“Chỉ là cái ôm lịch sự thôi, không nên coi là thật.”
Đúng lúc này, thang máy cách đó không xa mở ra, Ngô Linh đi ra, còn có mấy đồng nghiệp đi cùng cô ấy.
Khi Ngô Linh nhìn Phương Nam Chi cùng Lý Ngật Chu đứng cùng với nhau, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới khiếp sợ đi tới: “Nam Chi…”
Phương Nam Chi nhìn nhóm đồng nghiệp của mình, hỏi: “Mọi người đều muốn về à?”
“Mấy người Từ Công còn ở bên trong, bọn chị đều muốn về trước, nên cùng nhau xuống.” Ngô Linh nhìn Lý Ngật Chu, lắp bắp nói: “Lý, Lý…”
“Xin chào, tôi là Lý Ngật Chu.” Lý Ngật Chu đưa tay ra trước.
Ngô Linh vội vàng đưa tay ra bắt tay với anh: “Tôi tên là Ngô Linh!”
“Ừm, tôi biết.”
Ngô Linh trợn tròn mắt: “Anh biết?!”
Lý Ngật Chu nhàn nhạt mỉm cười, nhìn Phương Nam Chi: “Trước đây em ấy từng nhắc đến.”
Ngô Linh càng kinh ngạc hơn: “Hai người quen nhau!”
Phương Nam Chi và Ngô Linh xem như có thể xem là tương đối thân thiết, nhưng cô mới về nước không lâu, cũng không biết nhiều về mấy đồng nghiệp của mình nên đương nhiên không có nói về cuộc sống riêng tư của mình.
Nhưng buổi lễ đã kết thúc, cô cũng không có ý định gạt Ngô Linh, vừa định mở miệng giải thích một chút, thì lại nghe Lý Ngật Chu nhìn lại cô hỏi: “Có thể nói quen biết không?”
Nghe giọng điệu đó, nghe thế nào cũng thấy có vài phần thấp thỏm.
Ngô Linh cùng mấy đồng nghiệp nhìn nhau một cái, đột nhiên cảm thấy ngửi được mùi bát quái bí mật đâu đó.
Phương Nam Chi đen mặt nhìn Lý Ngật Chu: “Có thể…”
Lý Ngật Chu: “Ồ, anh còn nghĩ em vẫn không muốn công khai anh.”
Nhóm đồng nghiệp Ngô Linh: “…”
Phương Nam Chi cứng họng luôn rồi.
Cái giọng điệu tủi thân đáng thương này của anh là cái chuyện gì vậy hả!
Cô kéo anh lại như cảnh cáo, Lý Ngật Chu ôm ngược lại cô, cười nhẹ nói với mọi người: “Tôi là bạn trai em ấy, về sau mong mọi người chăm sóc Nam Chi khi em ấy ở công ty.”
Ngô Linh không thở được, nhìn Phương Nam Chi, lại nhìn Lý Ngật Chu.
Vãi…Mẹ nó thì ra là một đôi!!
“Mấy vị sắp đi rồi? Nếu được thì tôi với Nam Chi tiễn mọi người.”
Ngô Linh vội nói: “Không cần không cần, anh…Hai người cứ lo việc của mình là được, chúng tôi tự mình giải quyết.”
Lý Ngật Chu cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói: “Được, vậy chúng tôi đi trước.”
Ngô Linh: “Ừ.”
Lý Ngật Chu dẫn Phương Nam Chi đi ra cửa, Phương Nam Chi quay người vẫy tay chào tạm biệt Ngô Linh, còn Ngô Linh thì nhanh chóng chỉ vào điện thoại của mình, ý bảo cô chút nữa xem một chút.
Khi hai người tới cửa thì đã có một chiếc ô tô đợi sẵn.
Tài xế nhìn lại, hỏi: “Thưa ngài, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lý Ngật Chu cùng Phương Nam Chi ngồi ở hàng ghế sau: “Quay về khách sạn đi.”
Tài xế: “Được.”
Ngay khi xe mới chuyển bánh, Phương Nam Chi đã nhận được tin nhắn WeChat của Ngô Linh.
[Bạn trai của em thì là Lý Ngật Chu!!!! Ôi trời đất ơi!!!!]
[Thảo nào lúc chị nói đến anh ấy em lại không ngạc nhiên chút nào!!! Thì ra là vậy! Vậy sao lúc ở trong buổi lễ lại không chào hỏi nhau!]
[A a a a a kích động quá, cảm giác đột nhiên thấy nam thần lại gần mình rất nhiều! Nam Chi, vừa rồi chị ở trong bữa tiệc không dám đưa danh thiếp cho anh ấy! Tối nay em giúp chị đưa một tấm nha!]
[Em vì sao không thừa nhận anh ấy là bạn trai của em? Tại sao phải giấu loại chuyện này làm gì! Nếu là chị thì đã thông báo với khắp thiên hạ rồi! Em nhìn xem người ta tủi thân thế nào! Hơi quá đáng đó!]
Trên màn hình đầy dấu chấm than, Phương Nam Chi cảm thấy hơi xấu hổ, trả lời từng câu một, giải thích vì sao tối nay mình không có chào hỏi.
Trả lời xong, liếc nhìn người bên cạnh một cái.
Trong đêm, khuôn mặt của anh chìm một nửa vào trong bóng tối, không biết có phải vì cặp kính hay không, nhưng khi anh im lặng, trông có vẻ lạnh lùng xa cách vài phần.
“Sao vậy?” Anh nhìn qua, nhẹ nhàng mỉm cười, cảm giác xa lạ giảm đi hai phần, nhưng càng thu hút lòng người hơn.
Dù đã biết anh nhiều năm như vậy, nhưng Phương Nam Chi vẫn dễ dàng bị túi da này của anh mê hoặc.
Tim cô đập thình thịch, di dời ánh mắt đi: “Sao vừa ròi anh nói như vậy, họ đều cho rằng em cố ý không công khai anh đó.”
“Em chẳng lẽ không phải cố ý không công khai anh sao?”
Phương Nam Chi cũng bị anh chọc cho tức cười: “Chỉ là vì buổi lễ hôm nay nên mới giả vờ không quen thôi, chứ không phải che giấu…Dù sao anh chính là cố y, làm em giống như tra nữ vậy, như em giữ chặt anh.”
Lý Ngật Chu dựa vào lưng ghế, đôi mắt sau tròng kính hơi sáng lên: “Liễu Liễu, không phải em đã nắm anh gắt gao rồi sao.”
Tài xế vẫn còn ngồi ở phía trước, lỗ tai Phương Nam Chi nóng lên, đưa tay che miệng anh lại.
Lý Ngật Chu cười nắm lấy cổ tay cô, cô muốn rút lại, nhưng anh không để cô rút ra, ngược lại còn hôn lên lòng bàn tay của cô.
Ngón tay Phương Nam Chi hơi cong lên, lòng bàn tay rất ngứa, giống như trái tim của cô lúc này.
Cuối cùng xe dừng trước khách sạn của Lý Ngật Chu, hai người xuống xe, đi thang máy lên tầng.
“Hành lý của em vẫn ở khách sạn khác.”
Lý Ngật Chu: “Không sao, anh bảo tài xế qua lấy, em nói với đồng nghiệp của em một tiếng.”
“Được.”
Phương Nam Chi cúi đầu gửi tin nhắn cho Ngô Linh, làm phiền cô ấy chút nữa để hành lý của cô ở đại sảnh khách sạn, đợi chút nữa có người qua lấy.
Ngô Linh trả lời OK.
Thang máy đến nơi, Lý Ngật Chu quẹt thẻ đi vào.
Anh ở trong một phòng sang trọng, rất rộng, vừa bước vào cửa là rèm tự động mở ra, bên ngoài cửa sổ kính trong suốt sát đất có thể nhìn toàn cảnh thành phố về đêm.
“Từ độ cao này nhìn ra, thật là đẹp.” Phương Nam Chi kinh ngạc nhìn cảnh sắc kinh diễm trước mặt, vui vẻ quay người định nói chuyện với anh, nhưng cô còn chưa kịp nói câu tiếp theo, Lý Ngật Chu đã cúi đầu bịt lại đôi môi cô.
Anh bất ngờ đến, không cho cô thời gian kịp phản ứng. Sau khi hôn vài cái đại khái là phát hiện bất tiện, nên nghiêng đầu tháo kính ra, vứt sang một bên.
Không có mắt kính cản trở, tham vọng trong đáy mắt của anh càng rõ hơn, lại hôn cô.
Phương Nam Chi bị thế công của anh buộc phải lùi lại vài bước, cuối cùng cô đặt tay lên tủ, mới chống được mình.
“Ưm…”
Nhưng lúc này, anh lại ôm eo cô, ngồi lên đó, bản thân bị kẹt giữa làn váy.
Chiếc váy Phương Nam Chi mặc hôm nay là váy tà xẻ cao, lúc đi lại còn ổn, nhưng khi cố ý kéo giãn ra thì gần như cả chân đều lộ ra ngoài.
Cô ngả người ra sau với một tiếng rê/n rỉ, môi anh rơi xuống cổ cô.
Váy được vén lên, không còn vẻ quý phái quyến rũ trong bữa tiệc tối nay nữa…
Sóng nhiệt trong đêm ập đến.
Anh không kiêng nể cướp đi hô hấp của cô, Phương Nam Chi thở gấp ngăn anh lại: “Váy sắp hỏng rồi…”
“Không sao.” Lý Ngật Chu khàn giọng nói: “Ngày mai đền em bộ khác.”
Bộ vest trên người anh một chút cũng không loạn, đến cà vạt vẫn được thắt gọn gàng.
Rõ ràng đang làm chuyện không đứng đắn, nhưng nhìn anh vẫn trông nhã nhặn chính nhân quân tử.
Quá không công bằng rồi.
Phương Nam Chi ngả về phía sau, đập vào ngực anh, cởi áo vest anh ra, lại nhìn áo sơ mi của anh: “Sao anh không cởi ra?”
Lý Ngật Chu nhéo mắt cá chân của cô.
Người trước mặt đôi má ửng hồng nhẹ, một đôi mắt như chứa nước, cùng một vùng da trắng ngần.
Trong mắt anh dấy lên một ngọn lửa: “Sao em biết anh chưa cởi?”
Xâm nhập đột ngột đến.
Phương Nam Chi bất ngờ không kịp đề phòng, hô hấp ngưng trệ, suýt nữa không thở được.
Giờ phút này cô cảm nhận được rất rõ nhịp tim nặng nề, hỗn loạn của Lý Ngật Chu.
Nhưng đây dường như là một tín hiệu giữa hai người, mở màn cho sự liều chết triền miên, mở ra tương lai mỗi ngày ở cùng nhau của họ…
Nửa đêm, rốt cuộc Lý Ngật Chu đi xuống lầu, mang vali của Phương Nam Chi từ quầy lễ tân khách sạn mang lên.
“Liễu Liễu, mang áo ngủ không?”
Phương Nam Chi từ trong chăn thò ra một cái đầu: “Có mang, ở phía dưới.”
Lý Ngật Chu mở vali ra, tìm đồ lót của cô, rồi lại lấy bộ đồ ngủ, quay lại giường giúp cô mặc vào.
Phương Nam Chi trực tiếp dựa vào ngực anh: “Anh khi nào thì trở về Minh Hải.”
“Có lẽ là ngày kia, em thì sao.”
“Ngày mai em về, em còn phải đến công ty.”
“Ừ.” Lý Ngật Chu vuốt tóc cô: “Vậy em ở nhà chờ anh một ngày, anh rất nhanh sẽ quay về.”
“Ừ…”
Phương Nam Chi tựa vào ngực anh, cảm thấy rất thoải mái, buồn ngủ: “Vậy thì một ngày, không được thêm.”
“Cái gì?”
Phương Nam Chi lẩm bẩm: “Không muốn chia cách nữa, cũng không muốn yêu xa nữa.”
Về việc mấy năm nay gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều, thật ra hai người chưa thật sự bày tỏ những điều trong lòng, bởi vì khi chia xa nói những lời này chỉ càng tăng thêm nỗi buồn.
Nhưng bây giờ thì khác, cô đã quay về, anh cũng có thể ở bên cạnh cô. Cô có thể mạnh dạn nói, cô ghét yêu xa, ghét cảm giác không được gặp anh.
Lý Ngật Chu hơi rũ mắt xuống, khẽ thở ra môt hơi, ôm cô chặt hơn: “Sẽ không, về sau chúng ta sẽ không xa nhau nữa.”
——
Tối hôm đó Lý Ngật Chu quay về Minh Hải, Phương Nam Chi bởi vì công việc nên tan làm muộn một tiếng, anh lái xe đến công ty đón cô.
Mấy đồng nghiệp đi ra cùng cô, nhìn thấy Lý Ngật Chu thì đều ngẩn người.
Mặc dù hai ngày trước con nghe đồng nghiệp đi dự lễ trao giải nói bạn trai của Phương Nam Chi là Lý Ngật Chu, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy hơi sốc.
Tuổi còn trẻ nhưng đã có trong tay những giải thưởng trong và ngoài nước, cùng nhiều tác phẩm tiêu biểu của riêng mình, Lý Ngật Chu hoàn toàn là thần tượng trong giới trẻ bọn họ.
“Tôi đi trước đây.” Phương Nam Chi chào tạm biệt đồng nghiệp.
“Được được, mau đi đi, đừng để người ta đợi lâu!”
Phương Nam Chi cười, đi về phía Lý Ngật Chu.
Anh tiến đến gần cô, rất tự nhiên nhận lấy máy tính của cô, rồi mở cửa xe cho cô.
“Muốn ăn ở nhà hay ra ngoài ăn.”
Phương Nam Chi ngồi vào nói: “Về nhà ăn đi~gọi món gì ngon mang về!”
Lý Ngật Chu: “Được.”
Phương Nam Chi vừa về đến nhà, thì chạy vào phòng tắm, tắm rửa thay quần áo thoải mái, cảm giác mệt mỏi một ngày dường như hoàn toàn được loại bỏ, khi cô lười biếng ra khỏi phòng muốn tìm Lý Ngật Chu, thì đột nhiên thấy trên bàn trà ở phòng khách có một hộp to.
Vừa rồi nó có ở đó sao? Hay là khi cô vào phòng tắm mới để lên đó.
Phương Nam Chi đi tới nhìn: “Đây là cái gì?”
Lý Ngật Chu từ trong nhà bếp đi ra: “Mở ra đi.”
“Cho em?”
“Ừ, cho em.”
“Cái gì vậy?!”
Lý Ngật Chu nói: “Quà tốt nghiệp.”
Phương Nam Chi kinh ngạc nhìn anh một cái, nhanh tay nhanh chân chạy đến mở, nhưng lại sợ làm hỏng đồ bên trong nên động tác rất nhẹ, thật cẩn thận mở ra.
“Lần trước không phải anh tặng quà tốt nghiệp cho em rồi sao, sao vẫn còn.”
Ngày lễ tốt nghiệp của cô Lý Ngật Chu tặng cô một chiếc vòng cổ rất đẹp, cô luôn đeo nó. Không ngờ, lần này trở về còn thu được thêm một món quà khác.
“Lần trước là lần trước, lần này là lần này, nhiều không tốt sao.”
Phương Nam Chi nhịn không được cười: “Tốt, đặc biệt tốt.”
Chiếc hộp bị cô mở ra, một mô hình lớn xuất hiện trước mặt cô.
Phương Nam Chi ngây cả người.
Mô hình trước mặt là một ngôi nhà, trông giống như biệt thự, nhưng khác với những biệt thự thông thường, hình dạng và kết cấu của nó mang đầy màu sắc, đường né, gợn sóng và kết cấu nghệ thuật, mọi điểm đều rất có hương vị.
Hơn nữa rõ ràng là được làm thủ công, rất tinh xảo, từ từng điểm nối chi tiết đều có thể nhận ra rằng đây là một mô hình đòi hỏi rất nhiều thời gian và công sức.
Phương Nam Chi nhìn không rời mắt, kinh hỉ nhìn Lý Ngật Chu: “Anh làm sao?”
“Ừ.”
Phương Nam Chi: “Là tác phẩm mới của anh à? Xây ở đâu vậy? Thật đẹp, tặng mô hình đầu tiên cho em?”
“Nói đúng ra, nó cũng không phải là tác phẩm.”
“Vậy là cái gì?”
Lý Ngật Chu đi tới: “Khả năng cao là nhà của chúng ta sau này.”
Phương Nam Chi sửng sốt: “Cái gì?”
“Nếu em thích thì nó sẽ trở thành nhà của chúng ta, còn không thích thì có thể sửa.” Lý Ngật Chu cúi người, chỉ vào một vị trí trên mô hình rồi nói: “Em xem, vị trí này dự định sẽ được sử dụng làm phòng ngủ chính. Chỗ này sẽ là phòng dụng cụ chúng ta cùng nhau dùng, còn sân này…Em cảm thấy thế nào?”
Phương Nam Chi nuốt khan: “Anh, nghiêm túc đấy à?”
Lý Ngật Chu hơi bật cười: “Sao lại không nghiêm túc.”
Trái tim Phương Nam Chi đập thình thịch, cô không ngờ rằng món quà anh tặng cô lại là hình ảnh ngôi nhà trong tương lai.
Mà phong cách thiết kế này thật sự rất Lý Ngật Chu, cô nhìn mô hình trước mặt, dường như thật sự cảm giác được sự ấm áp.
Mũi của Phương Nam Chi có chút chua xót, cô đè xu/ống vị chua trong họng xuống, chỉ sát vào cái phòng nhỏ trong sân: “Đây là cái gì?”
“Cái này sao, ổ chó.”
“Ổ chó?”
“Anh nhớ trước đây em từng nói với anh, em rất thích chó, chỉ là mẹ em không cho nuôi, cho nên em chưa bao giờ nuôi.” Lý Ngật Chu nói: “Về sau chúng ta ở trong nước, cũng có một mái nhà chung, chúng ta có thể nuôi một con như em muốn.”
“Thật sao? Quá tốt rồi!” Phương Nam Chi lập tức bổ nhào lên người Lý Ngật Chu: “Cảm ơn quà của anh, em rất thích, đặc biệt đặc biệt thích!”
Lý Ngật Chu bị cô nhào ngã xuống đất, cười ôm cô: “Sao anh lại cảm thấy em càng thích ổ chó hơn nhỉ.”
“Đều thích hết!”
“Thật sự?”
“Ừ! Chính anh thiết kế, hơn nữa bên trong còn có anh, sao em lại có thể không thích.”
Năm đó khi Lý Ngật Chu tốt nghiệp, anh nhận được một mô hình của Phương Nam Chi tặng, mô hình đó, chứa đựng tình yêu mãnh liệt mà cô từng không biết đến dành cho anh.
Vì thế năm cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh tặng lại cô một mô hình, do chính anh thiết kế chế tác, là cái nhìn của anh về tương lai của họ, bao gồm cả tình cảm sâu đậm của anh.
Sau đó mô hình này chân chính đặt xuống đất đã là hơn một năm sau.
Ngày hôm đó Phương Nam Chi đứng trước cửa “Ngôi nhà”, mới biết rằng nó đã được Lý Ngật Chu mua lại quy hoạch và thiết kế hai năm trước.
“Vào xem một chút?”
Phương Nam Chi gật đầu, đẩy cửa sân ra. Cành lá tươi tốt, đập vào mặt là hơi thở mùa xuân.
“Gâu gâu——”
Đột nhiên, một con chó con cách đó không xa sủa về phía họ, nhưng vì nó quá nhỏ nên tiếng còn rất yếu.
Hai mắt Phương Nam Chi đều tròn lên, cứng ngắc quay đầu nhìn Lý Ngật Chu.
“Của chúng ta.”
Được xác nhận, Phương Nam Chi lập tức chạy tới bế chó con đang trốn bên cạnh cũi lên: “Nó tên là gì vậy!”
“Còn chưa có đặt tên, em muốn gọi nó là gì?”
“Lý Ngật Chu?”
Vừa dứt lời, đầu đã bị gõ nhẹ một cái: “Sao em không gọi là Phương Liễu Liễu luôn đi?”
Phương Nam Chi cười đến không ngậm được miệng, hưng phấn không thôi: “Vậy để em nghĩ một chút!”
Vài phút sau, cô vẫn đang suy nghĩ, ôm chó trêu nó, không có ý định đứng dậy.
“Vẫn còn ngồi xổm bên chuồng chó? Sao không vào xem?” Lý Ngật Chu nheo mắt hỏi: “Liễu Liễu, em không phải thật sự thích cái ổ chó này hơn cái nhà đó chứ?”
“Làm sao có thể!” Phương Nam Chi vội vàng ôm chó nhỏ đứng dậy, vươn hai ngón tay tóm lấy quần áo anh: “Đương nhiên là em rất thích ngôi nhà này, chúng ta vào xem.”
“Xem thì xem, nhưng trước tiên em bỏ Tiểu Hoàng xuống.”
“Ai là Tiểu Hoàng? Không được gọi tên lung tung.”
“Phương Tiểu Hoàng, màu sắc rất hợp, không hay sao?”
“Không hay, em muốn lấy tên hay.”
“Được, vậy em đặt đi.”
“Phương Tiểu Chu?”
…………..