Lý Ngật Chu với tư cách là học sinh cũ bục biểu đọc diễn văn, cũng không tính là chuyện gì bất ngờ.
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, mọi người đi ra ngoài.
Trên đường trở về phòng học, La Giai Giai còn đang hỏi cô về chuyện của Lý Ngật Chu.
“Cậu với anh ấy chính là…… Bạn cùng trường, cũng không thân như vậy nhỉ.”
Phương Nam Chi cũng không biết nói như thế nào, nếu như nhất định phải thêm một cái quan hệ, hàng xóm có tính không? Dù sao bọn họ từng ở cùng một tiểu khu.
“Thế cấp 3 anh ấy đã lớn như vậy rồi à.”
Phương Nam Chi: “Ừm, trước kia anh ấy ở trường là nhân vật làm mưa làm gió.”
“Vậy hai người đều là nhân vật làm mưa làm gió mà, sao có thể không thân được chứ!” La Giai Giai khẽ đụng một cái vào vai cô, “Hoa khôi và hotboy cũng không yêu đương với nhau, không thú vị rồi.”
Mặt của Phương Nam Chi lập tức đỏ lên: “Cậu nói linh tinh gì đâu…… Mình có phải là nhân vật làm mưa làm gió gì đâu.”
“Lớn lên giống cậu thế này ở trường sao có thể không có chỗ chứ.”
Phòng ngủ của các cô có ba người, ngày đầu tiên khi nhìn thấy Phương Nam Chi đi vào liền ngây ngốc.
Tóc bục, váy trắng, đẹp không gì sánh được. Khuôn mặt có hơi lạnh lùng, nhưng dáng người lại không hề lạnh lùng, chiếc váy nhỏ vẽ bề ngoài, phập phồng quyến rũ, nhất định đừng quá ước ao.
La Giai Giai cảm thấy Phương Nam Chi là cô gái xinh đẹp nhất có khí chất nhất mà cô từ nhỏ đến lớn từng gặp qua trong hiện thực.
Như vậy còn không làm mưa làm gió, thế thì cấp 3 trước kia của bọn họ phải rất nhiều ngọa hổ tàng long.
Mà điều Phương Nam Chi không nói là, một năm cùng ở chung cấp 3 với Lý Ngật Chu đó, cô chỉ là một có gái không có tiếng tăm gì, từ lúc bắt đầu trừ anh ra, không có ai chú ý tới cô.
Hoa khôi gì đó căn bản không tồn tại.
“Dù sao không phải như vậy, cậu đừng não bổ* nữa.”
(*脑补: ngôn ngữ mạng, thường chỉ việc tự thêm thắt một số tình tiết trong đầu.
La Giai Giai cảm thấy đáng tiếc sâu sắc, “Được thôi…… Cũng không biết đàn anh này có bạn gái chưa.”
Mạnh Thanh nói: “Chưa từng lướt qua, chưa có đâu nhỉ.”
Ánh mắt Phương Nam Chi hơi động đậy.
Hơn một năm nay liên quan tới phương diện tình cảm của anh, cô cũng không rõ, cô từng suy đoán không có, cũng suy đoán là có, nhưng chưa bao giờ mong muốn đi chứng thực, chỉ ở lại trong đống sách vở bài thi đó của mình, nói với bản thân, đừng suy nghĩ tới những chuyện đó.
Nhưng lần này có được đáp án phủ định, cô vẫn là cảm thấy vui vẻ, cái kiểu không khống chế được ấy.
Lương Điềm: “Không có, mình cũng thấy rồi, nhưng trong bài post nói người theo đuổi anh ấy rất nhiều, haizzz Giai Giai, cô có hứng thú? Cô cũng lên đi.”
La Giai Giai: “Phục rồi, tôi thì thôi đi, xuất trận chưa thắng thân đã chết trước.”
Mạnh Thanh nhìn bài post, nói: “Quả thật dễ chết, nghe nói vị này từ chối nữ sinh chút không lưu tình.”
Phương Nam Chi: “……”
Điểm này cô trái lại biết, cho nên mặc dù hiện tại thi đậu Minh bục, cô cũng không có thể đi tỏ tình với anh.
Điều hiện giờ cô cần làm, chỉ là làm tốt chính mình.
——
Một tuần sau khai giảng, hội đoàn trường bắt đầu chiêu tân.
Hôm đó trên quảng trường tân sinh cực kỳ nhiều, các sạp đều dồn hết sức lực tuyển người.
Bốn người phòng Phương Nam Chi cũng đi dạo, Lương Điềm thích khiêu vũ, lập tức đã bị hội Street Dance mê hoặc, La Giai Giai chạy tới patin, cô ấy nói hội trượt patin rất nhiều soái ca.
Phương Nam Chi cùng Mạnh Thanh vẫn chưa tìm được chốn về, đi dạo khắp nơi, cuối cùng phát hiện một đoàn xã khoa kiến trúc: đoàn xã kiến trúc mô hình.
Cái đoàn xã này khá ít người, có điều cũng bình thường, bởi vì nó chỉ mở ra cho học sinh khoa kiến trúc, người chuyên ngành khác cũng không tham dự vào được.
Phương Nam Chi trước đây từng xem qua rất nhiều nội dung liên quan tới kiến trúc, cũng tự bắt tay vào vẽ bản vẽ, nhưng dẫu sao việc học cấp 3 bận rộn, cô vẫn chưa chính tay chế tạo mô hình, vì vậy rất hứng thú.
“Mạnh Thanh, đoàn xã chuyên ngành của chúng ta, đi không?”
Mạnh Thanh: “Mình không đi đâu, sau này trên lớp chúng ta cũng phải làm cái này, đoàn xã vẫn nên tham gia nơi vui vẻ chút đi.”
Phương Nam Chi: “Mình cảm thấy chắc là rất vui vẻ đó.”
Mạnh Thanh: “…… Được, vậy cậu đi hỏi thử đi, mình lại đi xem chỗ khác xem?”
“Cũng được.”
Phương Nam Chi chỉ đành tự đi, lúc này bên trong quầy hàng có hai người ngồi, một nam một nữ, đều là mấy người khóa trên.
“Xin chào, em muốn gia nhập, có thể điền đơn không.” Phương Nam Chi đi qua hỏi một câu.
Hai người đang ngồi ngước mắt lên nhìn, lại rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái, thấy đôi mắt của nhau đang sáng lên.
“Có thể chứ! Em là đàn em khoa này nhỉ?!” Nam sinh lập tức đứng lên.
Phương Nam Chi gật gật đầu: “Em là sinh viên kiến trúc năm nhất.”
“Được được được.” Nam sinh đưa giấy và bút cho cô, “Em ngồi đây điền, hoan nghênh gia nhập!”
“Ừm, cảm ơn.”
Phương Nam Chi ngoan ngoãn ngồi xuống điền đơn, nam sinh vừa quay đầu liền nhắn tin vào trong nhóm của đoàn xã: 【 Lại một thành viên mới tới! Là một mỹ nữ! bục mỹ nữ!!! 】
Nữ sinh bên cạnh di động vang lên một tiếng ting, cô ấy lấy ra nhìn, cũng gửi ở trong nhóm: 【 Tôi cũng ở sạp này, tôi làm chứng, thật sự là một mỹ nữ, em gái này là thật sự xinh đẹp đó. 】
Nói đến mỹ nữ, người trong nhóm quả nhiên bắt đầu sục sôi lên ——
【 Ô, người đã đi chưa, tôi tới đây! 】
【 Đẹp cỡ nào thế, có ảnh chụp không? Chỉ biết gào】
【 Giữ người lại! Tôi cũng đến xem! 】
……
Khi trong nhóm một trận náo nhiệt, Phương Nam Chi đã điền xong đơn.
“Xong rồi.”
Nam sinh nói: “Này, được rồi, vậy anh add em nhé, đến lúc đó hội gặp mặt thành viên mới của chúng ta kết thúc, em cũng xác định muốn gia nhập rồi, anh sẽ kéo em vào nhóm đoàn xã chúng ta.”
“Vâng ạ, vậy, giờ em đi trước đây?”
“Được được được, thời gian hội đón người mới kế tiếp thông báo cho em nhé.”
“Ừm.”
Cuối cùng vẫn là không có cách nào giữ người ở lại, trong nhóm có người hỏi có thể nhìn xem thử tấm ảnh thẻ trên đơn không.
Nam sinh trực tiếp từ chối, nói đó là riêng tư của người ta, sau đó thần bí như vậy nói, đêm mai tới tham gia hội đón người mới chẳng phải sẽ biết sao.
Lời này vừa nói ra, dẫn tới buổi tối cách ngày hội đón người mới, thành viên cũ tới đặc biệt đông đủ.
Hội kiến trúc mô hình có hai phòng sinh hoạt rất lớn, đoàn xã có cao thủ, thường xuyên bục biểu trường đi ra ngoài tham gia thi đấu thiết kế kiến trúc, lấy được thành tích vô cùng lợi hại, người tới tham gia đoàn xã này, cũng đều là thật lòng cảm thấy hứng thú.
Hội đón người mới bắt đầu lúc 6 giờ tối, Phương Nam Chi đến trước mười phút, khi tới cửa bên trong đang ồn ào, mọi người đang nói chuyện của riêng mình.
“Xin chào, cần ký tên ở chỗ này sao?” Chỗ sát cửa có một bàn ký tên, Phương Nam Chi hỏi một câu.
“Ơ…… Đúng, đúng vậy.”
Người trong phòng sinh hoạt nhìn thấy cửa xuất hiện nữ sinh, im lặng lại, đều không có ai nói, nhưng các thành viên cũ ngay lập tức đã biết, người này chắc chắn chính là người hôm qua nói đó, thành viên mới mỹ nữ!
Phương Nam Chi cúi người ký tên của mình, “Xin hỏi em ngồi ở đâu?”
Đàn chị sau bàn ký tên nói: “Tùy ý ngồi, bọn tôi đây rất tùy ý, thoải mái.”
“Được, cảm ơn đàn chị.”
Thành viên mới khoảng hai mươi người, thành viên cũ thì nhiều.
Trước kia kiểu đón người mới này cũng chỉ mười mấy người tới, nhưng lần này do tò mò về mỹ nữ, phần lớn đã tới, phòng sinh hoạt hiếm khi được chen chúc đầy như vậy.
Sau khi mọi người đều ngồi xuống, xã trưởng Hách Lai đi lên nói một loạt lời trước, hoan nghênh rất nhiều cũng giới thiệu hoạt động cùng hạng mục thường ngày của đoàn xã. Tiếp theo để cho các thành viên mới đi lên tự giới thiệu đơn giản.
Từng người một thay phiên nhau tới, bảy, tám phút sau, đến lượt Phương Nam Chi.
Hiện tại cô đối diện với nhiều người như vậy vẫn sẽ có cảm giác căng thẳng, nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất rất nhiều, cô vẫn luôn nỗ lực khiến bản thân tự tin xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cô đi lên bục giảng, hít một hơi thật sâu.
“Đàn anh!”
Đúng lúc này, cửa có người đi qua, những thành viên ngồi ở cửa đúng lúc nhìn thấy người, kêu một tiếng, “Đàn anh, xã em hôm nay mở hội đón người mới, vào ngồi chút đi.”
“Ngật Chu?! Vào ngồi vào ngồi đi.” Xã trưởng Hách Lai cũng nhìn thấy người, đi thẳng ra ngoài kéo người vào trong, “Các đàn em, anh giới thiệu một chút nha, vị này cũng là thành viên của xã chúng ta, Lý Ngật Chu năm ba, đều nghe nói qua nhỉ ~”
Sinh viên ngồi phía dưới tức khắc một trận xao động, sau lễ khai giảng tân sinh viên bọn họ đương nhiên đều biết anh, không ngờ anh cũng là thành viên của xã, đây là phần đặc biệt* gì!
(*) Gốc ‘彩蛋’ thường là dùng để chỉ các chi tiết thú vị không được chú ý ở trong phim hoặc các đoạn xuất hiện sau cùng trong các phim (có thể là giới thiệu về phần tiếp hoặc những cảnh hài hước.)
“Chào đàn anh!”
Người dưới bục chào hỏi rất nhanh chóng.
Lý Ngật Chu gật nhẹ đầu với mọi người, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn về phía Phương Nam Chi trên bục.
Người sau cũng ở khoảnh khắc anh vào kia đờ ra, đây là khi đã cách hơn một năm, hai người chính thức mặt đối mặt nhìn thấy đối phương.
“Đàn em, không sao, em tiếp tục phần tự giới thiệu của mình đi.” Hách Lai cười nói.
Phương Nam Chi vội vàng thu hồi ánh mắt: “A…… Vâng, vâng ạ.”
Kế tiếp, cô cố gắng khiến bản thân bỏ qua sự tồn tại của Lý Ngật Chu.
“Chào mọi người, em tên là Phương Nam Chi, sinh viên kiến trúc năm nhất. Em đến từ Hàng thành, ừm…… Hy vọng mọi người quan tâm nhiều hơn.”
Thật ra lên trước bục, cô đã tổ chức xong lời nói, lời muốn nói nhiều hơn hiện tại nói rất nhiều, nhưng nhìn thấy Lý Ngật Chu…… Mắc kẹt hết rồi, sợ bản thân xấu mặt, cô dứt khoát không nói, vô cùng đơn giản xuống khỏi bục.
“Vừa rồi người đó chính là đàn em hôm qua trong nhóm ríu rít thảo luận, thật xinh đẹp, không biết năng lực học tập thế nào.” Khi thành viên mới tiếp theo của xã lên bục tự giới thiệu, Hách Lai thuận miệng nói với Lý Ngật Chu bên cạnh.
Hôm nay Lý Ngật Chu là muốn tới phòng sinh hoạt lấy chút đồ vật, không có ý muốn tới hội đón người mới gì đấy, cũng không ngờ tới sẽ đụng phải Phương Nam Chi ở chỗ này. Dù sao nhóm gì đó, thường ngày anh đều là khóa màn hình.
Nghe thấy Hách Lai nói như vậy, anh ừ một tiếng, nói: “Năng lực học tập rất mạnh.”
Hách Lai: “Hả? Sao cậu lại biết.”
“Đàn em cấp 3 hồi trước.”
“Thật à, cậu rất thân sao? Vậy tình cảm tốt, về sau đều là người cùng đoàn xã rồi, cậu chỉ bảo nhiều hơn, cho đoàn xã của chúng ta thêm một viên mãnh tướng.”
Lý Ngật Chu dựa vào sau, nhàn nhạt nói: “Cậu rất biết kiếm việc cho tôi làm đấy.”
“Đàn em cấp 3 của cậu mà. Thôi bỏ đi, nếu cậu thật sự không muốn tôi tự mình tới dạy, tôi vui lắm đó.”
Lý Ngật Chu nghiêng mắt liếc nhìn hắn.
Hách Lai cười hihi: “Tôi là nói năng lực học tập của con bé mạnh, tôi vui vẻ, cậu đừng hiểu sai đó.”
Hội đón người mới nửa giờ sau kết thúc, quản lý sau khi kéo hết mọi người vào nhóm đoàn xã, mọi người mới sôi nổi rời đi.
Phương Nam Chi không đi, cô ngồi tại chỗ, nhìn bóng lưng của Lý Ngật Chu, lúc này anh đang nói chuyện cùng người bên cạnh.
Cô xem chuẩn thời cơ, định qua đó nói với anh vài ba câu, ít nhất là chào hỏi một cái.
“Lý……”
“Phương Nam Chi.”
Vào nháy mắt cô mở miệng đó, người phía trước xoay lại, anh nhìn cô, gọi tên của cô.
Phương Nam Chi lập tức đứng lại: “Hả?”
Lý Ngật Chu đứng dậy đi tới, đứng ở trước mặt cô, rũ mắt nhìn cô: “Vẫn quen chứ, ở Minh Đại.”
Anh chào hỏi với cô, cũng hỏi lời “Người quen” gặp mặt nên hỏi.
Nhưng không biết vì sao, anh nhìn có chút xa lạ, có điều khác với trước kia.
Không phải nói tới bề ngoài, mà là cảm giác.
Nhưng cụ thể muốn nói ra là cái gì, cô nhất thời lại không nói ra được.
Chỉ là cảm giác cả người anh trầm hơn trước kia rất nhiều.
Nhưng cô nghĩ, loại cảm ứng xa lạ này chắc là do lâu lắm không gặp.
Phương Nam Chi gật gật đầu, rất vui vẻ: “Quen.”
Lý Ngật Chu ừ một tiếng: “Sau này nếu có gì cần giúp đỡ, có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Phương Nam Chi ánh mắt sáng lên: “Được, cảm ơn.”
Lý Ngật Chu rất lạnh nhạt cười: “Không sao.”
“Ê, hai người đừng đứng ở đó nữa.” Hách Lai nói, “Đàn em, đúng lúc mấy người bọn anh muốn đi ăn khuya, em cùng đi đi.”
Phương Nam Chi vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu không cần đâu.”
“Không sao, cùng đi, Ngật Chu nói trước kia em và cậu ấy cùng cấp 3, đều là người quen, vậy cùng đi ăn đi.”
Phương Nam Chi có chút mất tự nhiên, theo bản năng ngước mắt nhìn Lý Ngật Chu, muốn có được đáp án của anh.
Lý Ngật Chu thấy vậy liền hỏi: “Lát nữa còn có việc không?”
Phương Nam Chi lắc đầu.
Lý Ngật Chu: “Vậy có muốn cùng bọn họ ăn bữa khuya không, nếu không muốn cũng không sao, bọn họ sẽ không để bụng.”
Lý Ngật Chu lúc này, dường như lại không khác gì với lúc trước.
Cô đã tìm được một chút cảm giác quen thuộc.
Phương Nam Chi ngước mắt lên nhìn anh, có chút an lòng: “Vậy nếu không làm phiền thì em đi.”