Tiết Dao “À” một tiếng, báo cáo những thông tin mà cô điều tra được cho Lục Ẩm Băng biết.
Hai năm trước Đổng Nhã Phi tung tin đồn không thành rồi bị Studio Lục Ẩm Băng phản đòn, ban đầu nàng chấm dứt hợp đồng với Triều Sở Entertainment, ký hợp đồng mới với công ty kim chủ, lúc việc này xảy ra, nàng không chỉ chấm dứt hợp đồng mà còn kiện ngược lại, đối phương thế lực lớn, buộc Đổng Nhã Phi phải đưa hết tiền nàng đã kiếm được. Bên cạnh đó, những hợp đồng quảng cáo bị hủy bỏ do những tin tức tiêu cực về nàng, bên kia của hợp đồng đều yêu cầu nàng phải bồi thường thiệt hại vi phạm hợp đồng. Nàng quay về tìm kim chủ, kết quả là không tìm được người lại còn bị đuổi, đang trên đà tiến lê.n đỉnh danh vọng thì ngã xuống đáy vực sâu.
Ba tháng sau đó, bắt đầu lại một lần nữa, muốn tiếp tục làm việc. Bản thân nàng không phải một đại minh tinh đầu tuyến, cũng không phải phái thực lực, khi scandal vừa ập tới thì mọi người đã ồ ạt thoát fan, đồng nghiệp trước kia cũng không muốn dính líu tới nàng, việc trở lại dường như là không thể, mỗi ngày đều trải qua trong nghèo túng, lại qua ba tháng, sau đó có vẻ như nàng đã nghĩ thông, không còn lao đầu muốn comeback nữa, độ nhận diện công chúng của nàng không cao, cho nên nàng đã làm những công việc lặt vặt trên phim trường, 《Mẹ nuôi》là đoàn phim thứ ba nàng tham gia.
Theo lời Tiết Dao nói, bởi vì là cộng tác viên nên đa phần mọi người trong đoàn phim không biết tên thật của nàng, chỉ biết thường gọi Tiểu Phi, trên thế giới này có biết bao nhiêu Tiểu Phi, Lục Ẩm Băng nhập đoàn gần một tháng, chắc chắn từng nghe có người gọi, nhưng với trí nhớ của cô, đừng nói là “Tiểu Phi”, cho dù réo cả họ tên “Đổng Nhã Phi” đi chăng nữa thì cô cũng phải ngẫm nghĩ một hồi xem người này là ai? Chuyện này cũng không trách Lục Ẩm Băng được, con người bận rộn phải ghi nhớ biết bao nhiêu chuyện, ai rảnh đâu mà nhớ mấy đứa ất ơ như Đổng Nhã Phi chứ, nếu không phải là có liên quan đến Hạ Dĩ Đồng thì chắc chỉ trong một tháng cô sẽ đem cái tên này phủi sạch khỏi đầu, như chưa từng nghe qua.
Nhưng mà kiểu nhân vật mờ nhạt này, khiến nàng thuyền đắm giữa rãnh, à không, là giữa rãnh lộ thiên, ngã xuống giữa thanh thiên bạch nhật.
[Thuyền đắm giữa rãnh: Trong rãnh nhỏ không có sóng nên không thể làm đắm con thuyền, câu văn chỉ những sai lầm ngớ ngẩn không đáng có hoặc chuyện xui xẻo.
Chữ rãnh đầu tiên là mương cống kín, trong tối, chữ rãnh thứ hai là loại mương hở, không có nắp đậy.]
Tiết Dao kể hết mọi chuyện, Lục Ẩm Băng không chút biểu tình.
Tiết Dao ngạc nhiên: “Em không tức giận sao?”
Lục Ẩm Băng nói: “Tức chứ, nhưng sợ não chấn động, vì vậy chỉ có chút phản ứng, chứ đang ôm một cục tức trong lòng đây. Có thấy răng tôi không?”
“Răng làm sao?” Tiết Dao hỏi.
Lục Ẩm Băng: “Hận đến nghiến răng. Đây có được tính là mưu sát?”
“Có lẽ.” Tiết Dao hỏi, “Em muốn giải quyết như nào? Công hay kín? Công chính là trực tiếp khởi kiện cô ấy, còn riêng thì bẻ tay bẻ chân, có thể để người khác xử lý, đảm bảo sạch sẽ gọn gàng.”
Lục Ẩm Băng: “…”
Không ngờ Tiết mama còn có tố chất làm xã hội đen.
Tiết Dao ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, gõ một cái vào tủ đầu giường: “Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, người đại diện nhà ai đó không tàng trữ chất cấm gì đâu.”
Lục Ẩm Băng: “…”
Chưa từng nghe nói người đại diện nhà ai đó lại có dính dáng tới bọn côn đồ.
Lục Ẩm Băng: “Chị nói thật đi, có phải chị là lão đại của một tổ chức xã hội đen nào đó không, những năm tháng qua liều mạng kiếm tiền để nuôi đám tay chân của chị chứ gì.”
Tiết Dao: “Đúng vậy, thật ra tôi là lão đại của Lục Hưng hội, yêu tôi em có sợ không?”
[Lục Hưng hội: Một băng đảng khét tiếng tại Hongkong trong phim.]
Lục Ẩm Băng: “Sợ sợ. Hay là xử lý công đi, con gái nhà người ta bị gãy tay gãy chân thì lại tội nghiệp quá, sử dụng tra tấn thì không hay cho lắm.” Trước kia Lục Vân Chương từng là quân nhân, nên ít nhiều cũng có ảnh hưởng tới quan niệm ngấm sâu tận xương tủy Lục Ẩm Băng.
Tiết Dao phủi quần áo: “Được, để tôi đi tìm luật sư.”
“Có đủ bằng chứng không? Một viên bi sắt nhỏ không đủ để chứng minh cô ta làm là chủ mưu.”
“Tôi tự có cách.” Tiết Dao mỉm cười đáp lại, cô sẽ tống Đổng Nhã Phi vào ngục tù, không đủ chứng cứ thì tạo thêm chứng cứ, làm gì có chuyện gì mà tiền không giải quyết được, chỉ là những thủ đoạn đó không thể để bại lộ được, nên không nhất thiết phải trình bày với Lục Ẩm Băng.
Cô đi chuẩn bị, Lục Ẩm Băng lại gọi: “Hạ Dĩ Đồng ở ngoài, đừng nói với em ấy, tôi sợ em ấy tự trách.”
Tiết Dao xoay lưng về phía cô, giơ tay làm biểu tượng “OK”.
Lúc này Lục Ẩm Băng mới yên tâm, từ đầu tới cuối chuyện này đều không liên quan đến Hạ Dĩ Đồng, với tính cách đó của em ấy, gặp người nghèo qua đường cũng có thể khiến em ấy buồn mất nửa ngày, nếu bây giờ biết rõ chân tướng, không chắc sẽ làm ra chuyện gì nữa.
…
Đoàn phim.
Đổng Nhã Phi xoa xoa tay, cúi đầu đứng trước mặt nhà quản lý sản xuất.
Nhà quản lý sản xuất: “Em muốn nghỉ việc?”
Đổng Nhã Phi gật đầu.
Nhà quản lý sản xuất: “Tại sao vậy?”
Đổng Nhã Phi gật đầu: “Mẹ em bệnh nặng, em phải trở về để chăm sóc bà ấy.”
Nhà quản lý sản xuất nghe giọng nói nàng run rẩy, còn tưởng là vì lo lắng cho mẹ già ở nhà xảy ra chuyện không ngoài ý muốn, ngược lại lại sinh lòng thương cảm: “Như này đi, không cần nghỉ việc, tôi sẽ để em nghỉ dài hạn, nhìn em là kiểu người nhanh nhẹn, nào quay lại được thì tiếp tục làm việc.”
Giọng Đổng Nhã Phi còn run hơn khi trước, nói: “Cảm ơn anh Ngô, không cần đâu, mẹ em cũng lớn tuổi rồi, muốn em về nhà kết hôn sinh con, đừng có lênh đênh nay đây mai đó ở bên ngoài.”
Nhà quản lý sản xuất: “Em bị cúm à?”
Đổng Nhã Phi: “Không, không phải.”
Đúng lúc này phó đạo diễn gọi hắn, nàng đang là cộng tác viên linh hoạt, không giống như nhân viên công tác chính thức, nên khi nghỉ việc cũng không cần nhiều thủ tục rắc rối. vội vàng nhận tiền công, chỉ nói không cần lo lắng, bước chân dồn dập đi khỏi đoàn phim.
Nàng sợ rồi.
Nàng chỉ muốn gây khó dễ với Lục Ẩm Băng một chút, không muốn cô ấy chết. Hôm đó vừa hay trong túi nàng có vài viên bi sắt nhỏ, trời lại đổ mưa lớn, trong lúc đang bố trí hậu cần, ma xủi quỷ khiến nàng lại thả mấy viên bi sắt xuống, lúc quay về vị trí thì nàng lại hối hận, nhưng không thể tới đó nhặt bi lại được
Nhưng ngày hôm đó trời đổ mưa lớn như vậy, có khi bi thép bị nước làm lăn xuống dưới, Lục Ẩm Băng có lẽ sẽ không giẫm lên, có lẽ… Nàng chỉ thả một chút vậy thôi, tự an ủi bản thân mình, không có chuyện gì xảy ra đâu, sẽ không có chuyện gì đâu.
Trước khi tiếng hét “A” vang lên, nàng vẫn luôn chăm chăm nhìn về phía bậc thang, nhưng bởi vì màn mưa trắng xóa, ánh mắt cũng mơ hồ, nàng cảm giác như bản thân có thể nhìn thấy những viên bi kia lăn xuống, lại cảm giác như mình chẳng nhìn thấy gì, cuối cùng nàng cũng chẳng thế chắc chắn những viên bi đó đang ở đâu. Cho tới khi đám người truyền đến tiếng kêu hốt hoảng, tất cả mọi người lao vào túm tụm một chỗ, nàng cũng chen lấn trong biển người, Lục Ẩm Băng ngã xuống từ phía trên, một âm thanh lớn vang lên, tựa như tiếng tử thần vung lưỡi hái.
Lục Ẩm Băng bất động, nàng phản xạ có điều kiện tính chạy trốn, nhưng toàn thân như bị một lực vô hình khống chế, nàng hoảng sợ nhìn chằm chằm con người đang nằm yên trên mặt đất với đôi mắt nhắm nghiền, tay Lục Ẩm Băng đang áp bên mặt, ngón tay động đậy hai lần, dưới đầu máu tươi đang hòa vào nước mưa, nhuốm đỏ một vùng rộng lớn.
Nhìn người trước kia ngang ngược kiêu ngạo, bây giờ đang năm đó, Đổng Nhã Phi từ từ trấn an tinh thần đang hoảng loạn tột độ của mình, đều bởi vì cô ta, vì cô ta mà nàng mới lận đận như bây giờ. Trước kia nàng có thể lái xe sang, ở biệt thự, có kim chủ trẻ tuổi chống lưng và sự nghiệp lên như diều gặp gió, chính Lục Ẩm Băng đã chặt đứt đường lui của nàng, nên hiện tại nàng mới thảm hại như này, là báo ứng, đúng vậy, là báo ứng của cô ta!
Trong mắt nàng không giấu được ngọn lửa thù hận đang bùng lên mãnh liệt, nhưng đúng lúc này, đôi mắt đang nhắm nghiền lại đột ngột mở ra, hai ánh mắt chạm nhau, đứng hình.
Cô ta nhìn thấy mình sao? Không, không thể nào! Ở đây có nhiều người như vậy, cô ta không thể nhìn thấy mình! Nhất định là ảo giác rồi!
Nàng sợ hãi thu mình lại, lẩn trốn giữa đám người, lại nhìn về phía Lục Ẩm Băng, đôi mắt ấy lại nhắm lại.
Lục Ẩm Băng được đưa tới bệnh viện, nghe nói vì bị thương quá nặng, bệnh viện ở thành phố nhỏ này không thể trị được, sau khi sơ cứu thì khẩn cấp đưa cô tới thủ phủ của tỉnh, đồng thời các chuyên gia ở thủ đô cũng cấp tốc bay tới, hội họp phẫu thuật cho Lục Ẩm Băng ở tỉnh lỵ.
Đổng Nhã Phi và nhân viên công tác thu dọn tàn cuộc, nhân lúc không ai để ý, nàng trộm nhặt những viên bi kia đi, lại nhặt được một viên ở ria tường, nhưng không tài nào tìm thấy một viên cuối cùng.
Chuyện này được coi như sự cố ngoài ý muốn, lòng nàng cũng dần ổn định, nhưng mấy đêm tiếp theo đều mơ thấy Lục Ẩm Băng cả người máu me tới tìm nàng đòi mạng. Đoàn phim yêu cầu phong tỏa tin tức, tin tức trọng thương kia chỉ có ban điều hành mới biết, những người lãnh đạo đó cũng không dám bàn tán nửa lời, đành phải lên mạng tìm tin tức về Lục Ẩm Băng, nhưng trên mạng chẳng có cái gì, này lại làm gia tăng nỗi bất an của nàng.
Chẳng may Lục Ẩm Băng chết thật thì sao? Như vậy có tính là giết người không? Nàng đâu muốn giết người, cũng chưa từng nghĩ tới. Qua vài ngày ngắn ngủi, sắc mặt nàng cũng tiều tụy đi trông thấy, ngày hôm ấy Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy nàng, như vậy đã năm ngày nàng chẳng thể an giấc, giữa đêm ôn chăn khóc trong sợ hãi và hối hận.
Nàng chật vật sống qua ngày ở đoàn phim, mỗi ngày đều vểnh tai lên để nghe ngóng chút tin tức, chẳng nghe được tin gì lại còn gặp sát thủ tinh nhuệ – người phụ trách của Studio kẻ tiểu nhân Lục Ẩm Băng – Tiết Dao. Danh tiếng của Tiết Dao trong giới giải trí phải gọi là cực kỳ lớn, nhìn theo một phương diện khác thì không thua kém gì Lục Ẩm Băng, ai cũng biết cô ấy là người thủ đoạn ngoan độc, được mệnh danh là mặt người dạ thú, dám động tới Lục Ẩm Băng đều bị cô ấy xử gọn.
Cô ấy không chỉ tới một mình, còn đi cùng một người đàn ông bình thường, mặc áo phông đen, dạo quanh nơi Lục Ẩm Băng xảy ra chuyện, Tiết Dao còn dẫn anh ta đi gặp đạo diễn, nói chuyện rất lâu.
Sáng hôm sau người đàn ông đó lại tới, hắn đứng trầm ngâm ở chỗ đất đó một hồi lâu, cầm thứ gì đó trong tay, Đổng Nhã Phi quanh quẩn ở đó, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách xa nên chẳng nhìn rõ cái gì, trực giác Đổng Nhã Phi nói với nàng đó là viên bi mà nàng bỏ sót.
Bị phát hiện rồi, làm sao bây giờ?
Nàng thức trắng suy nghĩ cả đêm, không thể tiếp tục sống trong sợ hãi ở đây được nữa, phải nghỉ việc về nhà thôi.
Thế là sáng hôm sau, nàng tìm nhà quản lý sản xuất, nói muốn nghỉ việc, cầm tiền công chạy ra bắt taxi tới nhà ga, đã mua được một tấm vé vào tối hôm đó.
Studio, nhà quản lý sản xuất và phó đạo diễn vừa đàm luận xong, vỗ đầu mình thật mạnh, thầm mắng “Suýt thì quên”, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài: “Ầy, chào Tiết tổng, tôi là tiểu Ngô đây. Hôm trước chị đã nói với tôi là nếu có ai nghỉ việc thì phải nói với chị một tiếng đúng không? Mười phút trước, cộng tác viên tên Tiểu Phi bên tổ đạo cụ, nghỉ việc rồi, nói muốn về nhà chăm sóc mẹ già bệnh tật… Không có gì đâu không cần khách sáo… Đi đâu á? Trông cô ấy có vẻ rất vội vã, chắc là chạy tới nhà ga rồi…