Hà Tiểu Vãn mới trở về từ sân bay sau chuyến Paris Fashion Week không lâu đã liên tiếp nhận được rất nhiều cuộc điện thoại cầu cứu từ phòng khám Dược Nhân.
Vừa nghe thấy một câu: “Có chuyện gì thế?” của Hà Tiểu Vãn, người trợ lý đã sợ hãi đến mức khóc trong sự phấn khích khi tìm được cọng rơm cứu mạng.
“Chị Hà, đám người đó tự xưng là người máu mặt không ai dám đắc tội.
Từ sáng đến giờ ở lì đây làm loạn, còn thách thức bọn em nếu không gọi được chị về, nhất định sẽ…”
Hà Tiểu Vãn ngồi trên ghế phó lái, liếc nhìn Phong Hi ra hiệu cô chạy xe nhanh hơn nữa.
“Sẽ làm sao?”
“Sẽ…” Trợ lý khóc không ra nước mắt.
“Sẽ đập nát cái phòng khám này.”
Hà Tiểu Vãn lúc này mới giãn chân mày, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Báo cảnh sát chưa?”
Trợ lý Cao lúc này mới sực nhớ ra, cuống quýt chạy về bàn làm việc nhấn số gọi đi.
“Em vừa báo rồi…!em quên mất…”
Giọng điệu cô gái lạnh nhạt.
“Cần thiết thì quay video lại đưa cảnh sát, cứ ở đó, nửa tiếng nữa chị sẽ đến nơi.”
“Vâng…”
Phong Hi đợi cô cúp điện thoại mới lên tiếng hỏi.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Có cần tôi gọi người đến không?”
Hà Tiểu Vãn hơi nhắm mắt lại.
“Không cần.”
…
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu các anh còn muốn gây sự với chúng tôi, tôi không dám đảm bảo anh sẽ ra tù trước lúc có con đâu!”
Tên áo hoa khè lưỡi.
“Nhóc con khẩu khí không nhỏ! Ông đây ở trong tù cũng đẻ được chục đứa đấy! Có giỏi thì gọi chủ của các người đến đây nói chuyện, vòng vo lắm thế làm gì?”
“Đây là nơi khám thuốc chữa bệnh, nếu các anh muốn gây sự thì mời về cho!”
Biết Hà Tiểu Vãn sắp quay về rồi, trợ lý Cao lập tức khí thế hơn hẳn, lớn miệng muốn tiễn khách.
Đắc tội với ai không quan trọng, quan trọng là phải sống chết giữ gìn cái phòng khám này!
“Nhóc con láo toét!” Tên áo hoa trợn trừng mắt, xồng xộc ba bước lao tới, chuẩn bị đưa một cái tát trời giáng xuống má cậu trợ lý kia.
Cũng ngay lúc tên áo hoa đạt được ý đồ thì một cái bóng trắng lao tới, trên người tỏa ra mùi hương sát trùng, ánh mắt đầy sự chết chóc.
Trợ lý Cao vội ôm đầu nhưng chẳng hề thấy đau, vài giây sau hồi thần lại mới dè dặt ngẩng mặt lên.
Chỉ thấy bóng lưng cao ráo của người đàn ông mặc áo blouse trắng đang đứng chắn trước mặt cậu.
Bàn tay hung tợn của tên áo hoa kia cũng bị anh ấy cưỡng chế lại, bóp mạnh đến đau đớn.
“Anh Trác, huhu, sao bây giờ anh mới đến chứ…” Trợ lý Cao bày khuôn mặt thống khổ, chỉ thiếu điều quỳ xuống dưới chân Trác Văn Thiên mà thôi.
Trác Văn Thiên vẫn giữ cổ tay người kia.
“Mạch tượng ổn định, 2 phút 30 giây vừa rồi nhịp tim tăng thêm 8 lần/phút.
Nếu anh vẫn giữ tâm trạng quá khích thế này, bệnh cũ tái phát rồi lên cơn co giật.
E rằng một phòng khán thô sơ của chúng tôi sẽ không kịp thời cứu mạng anh.”
“Mày…! mày từ đâu chui ra thế hả…!sao mày dám nói tao động kinh?” Tên áo hoa thoáng tái mặt, hắn chỉ cần nắm tay như vậy mà đã nghe ra mạch tượng, đã vậy còn biết được tiền sử bệnh án của mình sao?
“Mày là ai?”
Trác Văn Thiên lúc này mới buông tay hắn ra, quay người đi về phía bàn làm việc, xoay tấm bảng “Bác sỹ chuyên khoa” ra đằng trước rồi lại chậm rãi đẩy gọng kính.
“Tìm tôi có việc gì?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, tên áo hoa đã bình tĩnh lại, híp mắt nhìn về phía Trác Văn Thiên, bộ dạng lưu manh bước tới.
“Các người tốt nhất đừng hòng giở trò.
Bọn tao đến đây chỉ là muốn mời bác sỹ giỏi nhất ở đây về chữa bệnh cho vị thiếu gia ở trên kia mà thôi.
Nếu để chậm trễ thời gian chữa bệnh, các người đảm bảo chết không chỗ chôn!”
“Không phải các anh đã được gặp rồi sao?” Giọng điệu Trác Văn Thiên ôn hòa, anh mới chỉ vừa đưa lão Quý về cổ trấn có hai ngày thôi mà phòng khám đã bị người ta nhắm tới rồi.
Tên áo hoa nhìn bộ mặt dửng dưng của Trác Văn Thiên thì lập tức nóng máu muốn chửi người.
“Rõ ràng chủ phòng khám này là nữ, lòi ra một tên vắt mũi chưa sạch như mày mà đòi ngồi đây nói chuyện với bọn tao à?”
Nữ? Hà Tiểu Vãn?
Chẳng lẽ cùng với đám người ở vách đá hôm trước là một à?
Tuy Phong Hi đem xe trả về mà không nói nguyên do, nhưng ở Nam Dương một thời gian ngắn, không khó để một người nhạy bén như anh thông suốt được những chuyện kiểu này.
Sư muội vẫn luôn phải đối mặt với những chuyện như này sao?
“Ai nói với các anh tôi là nữ?” Trác Văn Thiên khẽ ngẩng mặt lên, tia sáng trong mắt vụt tắt, nhìn chằm chằm đám người kia không hề mang chút hảo cảm nào.
Tên áo hoa đưa mắt nhìn đàn em, đứa nào đứa nấy ngơ ngác nhìn nhau như không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Cũng chính lúc này, một chiếc Cullinan màu trắng dừng ngay trước cửa phòng khám.
Có người phát hiện ra, ngay lập tức quay lại báo cáo với tên áo hoa kia.
“Đại ca, anh nhìn bên ngoài kìa!”
Trác Văn Thiên bị sự xuất hiện của chiếc xe kia mà trái tim lập tức như đang treo lủng lẳng trên cành cây, nghiêm mặt nói nhỏ với trợ lý Cao.
“Cậu gọi Tiểu Vãn đến đây à?”
Trợ lý Cao không hiểu vì sao Trác Văn Thiên đột nhiên lại tức giận.
“Vâng…!ban nãy em đã gọi cho chị ấy…”
Hà Tiểu Vãn bước vào phòng, đám người kia tự động dạt sang hai bên tạo thành một lối đi, còn tên áo hoa vẫn đang thao thao bất tuyệt bên tai cô.
“Đúng là cô Hà rồi, may mà chúng tôi chưa bị tên kia lừa, không uổng công chờ đợi cả buổi sáng hehe…”
Hà Tiểu Vãn nhìn Trác Văn Thiên ý nói anh cứ yên tâm, quay sang tên áo hoa.
“Chờ đợi của mấy người là như thế này à?”
Nhìn đồ vật trong phòng ít nhiều bị xô đổ, bệnh nhân khác đứng khép nép một bên không dám ho he, còn đem cả một đám côn đồ người không ra người đến đây gây sự.
“Không biết phòng khám của chúng tôi vinh dự được vị nào nhắm trúng thế?”
Tên áo hoa nhếch miệng.
“Không dấu gì cô Hà, Hoắc nhị thiếu của chúng tôi đang bệnh nặng, y thuật của cô Hà cao minh, chỉ có cô mới cứu được anh ấy.”
Trác Văn Thiên vô thức cảnh giác nhìn đám người kia.
Hà Tiểu Vãn im lặng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
“Vậy thì tôi sẽ đến đó nhiều nhất một ngày, với điều kiện sau này không được phép đến đây nữa.
Hoắc nhị thiếu cũng là bệnh nhân cuối cùng của Hoắc gia mà chúng tôi tiếp nhận.”
Trác Văn Thiên cảm nhận rõ sự nguy hiểm, đi đến cạnh Hà Tiểu Vãn muốn ngăn cô lại.
“Tiểu Vãn, để anh đi.”
“Trác sư huynh không cần lo lắng, phòng khám hôm nay còn rất nhiều bệnh nhân, nếu đột ngột đóng cửa thì không hay cho lắm.
Đến nơi em báo một tiếng với anh là được đúng không?”
Người của Hoắc gia hôm nay tìm đến tận cửa.
Cô lại càng muốn đích thân đi một chuyến, xem xem tên Hoắc nhị thiếu kia rốt cuộc đang thăm dò chuyện gì.
Trác Văn Thiên muốn cản nhưng không nói lại Hà Tiểu Vãn, cô kiên quyết đi theo đám người kia rời khỏi phòng khám.
Phong Hi ở trong một góc quan sát tình hình, nhìn bóng lưng Hà Tiểu Vãn khuất sau cánh cửa xe màu đen, quay người gọi điện thoại.
“Ngài Cố…”