàng có lòng muốn né tránh thị phi, nhưng người khác lại không chịu buông tha, nhất định phải ép chàng vào chỗ chết, cho nên chỉ còn cách bất lực tiếp nhận điều tra vụ án này.

Chàng là một hoàng tử không màng thế sự, dưới tình cảnh bị hổ sói bao vây, làm sao có thể xua tan được mối nghi ngờ của đối phương đây.

“Action!”
“Bệ hạ giá đáo!”
Bá quan văn võ, đồng loại cúi đầu, tiếng ống tay áo cọ xát vào nhau chỉnh tề thống nhất.

Sở Vương mặc long bào màu đen, đầu đội vương miện đang từ từ bước lên từ một phía của cầu thang, uy nghiêm trang trọng, mành châu trên vương miệng đung đưa nhẹ theo động tác của ông, sức khỏe Sở Vương gần đây không được tốt, vịn lấy cánh tay của thị quan, bước chân chậm rãi.

.

Truyện hay luôn có tại [ trùmtruyện .c o m ]
“Nguyện Đại Sở thiên thu vạn đại, bệ hạ phúc trạch miên trường.” bá quan đồng loại nói.

Sở Vương giơ tay trái lên: “Bình thân.”
“Tạ ơn bệ hạ.” Bá quan đứng dậy.

Tiếng đứng dậy thì không có đều so với tiếng quỳ xuống, có nhiều lão thần tuổi tác cao, động tác không lanh lẹ, run rẩy mới đứng được dậy, chậm hơn sao với người khác.

Máy quay phim tiến lại gần, ống kính dừng lại trên mặt Sở Vương trước, sắc mặt ông hơi trắng bệch, lộ ra vẻ hơi mệt mỏi, dưới mắt là hai quầng thâm đen, rõ ràng là do đêm qua do thức khuya xử lý chính sự mà ra.

Sở Vương: “Đêm qua quả nhân nhận được tin cấp báo, nói tiền cứu trợ vận chuyển đến miền Nam đã biến mất tại Ngô Giang, không biết có ái khanh nào nguyện thay trẫm phân ưu?”
Chúng thần đều cúi đầu xuống, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vị trí đầu của mỗi dãy đều là hoàng tử điện hạ của nước Sở, trước ống kính lần lượt để lộ ra từng đôi mắt đầy dã tâm.

Hạ Dĩ Đồng vừa nhìn là thấy được Lục Ẩm Băng đang đứng ở vị trí thứ 2 bên trái, cô ấy mặc trường bào màu xanh, thân hình mảnh mai, đứng buông thõng hai cánh tay, dáng vẻ không muốn tranh giành với người đời.

Trong triều nhiều người như vậy, bất luận là khí trường của người khác mạnh cỡ nào, cô ấy đứng giữa rừng người, nhưng vẫn làm cho người ta nhận ra đầu tiên.

Tần Hàn Lâm cau mày lại: “Cut.”
Hạ Dĩ Đồng: “???”
Tần Hàn Lâm vỗ tay: “Làm lại lần nữa.”
Tần Hàn Lâm đi đến trước mặt diễn viên đóng vai Sở Vương, nói: “Cảm giác không đúng.” Ông chắp tay sau lưng, diễn một lần cho Sở Vương xem, “Như vậy, làm lại lần nữa.”
Thư ký trường quay dập clapboard, lần 2.

Sở Vương nhìn lướt qua quần thần bên dưới, miệng để lộ vẻ hơi mỉa mai: “Đêm qua quả nhân nhận được tin cấp báo, nói tiền cứu trợ vận chuyển đến miền Nam đã biến mất tại Ngô Giang, không biết có ái khanh nào……” ông ngừng lại một chốc, bàn tay xoa nhẹ tay vịn ngai vàng của mình, nói, “nguyện thay trẫm phân ưu?”
Tần Hàn Lâm: “Cut, ánh mắt không đúng.”
Thư ký trường quay dập clapboard, lần 3.

“Không biết có ái khanh nào nguyện thay trẫm phân ưu?”
Tần Hàn Lâm mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm vào màn hình, tay ra hiệu “OK”.

Sở Vương không phải không hề hay biết các thế lực trong triều, mà ngược lại, ông hiểu rất rõ, càng muốn nhân cơ hội này xem mấy đứa con trai của mình muốn làm gì đây.

Trước ống kính, các đại thần đều án binh bất động, từng đôi mắt mang mưu đồ xấu xa của các hoàng tử luân phiên nhau xuất hiện.

Ống kính tạm ngừng trên mặt đại hoàng tử, hắn cau chặt mày lại, dường như là thật sự lo lắng cho việc cứu trợ, nhưng khi không ai nhìn thấy thì khóe miệng lại cong nhẹ lên.

Hạ Dĩ Đồng nhìn vào cảnh tượng trong máy quay, không ngừng suy nghĩ xem cách diễn của mấy người kia.

Nếu như để cô diễn thì cô sẽ diễn như thế nào.

Khi ống kính quay đến đôi mắt của Lục Ẩm Băng thì tim Hạ Dĩ Đồng đột nhiên đập nhanh hơn, đó không phải là do yêu thích nên tim mới đập nhanh, mà chỉ đơn thuần là phấn khích, nhìn sang Tần Hàn Lâm, Tần Hàn Lâm xoa tay, sắc mặt đỏ lên, còn phấn khích hơn cô nữa.

Tục ngữ có câu, người so với người phải chết, hàng so với hàng chỉ có nước ném đi.

Diễn viên đóng vai đại hoàng tử chỉ là động đậy cơ thịt ở mặt thôi, còn ánh mắt thì vẫn không có chút sinh khí.

Còn Lục Ẩm Băng mới đầu không có biểu cảm gì, giống như cô không phải đang trong triều đường, mà là đang ở trồng hoa xới cỏ trong khu vườn vậy.

Khi nghe được lời của Sở Vương, ánh mắt cô sống dậy, để lộ ra biểu cảm thương xót, bất lực và bi ai, nhưng những cảm xúc này không có ngừng lại quá lâu, cô hơi cúi mắt xuống, cảm xúc tan đi, không còn vướng bận gì nữa, biến thành theo đuổi thế ngoại đào viên.

Sáng nay chưa đi nhặt trứng gà nữa đó, không biết có bị con chồn mất nết nào tha đi không nữa.

Dám phân tâm lơ đễnh trong lúc thượng triều, chắc chỉ có mình Lục điện hạ thôi quá.

Tần Hàn Lâm nói: “Cut, NG, làm lại.”
“Nhìn thấy chưa? Đây gọi là diễn xuất, trong ánh mắt toàn là phim.” Tần Hàn Lâm nói, “Không xem cảnh phía trước, từ ánh mắt của cô ấy em có thể nhìn ra được mấy hoàng tử bên dưới chả có ai ra hồn cả, chỉ có cô ấy là thật lòng lo lắng cho bá tánh, đồng cảm và hiểu được nỗi khổ của dân, nhưng bản tính cô ấy không thích tranh giành, thân yếu thế cô cũng không giành lại ai, không còn cách nào khác đành theo đuổi thế giới yên bình trong nội tâm.

Nếu nói giang sơn này phải được trao về tay minh quân, thì người đó chắc chắn là cô ấy.”
Hạ Dĩ Đồng: “……Nếu đã diễn tốt như vậy sao lại hô cut?”
Tần Hàn Lâm: “Đại hoàng tử diễn chưa tốt.”
Hạ Dĩ Đồng nhanh miệng hỏi nói: “Không cắt được hả?”
Tần Hàn Lâm trừng mắt nhìn, Hạ Dĩ Đồng lập tức nói: “Em sai rồi.”
Tiểu Tây đi đến lau mồ hôi cho Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng kỳ lạ nhìn về hướng Tần Hàn Lâm một cái, lần này Hạ Dĩ Đồng không có phạm sai lầm nữa, sự chú ý kinh người khi nhìn thấy nữ thần nhìn qua đây, lập tức giơ hai ngón tay cái lên, nét mặt kích động, thiếu điều nữa là nhảy ra giương cờ kêu gào: “Lục Ẩm Băng! Em thích chị!”
Lục Ẩm Băng cực kỳ hưởng thụ, tâm trạng tốt lên.

Cô thu ánh mắt lại, muốn cười, nhưng lại không muốn bị Hạ Dĩ Đồng phát giác là mình cười vì cô ấy, do đó hai tay nắm lấy vai Tiểu Tây, mặn nồng nhìn trợ lý, sau đó nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ sáng chói.

Tiểu Tây: “???”
……Run lẩy bẩy lên.

Má ơi con sợ quá.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN