Đợi đến khi chung quanh Hà Tiểu Vãn bình ổn trở lại, cũng là mười phút sau.
Nhìn xuống phía dưới sân thượng, phi đoàn gia cùng cơ trưởng của chuyến bay ban nãy đáng lẽ sẽ đồng hành cùng cô rời khỏi thành phố này, bây giờ lại đứng phía dưới, giơ tay chào tiễn cô trở về nơi cô không muốn quay về nhất.
Chiếc trực thăng càng lúc càng bay lên cao, cho đến khi bên tai chỉ toàn là âm thanh phành phạch của tiếng quạt trên đỉnh đầu.
Hà Tiểu Vãn khẽ cúi xuống, nhìn Cố An Tước ỷ lại tựa đầu lên vai mình, cô thật sự có chút hoài niệm người đàn ông này của vài năm trước.
Từng là người đàn ông của cô…
Khoảng thời gian đó hạnh phúc biết bao, trân quý đến nhường nào, chẳng lẽ từ đầu đến cuối…!đều là cô tự mình đa tình hay sao?
Hà Tiểu Vãn vươn tay, muốn chạm vào cái trán cao của anh.
“Ngồi yên, đừng loạn.”
Cô giật mình, cổ tay rụt rè thu về, ý thức cũng gần như được thức tỉnh.
“Anh làm như vậy là có ý gì? Cố An Tước, đừng lừa em…” Hà Tiểu Vãn nói, cổ họng khàn khàn run rẩy, nhưng khi Cố An Tước ngồi thẳng lưng, anh lại cố ý không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
“Đến nơi rồi nói.”
…
Hà Tiểu Vãn không ngờ anh sẽ đưa cô trở lại nhà làm việc riêng.
Trực thăng vừa đáp xuống tầng thượng đã có một tốp người áo quần chỉnh tề xếp ngay ngắn đứng chào.
Cô đi theo sau anh xuống dưới, ở thang máy chuyên dụng gặp mặt Hạ Kiều.
Hạ Kiều là người được Cố An Tước đề cử, năng lực cùng mắt nhìn đều hơn người, nếu Cố An Tước hết nhiệm kỳ, người đàn ông này hoàn toàn có thể kế vị vị trí của anh.
“Thứ trưởng Hạ.” Cô lên tiếng chào, Hạ Kiều từ lúc thấy Cố An Tước từ trên sân thượng đi xuống đã phát hiện động thái lạ.
Quả nhiên là đón người về.
“Em…!à không…!Tiểu Vãn à?” Hạ Kiều nuốt khan, nhìn Cố An Tước mặt mày đen thui, suýt chút nữa gây họa phun ra hai chữ “em dâu.”
Lại nói đến người “em dâu” hụt kia, cô ấy theo học nghệ thuật thời trang, trước nay đều chú tâm đ ến vẻ bề ngoài, vậy mà bây giờ…
Đầu tóc rối bời, váy áo nhăn nhúm, ngay cả sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Nếu không phải tiết trời hôm nay ảm đạm, có lẽ Hạ Kiều còn nghĩ Hà Tiểu Vãn say nắng.
“Tiểu Vãn, em sao thế?”
Lúc này Hà Tiểu Vãn mới ngẩng đầu lên, hồi tưởng cảnh tượng khi nãy ở sân bay, vừa định mở miệng nói gì đó đã bị Cố An Tước cướp lời.
“Điều tra rõ chuyện hôm nay.” Nói rồi quăng một hộp vali nhỏ không biết lấy từ đâu ra, trông rất bụi bặm, ném cho Hạ Kiều.
Anh ta hoảng loạn bắt lấy, em dâu gặp chuyện sao? Ở sân bay? Là chuyện gì mà khiến sắc mặt Cố An Tước kém như thế?
Ngẩn ngơ một hồi, lúc này Cố An Tước đã dẫn người đi về phía phòng nghỉ, Hạ Kiều lúc này mới nhớ ra còn chuyện quan trọng, vội vắt chân chạy theo.
…
Trong căn phòng nghỉ, Cố An Tước đứng đối diện bàn làm việc của mình, ghi lên giấy vài dòng gì đó.
Còn Hà Tiểu Vãn lại rụt rè ngồi trên ghế, khiến Hạ Kiều có chút lóng ngóng.
Giơ cổ tay nhìn đồng hồ.
Tám rưỡi rồi đó!
Đúng lúc Hạ Kiều không biết mở lời ra sao thì Cố An Tước đã viết xong, quay người lại nhìn cô gái.
“Vãn Vãn, ra ngoài thay đồ trước đi.”
Hà Tiểu Vãn ngước lên nhìn anh, nhìn một lúc lâu nhưng lại không nói gì, cuối cùng im lặng rời đi.
Hạ Kiều lúc này mới dám hé răng.
“Lão Cố, hôn sự của cậu ở nhà thì tính thế nào?”
Gương mặt người đàn ông không hề biểu hiện gì, giống như việc bày trò hôn lễ kia không phải anh làm.
“Nghệ Lâm đang ở đó, cậu quay về giúp tôi giải quyết đi.”
“Lão Cố!” Hạ Kiều nhảy cẫng lên.
“Ý cậu nói tôi quay về kết hôn hộ cậu hả?”
Cố An Tước dừng động tác lật giở sổ sách, ngẩng đầu nhìn Hạ Kiều đầy nghi hoặc.
Hạ Kiều méo miệng cười.
“Không…!tất nhiên là không thể rồi…”
Nói xong cuốn gói chuồn đi.
…
Hà Tiểu Vãn xuống tầng 4, khu nghỉ ngơi dành riêng cho các nghị viên cấp cao.
Hiện tại là giờ hành chính, hành lang vắng người, cho dù cô không có đặc cách cũng có thể dễ dàng đi lại ở đây.
Trợ lý riêng của Cố An Tước đã nhận ra cô.
“Hà tiểu thư, mời đi bên này.”
Gột rửa bụi bặm trên người xong, Hà Tiểu Vãn nói muốn một mình, để trợ lý ra ngoài.
Một mình chìm trong dòng nước lạnh.
Hà Tiểu Vãn nhắm hờ mắt, mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu lại ngổn ngang những suy nghĩ không biết nên đặt vào đâu.
Cô không tin anh sẽ đối xử với mình như thế, nhưng cũng rất sợ hôn lễ kia trở thành sự thật.
“Tiểu Vãn? Em còn ở trong đó không?”
Cô mở choàng mắt, là Hạ Kiều.
…
Hạ Kiều tay rót trà, mắt thi thoảng lại nhìn xem biểu hiện của Hà Tiểu Vãn, từ đầu đến cuối cô đều im lặng.
Một vẻ im lặng khác hẳn cô gái này từng có trước đây.
“Thứ trưởng Hạ, trà bị tràn rồi.”
“À…” Hạ Kiều vội thu tay lại, đổi sang rót một ly khác.
“Tiểu Vãn, lâu ngày không gặp, em gọi anh ba tiếng “Thứ trưởng Hạ” nghe rất giống người dưng nước lã đấy.”
Hà Tiểu Vãn mỉm cười, thổi nhẹ ly trà còn đang nóng, chậm rãi uống một ngụm.
Hạ Kiều xuýt xoa.
Nếu Cố An Tước nhìn thấy nụ cười chết tâm kia của em dâu, có khi hắn ta còn nóng hơn ấm trà này đấy!
Uống trà xong, Hà Tiểu Vãn hỏi thẳng.
“Vậy gọi anh Hạ như trước kia đi…!Bộ trưởng Cố đi đâu rồi sao?”
Nội tâm Hạ Kiều gào thét.
Nhìn xem mới giây trước giây sau, thật sự gọi lão Cố thành “Bộ trưởng Cố” rồi!.