Ảnh Hậu Trùng Sinh Chi Sủng Phu
Chương 13
Mọi người vui lòng vote mỗi chương cho mình nhé, đừng đọc chùa
“Sở tiên sinh không nói lời nào coi như đồng ý nha?” Sắc mặt người đàn ông lúc đỏ lúc trắng, làm cho Tử Y có cảm giác thỏa mãn khi chọc ghẹo người khác.
Sở Ngao Dư nhìn Tử Y cũng nhìn thật kỹ biểu cảm trên khuôn mặt ấy, xác định trong mắt cô không có một chút chán ghét cùng bài xích nào, hoặc có một chút cảm xúc xâu nào đó, liền khẩn trương giải thích: “Tôi thực sự không muốn gì cả, em không cần suy nghĩ nhiều như vậy, được không?”
Giọng nói của Sở Ngạo Dư nhẹ nhàng và ôn nhu, anh cũng đưa chính mình vào vị trí hèn mọn trước mặt cô, bởi vì mỗi lời nói hoặc cử chỉ của cô đều ảnh hưởng đến anh, huống chi chỉ là câu trêu đùa.
Nháy mắt Tử Y yên lặng, tâm tình lúc này khó thể diễn tả bằng lời, vốn là một thiên chi kiêu tử mà trước mặt cô lại thu liễm lại, đối xử với cô một cách cẩn thận, tình nghĩa, có lẽ tình cảm còn sâu nặng hơn cô nghĩ nhiều.
“Được. tôi cũng không nghĩ nhiều gì.” Tử Y không có tâm tình trêu đùa không phải vì không thú vị mà do cô cảm thấy đùa hơi quá cô thành nhân vật ác, khi mình vui nhưng lại mang thống khổ về cho người khác, tuy rằng cảm giác của anh không thống khổ nhưng cái dáng vẻ đem cử chỉ lời nói của cô đều khiến anh thận trọng thì thật làm cho người ta cảm giác ấm áp và động lòng.
Sở Ngao Dư nghe thế, rõ ràng thở nhẹ ra, chỉ cần Tử Y không tức giận là anh yên tâm rồi.
Mà lúc này, nhân viên đang châm trà, sau đó món ăn được mang lên đầy một bàn, nhiêu đây đủ cho bảy tám người ăn.
Hai người bắt đầu dùng cơm, Sở Ngao Dư do dự một chút vẫn cầm đũa gắp đồ ăn cho cô, xong lại thấp thỏm lo sợ “Em không ngại chứ?”
Không lập tức trả lời, ăn thêm vài miếng rồi mới bất đắc dĩ trả lời: “Anh không cần lo lắng dữ vậy, cứ thoải mái là được rồi.” Thái độ cẩn thận của anh làm cho cô có cảm giác mình là Thái hậu nương nương vậy, mà anh là một tiểu thái giám đáng thương đang hầu hai Thái hậu, không lúc nào không cẩn thận cả.
Sở Ngao Dư mím môi, bàn tay hạ xuống nắm lại, anh rất khẩn trương nhưng trước mặt Tử Y anh không thể nào bình tĩnh được, mỗi cái đều để tâm, Tử Y của anh tốt như vậy tất nhiên phải có thứ tốt nhất, làm sao anh không cẩn thận cho được.
“Em… Em không thích?” Sở Ngao Dư khàn giọng hỏi, Tử Y nhìn có chút đễ thương muốn xoa đầu anh nghê.
“Ha ha ha… Sở tiên sinh à, tôi có thể kêu tên anh không? Xưng hô như thế này có hơi khách sáo?” Tính cách của cô thuộc dạng thích sao làm thế, có chút bất cần đời, có thể lạnh lùng cùng cố chấp, có thể trước mặt anh là người xa lại nhưng sau khi quen thân rồi thì sẽ khắc cốt ghi tâm, tâm tư của cô thay đổi liên tục làm cho người ta không thể nắm bắt được.
Sở Ngao Dư ngẩn người nhưng sau đó đỏ mặt, lộ vẻ vui sướng nói: “Đương nhiên có thể, vậy… tôi cũng có thể gọi tên của cô?” Sở Ngao Dư nhìn cô chờ mong, tuy không lộ rõ tâm tư nhưng trong lòng lại rất cao hứng.
“Đương nhiên.” Tử Y cười nói.
Thay đổi xưng hô làm không khí giữa hai người thay đổi rất nhiều, hương vị đồ ăn ngon làm cho Tử Y ăn rất ngon, nhìn cô như vậy làm cho Sở Ngao Dư có tâm tình ăn thêm nửa chén cơm, phải biết thân thể anh ngày thường không ăn uống gì, nhưng hôm nay có Tử Y ăn cùng cho anh cảm thấy dù ăn bánh bao với dưa muối cũng như ăn sơn hào hải vị vậy.
Thời gian chầm chậm trôi qua, động tác ăn của anh càng ngày càng chậm, trong lòng anh chỉ muốn ngừng lại vào giờ phút này, thật sự hi vọng bữa cơm này ăn mãi không kết thúc để anh có thể bên cạnh Tử Y như lúc này.
“Ngao Dư?” Tử Y kêu.
“Hửm” Nghe được tên của mình được Tử Y gọi ra thân thể anh run rẩy, hô hấp càng thêm dồn dập.
“Cơm để ăn chứ không phải để nhìn, hay anh ăn no rồi?” Tử Y ăn no có chút lười biếng hỏi.
Trầm mặc trong nháy mắt, sau đó mặt liền đỏ, một bên thẹn thùng một bên khẩn trương, cũng không biết suy nghĩ miên man gì nữa đem cơm còn lại ăn hết.
Tử Y thật muốn cười, nam nhân này thật muốn lấy lòng cô một cách vụng về, thuận tay đưa ly trà cho anh: “Uống nước trà đi coi chừng nghẹn.”
Ở trước mặt Tử Y, Ngao Dư là khẩn trương, còn trước mặt Ngạo Dư, Tử Y lại hoàn toàn tương phản, cảm giác càng ngày càng thoải mái, tâm tình cũng tốt lên, cười nhiều hơn, đối với Tử Y là khó có được.
Mà lúc này ngoài trời, tiếng sét vang lên, mưa trút xuống tầm tã, mà Tử Y nghe tiếng mưa tì thả ly trà xuống, bộ dáng làm biếng.
Trong tim trong mắt anh giờ chỉ có Tử Y mà giờ phút này cô trong mắt anh bớt đi một phần xa cách nhiều thêm một phần nhu hòa, lười biếng lại ấm áp toát ra vẻ gợi cảm, cả người tựa hồ đều cảm thấy ấp áp làm sự khẩn trương trong mắt anh dần biến mất trái tim an ổn lại.
Trong lúc này Tử Y vẫn đang nhìn anh, ánh mắt lơ đãng nhìn về nửa khuôn mặt ấy.
“Anh có thể tháo mặt nạ ra cho tôi coi được không?” Tử Y hỏi, cũng không cảm thấy mình quá phận.
Tâm tình vừa thả lỏng của anh lại bỗng khẩn trương, sắc mặt cứng đờ không nghĩ cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Có thể anh không để ý khuyết điểm trên mặt mình nhưng anh lại để ý khuyết điểm này lai bị Tử Y nhìn thấy, nếu được, anh mong rằng anh sẽ không có khuyết điểm nào hết trước mặt của cô.
Sở Ngao Dư không tự nhiên sờ lên mặt nạ ấy, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng từ chối cô: “Rất khó coi, tốt hơn là không nên dọa cô.”
Lời này cũng không phải là không có lý do, thời điểm bị bỏng anh nhìn vào gương xem khuôn mặt của mình, vết sẹo xấu xí ấy nằm ngang khuôn mặt làm anh không muốn nhìn thấy nên mới che đậy bằng mặt nạ, mà mỗi khi anh đeo mặt nạ lên là như ngăn cách với thế giới này, luôn cô độc, co đơn còn chịu nhiều đau đớn mà chỉ anh gánh vác.
Tử Y nhướng mày, làm sao cô sợ? Đây là khinh thường cô ư.
“Vậy chúng ta làm một cuộc trao đổi, thế nào?” Sắc mặt Tử Y lạnh lùng.
Sở Ngao Dư lắc đầu nói: “Không cần trao đổi, em muốn gì?” anh đều cho cô, trước nay vẫn thế.
Trao đổi hai bên đều có trả giá nhưng anh lại chưa bao giờ muốn Tử Y thiệt thòi cả, cho nên căn bản không cần giao dịch gì cả.
Tử Y ngẩn người, Sở Ngao Dư cự tuyệt dứt khoát, thật giống nư không có chỗ nào là không muốn tốt cho cô, mọi thứ đều cho cô, làm cho cô muốn thử nhiều biện pháp đều thất bại, chỉ là nam nhân này đối với cô như vậy, chẳng lẽ không mong muốn gì từ cô sao?
Giây phút nhìn Sở Ngao Dư này, trong đầu Tử Y không khỏi hiện lên ba từ “Thánh mẫu, nam tử hán, không sắc dục (như Liễu Hạ Huệ ấy)”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!