Anh Không Phải Ghét Omega Nhất Sao?
Chương 79
Con tên là Nam Tri Ý, nhủ danh nắm.
Ngay tại rạng sáng hôm nay, con có thêm một em trai, là con của chú nhỏ và thím nhỏ.
Thời gian trước, thím nhỏ mang con đi xem con gái nhỏ của nhà chú Tạ, bộ dạng của em gái rất ngoan, trắng trắng mềm mềm, mắt to, chú Tạ nói, em gái tên là Tạ Dĩ Ca, nhủ danh bồ câu, là tự chú Trình đặt. Nó hay như tên của con vậy! [Má, anh Trình đặt tên từ nguyên nhân sinh con bé luôn á hả]
Bất quá em gái dù đáng yêu cũng là của nhà người khác, con càng chờ mong em trai nhà chú nhỏ hơn cơ.
Hiện tại, con đang theo baba và cha tới bệnh viện, đi thăm vị em họ mới sinh này.
Nghe baba nói, bởi vì thầy bói em họ con ngũ hành thiếu thủy, cho nên thím nhỏ lấy cho em họ cái tên Nam Miểu, tam thủy miểu, nhủ danh qua qua, dưa hấu với dưa chuột. Tổng kết một chữ, nước nhiều! (*)
(*) Miểu còn mang nghĩa là nước, qua qua ở đây là dưa chuột, ý chỉ nó nhiều nước chăng?
Thật sự là cái tên khó nghe mà, vẫn là tên của con đẹp trai!
Tới bệnh viện rồi, liền đụng phải chú nhỏ ở cửa phòng bệnh.
Con không thích vị chú nhỏ này, bởi vì mặt hắn luôn cứng nhắc, bộ dáng thực hung dữ. Chú nhỏ cũng không thích nhà của chúng ta, sinh nhật của con từ trước tới giờ cũng không có quà của chú nhỏ, năm nay thím nhỏ lại tặng cho con một cái cặp mới tinh hình chuột túi, con vui lắm! Cũng không biết thím nhỏ coi trọng hắn ở điểm nào nhất, mới nguyện ý gả cho hắn!
Chú nhỏ vẫn là bộ dáng hung dữ không để ý tới ai, chỉ là chào hỏi với baba rồi bước đi.
Baba mang theo con và cha vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, thím nhỏ nằm trên giường, bộ dáng thực suy yếu, cha đem hoa quả chúng ta mua trên đường đặt trên tủ đầu giường thím nhỏ.
Thím nhỏ nhìn chúng ta tới, bộ dáng thật cao hứng, thím vẫy tay với con, con chạy chậm đến trước mặt y, y ôn nhu xoa xoa đầu con, không biết từ nơi nào lấy ra một viên đường, nhét vào lòng bàn tay con.
Là vị táo con thích nhất!
Quả nhiên, vẫn là thím nhỏ tốt.
Nhưng con không quên mục đích tới hôm nay, con hỏi thím nhỏ: “Em trai đâu rồi?”
“Nơi này rất ồn, ta để bảo mẫu đưa nó tới cách vách.”
“Con muốn nhìn em trai!” Con nói.
“Con qua đó đi, cẩn thận một chút, em trai mới sinh, còn rất yếu ớt, con đừng đụng em đó.”
“Được, thím nhỏ!”
Con mới lười ở lại đây nghe người lớn nói chuyện, vẫn là nhìn em trai thú vị hơn, vì thế con một mình đi tới phòng bên cạnh.
Em trai nằm trong nôi trẻ em, bảo mẫu canh giữ bên cạnh.
Con đến gần, vừa thấy.
Oa, xấu quá!
Nhiều nếp nhăn nữa!
Tóc cũng không có!
Trên người còn là màu đỏ!
Vì cái gì em gái nhà chú Tạ đáng yêu như vậy, em trai của con lại khó coi như vậy chứ!
Con oa một tiếng suýt chút nữa khóc lên.
Bảo mẫu vừa nghe thấy, bị con chọc cho cười, bà nói cho con biết, đứa nhỏ mới sinh ra đều như vậy, chờ thêm một thời gian nữa nẩy nở, sẽ trở nên đẹp hơn.
Con lúc này mới ngừng khóc.
Một lần nữa nhìn về em trai.
Mắt em trai vẫn luôn nhắm, ngủ rất ngon.
“Em trai lúc nào mới có thể mở mắt vậy?” Con tò mò hỏi.
“Không biết chắc chắn được, có thể mới sinh đã mở mắt, có thể qua một tuần mới mở mắt!”
Con “ồ” một tiếng, có chút thất vọng.
Con nhìn em trai một hồi lâu, em trai tuy rằng rất xấu, nhưng nhìn lâu thì thấy thật nho nhỏ đáng yêu.
Cho đến khi cha đến đón con, con còn lưu luyến không rời nhìn chằm chằm em trai.
Cha dẫn con đi tạm biệt thím nhỏ, con lặng lẽ đến bên thím nhỏ, hỏi: “Con có thể ở lại đây không? Con muốn nhìn em trai mở mắt!”
Thím nhỏ có chút dở khóc dở cười: “Em trai khi nào mở mắt còn chưa biết, có khi phải một tuần nữa cơ!”
“Không sao! Con có thể chờ mà!”
Cha kéo con một cái, có chút trách cứ trừng mắt nhìn con, sau đó giải thích với thím nhỏ.
Thím nhỏ cười cười, nói: “Nắm muốn ở lại thì ở lại đi, dù sao cũng có bảo mẫu chăm sóc.”
Con cầm tay của cha lắc lắc, làm nũng.
Cha con không còn cách nào, cuối cùng đành phải đồng ý thỉnh cầu của con, con vui quá, ôm lấy cha với thím nhỏ, hôn từng người một cái, sau đó nhanh như chớp, tới cách vách xem em trai!
Em trai vẫn còn ngủ, không biết anh trai vì mình hy sinh nhiều lắm, mới có thể ở lại!
Buổi tối, bảo mẫu mang cơm cho con, thức ăn trong bệnh viện không ngon như ở nhà, bất quá vì em trai, con chịu được!
Buổi tối, thím nhỏ hỏi con có muốn về nhà ngủ một giấc hay không, ngày mai lại đến.
Nhưng con sợ lỡ như nửa đêm em trai mở mắt thì sao giờ, lại ôm thím nhỏ làm nũng, thật vất vả thím nhỏ mới đồng ý cho con ở bên cạnh giường của em trai.
Giường của bệnh viện thực cứng, chăn gối cũng không đủ mềm. Nhưng vì em trai, con nhịn!
Nửa đêm, con thật sự không ngủ được, tiếp tục ghé vào nôi của em trai.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai.
Nhìn chằm chằm lại nhìn chằm chằm, cơn buồn ngủ đột nhiên dâng lên, ý thức của con bắt đầu mơ hồ, mí mắt cụp lên cụp xuống.
Đột nhiên.
Giật mình một cái, bừng tỉnh.
Một đôi mắt đen láy xuất hiện trong tầm mắt con, đôi mắt nho nhỏ ngập nước, không chớp mắt nhìn chằm chằm con.
Em trai!
Em trai mở mắt!
” Ha ha ha ha, em trai mở mắt!” Con chạy ra khỏi phòng bệnh, kích động kêu to: “Em trai mở mắt! Em ấy nhìn con kìa!”
——
——
Hành lang bệnh viện, đột nhiên vang lên ồn ào náo động, đem bệnh viện dọa thức dậy, nơi này là khu phòng bệnh VIP, ở đây đều là người có tiền, còn tưởng rằng bệnh nhân nhà nào bệnh tình chuyển biến xấu!
Kết quả y tá đi ra ngoài liền thấy, a, một tên nhóc kêu la!
Nghe một chút cái gì mà “em trai mở mắt”!
Cái đứa nhỏ nghịch ngợm này!
Vội chạy đi tìm cha mẹ của đứa nhỏ nghịch ngợm này, để họ quản nó, nơi này là bệnh viện, khuya rồi mà còn đùa giỡn, lỡ phiền người bệnh khác thì sao đây?
. . . . . .
Nam Viên đang ngủ say ở bên cạnh vợ, đột nhiên bị đánh thức, nói là để hắn đi quản đứa nhỏ nhà hắn.
Nam Viên: “? ? ?”
Đứa nhỏ của tôi vừa mới sinh ra, có bảo mẫu bên cạnh, quản cái gì?
Sau đó mới biết là đứa nhỏ Nam Tri Ý kia!
Nam Viên nghiêm mặt, không đánh thức Tần Thu, một mình nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng, liếc mắt một cái liền thấy đứa nhỏ cười ngây ngô ở cửa, bảo mẫu đứng bên cạnh, vẻ mặt không biết phải làm sao khuyên đứa nhỏ, nhưng căn bản Nam Tri Ý không nghe vào một câu, chỉ ngây ngô cười, còn nói “em trai mở mắt rồi”.
“Nam Tri Ý, đêm khuya con không ngủ được, ầm ĩ cái gì. . . . . .”
“Chú nhỏ! Em trai mở mắt!” Vẻ mặt đứa nhỏ kích động bắt lấy tay áo của Nam Viên, một chút cũng không có bộ dáng sợ hắn như ngày thường.
Nam Viên nao nao: “Nam Miểu mở mắt?”
Nam Tri Ý liên tục gật đầu.
Trong lòng Nam Viên mềm nhũn, ôm lấy Nam Tri Ý, hai người cùng nhau đi vào phòng bệnh nghỉ ngơi của Nam Miểu.
Ngày hôm sau.
Tần Thu nghỉ ngơi cả ngày, đã có thể xuống giường hoạt động nhẹ nhàng, cậu không thấy Nam Viên, liền muốn sang cách vách xem cục cưng.
Hộ sĩ ngoài cửa đi vào, đỡ lấy cậu, có chút gian nan đứng dậy, đi tới cách vách, đẩy cửa ra.
Trong phòng, Nam Viên với Nam Tri Ý dựa vào nôi của Nam Miểu, đang ngủ say.
Nam Miểu trong nôi, giống như cảm giác được cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thu, lộ ra một cái mỉm cười đầy ngọt ngào.
——
——
Vài năm sau.
Nam Tri Ý dẫn đầu phân hóa, thành Alpha.
Lại vài năm sau,
Con gái nhỏ nhà Tạ Tấn Trạch thế nhưng cũng phân hóa thành Alpha, lại qua mấy tháng, Nam Miểu cũng phân hóa giới tính, vẫn là Alpha.
Tần Thu vốn muốn cùng Trình Hạo kết thông gia trợn tròn mắt!
Đứa nhỏ theo sau mông Nam Tri Ý, nhìn thấy biểu tình phức tạp của mọi người khi nghe bác sĩ nói mình là Alpha, ngay cả anh họ luôn luôn cưng chiều mình thế nhưng cũng bộ dạng táo bón.
Có chút tò mò hỏi: “Alpha là cái gì a?”
________________________________________________________________________________
—–Hoàn chính văn—–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!