Sáng hôm sau, Hà Tiểu Vãn ngủ đến lúc tự thức dậy.
Đêm qua cô ngủ hơi muộn, nửa đêm mơ hồ tỉnh lại cảm giác sau lưng nóng rát như nằm cạnh một lò sưởi.
Nhưng có lẽ tác dụng an thần từ dược liệu trong nước tắm quá nặng cộng với việc không gian phòng lại hơi tối khiến tầm nhìn cô chẳng thấy được gì.
Cũng may cảm giác đó rất nhanh đã biến mất.
Hà Tiểu Vãn chuẩn bị đơn giản xong, dì Lam đã ở bên ngoài đem sẵn quần áo mới đến.
“Tiểu Vãn, thay quần áo rồi đến dãy nhà ở phía Nam nhé, An Tước đang đợi.”
Mắt thấy dì dặn dò xong định rời đi ngay, cô vội lên tiếng cản lại.
“Dì à, nếu không có việc quan trọng, một lát nữa con sẽ rời đi ngay.”
Dì Lam nghe thế thì mỉm cười, đúng là không có việc gì quan trọng, chắc chắn sẽ không thể giữ chân cô ở lại.
“Hôm nay phải đến thành phố A một chuyến, trực thăng đã đợi sẵn rồi.”
Hà Tiểu Vãn gật đầu coi như đã hiểu, giữ cô ở lại đêm qua, âu cũng có nguyên do cả.
Khu Thương Sinh này gần thành phố A hơn chỗ cô nhiều, từ nơi này xuất phát có thể rút ngắn thời gian chuẩn bị vào buổi sáng.
Không phải nói trước với cô một tiếng thì sẽ tốt hơn sao?
Hà Tiểu Vãn đi đến phòng ăn, Cố An Tước quả thật cũng đang chờ đợi ở đó.
Thấy cô ngồi xuống, sắc mặt có chút ảm đạm, người đàn ông đối diện liền lên tiếng.
“Tối qua ngủ có ngon không?”
Cô ngả người ra sau, nhàn nhạt đáp.
“Cũng tạm thôi, chỉ là nửa đêm thấy hơi nóng…”
Hà Tiểu Vãn vừa nói vừa quan sát nét mặt anh, chỉ thấy hàng lông mày rậm của anh hơi chau lại, chậm rãi nâng tách trà đến bên miệng.
Khúc mắc trong lòng cô gái cuối cùng cũng được gỡ bỏ, “tên trộm” lén lút vào phòng cô đêm qua, quả nhiên là anh.
Hai người vừa dùng xong bữa sáng, lúc chuẩn bị lên trực thăng thì có người làm đến báo.
Lời nói của người làm vô tình truyền vào tai, ba chữ “Cố phu nhân” vô cùng chói.
Còn chưa kịp đợi mọi người phản ứng lại, một chiếc xe màu nâu đậm đã chậm rãi tiến vào trong sân.
Dương Ân vừa xuất hiện, bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị.
Nghệ Lâm nhìn sắc mặt Cố An Tước, ngay giây sau không dám chậm trễ cản cô ta lại.
“Dương tiểu thư, hôm nay ngài Cố đi công tác, cô đến chơi thế này…”
“Ai nói tôi đến chơi chứ?” Dương Ân ngạo nghễ hất cằm, trực tiếp đi đến cạnh Cố An Tước.
Hà Tiểu Vãn đã cố tình cách xa hai người họ, nhưng từng câu từng chữ từ miệng Dương Ân cứ như được phóng đại, truyền vào tai cô không lọt chữ nào.
“Ngài Cố, em tìm hiểu chuyến đi của anh hôm nay rồi.
Thân là phu nhân Bộ trưởng, em mà vắng mặt, truyền thông sẽ cảm thấy không thỏa đáng.”
“Còn nữa…” Câu tiếp theo như cố ý để Hà Tiểu Vãn nghe thấy vậy.
“Đúng là trước kia em lấy anh không vì tình cảm đơn thuần, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, em lại cần tình yêu của anh hơn.”
Hà Tiểu Vãn rũ mi mắt, tự mình ngồi lên trực thăng, đeo tai nghe chống ồn.
Ngày hôm nay phải thực hiện một dự án tuyên truyền Hội bảo vệ quyền trẻ em, đúng là phải xuất hiện trước rất nhiều ống kính nhà báo.
Sau khi gặp gỡ nhà tài trợ cùng giám đốc sáng lập Hiệp hội là lúc giao lưu với trẻ em.
Hà Tiểu Vãn biết bản thân đã hết nhiệm vụ, một mình ra sau hoa viên ngắm cảnh.
Cô tựa người trên bức tường đá cẩm thạch, nhìn lũ trẻ và người giám hộ cắt tỉa hoa trong vườn cười nói vui vẻ, tâm trạng cũng không tốt hơn là bao.
Từng là người sáng vai cùng anh, bây giờ lại trở thành một con rối.
Cần thì sẽ mời đến mua vui làm trò, không cần thì sẽ nhẫn tâm vứt vào một góc.
Hà Tiểu Vãn miết lên cánh hoa lan trong tay, khóe môi bất giác nở nụ cười chua xót.
Cô làm thế này, liệu có đúng không?
“Thư ký Hà?”
Giọng nói đàn ông nhanh chóng lôi kéo thần trí cô về thực tại.
Hà Tiểu Vãn xoay người, phát hiện người đàn ông này có chút quen mắt, hình như hai người đã từng chào hỏi trước đó rồi.
“Vâng, anh Sâm.”
Quý Sâm, giám đốc vận hành Hiệp hội.
Không ngờ được cô nhớ tên, Quý Sâm nở nụ cười vui mừng khôn xiết, khách khí ngỏ lời.
“Một mình cô ở đây buồn tẻ như vậy, chi bằng cùng chúng tôi sang bên kia tham gia trò chơi được không?”
Thấy sự chân thành của anh ta, Hà Tiểu Vãn đành gật đầu đồng ý.
Trò chơi mà Quý Sâm nói, chính là dạy bọn trẻ cưỡi ngựa.
Hà Tiểu Vãn nhìn quanh trường đua, phát hiện không thấy Cố An Tước, đáy mắt lóe lên một tia thất vọng.
“Ngài Cố, anh quay lại rồi.”
Theo lời nói của người xung quanh, Hà Tiểu Vãn quay đầu nhìn sang, không ngờ lại được chứng kiến cảnh Cố An Tước kéo dây cương, dắt theo một con ngựa bạch uy nghiêm đi đến.
Trên lưng ngựa, là Dương Ân đang mặt mày tươi rói.
“Cô Hà, tôi giúp cô mặc đồ bảo hộ vào nhé?”
Hà Tiểu Vãn thu tầm mắt, nhìn sang bộ quần áo trong tay Quý Sâm, không chần chừ liền nhận lấy.
Cô lùi lại một chút, bắt đầu đội nón bảo hiểm và đeo giày, cố gắng không nghĩ đến sự xuất hiện của hai người kia ở đây, nhưng càng muốn đuổi nó đi thì trong tâm trí lại rõ mồn một.
Không ngờ trong một thoáng mất tập trung, Hà Tiểu Vãn hoàn toàn không phát hiện ra sự kinh hãi từ mọi người phía xung quanh.
“Cẩn thận!”
Cho đến khi có người hét lên cô mới ngẩng đầu lên, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, toàn thân bị ngoại lực tác động, xoay một vòng, ngã vào cánh tay đang ghì chặt cô vào lòng.
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng lại, tầm mắt chỉ thấy được lồ ng ngực phập phồng vì hoảng hốt của người đàn ông trước mặt.
Sau vài giây hồi thần, Hà Tiểu Vãn cuối cùng cũng ý thức được bản thân vừa được cứu khỏi con ngựa đang bị mất khống chế lao về phía mình.
Cô đứng yên bất động, vẫn đang ở trong vòng tay người đàn ông đó, cô không dám ngẩng đầu.
Trong lòng vừa mong cầu người trước mặt là Cố An Tước, vừa hy vọng người đó không phải là anh.
“Cố phu nhân!”
Chỉ trong giây lát, hiện trường lại rơi vào hỗn loạn.
Hà Tiểu Vãn được cứu mới tránh khỏi sức tấn công điên loạn của con ngựa mất khống chế.
Nhưng Dương Ân lại không may mắn như vậy, Cố An Tước vừa thả dây cương không lâu, con ngựa mà cô ta cưỡi không biết vì lý do gì mà mất kiểm soát, lao vụt đi như một mũi tên.
Khoảnh khắc Hà Tiểu Vãn nhìn thấy rõ ân nhân của mình, lại chỉ thấy bóng lưng Cố An Tước đang lao về phía Dương Ân.
Sợ rằng cô ta cũng gặp chuyện…