Anh không phải là người máy - Chương 4: Hồi ức bị lãng quên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Anh không phải là người máy


Chương 4: Hồi ức bị lãng quên


Băng Linh nhàn nhạt đưa mắt nhìn tên vô lại kia:” Muốn chị đây chịu trách nhiệm sao? “. Bị đánh đến ngu đầu rồi thì làm sao mà phân biệt được lời nói đầy ám khí kia chứ, Antoni gật đầu:” Nhất định phải chịu trách nhiệm “. Hài lòng với câu trả lời hết sức là gợi đòn của tên đó, một nụ cười ghê rợn vang lên:” Tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng “. Vừa dứt lời cô liền lao vào đấm túi bụi vào anh ta. Dám trêu cô à, này thì chịu trách nhiệm, này thì tiểu tinh linh bé nhỏ. Mỗi chữ này là một nắm đấm đập vào người.

30 phút trôi qua, cuối cùng cũng sướng tay, xả được cục tức trong lòng. Băng Linh chỉnh lại quần áo rồi tao nhã bước ra ngoài quán ăn, dáng đi tiêu sái vô cùng. Còn tên nào đó thì khỏi phải nói, chỉ bốn chữ thôi” Thê thảm vô cùng “. Khóc không ra nước mắt. Đây chính là kết cục của việc đắc tội thượng tá.

Hồ Ly bắt được tín hiệu của thượng tá từ xa, liền chạy đến niềm nở hỏi han:” Thượng tá, chị đi đâu vậy? Em vừa nghe Lạc Tử nói nhỏ với chị là có vị tiên sinh muốn gặp, hắn là ai vậy? Chị quen biết anh ta từ lúc nào vậy? Bối cảnh gia đình anh ta có tốt công? Anh ta đẹp trai không? Chiều cao bao nhiêu? IQ có cao không? Tính tình thế nào? Nghề nghiệp là gì? Biết đánh nhau không? Biết nấu ăn không? Dọn dẹp nhà cửa được không? Anh ta có bao nhiêu tiền?… “. Dồn dập hỏi một đống câu hỏi nhưng vẫn chưa nghe được câu trả lời. Hồ Ly ngước đôi mắt hết sức tò mò lên nhìn Băng Linh:” Thượng tá, chị nói đi, nói đi “.

Cô đành giơ tay đầu hàng, từ tốn nói:” Em hỏi nhiều như vậy thì chị làm sao mà biết nên trả lời câu nào chứ. Mà sao tự nhiên em lại quan tâm chị như vậy chứ, thật sự không quen “. Hồ Ly cười tươi lấy lòng:” Em là đang thực thi công vụ đấy, đang điều tra chồng tương lai của thượng tướng mà, nếu chị mà vẫn chưa cua được thì để em chỉ cho chị”, nói rồi cậu rút một cuốn sổ nhỏ trong túi áo ra giới thiệu:” Đây là bí kíp tán gái của em, á chết nhầm rồi, nhưng không sao chị cứ dùng cái này với anh chồng tương lai cũng được”. Mặc Bạch cầm quyển sổ xem thử, nhíu mày khó hiểu:” Hồ ly, đây là bí kíp tán gái của cậu hả”. Hồ Ly vênh mặt lên tự hào:” Haha… đúng đấy, em đã đúc kết tất cả kinh nghiệm của em vào đấy, có phải là choáng về sự tài hoa của em rồi không”, nhìn mặt cũng đủ biết là anh bạn nhỏ đang khát khao được khen ngợi.” Cái gì mà, đừng để con gái đợi lâu, đàn ông phải chải chuốt, what?” Nhạc phong đọc lên mà phát ói” Bí kíp của hồ ly lợi hại thật, thảo nào cậu ta cứ FA mãi mà chưa thấy bông hồng nào bên cạnh”.

“Thôi, đi về, không nói nhảm nữa”, Băng Linh đi trước dẫn đường, hồ ly, mặc bạch, nhạc phong và nhạc thần lững thững đi đằng sau. Đi qua một con ngõ nhỏ, ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên mặt đường, những hàng cây đung đưa trong gió, hồi ức từ ngày xưa ập đến. Băng Linh còn nhớ khi cô mới 4 tuổi, thường hay chạy nhảy tung tăng ở trong cái ngõ nhỏ này. Băng Linh từ nhỏ đã rất hiếu động, nghịch ngợm, lại còn rất dễ thương, cái miệng nhỏ nói chuyện với người lớn ngọt như rót mật vào tai. Nhìn vào căn nhà cổ kính đằng trước, cửa dường như đã đóng từ rất lâu rồi, mạng nhện, bụi bẩn giăng xung quanh, cây cối um tùm, mọc lung tung. * Xin lỗi, Lăng Thiên… Tôi trở về rồi đây, tôi không còn mặt mũi nào mà gặp cậu nữa, xin lỗi, xin lỗi, tại tôi cả, tất cả là tại tôi…*. Lăng Thiên là một cậu bé tuấn tú và thông minh, tính cách hòa đồng, không hề kiêu căng. Cậu cũng giống như bao đứa trẻ khác đều rất thích Băng Linh, cô gây lỗi, cậu sẽ đứng ra sửa chữa, cô làm sai, cậu sẽ đứng ra chịu trách nhiệm, cô bị thương, cậu sẽ băng bó,… Mọi thứ Lăng Thiên đều làm cho cô nhưng cô lại chả thể giúp mà còn dẫn đến tai họa cho cậu.

Tai nạn năm đó chính là nỗi ân hận lớn nhất mà cô phải chịu đựng. Giá như cô nghe lời Lăng Thiên một chút, chịu ngồi im ở nhà thì đã không phải xảy ra những điều hối tiếc. Giá như cô đối xử tốt với cậu hơn thì cậu đã không rời bỏ cô. Giá như, giá như tất cả chỉ là mơ, là một giấc mộng mà cô tự huyễn hoặc mình và Lăng Thiên trong đó thì tốt biết mấy. Nhưng bây giờ, dù cho có hối hận bao nhiêu, có đau khổ đến chừng nào, có muốn Lăng Thiên trở lại thì cũng không thể cứu vãn nữa. Một chàng trai tốt bụng, lương thiện, thông minh như vậy lại bị cô đẩy xuống bờ vực của địa ngục. Một chàng trai yêu thương, bảo vệ, che chở cho cô nhiều như vậy lại vì cô mà chết.

Tận mắt nhìn Lăng Thiên thoi thóp nằm giữa một vũng máu, cô giống như phát điên. Cô chạy khắp nơi tìm ai đó cứu giúp, nhưng chả có ai chịu giúp hai người cả. Họ làm ngơ, họ đi qua như không biết rằng sắp có một đứa trẻ chết đi. Cô gắng chạy thật nhanh về nhà Lăng Thiên, cô bảo với họ, cậu ấy bị tai nạn, cô nói Lăng Thiên chảy rất nhiều máu, cô bảo họ đi cứu cậu ấy nhưng cô đột nhiên phát hiện. Phát hiện bọn họ dường như không hề quan tâm tới sống chết của Lăng Thiên, ngay cả mẹ ruột của cậu cũng vậy. Trong khi Lăng Thiên đang thoi thóp dành giật sự sống thì bọn họ, bọn họ ngồi quây quần bên nhau ăn tiệc tất niên*. Đúng là tất niên, ngày mà tất cả mọi người, mọi nhà đang vui vẻ ăn uống thì lại là ngày mà cậu ra đi.

(*Tết này còn có tên gọi là Xuân Tiết (春节/春節 – Chūn Jié), đánh dấu sự kết thúc của mùa đông và khởi đầu mùa xuân mới).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN