“Chỉ ngủ thôi, nghĩ gì đó?” Lý Ngật Chu cười như không cười nhìn cô.
Phương Nam Chi liếc mắt sang một bên: “Em, em biết mà, em có nghĩ gì khác đâu.”
“À, vậy đi thôi.”
“Dạ.”
Hai người quay về Đinh Thịnh, Lý Ngật Chu đi tắm trước, Phương Nam Chi rảnh rỗi không có chuyện gì, đi dạo một lúc ở trong phòng dụng cụ để mô hình của anh, nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, mới đi ra.
“Anh xong rồi ạ?”
Lý Ngật Chu đổi thành bộ đồ ngủ ở nhà, chất liệu mềm mại, nhìn vô cùng thoải mái.
Anh ừ một tiếng, bước đến ôm người vào trong lòng.
Phương Nam Chi ngoan ngoãn làm tổ trong cái ôm anh: “Không đi ngủ ạ.”
Lý Ngật Chu: “Đi thôi.”
Lý Ngật Chu cứ coi cô giống như búp bê, ở tư thế này bế người lên, di chuyển vào trong phòng.
Phương Nam Chi đã đến nhà anh vài lần, nhưng từ trước đến giờ chưa từng đặt chân vào phòng của anh, sau khi tiến vào trong cô mới nhìn lướt qua, phòng của anh trống hơn so với phòng khách bên ngoài, cần phải làm phong phú hơn, nhìn chung cũng có chút sức sống.
Giường rất to, có lẽ khoảng hai mét, chăn ga gối đệm đều là màu xám bạc, rất gọn gàng, một chút nếp nhăn đều không có.
Hai người hôn cũng đã hôn, ôm cũng đã ôm rồi, nhưng chưa từng ngủ chung giường, vì vậy nhìn chiếc giường đó, trong lòng Phương Nam Chi vẫn rất căng thẳng.
Nhưng, cũng chỉ là ngủ mà thôi, chắc không sao đâu.
Đang nghĩ thế, thì Lý Ngật Chu đã vén chăn lên nằm trên giường, kéo cả cô cùng lăn lên giường.
Hơi lạnh của điều hòa bắt đầu tràn ngập căn phòng, ở trong chăn nằm trong vòng tay anh, thật sự rất thoải mái, trái tim Phương Nam Chi dần thả lỏng, tìm một vị trí thoải mái, nằm yên.
Nhìn Lý Ngật Chu thực sự buồn ngủ, sau khi nằm xuống liền nhắm mắt.
Phương Nam Chi im lặng nhìn anh, khoảng cách khi đó, cô có thể nhìn rõ ràng lông mi của anh, rõ ràng tận gốc, cũng có thể nhìn thấy làn da của anh… rất mịn.
Ngắm mãi ngắm mãi, cô không nhịn được đưa tay lên nhéo nhẹ một cái, thật mềm, thật thoải mái, có hơi bị nghiện.
Nhưng lúc này Lý Ngật Chu phải ngủ, cô không dám động linh tinh, ồn ào anh sẽ ngủ không ngon, vì thế cô lại hạ tay xuống. Nhưng một giây sau liền bị anh bắt lấy, anh mở mắt ra, đôi mắt tối lại.
“Không đùa anh nữa, ngủ đi…” Phương Nam Chi nhẹ nhàng nói.
“Hình như có gì đó không đúng.” Anh đột nhiên nói.
“Gì ạ?”
“Kéo em theo về ngủ với anh, rốt cuộc là anh ngủ, hay là không ngủ?”
Phương Nam Chi ngẩn người: “Đương nhiên là ngủ rồi.”
Những ngón tay của Lý Ngật Chu nhẹ nhàng vuốt v3 cánh tay cô: “Nhưng rõ ràng không ngủ được.”
“Hử?”
Bàn tay Lý Ngật Chu từ từ di chuyển lên cánh tay cô, thời tiết đã vào hè, mặc áo ngắn tay, cảm giác mịn màng không thể tưởng tượng nổi.
Hơi thở trở nên quyến rũ.
Tay còn lại của Lý Ngật Chu xuyên qua cái gối, đỡ sau gáy cô, kéo người gần về phía mình: “Nếu không thì, hôn một lúc rồi ngủ?”
Phương Nam Chi nhẹ nhàng nắm lấy ga trải giường, khẽ nói: “Vậy vẫn ngủ được chứ.”
“Chắc là có thể.”
“Ồ…”
Lý Ngật Chu nghiêng người qua, môi anh phủ lên môi cô.
Trải qua mấy lần trước đó, anh đã dễ dàng tìm được nhịp điệu của những nụ hôn, cạy mở răng cô, tiến quân thần tốc, đầ u tiên là trêu trọc dụ dỗ, sau đó phác họa môi cô, từng bước trở nên cuồng nhiệt…
Nhưng có lẽ địa điểm hôm nay không bình thường, cùng với cảm giác khi hôn ở trường có một số điểm khác biệt.
Cái lạnh của điều hòa dần dần không đủ để dập tắt sự nồng cháy, trong lúc hỗn loạn, Lý Ngật Chu gần như là thay đổi vị trí theo bản năng…
Từ trên nhìn xuống.
Khi đường thẳng va chạm với đường cong mềm mại như nước, da đầu của cả hai đều tê dại.
Khoảnh khắc đó, giống như bị thủy triều nhấn chìm, lại không có cách nào vùng vẫy.
Nhưng ngay giây sau, Phương Nam Chi lại cảm thấy bản thân giống như bị dựng lên nướng trên lửa than, hơi thở gấp gáp. Mà hô hấp của anh ở ngay bên tai cô, vừa nặng nề vừa nóng bỏng.
Căng thẳng, nhưng cô… lại thích Lý Ngật Chu như vậy.
So với sự bình tĩnh và hờ hững của ngày thường không giống nhau, tại thời điểm này anh càng chân thật, càng mạnh mẽ hơn.
Hơn nữa cũng không khó chịu… cô không thể diễn tả được cảm giác này, là cảm giác rung động lòng người chưa bao giờ trải qua, căng thẳng, hoảng loạn, tất cả độ nhạy cảm của cô đều ở trạng thái cao nhất.
Lý Ngật Chu cũng cảm thấy bản thân sắp điên rồi, nhất là khi thứ mềm mại đến cực điểm đó, đang nằm trong tay anh.
Anh không dám cử động tiếp, má vùi vào cổ cô, một lúc lâu không nói gì.
Phương Nam Chi cũng không dám động đậy, sự tồn tại của anh quá rõ ràng, như đang khống chế yết hầu của cô…
“Bộ quần áo lần trước khi em mặc ở trong phòng thử đồ đó, quá nhỏ.” Trong im lặng, anh bỗng nói một câu như vậy.
Tay của anh vẫn đặt ở… dưới tình huống này, nhắc đến bộ quần áo đó, Phương Nam Chi lập tức hiểu ra.
“Anh, anh bỏ ra.”
Lý Ngật Chu nuốt khan nói: “Nhưng mà, nhân viên đó nói không sai, thực sự nhìn rất đẹp.”
Ngón tay hơi xiết nhẹ, nắm lấy sự mềm mại.
Phương Nam Chi khẽ rê/n rỉ, rất nhỏ, nhưng ở bên tai, âm thanh yếu ớt dường như bị phóng đại vô số lần.
Lý Ngật Chu cứng đờ, vén chăn ra ngồi dậy: “Em ngủ trước đi, anh, vào nhà vệ sinh.”
Anh bước nhanh xuống giường.
Phương Nam Chi không cả dám nhìn anh, kéo chăn trùm qua đầu, chỉ nghe thấy anh đóng cửa nhà vệ sinh.
Cách nhau một cánh cửa, nhưng không ngăn được trái tim đang bồn chồn.
Lý Ngật Chu chống tay lên bồn rửa mặt một hồi lâu, thế nhưng sự cứng rắn đó hoàn toàn không thuyên giảm.
Anh nhăn mày lại, cuối cùng vẫn vào tắm vòi hoa sen… nước lạnh xối xuống, không thể dừng lại, chóp mũi dường như vẫn còn nhiễm mùi hương của cô.
Lý Ngật Chu trầm mặc giây lát, khó mà kiềm chế, hơi ngẩng đầu lên, để tiếng nước rơi tí tách, che đi hơi thở dần đục ngầu.
—-
Phương Nam Chi ở bên ngoài đợi một lúc lâu, sau khi không thấy anh bước ra lặng lẽ từ trên giường ngồi dậy.
Ban nãy anh nói sai rồi, sau khi hôn, hoàn toàn không thể ngủ được, cô cũng không có cách nào ngủ với anh.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Thế là cô xuống giường luôn, và đi ra khỏi phòng.
Thực ra cô không có thói quen ngủ trưa, hôm nay cũng không muốn ngủ nhiều, bèn ngồi ở phòng khách, bật tivi, tùy tiện bật một bộ phim.
Sau hồi lâu, cửa phòng mở ra.
Lý Ngật Chu đứng sau cửa, tóc hơi ướt… dáng vẻ giống như, lại tắm lần nữa.
Phương Nam Chi đột nhiên thấy xấu hổ: “Em, em không ngủ được. Em ở ngoài xem phim, anh đi ngủ, được không?”
Lý Ngật Chu cũng cảm thấy hai người ngủ cùng nhau quả thật là điều viển vông, chỉ đành quay vào trong.
Anh im lặng, rồi nhẹ nhàng nói: “Được, vậy lát nữa em gọi anh nhé.”
“Vâng ạ.”
Lý Ngật Chu một lần nữa quay lại phòng đi ngủ, Phương Nam Chi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục xem phim.
Phim dài hai tiếng, khá thú vị, xem xong, Phương Nam Chi thấy anh vẫn chưa dậy, thuận tiện lấy điện thoại mở phần mềm giao hàng.
Đồ trong phòng bếp nhà anh đều đầy đủ, Phương Nam Chi muốn cảm ơn anh đã chăm sóc bố mình, bèn gọi mua một chút nguyên liệu nấu ăn về, định nấu một bữa.
Sau khi Lý Ngật Chu dậy đi ra khỏi phòng đã ngửi thấy một mùi thơm, mùi thơm thịt bò, còn có cà ri.
Anh bước đến cửa phòng bếp, thấy Phương Nam Chi đang bận rộn bên trong: “Sao lại nấu cơm vậy?”
Phương Nam Chi nghe thấy ngoảnh lại: “Anh dậy rồi ạ.”
“Ừm.” Lý Ngật Chu tiến lên, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng: “Không mệt à.”
Phương Nam Chi cúi xuống nhìn tay anh đang ôm eo mình, mà cách đây không lâu, đôi tay này lại đang đặt trên… suy nghĩ của cô ngay lập tức hỗn loạn, mang tai đều đỏ lên.
“Không mệt ạ, lúc đầu định gọi đồ ăn ngoài, nhưng suy nghĩ kĩ lại, tự mình làm cơm càng có thành ý hơn…”
Lý Ngật Chu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nghi hoặc “ừ” một tiếng, cằm rất tự nhiên cọ xát với mặt cô.
Phương Nam Chi nói: “Cảm ơn anh đã chăm sóc bố em.”
Lý Ngật Chu: “Không phải đã nói rồi à, không cần cảm ơn.”
“Ò, vậy thì em vẫn muốn nấu cơm.” Phương Nam Chi nói: “ Cà ri bò, anh còn nhớ không? Trước đây khi làm, mọi người đều khen ngon.”
Lý Ngật Chu đương nhiên vẫn nhớ, khi học trung học có lần ở nhà anh, mọi người cùng nhau nấu cơm, món ăn cô làm được tất cả mọi người ở đó yêu thích.
“Anh nhớ, khi đó Nguyên Hạo còn bởi vì ngon mà ăn mấy bát cơm.”
“Đúng rồi. Giờ anh buông em ra trước đã được không? Em nấu một món nữa là xong rồi.”
Lý Ngật Chu: “Cần anh giúp không?”
“Sắp xong rồi, anh đơm cơm đi, còn có hai món kia anh bưng ra ngoài đi.”
“Ừm.”
Phương Nam Chi làm đơn giản hai món mặn một món canh, đều là những món sở trường của cô.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Hai người ngồi xuống ăn cơm, Lý Ngật Chu không nhịn được khen ngợi món cà ri bò kia: “Biểu hiện của Nguyên Hạo đúng là không quá khoa trương, món này quả thực rất ngon.”
“Ồ, vậy hôm nay nó đều là của anh.”
Lý Ngật Chu cười khẽ, chạm vào má cô.
Phương Nam Chi ăn một miếng, lại hỏi: “Vậy khi đó, anh ngoại trừ thấy em nấu ăn ngon ra, đối với em còn có ấn tượng gì nữa không?”
“Ấn tượng… cảm thấy cô bé này rất ngoan, rất thông minh, vẽ rất giỏi.”
“Cô bé?”
Lý Ngật Chu nói: “Khi đó em mới 16 tuổi, không phải cô bé thì là gì?”
Phương Nam Chi hứ nhẹ một tiếng: “Anh so với em cũng chỉ lớn hơn hai tuổi thôi.”
“Có lẽ là khi đó em chơi cùng một nhóm với Đình Ưu và Nguyên Hạo, vì vậy theo bản năng cảm thấy đều là những đứa bé.
“À, nhưng bây giờ em và Đình Ưu vẫn chơi với nhau, anh còn cảm thấy em là một đứa bé không.”
Lý Ngật Chu buông đũa, ngước mắt nhìn cô: “Em cảm thấy giờ anh vẫn còn có thể coi em là một đứa bé sao.”
Cảnh tượng nóng bỏng trong phòng ngủ cách đây không lâu lại hiện lên trong đầu, Phương Nam Chi nháy mắt im lặng, chỉ nghe Lý Ngật Chu tiếp tục nhỏ giọng nói: “Nếu còn cảm thấy như vậy, thì ban nãy anh chính là cầm thú.”
“…”
Sau khi ăn xong, Lý Ngật Chu đi rửa bát, Phương Nam Chi ở bên cạnh anh lắc lư, rửa một đĩa hoa quả.
Sau đó hai người ra phòng khách, làm tổ trên sofa xem gameshow, rồi mới quay về trường học.
Tiếp theo đó, đến kì thi tháng, hai người không ra ngoài hẹn hò nữa.
Phương Nam Chi cùng với ba người bạn cùng phòng chăm chỉ ở phòng tự học ôn tập, Lý Ngật Chu thỉnh thoảng cũng đến phòng tự học, nhưng phần lớn thời gian anh đều không ôn tập, mà là mang máy tính đi vẽ tranh, anh nói không hẳn là bài tập, chỉ là nhận một vài công việc bán thời gian.
Kì thi tháng kết thúc, chính là lúc đến kì nghỉ hè, từng người trong phòng ký túc trở về nhà, Phương Nam Chi cũng sắp xếp hành lý, chuẩn bị về Hàng Châu.
Nhưng lần này trở về cô mang theo sự không nỡ, đang cùng Lý Ngật Chu trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, kì nghỉ hè lại dài… còn chưa đi, mà đã bắt đầu nhớ anh rồi.
Hôm đi về, là Lý Ngật Chu đưa cô đến ga đường sắt cao tốc, Hứa Đình Ưu cũng về cùng hôm, hẹn hôm đó gặp Phương Nam Chi ở ga.
Khi Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu đến, Hứa Đình Ưu vẫn chưa đến.
Lý Ngật Chu liền đứng cùng cô ở ngoài nhà ga: “Sau khi về đến nhà thì nhắn cho anh, trên đường chú ý an toàn.”
“Vâng…”
Lý Ngật Chu: “Ôm nào.”
Phương Nam Chi ôm lấy eo anh: “Anh một mình ở đây, sẽ buồn chán lắm.”
Lý Ngật Chu: ‘Thỉnh thoảng vẫn còn công việc, không buồn tẻ. Nếu như buồn… có thể tìm bạn gái anh nói chuyện không?”
Cô ngước lên nhìn anh, khẽ cau mày, có vẻ đáng yêu của một cô bé.
Lý Ngật Chu nói: “Em ở nhà có thể call video không?”
Phương Nam Chi gật đầu: “Anh nói trước với em, em về phòng gọi.”
Lý Ngật Chu mỉm cười, hôn lên trán cô: “Được.”
Hai người dính lấy nhau, cũng không tách ra.
Khi Hứa Đình Ưu đến nhìn thấy cảnh này, nhìn rồi dụi mắt, lại nhìn một lần nữa, sau đó lặng lẽ rút điện thoại ra chụp một tấm, gửi cho Triệu Kha.
Hứa Đình Ưu: [Người này là Lý Ngật Chu?]
Triệu Kha: [Fck, anh còn chưa từng thấy qua dáng vẻ yêu đương của cậu ta, đến gần hơn đi! Chụp một tấm nữa!]
Hứa Đình Ưu: [Không dám chụp nữa, họ nhìn thấy em rồi]
Triệu Kha: [Đây đã là gì!]
Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu quả thật đã nhìn thấy Hứa Đình Ưu, Phương Nam Chi ngay lập tức nhảy ra khỏi vòng tay anh, đứng cách xa hai bước.
Hứa Đình Ưu cất điện thoại đi, mím môi cười, chào hỏi hai người.
Lý Ngật Chu: “Đến rồi à, vậy hai đứa đi đi, xe sắp đi rồi.”
“Được thôi anh Ngật Chu!” Hứa Đình Ưu nói: “Vậy em đưa Liễu Liễu đi đây, anh không cần quá luyến tiếc đâu.”
Lý Ngật Chu hiếm khi không cà khịa lại cô, nhìn về phía Phương Nam Chi.
Anh cũng không ngờ, đối diện với sự xa cách của một kỳ nghỉ hè, tâm trạng không nỡ này của anh sẽ nặng nề như vậy.
Im lặng một lúc, chỉ nói: “Đi vào đi.”
Hứa Đình Ưu kéo tay Phương Nam Chi qua: “Vâng vâng, đi nhanh lên nào, thật sự không kịp rồi.”
Phương Nam Chi theo Hứa Đình Ưu đi vào trong, sau khi kiểm tra an ninh xong, cô nhìn ra bên ngoài.
Lý Ngật Chu vẫn chưa đi, xuyên qua tấm kính, cô có thể nhìn bóng dáng anh một cách rõ ràng.