Ảnh Hậu - Chương 31: Bắt gian
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Ảnh Hậu


Chương 31: Bắt gian


Editor: Hy

Lúc đổi mới lại, mấy cái khung nhà đều bị xóa, Chương Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên lo âu, trước kia cô cũng hiểu được fans hâm mộ của Lâm Ngưỡng không thích cô, cũng sẽ không có khả năng thích cô, nhưng lúc đó cô cảm thấy mình vô cùng đáng đời, hơn nữa hai người sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, cho nên không thích cô cũng không sao.

Nhưng bây giờ bất đồng, cô là bạn gái chân chính rồi, làm thế nào thì fans hâm mộ của Lâm Ngưỡng mới thích cô đây?

Cô để điện thoại xuống, lộn hai vòng trên giường chẳng có mục đích gì, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Cầm lên xem, thật đúng là Lâm Ngưỡng.

Chương Nhiễm Nhiễm lập tức gnhe, hình như bên kia Lâm Ngưỡng có chút mệt mỏi: “Nhiễm Nhiễm?”

Chương Nhiễm Nhiễm: “Vâng!”

Lâm Ngưỡng: “Xin lỗi, xảy ra chút chuyện, chưa kịp sạc điện thoại.”

“Không sao.” Chương Nhiễm Nhiễm có chút lo lắng, “Anh còn khỏe đó chứ?”

“Anh không sao, là bà nội của anh không cẩn thận ngã một cái, anh muốn ở lại với bà hai ngày, tiếp đó phải đi Bắc Kinh gặp Rachel.”

Giọng Lâm Ngưỡng có chút bất đắc dĩ, “Xin lỗi.”

“Xin lỗi gì chứ…” Chương Nhiễm Nhiễm có chút lo lắng, “Bà nội anh không sao chứ?”

“Không có chuyện lớn gì, chân bị thương nhẹ, nghỉ ngơi một thời gian ngắn là tốt.” Lâm Ngưỡng nói, “Bà còn hỏi em đấy.”

Chương Nhiễm Nhiễm có chút ngoài ý muốn: “Không sao là tốt rồi. Hả? Hỏi em cái gì?”

Lâm Ngưỡng: “Bà cảm thấy em rất đẹp, hỏi anh làm sao lại ra tay lừa gạt em.”

Chương Nhiễm Nhiễm cười ngây ngô: “Thật sao?”

Lâm Ngưỡng: “Ừ. Đáng tiếc không thể đến tổ phim.”

Lâm Ngưỡng không nói đến bố mẹ mình, Chương NHiễm Nhiễm cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vậy anh chăm sóc cho bà nội thật tốt. Sau đó cố gắng nói chuyện với Rachel thật tốt, tổ phim ấy à, anh không cần tới đâu, em ở tổ phim chờ hơn một tháng rồi, không cần anh giúp đỡ đâu!”

Lâm Ngưỡng: “Ừ, là anh muốn gặp em.”

Chương Nhiễm Nhiễm hơi ngượng ngùng, ho một tiếng: “Hành trình quay hai tuần nữa của em sẽ có trống 2 ngày, nếu như có thể em sẽ xin bay về Bắc Kinh.”

Lâm Ngưỡng: “Anh sẽ cố gắng đến tổ phim ở Vân Nam lần nữa.”

Chương Nhiễm Nhiễm hơi muốn nói thêm gì đó với Lâm Ngưỡng, nhưng bà nội của anh mới ngã, hiện tại bất kể thế nào cũng không phải là thời điểm để nói chuyện yêu đương.

Vì vậy cô nói: “Khẳng định anh rất lâu chưa nghỉ ngơi, em cũng mới vừa quay xong, bằng không, chúng ta đều đi nghỉ ngơi trước một chút?”

Lâm Ngưỡng: “Ừ. Chiều nay và buổi tối em đều không cần quay phim đúng không.”

Anh nhớ rõ thông báo thời gian của cô như vậy, Chương Nhiễm Nhiễm nói: “Vâng!”

“Tối nay gọi điện cho em.”

“Được, nếu như bận việc thì thôi, em không quan trọng đâu.”

“Bận rộn thì cũng phải có thời gian gọi điện thoại.” Lâm Ngưỡng ôn hòa nói: “Đi nghỉ ngơi đi.”

Chương Nhiễm Nhiễm “Vâng” một tiếng, không nỡ tắt máy, mặc dù Lâm Ngưỡng bên kia không còn nói chuyện, nhưng không có tắt điện thoại trước, Chương Nhiễm Nhiễm hiểu tiếp tục như vậy thì ai cũng không nói chuyện, nhưng ai cũng không tắt điện thoại, lãng phí tiền điện thoại.

Vì vậy cô đành phải nhẫn tâm nói “Bye bye”, vô cùng lưu luyến mà cúp điện thoại.

Vừa mới yêu đương mà đã có cảm giác khác thường rồi, thật sự là sốt ruột…

Cuối cùng Chương Nhiễm Nhiễm vô cùng hàm hồ mà phát một cái Weibo.

Chương Nhiễm Nhiễm: Vội vàng quay phim nên rất lâu không có phát Weibo rồi, xin lỗi xin lỗi, nhớ mọi người [tấm lòng yêu mến]

Phía dưới kèm theo một tấm tự sướng có hơi ngu.

Phát xong Weibo Chương Nhiễm Nhiễm liền trực tiếp đi ngủ trưa, lúc chiều tỉnh dậy đi ăn cơm, lại ở phòng ăn của khách sạn đụng phải vẻ mặt vừa tỉnh ngủ của Lâm Thì Tập và Tân Dĩ Nguyên.

Xem ra hôm nay tất cả mọi  người đều rất rảnh rỗi…

Tân Dĩ Nguyễn nhìn Chương Nhiễm Nhiễm nói: “Chị cũng quá trắng trợn rồi.”

Chương Nhiễm Nhiễm: “Hả? Cái gì?”

Tân Dĩ Nguyên: “Cái status chị mới phát ở Weibo đấy. Thoạt nhìn là phát cho người hâm mộ, nhưng thật ra là bởi vì thầy phải đi một thời gian rất dài.”

Chương Nhiễm Nhiễm dùng ngôn từ chính nghĩa: “Đương nhiên là tôi phát cho fans hâm mộ rồi.”

Lâm THì Tập ngáp một cái: “Nhiễm Nhiễm à, diễn xuất bây giờ của em so với lúc đóng phim lại tốt hơn một chút, nhưng sao nói dối lại vụng về như vậy, nhìn một cái có thể thấu luôn.”

Bị vạch trần rồi, Chương Nhiễm Nhiễm dứt khoát gật đầu: “Tôi còn chưa nói xong, là phát cho fans hâm mộ, cũng là phát cho Lâm Ngưỡng. Khụ, cái này gọi là không lầm hai thứ sự nghiệp và tình yêu.”

Khóe miệng Tân Dĩ Nguyên co giật, đi thôi.

Lâm Thì Tập vẻ mặt bi phẫn, cũng đi thôi.

Tiểu Tình: “Nhiễm Nhiễm, cô thay đổi…”

Chương Nhiễm Nhiễm: “…”

Đêm đó quả nhiên Lâm Ngưỡng gọi điện cho Chương Nhiễm Nhiễm, Chương Nhiễm Nhiễm nhịn không được, hỏi quê của anh có phải ở thành phố A hay không, Lâm Ngưỡng nói: “Ừ, ở đây phong cảnh rất tốt, lần sau đưa em đến chơi.”

Chương Nhiễm Nhiễm nghĩ đến có thể đến quê của Lâm Ngưỡng, lại có chút chờ mong, nhưng nghĩ lại, nếu quả thực đến lúc đó, mình có phải cũng cần “có qua có lại”, đưa Lâm Ngưỡng trở lại xem nhà mình?

Thế nhưng mà…

Mãi cho đến khi cúp điện thoại, Chương Nhiễm Nhiễm đều nghĩ đến chuyện này, cái gọi là ngày suy nghĩ cái gì đêm nằm mơ cái đó, màn đêm buông xuống Chương Nhiễm Nhiễm liền mơ thấy mình khi còn bé.

Trong mơ bỗ vẫn còn, bọn họ ở một tòa nhà biệt thự ở khu vực nhà vườn, trong sân nuôi một chú chó Tiểu Bạch.

Mặc dù bố có tiền, nhưng rất lo cho gia đình, mẹ vốn là cô giáo ở trường cấp hai, về sau bởi vì khí quản viêm không hợp với việc giảng dạy và hít bụi phấn nên tạm thời nhàn rỗi ở nhà, thỉnh thoảng cùng mấy bà hàng xóm dạo chơi phố, đánh bài, phần lớn thời gian là ở nhà với Chương Nhiễm Nhiễm, Chương Nhiễm Nhiễm làm bài tập ở trong phòng, mẹ cầm một quyển sách đứng xem ở bên cạnh.

Chương Nhiễm Nhiễm làm xong bài tập, có thể chơi với Tiểu Bạch ở trong sân một lát, mẹ cũng sẽ ở trong sân đan len, đợi lúc bố tan việc, cơ bản đều về nhà đúng giờ, thỉnh thoảng về muộn, sẽ mang về một chút đồ ăn vặt coi như là “lễ xin lỗi” với Chương Nhiễm Nhiễm.

Sinh hoạt bình thản mỹ mãn như vậy đã qua rất nhiều năm, lâu đến nỗi Chương Nhiễm Nhiễm cảm thấy, sẽ vĩnh viễn tiếp tục như vậy.

Lúc Chương Nhiễm Nhiễm tỉnh dạy đã 6h, gần như là bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, cô nghĩ một chút, vẫn quyết định lần sau gặp mặt Lâm Ngưỡng, sẽ nói với anh chuyện trong nhà của mình.

Về sau bố làm sai rất nhiều, nhưng bất kể thế nào, ông cũng đã bỏ ra một cái giá lớn rồi, chính mình không nên gạt Lâm Ngưỡng.

Huống chi, Lâm Ngưỡng khẳng định không phải là loại người vì bố cô như thế mà liền ghét bỏ người như cô…

Chương NHiễm Nhiễm vỗ vỗ mặt, dứt khoát rời giường rửa mặt chuẩn bị quay phim.

Phần diễn của Chương Nhiễm Nhiễm không nhiều lắm, nhưng chiều qua và tối qua nghỉ là do Triệu Vân Băng xin nghỉ hai ngày trở về Bắc Kinh một chuyến, cho nên cô quay trước, lý do cô ta nghỉ phép rất quan trọng, là mẹ bị bệnh, cho nên Lữ Việt cũng đồng ý.

Đồng thời xin nghỉ phép còn có Ninh Phẩm Đông, nhưng chị ta nà nữ chính, nhưng phần diễn so với Triệu Vân Băng còn ít hơn, xem như trên danh nghĩa là nữ chính, hơn nữa phần diễn cũng phần lớn là diễn trong sân, cho nên bản thân không cần quay ngoại cảnh.

Từ sau chuyện rơi xuống nước, Chương Nhiễm Nhiễm và Triệu Vân Băng gần như không có bất cứ trao đổi gì, ở tổ phim và khách sạn có gặp cũng không chào hỏi, Chương Nhiễm Nhiễm cũng không cảm thấy lúng túng, chỉ cảm thấy thật ra như vậy cũng coi là được.

Dù sao Triệu Vân Băng thích Lâm Ngưỡng, cô cũng, cô cũng không muốn khách khí với Triệu Vân Băng…

***

Liễu Trạch nhìn giờ ở điện thoại, liếc mắt, lại gọi điện cho Chu Hạo.

Tút tút tút, không có người nghe.

Lại gọi vào số khác.

Tút tút tút, vẫn không có người nghe.

Liễu Trạch hít một hơi thật sâu, kéo hành lý, một bên mở cửa đón xe.

Không nhờ vả được, những người đàn ông này quả nhiên không nhờ vả được.

Chu Hạo biết Liễu Trạch phải về Bắc Kinh, lập tức biểu thị muốn đón cô, kết quả hành lý của mình đều cầm chắc mà Chu Hạo thì không thấy bóng dáng đâu, điện thoại cũng không nghe.

Liễu Trạch đón xe về đến nhà, vừa mở hành lý thu dọn đồ đạc, điện thoại của Chu Hạo vội vàng gọi tới.

Liễu Trạch không nghe, tiếp tục thu dọn, chậm chạp thu dọn xong, chuông cửa vang lên.

Chu Hạo bận rộn, thỉnh thoảng không đáng tin cậy, nhưng đến cùng vẫn rất quan tâm cô.

Liễu Trạch khó  được “làm” như vậy một lần, nội tâm được an ủi rất lớn, thuận tay mở cửa, camera ở bên ngoài chợt lóe lên hình ảnh, Liễu Trạch không thấy rõ ai, cho nên lúc mở cửa thấy Kha Việt, Liễu Trạch thực sự bị sợ hãi kêu lên một tiếng.

“Anh tới đây làm gì? Không đúng, Kha tổng, làm sao anh biết chỗ của tôi?”

Kha Việt tức giận nói: “Tư liệu của nhân viên Cách Mộc chẳng lẽ không có?”

Liễu Trạch: “Ôi, tôi không nghi vấn ý tứ năng lực của ngài, chỉ là khách quý đại giá quang lâm, không hiểu có chuyện gì?”

Kha Việt: “Bạn trai cô, cái người gọi là CHu Hạo ấy, giấy căn cước số 3xxxxxxxxxxxxx, đại học xx Bắc Kinh tốt nghiệp hệ pháp luật, là bạn học của cô, đúng hay không?”

Liễu Việt chấn kinh: “…Làm sao tôi biết rõ số CMND của anh ấy? Nhưng xác thực anh ấy là bạn học của tôi.”

Kha Việt lấy điện thoại ra, phô bày giấy chứng nhận: “Anh ta?”

Liễu Trạch không hiểu: “Đúng là anh ấy, Kha tổng anh muốn làm gì?”

Loại cảnh sát này đến thăm, cầm theo ảnh chụp của bạn trai cô, hỏi cô có biết anh ấy hay không, sau đó nói cho cô biết anh ấy đã giết người, cảm giác này thực sự rất kì quái.

Kha Việt gật đầu: “Đi, cùng tôi đi chỗ này.”

Liễu Trạch: “Đi chỗ nào?”

Kha Việt: “Tìm bạn trai cô.”

Liễu Trạch: “Cái gì? Rốt cục là có ý gì?”

Kha Viêt không giải thích, hai tay bỏ vào túi áo, Liễu Trạch không hiểu cho lắm, nhưng cũng hiểu được Kha Việt không phải loại người vô duyên vô cớ đến tìm mình hỏi đi tìm bạn trai mình, đành phải vội vàng khoác áo đi theo.

Kha Việt đỗ xe tại một khách sạn 5 sao không tệ.

Liễu Trạch nói: “Kha tổng đây là ý gì.”

Kha Việt: “Cô là người thông minh, tôi không cần nhiều lời. Nếu như cô muốn biết, tôi đưa cô vào, nếu cô không muốn biết, tôi liền lái xe đưa cô về nhà.”

Liễu Trạch nói: “Kha tổng, anh như vậy giống như mời tôi thuê phòng vậy, tôi…”

“Thời điểm này, vẫn là đừng nên nói giỡn nữa.” Kha Việt ngược lại không dễ chọc giận giống như ngày thường, anh ta bình tĩnh nhìn Liễu Trạch, “Muốn vào hay không? Ba giây, cô không nói lời nào tôi coi như cô chấp nhận.”

“Ba, hai một…”

Liễu Trạch không nói gì.

Kha Việt gật đầu, khởi động ô tô, bảo tiêu nhận ra xe của Kha Việt, trực tiếp cho tiến vào bãi đỗ xe, Kha Việt xuống xe, vốn nghĩ Liễu Trạch sẽ ngồi trên xe không xuống, không ngờ Liễu Trạch nhanh chóng tháo dây an toàn, gật đầu: “Đi.”

Hai người đi vào đại sảnh, Kha Việt đưa thẻ hội viên, cũng không mang theo Liễu Trạch đi lên, ngồi yên ở ghế sô pha ở đại sảnh, anh ta cho người gọi điện: “A lô? Ừ, cậu nói bây giờ muốn gặp cô ấy, để cho người đại diện của cô ấy thúc giục lên đường. Ừ.”

Liễu Trạch loay hoay lấy điệnt hoại, nhìn một loạt cuộc gọi nhỡ của Chu Hạo.

Thời gian là ở nửa giờ trước, đếm một chút, 6 cuộc, cô không nghe, cũng không có gọi lại.

Cô vô ý mà đưa tay gọi một cái cho Chu Hạo, kết quả thông báo gọi.

Liễu Trạch: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN