Đoàn người ở văn phòng Ngoại giao cất cánh từ sân bay nội địa thành phố Nam Dương lúc chín giờ tối và có mặt ở thủ đô Roma vào tám giờ sáng hôm sau.
Cuộc họp thượng đỉnh bắt đầu từ hai giờ chiều nên mọi người đều có thời gian để nghỉ ngơi và ổn định.
Cố An Tước dù ngồi máy bay gần mười lăm tiếng đồng hồ nhưng lại không quay về khách sạn nghỉ ngơi trước, nghe Nghệ Lâm nói thì hình như anh sẽ đến thăm một nhà chính trị gia người Ý tên là Agron vừa phẫu thuật xong.
Lúc thuộc hạ lái xe tới, Hà Tiểu Vãn cũng một mực bám theo sau.
Cố An Tước đi được vài bước, nghe tiếng giày cao gót lúc nhanh lúc chậm bám sát phía sau, anh quay đầu.
“Quay về nghỉ ngơi trước đi.”
“Tôi là thư ký của anh.”
Cố An Tước khẽ nheo mắt dưới làn kính râm, cái nắng hạ của thành phố Rome rất nóng nực, anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nói.
“Hôm nay miễn tăng ca, cho em nghỉ ngơi trước ba mươi phút.”
Bây giờ mới gần chín giờ, Hà Tiểu Vãn không phục, bước về phía xe mặc kệ người đàn ông.
“Bộ trưởng Cố, mong anh tôn trọng giờ giấc làm việc của nhân viên.”
Chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Ngồi trên xe, Cố An Tước gục đầu trên vai cô, suốt đường đi ngoan ngoãn nhắm mắt dưỡng thần, nhiều lần Hà Tiểu Vãn đánh liều nhìn xuống, đôi môi mỏng suýt chạm vào chóp mũi anh khiến cô từ bỏ.
Bệnh viện nơi nhà chính trị gia đó khá xa sân bay, Hà Tiểu Vãn căng thẳng không có việc gì làm đành bảo Nghệ Lâm ngồi trên ghế phó lái nói về Argon.
Nghệ Lâm cũng rất nhiệt tình đáp lại.
“Vợ ông ấy mất cũng được ba năm rồi, sau khi ông ấy nhậm chức được hai năm.
Bây giờ đang sống cùng ba đứa con trai và một người vợ mới…”
Hà Tiểu Vãn rất chăm chú nghe, đôi khi còn phụ họa vài ba câu, cô muốn tìm hiểu nhiều một chút, sau này chắc chắn cần dùng đến.
Nhưng mới được vài phút sau, phần xương quai xanh Hà Tiểu Vãn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vừa nóng, vừa ngứa…!như thể bị cái gì đó đang **** ***.
Cố An Tước lại cắn lên cổ Hà Tiểu Vãn một lần nữa, hại cô gái suýt nữa kinh hoàng hét lớn.
“Bộ trưởng Cố…” Hà Tiểu Vãn sợ hãi cầu xin.
“Bảo cậu ta im lặng, tôi đau đầu.”
Hà Tiểu Vãn không dám chậm trễ.
“Anh…!anh Lâm, tôi hiểu rồi…”
Nghệ Lâm lén nhìn qua gương chiếu hậu, trông thấy người đàn ông phía sau bày bộ dạng cứ như ma cà rồng hút máu người thì không khỏi lắc đầu.
Đúng là một con sói già bị bỏ đói!
“Nghỉ ngơi đi.” Cố An Tước khàn giọng nói.
Cô cũng rất muốn, chẳng qua là tư thế này khiến tâm trạng cô không được một giây thả lỏng, thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng như dây đàn.
Ngay lúc Hà Tiểu Vãn định mở miệng biểu tình, Cố An Tước đã rời khỏi người cô, dựa lưng ra sau ghế.
Hà Tiểu Vãn ôm lấy cổ, anh cắn không đau, nhưng cô không biết nó đã in thành dấu vết gì không nên có hay chưa.
…
Argon nằm ở phòng bệnh VIP.
Phòng hồi sức bên ngoài có vệ sỹ canh cửa, hành lang luôn có người đi đi lại lại canh chừng, ngay cả y tá cũng là chuyên viên có năng lực xuất sắc được điều đến chăm sóc.
Người nhà bệnh nhân chỉ có đứa con thứ hai của Argon.
Thấy có người đi vào, cậu con trai kia lập tức đứng dậy chào, ghé tai nói với người cha nằm trên giường bệnh vài câu rồi khách khí rời đi.
Lúc anh ta đi ngang qua đám người Cố An Tước, người đàn ông đột nhiên túm lấy eo Hà Tiểu Vãn kéo lại.
Cô giật mình nhìn anh, còn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì thì người đàn ông đã đi đến giường bệnh của Argon.
Hà Tiểu Vãn nghiến răng.
Đây rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của cô!
“Oh? Ngài Bộ trưởng? Cậu đến đây khi nào thế?” Argon yếu ớt muốn ngồi dậy, Cố An Tước liền phẩy tay ý nói không cần rồi bắt tay coi như chào hỏi.
“Chúng tôi vừa rời sân bay khoảng một tiếng trước.”
Argon gượng cười, một trận đổ bệnh lớn khiến nhà chính trị gia gầy rộc hẳn đi.
Nhưng khi nhìn thấy có người đến thăm, ông vẫn cười nói rất vui vẻ.
“Nếu tôi biết cậu đến đây hôm nay, chắc chắn sẽ đón tiếp tử tế.
À, còn cô gái này…!là ai nhỉ? Tôi chưa từng gặp…”
Hà Tiểu Vãn biết Argon đang nhắc đến mình, cô tiến lên một bước bắt tay với ông, cười nhẹ.
“Tôi…”
“Bellezza.” Cố An Tước đã nhanh hơn trả lời thay cô.
Hà Tiểu Vãn thoáng sững người.
Hình như anh không chỉ có ý định không giới thiệu cô với thân phận thư ký, mà anh còn…
“Oh!” Người đàn ông cười lớn.
“Thì ra là người đẹp của ngài Cố.”
Cô gái đỏ mặt lùi về sau, trong tiếng Ý, Bellezza quả thật có ý nghĩa là người đẹp.
Mười giờ sáng hai người mới trở lại khách sạn.
Lúc rời khỏi thang máy, Hà Tiểu Vãn vốn dĩ đã rẽ trái vì cô không cùng phòng nghỉ với Cố An Tước, nhưng khi cô vừa xoay người, anh đã kéo cô trở lại.
Hà Tiểu Vãn tức giận ra mặt.
“Bộ trưởng Cố, hết giờ hành chính rồi.”
“Chuẩn bị quần áo cho tôi.” Nét mặt người đàn ông từ đầu đến cuối đều rất điềm đạm, từ tốn.
Cô thấy nực cười.
“Vợ của anh đến đây đâu phải để nghỉ mát?”
Cố An Tước nghe vậy, khóe miệng khẽ kéo lên, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ.
“Thư ký Hà quên rồi sao? Chính em là người xin tôi cho cô ta đi theo mà?”
“…”
…
Một mình Hà Tiểu Vãn quay lại phòng nghỉ riêng của anh.
Lúc cô dùng thẻ phòng của anh mở cửa, Dương Ân đã hét lên.
“Ngài Cố, anh về rồi sao?”
Hà Tiểu Vãn nhìn quanh, giọng nói kia phát ra từ phòng ngủ phía sau kệ sách lớn.
Hay lắm, chồng làm vợ chịu!
Dương Ân còn đang dở tay giúp anh sắp xếp quần áo, nghe tiếng động thì không khỏi vui mừng, định bụng làm nhanh công việc dang dở rồi chạy ra đón người.
Kết quả, tiếng giày cao gót cùng sự xuất hiện của Hà Tiểu Vãn khiến mặt mày cô ta biến sắc.
“Cô…!sao lại…”
Hà Tiểu Vãn còn đang lửa giận ngút trời, vừa đến cửa phòng đã ngửi thấy một mùi hương nồng nặc.
Rất thơm, nhưng cũng rất…!gợi tình!
Dương Ân trừng mắt ngạc nhiên nhìn cô, lắp bắp nửa ngày cũng không thốt ra được một câu.
Hà Tiểu Vãn xoa chóp mũi khi bị thứ mùi hương khơi gợi d*c vọng kia làm cho khó chịu.
“Dương phu nhân, ngài Bộ trưởng đến đây để công tác chứ không phải cùng cô hưởng tuần trăng mật.
Dùng quá liều muối Himalayan đỏ điều chế hương kích d*c để làm gì thế?”.