Ảnh Hậu Trọng Sinh - Chương 4: Đến đoàn làm phim
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Ảnh Hậu Trọng Sinh


Chương 4: Đến đoàn làm phim


Phương Hân Đông ngày trước nói qua anh ta có người anh họ là nhân viên trong công ty điện ảnh Tinh Diệu, làm đến chức phó đạo diễn. Phó đạo diễn tuy rằng không bằng đạo diễn, nhưng cũng có quyền hành, ví dụ như những vai phụ, đạo diễn hoặc nhà sản xuất không quan tâm đến thì vẫn có một ít tác dụng.

Nhưng Chu Hạ Ninh lại biết, anh họ của Phương Hân Đông thật ra không phải phó đạo diễn, chẳng qua là một nhân viên bình thường, nhưng quả thật anh ta với một phó đạo diễn quan hệ rất khá, không phải vai diễn quan trọng có thể đi nhờ vả một tiếng, cũng không quá khó.

Chu Hạ Ninh cuối cùng bị xem là một vai nhỏ, phó đạo diễn thấy đổi ai diễn cũng như nhau, chỉ cần xinh đẹp, diễn khá là được.

Đến khi phó đạo diễn cùng anh họ Phương Hân Đông bị sa thải, đều không biết rốt cuộc là làm sai chỗ nào.

Đạo diễn Hạ là người lạnh lùng vô tình, trực tiếp nói với công ty: sa thải, lý do tự nghĩ!

Sau này, không có sau này.

Diệp Duy Mộng vừa liên hệ với Phương Đằng buổi tối liền bị gọi ra ngoài không trở về, trong lòng có chút lo lắng, từ lúc phim bắt đầu, đạo diễn Hạ không hài lòng với cô, may mắn mỗi khi cô diễn đều là phó đạo diễn tới quay, cũng không cần gặp mặt đạo diễn Hạ.

Mọi người đều nhìn ra đạo diễn Hạ không thích cô, diễn viên chính đương nhiên khinh thường cùng một người mới nói chuyện, diễn xong liền lên xe của mình. Ngược lại có một nhóm người mới thường hay nói chuyện với cô vài câu.

Diệp Duy Mộng đè nén tức giận, đợi khi quay xong lập tức gọi điện cho Phương Hân Đông.

“Anh họ của anh như thế này là sao?”

“Đừng nói nữa Duy Mộng, anh họ của anh bị Tinh Diệu đuổi rồi.” Phương Hân Đông chỉ biết Phương Đằng bị công ty tìm mấy lý do mà đuổi việc.

“Cái gì?” Diệp Duy Mộng trong lòng kinh ngạc, “Đang yên lành sao lại bị đuổi?”

“Nói là không tuân thủ quy định của công ty.” Phương Hân Đông cũng cảm thấy không khó tin, “ Thật giống như chúng ta đi học, có ai mà không lên lớp ngồi chơi di động, lý do này cũng quá gượng ép.”

Chuyện của Phương Đằng mọi người trong nhà đều biết, hiện tại đều đang nghĩ biện pháp nhờ người nói chuyện với công ty một chút. Phương Đằng mới tốt nghiệp, khó khăn lắm mới vào được Tinh Diệu, làm việc vài năm không chừng có thể lên làm phó đạo diễn hay đạo diễn.

“Làm sao bây giờ?” Diệp Duy Mộng bộ dáng sốt ruột, “Anh nói mọi chuyện đều tốt đẹp, nhờ vả anh họ anh trong đoàn phim quan tâm tới em, hiện tại mới có một ngày anh ta đã không có ở đây, hôm nay người diễn vai quý phi luôn châm chọc em, thật đáng ghét!”

Cô nghe người khác nói, nữ phụ này là sản xuất Phương cho vào, chỉ là loại ngực to một chút tài năng đều không có, cũng dám đối xử với cô như vậy!

Trong lòng có chút khó chịu, nhớ đến chị Đỗ có nói người mới nên ngoan ngoãn, đành đem tức giận đè nén xuống.

“Diệp Duy Mộng, cô nhanh lên, đến lượt cô diễn!” Nhân viên đoàn phim chạy tới, cô vội vã cúp điện thoại, tâm sự nặng nề đi tới chỗ đèn cao áp.

Cô vẫn luôn biết, muốn tồn tại ở nơi này chỉ dựa vào thực lực của chính mình tất nhiên là không đủ, bằng không cô đã ký hợp đồng với công ty quản lý mà lại chỉ chụp hai cái quảng cáo nhỏ. Cho nên, khi Phương Hân Đông nói anh họ hắn là phó đạo diễn của Tinh Diệu, cô cũng không để ý đây là vai diễn của Hạ Ninh. Cũng không nghĩ đến Phương Hận Đông chỉ là nói khoác.

Cô khinh thường bĩu mội, quyết định tí nữa đem chuyển số di động của Phương Hân Đông vào danh sách đen.

Chu Hạ Ninh đi đến đoàn phim thử vai, tìm một bộ váy liền màu xanh nhạt, tóc buộc đuôi ngựa đi ra ngoài.

Chị Đỗ nhìn cô khẽ mỉm cười.

Hiển nhiên, so với khi Diệp Duy Mộng bộ dạng trang điểm tỉ mỉ, chị Đỗ càng thích chính mình trang điểm tự nhiên, nhẹ nhàng hơn.

Kỳ thật, Chu Hạ Ninh đã nghĩ đến chuyện này, nhưng cô không có ý định nhắc nhở Diệp Duy Mộng. Diệp Duy Mộng cũng không biết rằng bản thân mình đi đến một nơi toàn phụ nữ, hơn nữa trong đó vai nữ chính lại là minh tinh Lý Vận Vi. Đều là người đẹp khoe sắc, chính cô chỉ là một người mới, có chút nhan sắc, cũng nên giấu tài một chút, nhất là khuôn mặt, ít nhất nên làm cho mọi người cảm thấy cô khiêm tốn.

Nói chung cũng là vì Lý Vận Vi mà quay, cô chỉ là một diễn viên nhỏ muốn nổi bật cái gì?

Đoàn làm phim thuộc công ty điện ảnh Lâm Thủy, Chu Hạ Ninh từ trước cũng đã đến mấy lần, cô nhớ rõ Diệp Duy Mộng quay phim tại Đường cung, cách nơi này đi xe cũng khoảng 30 phút.

Cùng kiếp trước như nhau, chị Đỗ mang cô đến gặp phó đạo diễn.

“Tiểu Mạnh, đây là người mới tôi mang đến, phiền cậu quan tâm một chút.”

“Chị Đỗ cứ yên tâm.”

Chu Hạ Ninh ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi bị chị Đỗ gọi “Tiểu Mạnh”, cười nói:” Anh Mạnh làm phiền anh rồi.”

“Ha ha, không phiền, không phiền.”

Người này cùng chị Đỗ quan hệ rất tốt, tính tình cũng thật thà, chất phác, Chu Hạ Ninh sau này cũng hợp tác với anh ta mấy lần, xem như cũng không phải người xa lạ.

Mạnh Cố thật ra mới lên đến phó đạo diễn, nói là phó đạo diễn kỳ thật cũng chỉ là trợ lý đạo diễn.

Chị Đỗ đi sau, Mạnh Cố mang theo Chu Hạ Ninh đi gặp đạo diễn Vương Vũ Thần. Lúc này, Chu Hạ Ninh đương nhiên sẽ không ở trước mặt nhiều người nói những lời ngu ngốc.

Bản chất lúc trẻ của cô tràn ngập hiếu kì, nay chỉ còn lại trầm ổn. Thận trọng từ lời nói đến việc làm, cô chính là gặp qua rất nhiều khó khăn mới rút ra được điều này.

Vương Vũ Thần đã biết hôm nay sẽ có một diễn viên phụ đến, nên chỉ liếc nhìn liền không có ý kiến phất phất tay.

Mạnh Cố đi theo Vương Vũ Thần nhiều năm, biết ý vội vàng dẫn Chu Hạ Ninh đi ra ngoài.

Chu Hạ Ninh đến rất sớm, còn rất nhiều diễn viên chính chưa đến, kiếp trước cô thậm chí không có cơ hội gặp những diễn viên chính kia, chỉ gặp qua mấy diễn viên phụ đã bị chị Đỗ mang đi.

Lúc này, Chu Hạ Ninh lễ phép chào hỏi mọi người, khiên tốn lễ độ, cũng làm cho nhiều nhân viên trong đoàn có ấn tượng tốt, có một cộng tác viên năm nay mới tốt nghiệp đại học J,nghe đến tên Chu Hạ Ninh nhìn qua, liền bước đến bắt chuyện.

“Bạn chính là Chu Hạ Ninh? Tôi biết bạn nha!” Cộng tác viên họ Trịnh, Mạnh Cố gọi cô ta là Tiểu Trịnh.

“Sao?” Chu Hạ Ninh có chút nghi ngờ, cô chỉ là người vô danh, chỉ vì tình cờ mà bước vào giới giải trí làm sao đã có người biết đến cô.

“Bạn là bạn gái Phương Hân Đông, còn chụp quảng cáo sản phẩm dưỡng da nha.”.Tiểu Trịnh thần bí cười hề hề, “Thật ra tôi với Phương Hân Đông là bạn học thời trung học, sau lại tham gia cùng một câu lạc bộ, có nhìn thấy bạn vài lần.

Nhắc đến Phương Hân Đông, Chu Hạ Ninh chỉ cười nhạt nhưng vẫn cùng Tiểu Trịnh nói chuyện.

Chỉ lát sau, mấy diễn viên trong đoàn cũng đến, Chu Hạ Ninh nghe Tiểu Trịnh giới thiệu, đi qua chào hỏi mấy người. Cô là người mới, gọi bọn họ là tiền bối cũng không quá phận. Huống hồ bộ phim này tập hợp không ít diễn viên có nhiều năm trong nghề, mặc dù đều là diễn viên hạng hai, nhưng cũng đủ kinh nghiệm cho Chu Hạ Ninh học hỏi.

Chu Hạ Ninh cũng từng lăn lộn ở giới này mười mấy năm, hoàn toàn biết rõ đạo lý “ Ta kính người mười phần cũng không nên đắc tội người một phần”, hiển nhiên cô chỉ là người mới vào nghề nên càng khiêm tốn, bởi vì nơi này so với các chỗ khác tiểu nhân càng nhiều hơn.

Tin tức trong đoàn phim đều do nhân viên trong đoàn nói lộ ra, nhiều người biết chuyện đều hiểu rõ đây đều là do bọn tiểu nhân phá rối.

Đợi đến lúc mấy dàn xe ô tô sang trọng chạy đến thì Chu Hạ Ninh mới nhớ ra nam nữ diễn viên chính của bộ phim này là ai.

Ngôi sao nam đang lên Trang Dực và nữ diễn viên Lê Huyền mới đoạt được giải thưởng gần đây.

Hai người một trước một sau đi tới, toàn thể nhân viên nữ đều nhìn chằm chằm về hướng Trang Dực, chỉ có Chu Hạ Ninh quan sát Lê Huyền.

Lê Huyền nhìn Chu Hạ ninh lập tức cau mày, hừ lạnh một tiếng liền quay đầu đi.

Chu Hạ Ninh âm thầm thở dài.

Có một số việc không thể thay đổi, hiện tại cô đã nghĩ thông suốt, trong một sớm một chiều muốn thay đổi là có chút khó khăn.

“Hạ Ninh, bạn biết không, Trang Dực là đàn anh của chúng ta đấy.” Bên cạnh Tiểu Trịnh kéo tay Hạ Ninh, “Anh ấy rất tốt, tôi giới thiệu anh ấy với bạn”.

Vừa nói, Tiểu Trịnh vừa kéo Chu Hạ Ninh đi tới.

“A, không cần đâu…”

Tiểu Trịnh mạnh mẽ kéo Chu Hạ Ninh đi về phía trước:” Không sao đâu, bạn đừng lo lắng, tôi đã thực tập ở đây từ lâu, trước cũng gặp qua Trang Dực, anh ấy thật sự rất tốt!”

Đi vài bước, đã đến trước mặt Trang Dực, anh ta là nam chính, bản thân cũng nổi tiếng nên rất nhiều người đến chỗ anh ta chào hỏi, Tiểu Trịnh ba bước thành một chen ngang những người khác, lôi kéo Chu Hạ Ninh đến trước mặt Trang Dực.

“Đàn anh, anh khỏe không, đây là Chu Hạ Ninh, diễn vai thị nữ của anh cũng học cùng trường với chúng ta nha.”

Chu Hạ Ninh trước đây cũng đã từng gặp Trang Dực mấy lần, nhưng chưa từng nói chuyện, đây coi như là lần đầu tiên đứng gần anh ta như vậy,

“Chào anh, em là Chu Hạ Ninh.” Chào hỏi không ai trách, cô cảm thấy lần đầu gặp không nên mặt dày mà gọi người ta đàn anh, nên thành thật một chút.

“Không cần xa lạ như vậy, đàn em.” Trang Dực là một ngôi sao, diện mạo dĩ nhiên không tầm thường, khuôn mặt tuấn tú, nhất là đôi mắt sâu thẳm cười lên thật mê người.

Tiểu Trịnh liền bị hớp hồn, cười đến không khép miệng lại được.

Chu Hạ Ninh không ngờ đến Trang Dực sẽ dễ gần như vậy, dừng một chút liền nhỏ nhẹ gọi “ Đàn anh”. Số người muốn cùng Trang Dực quen biết nhiều không đếm xuể, nếu cô còn ra vẻ mất tự nhiên đó chính là đầu óc ngu ngốc.

Không hiểu sao Trang Dực chỉ chăm chú nhìn biểu cảm của mình, thật có chút ngạc nhiên, Chu Hạ Ninh Chỉ đưa mắt nhìn qua liền yên lặng cúi đầu.

Trang Dực đã gặp nhiều cô gái đứng trước mình mặt đỏ tim đập, chân tay luống cuống, lần đầu tiên thấy cô gái đối diện với mình mà còn bình tĩnh như vậy, không khỏi lại nhớ đến tình huống mấy năm trước còn học tại đại học J, trên mặt ý cười càng đậm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN