Anh Hùng Bắc Cương - Chương 9: Lấy chết rửa tội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Anh Hùng Bắc Cương


Chương 9: Lấy chết rửa tội


Lấy chết rửa tội – –

Minh-Không thiền sư nói với Hồng-Sơn đại phu:

– Xin đại phu lại ra tay cứu họ một phen nữa. Họ đau đớn quá, hoá khùng, hóa điên rồi.

Hồng-Sơn đại phu vung tay, bốn viên thuốc bắn vào mình thầy trò Nhật-Hồ. Họ rùng mình một cái, không kêu gào nữa, ngồi xuống góc đài vận công chống đau.

Bảo-Hòa tiếp:

– Điều thứ tư, Lạc-long giáo chủ trương kết thân hết với tất cả các võ phái, xóa bỏ mọi hận thù cũ cũng như mới. Nếu như giáo chúng trong quá khứ có gây thù hận với ai, giáo chủ cùng hội đồng trung ương giáo vụ sẽ tìm đủ mọi phương cách xin lỗi, bồi thường, để đi đến giao hảo tốt đẹp.

Từ mấy chục năm nay, Hồng-thiết giáo như bóng ma, bóng quỷ, gây ra không biết bao nhiêu tang tóc đau khổ cho dân. Gây lên những trận phong ba với võ lâm. Những bang, những trang, những động nhỏ bị giáo chúng Hồng-thiết gây hấn, đành ngậm tăm ấm ức.

Trong các đại môn phái, chỉ Tiêu-sơn, Tây-vu có hệ thống kiểm soát rất gắt gao mới thoát khỏi bàn tay của họ mà thôi. Còn các môn phái khác, không ít thì nhiều, đều bị Hồng-thiết giáo gây hấn. Như phái Đông-a, người nhiều, thế mạnh, thế mà Nhật-Hồ lão nhân cũng cho Đặng Trường tiềm ẩn ở trong, bắt giam Cao Huyền-Nga làm cây thuốc cho các trưởng lão luyện công. Họ bắt giam bà còn nhằm mục đích sau này khống chế Trần Tự-An. Nếu ông tuân theo mạng lệnh Hồng-thiết thì thôi, bằng không họ sẽ làm vỡ lở vụ vợ làm cây thuốc ra, ắt thân bại danh liệt ngay.

Phái Sài-sơn còn đau hơn nữa, Lê Ba làm thái thượng chưởng môn, lại đóng vai thứ nhì trong Hồng-thiết giáo. Y giam Vũ Thiếu-Nhung, với mục đích như bắt Cao Huyền-Nga. Phái Tản-viên, Mê-linh họ gây ra vụ Đỗ Xích-Thập, Hoàng Liên.

Trong triều đình, Nhật-Hồ lão nhân cài Vũ Nhất-Trụ vào. Y leo lên đến địa vị tể thần. Có thời y làm tới Thái-úy phụ quốc, coi toàn bộ binh lực trong tay, kiêm quản Khu-mật-viện một cơ quan an ninh tối cao. Trong năm con y, hết bốn lĩnh chức trọng trấn bên ngoài. Ở nội cung, con gái làm đến Tây-cung quý phi. Vũ Nhất trụ còn cho bắt Vương-phi của Khai-Thiên vương. Họ cài Hoàng Văn vào phủ Khai-Thiên. Đông-Chinh vương làm lại bộ thượng thư, Vương-phi cũng bị bắt làm cây thuốc, để sau này kiềm chế Vương.

Bây giờ quần hùng nghe Bảo-Hoà tuyên bố chấm dứt tình trạng gây hấn, cũng như hoà giải, xin lỗi, bồi thường cho các nạn nhân, họ như trút được một gánh nặng. Họ vỗ tay hoan hô hết tràng này đến tràng khác.

Bảo-Hoà chờ cho tiếng hoan hô giảm, nàng tiếp:

– Điều thứ năm, Về võ công. Giáo chúng nguyên thuộc phái nào, vẫn tiếp tục luyện võ công phái đó. Bản giáo khuyến khích các võ phái gửi đệ tử nhập giáo, để chăm lo việc nước. Tuy nhiên bản giáo lấy bộ Lĩnh-Nam vũ kinh thời vua Trưng làm võ công trấn môn. Đệ tử nào muốn luyện, sẽ được chỉ dạy.

Các phái võ gốc Việt từ hải ngoại về đây dự lễ, hầu hết chỉ với mục đích tìm tông tích bộ Lĩnh-Nam vũ kinh. Nay thấy Bảo-Hòa tuyên bố sẽ đem bộ Lĩnh-Nam vũ kinh ra giảng dạy cho giáo chúng, họ nghĩ thầm:

– Thế tại sao mình không cho đệ tử nhập giáo Lạc-long để được luyện Lĩnh-Nam vũ kinh?

– Điều thứ sáu, bản giáo lấy bảo quốc, hòa dân làm cương yếu hoạt động. Việc giữ gìn xã tắc chống ngoại xâm, cùng giữ an ninh trong nước làm nhiệm vụ của toàn thể con dân Đại-Việt, chứ không phải của triều đình. Các cơ sở bản giáo tại hương thôn đảm trách việc huấn luyện tráng đinh, canh phòng trộm cướp, cứu giúp người khốn nguy. Khi quốc gia hữu sự phải xung quân bảo quốc. Có như vậy ngân khố quốc gia mới không tốn tiền nuôi quân nhiều, dĩ nhiên triều đình sẽ giảm thuế cho dân.

Bảo-Hoà vừa dứt, chính Thuận-Thiên hoàng-đế vỗ tay đầu tiên, rồi đến anh hùng các nơi.

Bảo-Hoà đợi cho tiếng ồn ào giảm, nàng tiếp:

– Điều thứ bẩy, Lạc-long giáo chủ trương hoà hoãn với Trung-quốc. Trong quá khứ Hồng-thiết giáo đi đến đâu đánh đuổi Hoa-kiều thực khốn khổ. Dù tình người với nhau cũng không nên. Huống hồ tộc Hán, tộc Việt vốn gốc từ vua Phục-Hy, Thần-Nông. Về tộc Việt, bản giáo nối liền tình huynh đệ giữa các nước, nguyên thuộc giòng Bách-Việt, để đi đến thống nhất. Đại-Việt, Mân-Việt, Đại-lý, Chiêm-thành, Lão-qua, Chân-lạp, Xiêm-la, bẩy nước, như một. Ranh giới có thể phân, nhưng tình thương yêu huyết tộc không thể chia cắt. Mọi phân chia tình thương yêu tộc Việt đều đáng kết tội.

Thiệu-Thái tiếp:

– Cương yếu của bản giáo có bẩy điều. Bất cứ ai, không kể nam, nữ, già trẻ, thuộc giòng Bách-Việt đều có thể gia nhập Lạc-long giáo. Như giáo chúng Hồng-thiết cũ, thấy chủ trương của bản giáo có điều không hợp, toàn quyền rút ra. Bản giáo không cấm.

Đến đó có tiếng rên la trong hàng giáo chúng, thì ra hai vị đạo trưởng quản giáo bị Chu-sa độc hành hạ, đang nghiến răng vận công chống trả. Đào Nhất-Bách kính cẩn nói với Thiệu-Thái:

– Trình giáo chủ, xin giáo chủ cứu trị cho hai anh em đạo-trưởng.

Hai đạo trưởng đã được đưa lên đài. Một người đang ôm đầu nghiến răng rên siết. Một người đang ôm hai bàn tay sưng lớn đỏ hỏn. Hai tay run run, mồ hôi vã ra, tỏ vẻ đau đớn cùng cực. Bằng cử chỉ nhu nhã, Thanh-Mai, Bảo-Hòa đỡ họ ngồi trước bàn thờ. Thanh-Mai hỏi:

– Hai vị huynh đệ hiện quản đạo nào trong bản giáo?

Người nhức đầu nói:

– Thưa sứ giả, tiểu nhân tên Chung Hoa quản đạo Mê-linh. Còn sư đệ đây tên Lê Cường quản đạo Ba-vì.

Thiệu-Thái vung tay phát chưởng nhẹ nhàng như gió thoảng vào đầu Chung Hoa. Lập tức y rùng mình một cái, rồi ngồi im. Thiệu-Thái lại cầm lấy hai tay Lê Cường, chàng vận công truyền chân khí sang. Bàn tay Lê Cường đang đỏ hỏn, từ từ trở lại bình thường.

Khoảng nhai dập miếng trầu, Chung Hoa, Lê Cường cùng hướng vào Thiệu-Thái rập đầu:

– Đa tạ giáo chủ cứu mạng.

Hàng vạn giáo chúng đến trước đài, quỳ gối:

– Xin giáo chủ cứu trị cho thuộc hạ.

– Mong ơn giáo chủ giải ách cho thuộc hạ.

– Đệ tử cầu mong giao chủ ra tay thần thánh.

Thiệu-Thái hướng vào các trưởng lão, giáo chúng:

– Bản nhân may học được Hồng-thiết thần công, có thể giải Chu-sa độc chưởng cho bất cứ ai. Vậy anh em giáo chúng hãy về chỗ, trước sau đều được trị.

Chàng hướng vào Nhật-Hồ:

– Riêng về Nhật-Hồ lão gia cùng các trưởng lão Vũ Nhất-Trụ, Đỗ Xích-Thập, Nguyễn Chí, bản nhân không thể trị được. Bởi nếu chỉ đẩy Chu-sa độc chưởng ra, thì Hồng-thiết công có khả năng. Nay bốn vị dùng độc chưởng đánh người, rồi người dẩy ngược trở về, bản nhân không biết cách trị. Tại sao? Vì Hồng-thiết nội lực bị pha lẫn với nội lực người khác, hoá cho nên chất độc biến đổi đi nhiều.

Chàng chỉ vào Đỗ Xích-Thập:

– Đỗ trưởng lão dùng độc chưởng đánh Côi-sơn đại hiệp. Côi-sơn đại hiệp dùng nội lực Đông-a đẩy trở về người Đỗ trưởng lão. Hóa cho nên Nhật-Hồ lão gia đã dùng Hồng-thiết thần công cứu trị, mà bệnh thêm nặng ra.

Chàng nhìn ông ngoại, rồi tiếp:

– Bản giáo tuy xóa bỏ hận thù, nhưng chỉ trong bản giáo. Bản giáo không phải Đại-Việt. Bản giáo chủ trương tuyệt đối tuân theo phép nước. Những ai mang tội với Đại-Việt, cần phải được triều đình ân xá, bản nhân mới dám giải ách cho.

Đến đó Thuận-Thiên hoàng-đế đứng dậy, ngài vận nội lực nói lớn:

– Lý-công-Uẩn, đệ tử phái Tiêu-sơn, được anh hùng các phương tín nhiệm, tôn lên ngôi vua, hầu lo cho trăm họ Đại-Việt. Mới đây lại được Hồng-Sơn đại phu, nguyên là Nam-quốc vương, truyền nhân của vua Lê trao thêm nhiều trọng trách. Bây giờ tại hạ xin tuyên bố đức trạch của đại phu trước anh hùng thiên hạ. Đức trạch của đại phu gồm năm điều.

Ngừng lại một lát, ngài tiếp:

– Điều thứ nhất, kể từ giờ phút này, đại xá thiên hạ. Đại xá có ba phần. Phần thứ nhất đại xá hình phạt. Bất cứ ai phạm tội gì, đang ở tù, hoặc đang trong vòng điều tra thụ án, đều được ân xá. Phần thứ nhì, đại xá thuế. Bất cứ con dân Đại-Việt nào còn thiếu thuế những năm về trước, đều được ân xá. Phần thứ ba đại xá lao dịch. Những người nghèo phải bán thân, bán con làm nô bộc, triều đình xin chủ cho họ về nhà làm ăn. Triều đình sẽ bồi hoàn bằng cách khấu trừ tiền thuế những năm sau.

– Điều thứ nhì, phàm những người già, tuổi từ bẩy mươi trở đi, việc phụng dưỡng tuy do con cháu, nhưng ngày lễ sinh nhật thất tuần An-vũ-sứ, Tiết độ sứ phải trích công khố mua lụa, cùng khánh bạc thay triều đình đến mừng. Lễ mừng sinh nhật cứ tiếp tục hàng năm cho đến khi qua đời. Người nào thọ tới tám mươi, ngày khánh thọ, đích thân Tể-tướng sẽ đại diện triều đình mang khánh vàng tới dự lễ tế sống. Lễ tế sống tiếp tục hàng năm, cho đến khi qua đời.

– Điều thứ ba, việc trị bệnh các con dân Đại-Việt, triều đình ủy cho phái Sài-sơn. Mỗi xã sẽ có ít nhất một y sĩ đảm trách. Mỗi huyện sẽ có một chẩn y viện, để những người bệnh nặng đến nằm chữa trị. Những y sĩ nào đang hành nghề, phải trình diện đại phu, để được xét lại khả năng, bổ vào chỗ xứng đáng. Người nào không đủ khả năng sẽ được dạy dỗ thêm.

– Điều thứ tư, hàng năm, các hương dịch phải tấu về triều những lương gia phụ nữ tiết liệt, để triều đình ban sắc Tiết hạnh khả phong hầu tưởng thưởng. Nhà nào một vợ, một chồng sinh năm con trở lên, đều được miễn thuế. Nếu nhà không có ruộng, mỗi con được cấp một mẫu công điền, miễn thuế. Nhà nào khéo dạy con, những bậc thầy giỏi hương ấp, hương dịch phải tâu về, để triều đình ban sắc tưởng thưởng.

– Điều thứ năm, về binh dịch. Trai tráng tuổi mười sáu trở đi, được ghi tên vào sổ, gọi là hoàng nam. Hoàng nam vẫn học văn, luyện võ. Đến mười tám tuổi, ai tình nguyện đầu quân, ngoài tiền lương bổng ra, mỗi người được cấp một mẫu công điền. Ruộng đó do hoàng nam trong xã cầy cấy, thu hoạch cho, để sau này khi mãn hạn về, còn có tài sản chi dùng. Người nào lập được chiến công, thì thầy, cha mẹ, hương dịch đều được sắc khen. Người nào tuẫn quốc, hương dịch phải thay mà phụng dưỡng cha mẹ già, chu cấp cho con côi, vợ góa.

Ngài vừa ngừng, thì tiếng hò reo hoan hô vang vang như muốn rung động trời đất. Lý Đạo-Nghĩa giữ quyền Tể tướng lên đài hướng vào bàn thờ lễ tám lễ, rồi nói:

– Tuân chỉ dụ của đức Hoàng-đế. Các chức sắc trong Hồng-thiết giáo đều được ân xá. Vì vậy Đàm quốc cữu, trước làm Đô nguyên soái, thái-phó, tổng trấn Thăng-long. Nay chức tước vẫn giữ nguyên. Duy chức tổng trấn Thăng-long đã giao cho Tạ Sơn, vì quốc cữu cao niên. Các con quốc cữu cũng được ân xá, giữ nguyên chức tước cũ.

Thấy Hoàng-đế lờ đi, không xét đến tội âm mưu với Tống, để được làm vua, một tội nhục nhã vô cùng. Đàm Can đến trước Thuận-Thiên hoàng đế quỳ gối lạy tạ. Thuận-Thiên hoàng-đế rơm rớm nước mắt:

– Đàm huynh! Người cùng ta nguyên kết bạn. Người lại có công phò ta lên ngôi vua. Con gái người ta đã phong quí phi. Người bị quỷ kinh, ma thư Hồng-thiết làm mờ cả trí minh mẫn. Nay người thoát ách, ta mừng cho người.

Lý Đạo-Nghĩa tiếp:

– Còn trưởng lão Hoàng Văn, tiềm ẩn trong phủ Khai-Thiên vương, bắt giam Vương-phi làm ô uế hoàng tộc. Tội phải lăng trì, chu di tam tộc. Nay được ân xá tất cả. Nhưng Hoàng trưởng lão nguyên là mệnh quan Tống-triều, tước phong hầu, triều đình sẽ để trưởng lão cùng gia quyến, của cải trở về Trung-nguyên.

Hoàng Văn đến trước Khai-Thiên vương quỳ lạy tám lạy:

– Vương gia! Hoàng Văn này tội đáng chết trăm lần. Nay được ân xá, xin khấu đầu tạ tội với Vương-gia.

Khai-Thiên vương dở khóc dở cười, ông đỡ Hoàng Văn dậy:

– Hoàng quân hầu chẳng nên đa lễ.

Vương nghĩ lại trước đây mình ác cảm với Thiệu-Thái, nay muốn bảo chàng giải Chu-sa độc tố cho y mà Vương ngượng. Vương đưa mắt nhìn Mỹ-Linh. Mỹ-Linh hiểu ý phụ vương. Nàng nói:

– Hoàng quân hầu mau tới bái kiến tân giáo chủ để được trục Chu-sa độc chưởng.

Hoàng Văn tới trước Thiệu-Thái quỳ xuống. Chàng vung tay lên, chưởng hướng vào chân y. Y bay bổng lên cao, lộn đi ba vòng rồi rơi xuống đài. Máu cùng nước vàng tiết ra ở hai bàn tay y hôi tanh khủng khiếp. Máu càng ra nhiều người y càng hồng hào lên. Lát sau máu không rỉ ra nữa. Y lạy tạ Thiệu-Thái:

– Đa tạ giáo chủ. Được đức Hoàng-đế cùng giáo chủ ân xá. Thần xin làm một con dân thực ngoan của Đại-Việt để báo ân đức này.

Lý Đạo-Nghiã tiếp:

– Trưởng lão Đỗ Xích-Thập cùng trưởng lão Hoàng Liên can tội làm nội ứng cho Tống. Nay trưởng lão Hoàng Liên qua đời rồi, tội lỗi cũng theo luôn. Trưởng lão Đỗ Xích-Thập cũng được ân xá hết tội trạng.

Lý Đạo-Nghĩa hướng vào quần hùng:

– Những giáo chúng phạm tội với triều đình, đều được ân xá. Tuy nhiên trước đây, giáo chúng Hồng-thiết gây ra nhiều oán hờn với các gia, các phái, triều đình kêu gọi các gia các phái xoá bỏ hết hận thù cùng nhau giữ nước.

Đến đó lại có mấy đạo trưởng bị độc chưởng Nhật-Hồ hành, họ kêu thét lên. Bảo-Hòa đưa họ lên đài cho Thiệu-Thái trị. Thiệu-Thái đến trước thầy trò Nhật-Hồ, chắp tay:

– Nhật-Hồ lão nhân cùng các vị đang bị trúng độc. Tiểu bối xin vì các vị trị độc, để gỡ cái ách cho các vị.

Nhật-Hồ lão nhân cười nhạt:

– Thằng bé con kia! Ta tuy bại dưới tay người, nhưng ta không phục. Nếu người muốn ta phục, người phải khai ra hai điều. Điều thứ nhất nội công Tiêu-sơn luyện tập kết quả rất chậm. Tại sao tuổi ôn con như người công lực lại cao đến trình độ không biết đâu mà lường? Điều thứ nhì, mi học Hồng-thiết mật công ở đâu, mà có thể giải được Chu-sa độc chưởng của ta. Người phải nói thực, vì Chu-sa độc chưởng của Tây-dương giáo chủ ta đã biến đổi đi, dù chính lão nhân gia hiện diện cũng không giải được.

Thiệu-Thái tính người chân thật, chàng không muốn dấu diếm lão, khi lão đã trở thành thân tàn ma dại:

– Lão tiên sinh đặt câu hỏi thực phải. Nguyên tiểu bối cùng công chúa Bình-Dương bị đại sư Nguyên-Hạnh dùng Chu-sa độc chưởng đánh bại, rồi bắt giam vào Hồng-hương mật cốc. Tại đây, người cũng giam Bồ-tát Sùng-Phạm, cùng Bố-Đại hòa thượng với phu nhân của người tên Đỗ Lệ-Thanh. Chính Bồ-tát Sùng-Phạm đã trút một trăm năm Thiền-công, Đỗ Lệ-Thanh đã truyền Hồng-thiết mật công Trung-nguyên cho tại hạ.

Nhật-Hồ cau mày:

– Người nói lạ, Thiền-công của Sùng-Phạm vốn vô sắc, vô tướng. Còn Hồng-thiết mật công phải luyện với độc tố, thuộc loại hữu sắc, hữu hình. Làm sao người trộn làm một được? Họa chăng người có tài bao gồm cả Vạn-tín hầu Lý Thân, Bắc-bình vương Đào Kỳ, Công-chúa Yên-lãng Trần Năng và Tăng-giả Nan-đà.

Thiệu-Thái mỉm cười:

– Lão nhân thực xứng đáng thiên tài võ học. Điều gì lão nhân cũng biết hết. Tiểu bối…

Đến đây có tiếng Khai-Quốc vương dùng Lăng-không truyền ngữ nói vào tai chàng:

– Đừng nói hết ra. Lão đang dò hỏi, để học lóm đấy.

Thiệu-Thái tỉnh ngộ:

– Tiểu bối được sư phụ dạy cho.

– Sư phụ của người là ai?

– Tiểu bối không biết. Khi thì người bảo người chẳng là cái đếch gì. Khi thì người bảo người cũng như cục phân trâu.

Nhật-Hồ lão nhân chỉ vào các trưởng lão:

– Mi làm giáo chủ, mà bất quá chỉ trị được cho mấy đứa đạo trưởng, còn các trưởng lão mi không trị được e cũng vô ích. Mi có giỏi, hãy trị độc chưởng Chu-sa cho chúng đi.

Nghe Nhật-Hồ thách, Thiệu-Thái vẫy tay gọi Đặng Trường. Y bị Nhật-Hồ vỗ thuốc tê vào đầu, người y mơ mơ hồ hồ, không cử đông được. Nhưng y cũng hiểu tất cả những diễn biến xẩy ra. Y tiến lại trước chàng quỳ gối xuống:

– Thuộc hạ xin giáo chủ cứu trị.

Thiệu-Thái để tay lên đầu y, chàng vận Thiền-công đẩy nhẹ. Y rùng mình một cái, máu mũi y tuôn ra xối xả. Các cao nhân ngồi trên đài đều kinh ngạc. Họ tưởng Thiệu-Thái xử dụng công lực quá mạnh, khiến y bị thương. Nhưng họ thấy máu ra xối xả, mà trên gương mặt y hiện ra nét hân hoan. Máu càng ra nhiều, mặt y càng tươi lên. Khoảnh khắc máu ngừng chảy.

Hoàng Văn đứng dậy. Y hít hơi vận chân khí, thấy lưu thông như thường biết rằng cả thuốc tê lẫn Chu-sa độc chưởng được trục ra khỏi cơ thể. Y hiểu mình đã thoát cái ách mấy chục năm bị Nhật-Hồ khoác vào thân.

Trước đây mỗi lần Nhật-Hồ tung thuốc vào giáo chúng làm cho tê liệt, sau đó muốn giải, lão cũng dùng thuốc chứ, không dùng thần công. Bây giờ Thiệu-Thái dùng thần công, chứng tỏ công lực chàng cao hơn lão nhiều, khiến giáo chúng nhìn chàng với con mắt khâm phục hơn.

Hoàng-Văn quỳ gối lạy Thiệu-Thái:

– Đa tạ giáo chủ giải ách.

Y đến trước Nhật-Hồ lão nhân lạy ba lạy:

– Giáo chủ! Sư phụ. Không phải thuộc hạ phụ lão gia, mà chính lão gia phụ thuộc hạ. Theo luật lệ bản giáo, khi có người thắng được giáo chủ bằng Hồng-thiết thần công, người đó đương nhiên thành tân giáo chủ. Bây giờ Thân thế-tử thắng giáo chủ, thuộc hạ xin theo về người. Thuộc hạ tạ từ giáo-chủ ở đây.

Y đến trước Trần Tự-An quỳ xuống rập đầu binh binh bốn lần:

– Côi-sơn đại hiệp. Tại hạ bị ma tính, quỷ tính Hồng-thiết kinh làm cho trở thành con quái. Tại hạ đã làm hại đại hiệp cùng phái Đông-a, tội ác không thể chết một lần mà trừ được. Hôm nay tại hạ xin cúi đầu, để lĩnh phạt của đại hiệp.

Trần Tự-An là một bác học thời đại. Ông chỉ cứng rắn với kẻ ác. Còn đối với người hối lỗi, lòng dạ ông lại rất rộng. Ông đỡ Đặng Trường dậy:

– Đặng trưởng lão. Khi người đã hối hận, muôn ngàn tội lỗi theo đó trôi đi. Hãy quên tất cả, để cùng nhau lập Lạc-long giáo.

Thiệu-Thái tiến đến trước Lê Đức, vung tay nói:

– Lê trưởng lão. Trong bản giáo người có cái nhìn rộng nhất, kiến thức cao nhất. Ta giải ách cho người, để người đem tài năng ra kiến thiết Đại-Việt.

Nói rồi chàng vung tay đẩy một chưởng vào lưng Lê Đức. Y rùng mình một cái đứng dậy. Nhấp nhô mấy cái, đã rời xa đài, tới chỗ đất trống, y cúi xuống mửa. Y mửa ra đờm trắng, vàng bầy nhầy. Y mửa trong khoảng ăn một bữa cơm, thì hết. Trở lại đài, y rập đầu trước Thiệu-Thái:

– Đa tạ giáo chủ giải ách.

Y đến trước Nhật-Hồ từ tạ:

– Sư phụ! Sư phụ truyền Hồng-thiết kinh cho đệ tử. Nhưng sư phụ cũng cấy vào người đệ tử một con quỷ. Đệ tử làm ác bao năm, nào có biết mình ác! Bây giờ Thân thế-tử giúp đệ tử thoát khỏi quỷ nghiệp, đệ tử phải theo người, chuộc tội với Đại-Việt. Mong sư phụ hiểu cho đệ tử.

Phạm Trạch đến trước Thiệu-Thái:

– Thuộc hạ kính xin giáo chủ gia ân.

Thiệu-Thái vung tay một cái, chưởng lực như có như không đánh vào đỉnh đầu y. Lập tức mười đầu ngón chân y như bị cắt, máu đen chảy tuôn ra. Phạm Trạch ngồi xuống vận công đẩy chất độc. Phút chốc y đứng dậy, tạ Thiệu-Thái:

– Đa tạ giáo chủ cứu thuộc hạ.

Y cũng đến trước Nhật-Hồ từ tạ, rồi đứng chắp tay đứng sau Thiệu-Thái.

Lê Ba đưa mắt nhìn Hồng-Sơn đại phu. Y biết, nếu Hồng-Sơn đại phu không tha tội ắt Thiệu-Thái sẽ chẳng bao giờ ra tay gỡ ách cho y. Xưa nay, y ngồi ở vị thế cao hơn Hồng-Sơn đại phu, thế mà bây giờ y phải tạ tội với ông, đời nào y chịu? Vì vậy y tới trước Nhật-Hồ lão nhân:

– Sư phụ! Người không phải giáo chủ. Người trở thành con quỷ rồi. Khi tôi đang làm một đạo sĩ, hành y đạo cứu dân, người xuất hiện, thuyết giảng Hồng-thiết kinh. Nhiệt tình với đất nước, tôi bỏ hết, theo người những mong xây dựng một nước theo Hồng-thiết giáo. Thế nhưng người phóng Chu-sa độc chưởng vào tôi, mà không bao giờ gỡ ra. Hôm nay, được hoàng-đế ân xá, tôi không mặt mũi nào nhìn anh hùng thiên hạ, cũng như con em bản giáo. Tôi vẫn tôn thờ thánh Mã-Mặc, Lệ-Anh, cho nên tôi không muốn ở trong Lạc-long giáo, cũng chẳng muốn theo người nữa. Tôi từ tạ người ở đây.

Đến đó y hướng vào giáo chúng:

– Hỡi con em Hồng-thiết giáo! Bấy lâu nay chúng ta tôn thờ thánh Mã-Mặc, Lệ-Anh, tại sao phút chốc chúng ta lại phải cúi đầu tôn phục thằng nhãi con, cháu ngoại Lý Công-Uẩn làm giáo chủ? Giáo chủ Nhật-Hồ lão nhân, thất đức, chúng ta phải truất phế lão, đó là điều đương nhiên. Sau lão, đến ta lên làm giáo chủ mới xứng đáng. Vậy ta đi đây. Nếu con em nào còn muốn trung thành với nhị thánh Mã-Mặc, Lệ-Anh, mau cùng ta kiến thiết lại bản giáo.

Nói rồi y định bước xuống đài. Nhưng y vừa tới mép đài, có bóng vàng thấp thoáng. Một người đáp nhẹ như chiếc lá trước mặt y, đến nỗi suýt nữa hai người chạm vào nhau. Kinh hoàng, y vội nhảy lùi lại một bước. Người kia nhảy theo sát y như bóng với hình.

Biết gặp kình địch. Y lộn liền ba vòng, tránh ra xa. Trong khi đó, y đẩy trở lại một chưởng. Bóng vàng vung chưởng đỡ. Binh một tiếng. Cả hai lảo đảo lui lại. Lê Ba quát lên:

– Mi là ai? Ta với mi không thù, không oán. Hà cớ gì mi cản đường ta?

Mọi người nhìn lại, bóng vàng đó là một nhà sư mặc cà sa đại hồng. Đôi mắt nhà sư chiếu ra tia hàn quang lấp lánh, chứng tỏ nội công cao thâm không biết đâu mà kể. Nhưng mặt nhà sư lạnh lùng, trơ như gỗ, xấu xí đến kinh khủng. Rõ ràng ông mang mặt nạ da người.

Quần hùng coi hình dáng, dường như nhà sư còn rất trẻ. Ai cũng kinh ngạc vì Lê Ba ở ghế sư thúc của Hồng-Sơn đại phu. Nguyên võ công Sài-sơn của y đã cao thâm không biết đâu mà lường. Y lại luyện thêm Chu-sa Nhất-Hồ độc chưởng. Thế mà vừa rồi nhà sư giao nhau một chưởng với y, bất phân thắng bại.

Khi nhà sư xuất hiện, đám Tự-Mai, Tôn Đản, Thanh-Mai đều đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn Bảo-Hòa. Vì chính ông đã cứu Bảo-Hòa trong ngày giỗ Lệ-Hải Bà-vương. Chính ông đánh bọn Triệu Huy cứu Thanh-Mai. Khi Mỹ-Linh, Thanh-Mai, Bảo-Hòa bị giam trong hầm đá. Ông đánh thuốc mê cả bọn Triệu Huy, rồi vào sao chép Lĩnh-Nam vũ kinh. Tiếp theo, ông xuất hiện trong Vạn-thảo sơn trang chữa bệnh cho Bảo-Hòa. Gần đây nhất, ông đến trang Yến-vĩ sương sen ném tên Qúy-Toàn vào chuồng hôi, cùng giết cả nhà tên Đặng Đức-Kềnh.

Nhà sư trẻ không trả lời. Ông xuất một chiêu quyền rất quái dị đánh thẳng vào giữa ngực Lê Ba. Lê Ba thấy kình phong đối thủ trầm trọng vô cùng. Y không giám coi thường, vung chưởng đỡ. Khi hai chưởng sắp giao nhau, y ngẩn người ra, vì chưởng của nhà sư biến thành hư không. Vèo một tiếng, chưởng của Lê Ba như đánh vào một quãng không.

Nhà sư bật tay một cái, chưởng hướng đỉnh đầu Lê Ba, giống như người ta đùa cợt, không một chút lình lực. Lê Ba vội trầm xuống tránh, thì nhà sư phát một chỉ dương cương mãnh liệt hướng bụng y. Chỉ lực rít lên vo vo. Lê Ba tung người lên không tránh thế chỉ. Nếu nhà sư đánh theo một chỉ nữa ắt Lê Ba hết sống. Nhưng nhà sư tần ngần đứng im.

Tự-An đưa mắt hỏi Đặng Đại-Khê:

– Đặng huynh! Hai chiêu đầu hao hao giống Thiên-vương chưởng của phái Sài-sơn. Còn chiêu chỉ phải chăng Lĩnh-Nam chỉ?

Đặng Đại-Khê trả lời bằng cái gật đầu. Trên đài, nhà sư dùng Thiên-vương chưởng tấn công Lê Ba khiến y luống cuống chân tay. Những cao thủ hạng nhất đều thấy rằng công lực nhà sư không cao hơn Lê Ba. Nhưng ông dùng Thiên-vương chưởng khi cương, khi nhu, khi thực, khi hư, khiến y không biết đường nào mà phản công.

Đặng Đại-Khê, Trần Tự-An, Hồng-Sơn đại phu tụ lại bên Minh-Không đại sư chỉ chỏ bàn tán.

Minh-Không hỏi Tự-An:

– Trần đại hiệp. Đại hiệp có kiến thức uyện bác nhất Đại-Việt. Đại hiệp thử đoán xem nhà sư kia học võ với ai? Mà khi dùng võ công Sài-sơn, khi dùng võ công Tản-viên. Lạ một điều, võ công Sài-sơn xưa nay vốn cương nhu hợp nhất. Thế mà nhà sư trẻ phân ra khi cương, khi nhu, khiến Dương đạo sư không biết đâu mà ứng phó.

Từ lúc nhà sư trẻ xuất hiện, trong lòng Tự-An thấy một tình cảm lạ lùng dâng lên. Buồn cũng không phải, thương cảm cũng chưa hẳn, vui cũng chẳng đúng. Tự nhiên ông thấy hồi hộp lạ lùng. Nay nghe Minh-Không hỏi, ông đáp:

– Lúc vị tiểu sư phụ nhảy lên đài, người dùng thân pháp phái Đông-a. Chiêu chưởng đầu tiên tên Lôi đả ngạc ngư của Sài-sơn. Chiêu này đã thất truyền. Đến Hồng-Sơn đại phu cũng không biết. Sao tiểu sư phụ lại xử dụng thành thạo vô cùng? Sau đó lại dùng Lĩnh-Nam chỉ. Xét về hai loại võ công này, hiện nay chỉ có phò mã Đào Cam-Mộc, Bảo-Hòa biết xử dụng. Nhưng Phò-mã chỉ xử dụng được Phục-ngưu thần chưởng dương cương với Lĩnh-Nam chỉ, chứ không biết xử dụng âm chỉ. Còn Bảo-Hoà có thể xử dụng một tay âm, một tay nhu từng chiêu một, chứ không thể hai tay luân phiên xử dụng cương nhu như thế kia.

Nhà sư tấn công tới tấp, khiến Lê Ba cứ phải lùi hoài. Khi y lùi đến cạnh Nhật-Hồ lão nhân, lão xỉa một ngón tay vào hông nhà sư. Nhà sư kinh hãi nhảy lui lại tránh. Nhờ đó Lê Ba có cơ hội phản công.

Bình, bình, bình. Y phóng ra ba chiêu Thiên-vương chưởng. Chưởng phong như núi đổ ập xuống. Nhà sư trả lại bằng ba chiêu Thiên-vương chưởng.

Minh-Không hỏi Hồng-Sơn đại phu:

– Đại phu! Xin đại phu cho biết, Lê lão sư có còn thuộc phái Sài-sơn không?

Hồng-Sơn đại phu cười nhạt:

– Dù Công-Uẩn sư huynh có đại xá thiên hạ. Dù cho Lạc-long giáo chủ xoá bỏ thù hận. Nhưng Lê Ba làm hại bản phái thái quá. Tại hạ không thể tha thứ cho y.

Hồng-Sơn đại phu cũng như đệ tử Sài-sơn, thấy nhà sư trẻ xử dụng Thiên-vương chưởng cực kỳ huyền ảo. Họ đứng ngây người ra mà nhìn.

Nguyên sau khi đánh tan giặc Ân, Phù-đổng Thiên-vương lên núi Sài-sơn qui ẩn. Ngài mở phái, thu dụng đệ tử. Trong thời gian đó, ngài chế ra bẩy mươi hai chiêu chưởng. Trong mỗi chiêu bao gồm cả cương lẫn nhu. Khi cương, chân khí bốc ra nóng bỏng. Khi nhu chân khí hoàn toàn băng giá. Đời sau đặt tên pho chưởng ấy tên Thiên-vương chưởng.

Đến thời Lĩnh-Nam, pho chưởng chỉ còn có hai mươi chiêu. Sau Bắc-bình vương Đào Kỳ tìm ra bộ Văn-lang võ kinh, trong đó có chép đủ 72 chiêu, trao lại cho Nam-Hải nữ hiệp. Nhưng Nam-Hải nữ hiệp chưa luyện xong, bà đã tuẫn quốc. Khi Bắc-bình vương tuân chỉ vua Trưng, chép bộ Lĩnh-Nam vũ kinh, có chép pho chưởng này lại.

Trải đến đời sư phụ Hồng-Sơn đại phu, Thiên-vương chưởng chỉ còn mười tám chiêu. Tuy vậy yếu chỉ để luyện, trong phái vẫn còn lưu truyền, mang tên Thiên-vương mật dụ. Lê Ba dùng trăm khôn nghìn khéo giúp ông lên làm chưởng môn, rồi xin ông cho xem Thiên-vương mật dụ. Ông từ chối. Sau y khống chế Vũ Thiếu-Nhung, bắt nàng lấy trộm mật dụ cho y. Không ngờ nàng chịu chết, chứ không nỡ hại chồng.

Hồng-Sơn đại phu kinh ngạc tự nghĩ:

– Ta nghe nói Thanh-Mai, Bảo-Hòa, Mỹ-Linh tìm ra nơi chép Linh-Nam vũ kinh. Có thể họ biết cách luyện Thiên-vương chưởng. Nhưng dù họ có cuốn phổ, mà không biết Thiên-vương mật dụ, sao luyện thành? Nhà sư là ai, mà y lại xử dụng thành thạo Thiên-vương chưởng thế kia?

Từ lúc nhà sư xuất hiện, trong lòng Bảo-Hoà nổi lên một cơn bão tố. Tim nàng đập loạn xạ. Mặt nàng khi trắng khi hồng. Vì nhà sư này, chính người theo sát bên nàng mấy năm qua, không lúc nào rời.

Lần đầu tiên, nàng tuân chỉ của mạ mạ, cùng anh theo dõi hành tung của bọn Địch Thanh. Trên đường hành sự nàng gặp nhà sư. Nhà sư tỏ ra hào sảng, cho nàng biết rằng chính ông cũng theo dõi bọn Địch-Thanh.

Thế rồi ai bên cùng làm chung một việc. Bảo-Hoà không theo Phật giáo. Vì vậy dọc đường nàng trêu chọc, châm biếm nhà sư, làm tình làm tội thế nào nhà sư cũng không giận. Chọc nhà sư chán, nàng sai nhà sư thi hành không biết bao nhiêu công tác khó khăn, lạ lùng thay nhà sư vẫn vui vẻ chiều nàng.

Một lần nàng nói đùa: Thôi tiểu sư phụ đừng đi tu nữa. Tôi nói với mạ mạ, cưới tiểu sư phụ làm chồng quách. Bảo-Hoà tưởng với câu nói đùa này nhà sư sẽ nhảy dựng lên. Nào ngờ, ông e thẹn, cúi đầu xuống không trả lời. Từ đấy trong lòng Bảo-Hoà nảy sinh ra mối nhu tình với nhà sư.

Khi đến trấn Thanh-hoá, nàng bị bọn Địch Thanh, Dư Tĩnh tấn công. Nhà sư nhảy vào cứu nàng. Nhưng ông cặp nàng chặt quá. Sự đụng chạm cơ thể lần đó khiến người Bảo-Hoà như tê liệt. Từ đấy nàng yêu thương nhớ nhung nhà sư, mà nàng không hề biết mặt mày.

Hồi bị bọn Triệu Huy giam ở hầm đá, trong khi nàng bị trúng độc mê man. Nhà sư xuất hiện, dùng châm cứu trị bệnh cho nàng. Mỹ-Linh còn kể, nhà sư chép toàn thể bộ Lĩnh-Nam vũ kinh mang đi. Rồi tới hôm nàng bị Hồng-Sơn đại phu phóng thuốc độc vào người, không thể thoát khỏi Vạn-thảo sơn trang. Nhà sư lại xuất hiện cứu nàng. Hai người yêu nhau say đắm ngay từ đêm ấy.

Bẵng đi hơn năm trời, bây giờ, nhà sư lại xuất hiện, với võ công cao thâm ngang với Đại-Việt ngũ-long.

Trên đài Lê-Ba bắt đầu dùng Chu-sa độc chưởng. Mỗi chưởng của y đánh ra đều có mùi tanh hôi khủng khiếp. Nhà sư biết thế, ông dùng Lĩnh-Nam chỉ pháp trả đòn. Chỉ phong véo, véo, tuôn ra. Mỗi chỉ như mũi kiếm đâm thủng màn chưởng của Lê Ba. Lập tức y cảm thấy đau nhói ở ngực. Y kinh

hãi nghĩ:

– Cơ chừng này, mình chắc bỏ mạng tại đây mất thôi. Bây giờ Hồng-thiết giáo tan vỡ. Mộng bá vương tan như sương. Thôi thì mình bắt lấy đứa con gái nào đó làm con tin, hầu thoát thân. Sau đó kiếm nơi hang cùng, dùng làm cây thuốc, an hưởng tuổi già.

Nghĩ vậy y đánh liền ba chưởng, bình, bình, bình. Rồi y nhảy khỏi đài. Nhà sư không tha, ông đuổi theo. Như ánh chớp, Lê Ba xẹt đến khán đài phái Sài-sơn. Y chụp một nữ đệ tử phái này đơ lên đỡ chỉ của nhà sư. Nhà sư vội hướng chỉ ra chỗ khác, nhảy lùi lại.

Một tay Lê Ba túm nữ đệ tử kia, một tay phóng chưởng đánh nhà sư. Nhà sư kinh hãi, chỉ biết nhảy nhót tránh né.

Hai đệ tử phái Sài-sơn tung mình tấn công Lê-Ba cứu đồng môn. Mọi người nhìn lại đó là Dương-Bình với Lê-Văn.

Hồng-Sơn đại phu vội trở về khán đài của mình. Ông hiểu liền.

Thì ra nữ đệ tử mà Lê Ba chụp làm bia đỡ chỉ của nhà sư, chẳng ai khác hơn Lê Thiếu-Mai.

Hồng-Sơn đại phu quát lớn:

– Ngừng tay!

Dương Bình, Lê Văn nhảy lùi lại sau bố. Nhà sư trẻ cũng thu chỉ về. Hồng-Sơn gườm gườm nhìn Lê Ba. Ông nói với y:

– Sư thúc! Việc làm của sư thúc gây ra biết bao nhiêu oán hờn. Tôi vì đại nghĩa, tuân chỉ ân xá của Thuận-Thiên hoàng-đế, cùng lời cầu khẩn của Lạc-long giáo, không truy cứu tội của sư thúc. Hà cớ gì sư thúc còn định bắt Thiếu-Mai làm bia đỡ đòn?

Lê Ba cười nhạt:

— Người muốn ta thả Thiếu-Mai ra ư? Cũng được. Người phải nạp Vũ Thiếu-Nhung cho ta. Vũ Thiếu-Nhung trước kia làm vợ nhà ngươi. Nhưng sau đó nàng thuận dâng hiến cho ta. Vì vậy nàng là vợ ta. Cho nên ta muốn mang nàng đi. Ta tìm không thấy nàng, bắt con gái thay vào. Không mẹ thì con, có gì là lạ đâu? Mi cản ta như thế này mà bảo rằng phải lý ư? Nếu mi để cho ta đi, mọi truyện sẽ tốt đẹp. Bằng không, ta bóp chết y thị.

Nhà sư trẻ quát lên một tiếng. Ông tung ra một chiêu chưởng hướng Lê Ba. Chưởng phong cực kỳ trầm trọng. Nếu Lê Ba có đưa Thiếu-Mai ra đỡ, cả y lẫn nàng thịt nát xương tan. Y vội tung nàng lên cao, phát một chiêu Thiên-vương chưởng đỡ. Trong khi y lùi liền ba bước để hoá giải kình lực của nhà sư trẻ. Nhà sư trẻ tiến lên, đánh liền ba chưởng nữa. Lê Ba phải lùi liền ba bước.

Nhà sư bắt lấy Thiếu-Mai. Lê Ba thấy mất Thiếu-Mai, y tiến lên phóng chưởng phản công. Nhà sư trẻ cặp Thiếu-Mai vào nách, tay phải đỡ chưởng của Lê Ba. Bình một tiếng. Cả hai bật lui lại một bước.

Thình lình Lê Ba lui liền hai bước. Vèo một tiếng, y xẹt qua khán đài phái Sài-sơn, tay y chụp một phụ nữ khác ở phía sau. Bà chính là Vũ Thiếu-Nhung.

Quần hào la hoảng. Lê Ba lầm lỳ nhìn mọi người. Sắc mặt y tím bầm, coi thực khủng khiếp.

Hồng-Sơn đại phu định xuất chưởng tấn công y, Lê Văn tới trước ông quỳ xuống:

– Bố! Bố coi như mẹ con chết rồi. Bố để cho y mang mẹ con đi. Nếu bố tấn công y, ắt mẹ con chết.

Hồng-Sơn đại phu bị Lê Ba nói điều bí mật dơ bẩn của vợ ông ra trước quần hùng. Lòng tự ái nổi dậy, ông nghiến răng:

– Lê Ba! Trước kia ta tôn kính mi biết bao! Nay chính mi hại mi, mi đừng trách ta tàn bạo.

Ông vung chưởng tấn công y. Thấp thoáng bóng xanh, Thanh-Mai đã đứng trấn trước ông:

– Sư phụ! Sư phụ để con thanh lý môn hộ. Với cái thứ người dơ bẩn như Lê Ba, sư phụ không nên hạ thể giao chiến với y.

Hồng-Sơn đại phu biết công lực Thanh-Mai hiện giờ cao không thua gì ông. Nàng lại học được phương pháp dĩ độc trị độc của phái Đông-a, ắt nàng đủ sức kiềm chế Lê Ba. Ông lui lại.

Thanh-Mai phát chiêu Đông-hải lưu phong của phái Đông-a. Nàng vận đủ mười thành công lực. Chưởng phong cuộn như một cơn gió lốc. Lê Ba kinh hãi vung chưởng đỡ. Chưởng của y có mùi hôi tanh nồng nặc. Ầm một tiếng. Y bật lui hai bước. Trong khi Thanh-Mai lui một bước.

Lê Ba biết mình khó thắng Thanh-Mai. Mà dù y có thắng nàng, ắt Thiên-trường ngũ kiệt sẽ lâm chiến. Vốn tính tàn ác, vô tình, bạc nghĩa, y chuyển tay ôm Vũ Thiếu-Nhung trước ngực, rồi cười:

– Con nha đầu kia, mi có giỏi cứ phát chưởng đi.

Thanh-Mai không dám phát chưởng. Vì nàng sợ làm sư mẫu tổn thương.

Mọi người ngơ ngác, không biết giải quyết sao. Thì sư thái Tịnh-Huyền ghé tay Lâm Huệ-Phương, Mỹ-Linh nói nghỏ mấy câu. Huệ-Phương tiến đến gần Lê Ba chắp tay:

– Lê sư thúc. Nếu sư thúc muốn, tiểu nữ nguyện thay cho chị Thiếu-Nhung. Sư thúc muốn băm vằm, mổ xẻ thế nào tiểu nữ cũng không oán hận.

Hồng-Sơn đại phu chưa kịp cản, Huệ-Phương đã chạy đến bên Lê Ba. Lê Ba vốn là con quỷ dâm dục. Từ hôm thấy Huệ-Phương về làm dâu Vạn-thảo sơn trang, y thèm đến dỏ dãi ra. Trong lòng y nguyện phải bắt cóc nàng làm cây thuốc. Vừa rồi, y định bắt nàng. Nhưng thấy nàng ngối gần Hồng-Sơn đại phu. Y không giám. Y chuyển ra ý bắt Vũ Thiếu-Nhung mang đến một chỗ kín nào đó, dùng làm cây thuốc luyện công. Bây giờ Huệ-Phương tình nguyện, điều y cầu mà không được.Y tung Thiếu-Nhung ra, chụp Huệ-Phương. Thì nhanh như chớp, sư thái Tịnh-Huyền xẹt tới xớt nàng. Mỹ-Linh xớt Thiếu-Nhung nhảy lui. Trong khi đó nhà sư trẻ tấn công y bằng ba chỉ liên tiếp.

Quần hùng thấy sư thái Tịnh-Huyền lập mưu cứu được Thiếu-Nhung, Huệ-Phương, đều thở dài nhẹ nhõm, vỗ tay hoan hô.

Bỗng Mỹ-Linh kêu lớn lên:

– Hồng-Sơn phu nhân làm sao rồi!

Lê Thiếu-Mai vội chạy lại bắt mạch. Nàng tìm ra trên ngực bà có con dao nhỏ đâm giữa vùng tim. Mặt bà tái mét, hơi thở dồn dập. Bà nói rất khó khăn:

– Con! Con tha thứ cho mẹ. Thân mẹ dơ bẩn, thực không xứng đáng làm người nữa.

Hồng-Sơn đại phu móc trong bọc ra ba viên thuốc bỏ vào miệng bà. Ông vận nội lực đẩy thuốc xuống bao tử, phút chốc mặt bà tươi lên. Bà mỉm cười:

– Đại phu! Thiếp không hề phụ đại phu. Bằng chứng thiếp chịu đau bốn mươi chín ngày rồi chết, không trao Thiên-vương mật dụ cho y. Nhưng khi bị trúng chưởng, độc chất làm cho thiếp mất nhân tính, để cho bọn quỷ làm dơ bẩn thân thể. Vì vậy, thiếp lấy cái chết để tạ lỗi với đại phu.

Đến đó, bà mửa ra mộm búng máu rồi chết. Lê Văn kêu lớn:

– Mẹ! Mẹ lại chết nữa à?

Nhà sư trẻ vẫn dùng Thiên-vương chưởng đấu với Lê Ba. Khi ông dùng dương kình, chưởng phong như núi lở như băng tan, chạm vào chưởng của Lê Ba bật thành tiếng nổ lớn. Khi ông dùng dùng âm kình, chưởng phong không có, mà khiến cho Lê Ba lảo đảo.

Nhà sư trẻ với Lê Ba đã đấu nội lực. Mọi người cùng nín thở theo dõi. Hồng-Sơn đại phu bàn với Tự-An:

– Sư huynh! Công lực Lê Ba cao không biết đâu mà lường. Đệ sợ vị tiểu sư phụ không chịu nổi mấy khắc nữa.

Quả nhiên, nhà sư trẻ bắt đầu yếu thế. Ông lùi một bước. Trên đầu ông có làn khói bốc ra. Hồng-Sơn đại phu cuống lên:

– Làm sao bây giờ?

Trên từ Minh-Không, Tự-An, Hồng-Sơn đại phu đều chuẩn bị, nếu thấy nhà sư trẻ bị nguy cấp, lập tức nhảy vào diệt Lê Ba.

Nhà sư trẻ lại lùi một bước nữa, cơ chừng ông nguy đến nơi.

Bảo-Hòa nhảy lên đài, nàng dõng dạc nói lớn:

– Lê Ba, tội mi ác ngập đầu. Ta bất kể đạo lý, luật lệ võ lâm. Hôm nay ta ra tay giết người như giết con rắn độc.

Nói rồi nàng phát một chiêu Long-hổ chưởng đánh vào lưng y. Mọi người đều hoan hô:

– Rồi đời tên đại ác nhân.

– Đáng kiếp.

Một người từ góc đài, vung chân đá vào lưng Bảo-Hòa một cước cứu Lê Ba. Bắt buộc Bảo-Hòa phải thu chưởng về, nhảy lùi lại tránh. Nàng nhìn lại, người cứu Lê Ba chính là Nhật-Hồ lão nhân.

Lão nói:

– Không thể hai người đánh một.

Bảo-Hòa đành nhảy xuống đài.

Nhà sư trẻ cơ chừng không chống nổi nữa rồi. Mọi người cuống lên.

Một thiếu phụ từ phái Đông-a, tha thướt bước ra. Bà đến bên nhà sư trẻ với Lê Ba, rồi nói:

– Anh Ba ơi! Anh có nhớ em không? Anh có nhớ đêm mười rằm tháng bẩy vừa rồi anh đến Ngọc-lan đình cùng em uống rượu ngắm trăng không?

Lạ thay, thiếu phụ cất tiếng nói rất ôn nhu, mà công lực Lê Ba giảm xuống. Nhà sư đã lấy lại được thăng bằng.

Nghe tiếng thiếu phụ, Tự-An rúng động tâm can. Vì nàng chính là Cao Huyền-Nga, vợ của ông. Trước đây Cao Huyền-Nga bị bắt làm cây thuốc cho bọn Hồng-thiết giáo luyện công, mới được Mỹ-Linh, Tự-Mai cứu ra. Từ hôm đoàn tụ với chồng, bà giữ lời hứa với Khai-Quốc vương, không cho ông biết mình bị bọn Hồng-thiết giáo dùng làm cây thuốc. Thế nhưng trong lòng bà luôn nổi lên cơn phong ba. Bà muốn tìm cái chết để tạ lòng chồng.

Hôm nay thấy nhà sư đang đấu nội lực với Lê Ba, nguy cơ đến trong chốc lát. Khi nhà sư lên đài, bà đã nhận ra chân tướng của ông ta. Bà muốn dùng cái chết để cứu nhà sư trẻ.

Lê Ba nổi cộc lên văng tục:

– Con tiện nhân cút ngay.

Cao Huyền-Nga tiếp:

– Anh nhớ chứ. Hôm đó em đang hành kinh. Anh xin uống kinh của em để luyện công. Em dâng cho anh hết cả.

Lê Ba nghe Cao Huyền-Nga nói, kinh khí của y chạy hỗn loạn. Y lui liền ba bước. Nhà sư dồn chân khí tấn công mạnh hơn.

– Anh Lê Ba ơi! Ngừng đấu võ đi, để cùng em hưởng thú thanh nhàn.

Lê Ba nghe đến đây, y thấy máu đưa lên cổ. Y nghiến răng không thở, nhưng chỉ được một lát, máu lại đưa lên. Y oẹ một tiềng, máu miệng phun ra có vòi. Y lảo đảo lùi lại. Tay phải y túm Cao Huyền-Nga:

– Mày muốn giết tao ư? Thì tao với mày cùng chết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN