Dùng xong bữa cơm tối, Hà Tiểu Vãn tiễn Cố An Tước đến bên ngoài sân.
Mưa đã ngớt từ lúc nào, bầu trời đen đặc sệt lại, đêm nay đã định trước là một đêm không trăng, không sao.
Chung quanh sân đều là những vũng nước lớn nhỏ, thấp thoáng phản chiếu bóng dáng hai người.
“Không trở về cùng tôi à?” Cố An Tước đi được vài bước thì ngoảnh lại, áo vest ngoài vắt một cách tùy ý trên cánh tay, trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi đen được cắt may thủ công.
Giờ phút này, cô cảm tưởng bản thân đang tiễn một người lạ.
“Ở lại nơi này sẽ tốt hơn.” Hà Tiểu Vãn ngẩng đầu nhìn anh.
“Yên bình.”
Cố An Tước nhìn ngắm gương mặt cô.
Mọi hỷ nộ ái ố trên trần đời giống như rất lâu rồi không còn xuất hiện trên nét mặt cô nữa, chỉ còn lại ảm đạm, thê lương.
Khớp tay cuộn chặt giấu trong lớp áo khoác sớm đã trắng bệch, dù vậy biểu tình trên mặt anh vẫn vững vàng không đổi.
Lạnh lùng khiến người ta không cách nào đến gần.
“Được, tôi về trước.”
Tiểu Vãn, chỉ một chút nữa thôi, sắp rồi, tất cả mọi thứ…!anh sẽ đặt lại đúng vị trí ban đầu của nó.
Hà Tiểu Vãn vừa xoay người lại định đi vào nhà, ai ngờ lão Quý đã đứng phía sau từ bao giờ.
Cô thoáng kinh ngạc nhưng rồi lại nở nụ cười mềm mại.
“Hôm nay thầy không phải soạn giáo án nữa à?”
Chiếc bàn đá cầm thạch ở dưới mái chòi đỏ chót vẫn còn những hạt nước mưa, từng hạt từng hạt đua nhau rơi xuống, rơi tí tách trên nền gạch.
Thấy lão Quý đã bắt đầu ngồi xuống pha trà, Hà Tiểu Vãn cũng bước lại gần, ngồi cạnh ông.
“Phòng khám thầy thấy thế nào?” Cô giúp ông đổ nước sôi để rửa qua một lần lá trà.
“Đông khách quá, đám người họ Hà các trò hay nhiệt tình như thế à?”
Hà Tiểu Vãn sực nhớ ra.
Hồi chiều Trác Văn Thiên có kể chuyện phòng khám cho cô, nghe nói không chỉ khách đến mà còn có “chân chạy vặt” mà Hà Cảnh Minh cử tới.
Đa phần đều là thực tập sinh, lúc Hà Tiểu Vãn biết chuyện thì không khỏi cảm khái.
Hà Cảnh Minh đúng là rất tranh thủ.
Dạo này anh có tham gia một dự án Y dược Trung Đông, bọn họ được học bài bản nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực tế.
Kiến thức lý thuyết về y học cổ truyền dù có phong phú đến đâu mà không vận dụng thực tiễn thì cũng không thể dùng người được.
Bảo sao lại nhiệt tình giúp đỡ cô như thế.
Cô cười cười, trả lại ấm trà cho ông.
“Sao có thể chứ, do nhân khí của thầy tốt mà.”
“Không trở về Nam Dương sao?”
Nghe thầy hỏi câu này, Hà Tiểu Vãn chợt khựng lại.
“Thầy nói như vậy là sao ạ?”
Lão Quý nhướn chân mày, cười một cách kín đáo.
“Đồ đạc đều đã chuẩn bị cả rồi, Nam Dương là nhà của con, con qua mặt được An Tước cũng không chắc qua mặt được ta.”
Hà Tiểu Vãn mấp máy cánh môi.
Đúng là sau khi rời khỏi Lệ Giang cổ trấn, cô cũng không quay lại Nam Dương.
Không có Phong Hi ở đây giúp anh quan sát tình hình, Cố An Tước căn bản sẽ không biết việc làm tiếp theo của cô.
Nhưng có một chuyện, trước khi rời đi, cô bắt buộc phải làm.
…
Sáng hôm sau, xe của Hà Tiểu Vãn chạy thẳng đến văn phòng Ngoại giao.
Công việc ở đây đã ổn định hơn trước rất nhiều, có Nghệ Lâm và Hạ Kiều trợ giúp, bớt một người như cô cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Vì thế nhân lúc mọi người đều bận bịu với công việc, một mình cô đến thẳng phòng làm việc riêng của anh, vòng ra phía sau phòng ngủ.
Trải qua mười mấy phút, toàn bộ quần áo sinh hoạt thường ngày anh hay mặc đều đã được tẩm hương liệu.
Mùi hương hoa cỏ thanh mát, còn có cả dầu và nến thơm, tất cả đều có tác dụng an thần, rất tốt cho bệnh tình của anh.
Hôm qua cô ở chỗ lão Quý cũng là vì muốn lấy những thứ này đem đến đây.
Nhìn khắp căn phòng một lượt, giờ đây cô lại không muốn khắc ghi nó nữa, tất cả đều biến thành hư ảnh thoáng qua.
Ngón tay chạm đến cạnh cánh tủ, Hà Tiểu Vãn không khỏi nhìn lại vị trí của nó một lần nữa.
Dường như nó không phải ở chỗ này.
Chiếc hộp nhỏ đặt trên bệ kính, bên cạnh tủ trưng bày rượu, giống như là một ngăn kéo bị lôi ra.
Lộn xộn.
Cố An Tước sẽ không bao giờ bài trí như thế này.
Lướt khắp căn phòng một lượt, nhìn thấy bên phải hướng tủ quần áo có một kệ tủ gỗ có thiết kế y như vậy, Hà Tiểu Vãn do dự nhấc lên, muốn đem nó về chỗ cũ.
Ai ngờ ngay khi cô vừa nhấc chiếc hộp, “cạch” một tiếng, mặt bàn phía dưới rung chuyển một hồi, giống như cánh cửa của một cơ quan mật nào đó, một lát sau đã tự động mở ra.
Đập vào mắt cô là dòng chữ in đậm khổ lớn.
Giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.
Cánh tay ôm chiếc hộp hoàn toàn cứng ngắc, Hà Tiểu Vãn giống như bị thôi miên, nhìn đến hai mắt khô khốc nhức mỏi.
Cô bất giác vươn tay ra, muốn biết cái tên trên đó sẽ được anh ký xuống như thế nào.
Cũng ngay lúc đầu ngón tay cô sắp chạm vào nó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cả người cô bị kéo lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ quan mật đó một lần nữa đóng lại.
“Tiểu Vãn…” Giọng nói lạnh lùng trầm thấp ở sau lưng hiện giờ lại có chút lo sợ.
“Có thể cho em xem không?” Hà Tiểu Vãn để mặc anh giữ chặt trong lòng, chậm rãi ngửa cổ ra sau.
Cố An Tước xoay người cô lại.
“Tiểu Vãn, chuyện đó không quan trọng, chúng ta ra ngoài nói chuyện đã.”
“Em không được xem sao?”
“Vãn Vãn, em bình tĩnh lại.” Người đàn ông hạ giọng, trên gương mặt là nỗi lo lắng chưa bao giờ được anh thể hiện ra bên ngoài.
“Hai người có bí mật rồi?” Cổ họng cô run run, cô không hiểu tại sao anh lại kín miệng như thế, cô muốn biết, thật sự rất muốn biết tình cảm bao nhiêu năm của hai người vì lý do gì lại có thể dễ dàng cắt đứt như vậy.
Thấy anh vẫn duy trì im lặng, Hà Tiểu Vãn thực sự đã không thể nhịn nổi nữa.
“Anh không còn lời nào để nói nữa đúng không? Cố An Tước, anh giỏi kiềm chế thật đấy! Được, vậy từ nay trở đi, dù anh có xuất hiện trước mặt tôi một lần nào để thanh minh nữa, tôi đều vứt cho chó gặm hết!”.