Anh Là Cả Thế Giới Của Em - Chương 1: Gặp anh chính là điều bất ngờ tuyệt vời nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Anh Là Cả Thế Giới Của Em


Chương 1: Gặp anh chính là điều bất ngờ tuyệt vời nhất


“Em gặp được anh trong những năm tháng thanh xuân đẹp nhất, cùng nhau trưởng thành.” – Chung phút giây vui vẻ (Sáng tác: Bộ Hồng; Trình bày: TFBOYS)

Thời trung học, vì những mâu thuẫn chính trị giữa hai quốc gia, gia đình tôi thường phản ứng rất gay gắt về các vấn đề liên quan đến Trung Quốc. Vì vậy, đối với việc thích Vương Tuấn Khải, tôi vẫn luôn phải giấu gia đình rất kín.

Một hôm, tôi đăng một topic lên weibo: Idol bị người nhà ghét là trải nghiệm như thế nào?

Phía dưới nhanh chóng nhảy ra rất nhiều bình luận.

[Nấm độc lạnh của Độc Công Tử ] Sẽ có cảm giác như mình và idol đang cosplay Romeo và Giuliet. Rõ ràng là tình yêu đẹp lại bị hận thù gia tộc cấm cản.

[Màn thầu nhỏ nhân vằn thắn] Như đóng phim trinh thám vậy, bạn là tội phạm, sau khi phạm tội luôn phải tìm mọi cách che giấu chứng cứ, lại không dám huỷ thi diệt tích.

[Thiếu niên Lý Chính Hạo dưới ánh hoàng hôn] Với tôi mà nói, có lẽ giống một cuốn ngôn tình mà trong đó bạn là nữ phụ tội nghiệp, một lòng vì nam chính nhưng anh ấy ngay cả liếc nhìn bạn một cái cũng không thèm liếc, ba mẹ vì thương bạn nên sinh ác cảm với anh ấy, tìm mọi cách chặt đứt đoạn tình cảm đơn phương vô vọng của bạn.

Tôi chụp màn hình gửi cho bạn qua mạng Tiêu Tiêu, chị seen xong, nửa ngày sau mới rep lại: “Em thấy em giống cái nào?”

Tôi: “Cosplay Romeo và Giuliet chăng?”

Nó: “Nhưng Romeo và Giuliet người ta là lưỡng tình tương duyệt, chị đây lại thấy em giống phim trinh thám hơn.”

Tôi: “Giống chỗ nào?”

Nó: “Thấy công ty ra album nào cũng mua, mua xong không dám giữ cũng không nỡ bỏ, toàn chuyển phát nhanh cho Thi Thi gì đó.”

Tôi: “…” Nói vậy là đang ám chỉ tôi rất có tư chất trở thành tội phạm đúng không?

* * *

Tôi có hai người bạn thân qua mạng, một là Tiêu Tiêu – chị gái tôi quen trên weibo và Thi Thi – cô bạn quen trên facebook.

Tiêu Tiêu là người Chiết Giang, yêu thích văn chương, tính tình phóng khoáng. Tôi biết chị qua một nhóm bát quái về phim Tru Tiên Thanh Vân Chí.

Lần đầu nói chuyện, Tiêu Tiêu hỏi tôi: “Em còn nhỏ quá, sao đã đam mê tiên hiệp rồi?”

Tôi: “Thật ra… em xem phim là vì idol thôi.”

Tiêu Tiêu: “…”

“Thế idol của em là ai?”

Tôi: “Vương Tuấn Khải ~”

Tiêu Tiêu: “Diễn xuất tốt, là một thiếu niên có triển vọng.”

Tôi: *liếm màn hình*

Bạn của bạn bỗng dưng khen idol của bạn, là trải nghiệm tuyệt vời đến nhường nào.

* * *

Bạn thân có nhiều loại: thân đến nỗi có thể mặc chung một cái quần, thân thân nhưng chưa đến mức cái gì cũng có thể chia sẻ với nhau, thân thiện kiểu tương kính như tân, và thân… ai nấy lo.

Tôi và Thi Thi, bề ngoài thì chính là kiểu thứ tư, nhưng thật ra lại là kiểu thứ nhất.

Nói bề ngoài chúng tôi như kiểu thứ tư không phải không có lí do, đó là vì chúng tôi chỉ là bạn qua mạng, chưa từng gặp nhau ngoài đời.

Tôi và Thi Thi biết đến nhau qua một nhóm viết truyện viễn tưởng về thần tượng, nó là tác giả, tôi là độc giả của nó.

Thật ra tôi rất kén truyện, đặc biệt là truyện teen, những truyện teen tôi hứng thú có thể đếm trên đầu ngón tay. Và truyện của Thi Thi, một câu chuyện viết về Vương Tuấn Khải chính là một trong số đó.

Có lẽ vì tôi khác với các độc giả khác của nó, không mở miệng ra mà khen ngợi, lần nào cũng chỉ ra khuyết điểm, nên ấn tượng về tôi của nó cũng sâu hơn. Nhờ Vương Tuấn Khải, chúng tôi tưởng như hai đường thẳng song song dần trở thành bạn thân chí cốt.

Khi tôi kể chuyện quen biết của mình và Thi Thi cho Tiêu Tiêu nghe, chị ấy gửi lại một icon cười khổ: “Người trẻ các em bây giờ thật khó hiểu.”

Sau này, vào ngày kỉ niệm một năm chúng tôi trở thành bạn bè trên facebook, ứng dụng Ngày này năm xưa nhắc chúng tôi vào một kỉ niệm, khi đó chúng tôi vẫn xưng hô bạn – mình lịch sự lễ độ. Tôi tag nó vào, nói: “Nhanh thật, mới đó đã một năm rồi, hồi đó bố với mày cũng lịch sự lắm chứ.”

Nó đáp: “Cái đó không phải lịch sự, mà là giả tạo.”

Tôi: “…” Đây là ngày kỉ niệm, ngày kỉ niệm đấy có biết không. Có thể đừng sát phong cảnh như vậy không?

* * *

Từ giữa năm 11, tôi bắt đầu tập tành edit tiểu thuyết ngôn tình.

Tôi tự nhận mình là người có trái tim thủy tinh dễ vỡ, vì vậy, khi edit cũng chỉ chọn những truyện sủng ngọt nhẹ nhàng, hoàn toàn ‘say no’ với ngược, kể cả tâm lẫn thân.

Có một lần, tôi lên Tấn Giang tìm truyện, vô tình thấy một bộ truyện ngắn mười chương.

“Vườn trường, thầm mến, nhẹ nhàng, thực tế

Em từng buông bỏ cả trời đất, nhưng lại chưa từng buông bỏ anh.”

Đây là một câu chuyện thầm mến buồn, chỉ có ngoại truyện HE, cả chính truyện đều mang màu sắc thực tế thương tâm.

Tôi đã định lướt qua, nhưng bỗng phát hiện tên của chàng trai trong bộ tiểu thuyết này lại vô tình trùng với tên của Vương Tuấn Khải – Tưởng Thừa Khải. Hơn nữa, chàng trai ấy còn đam mê Vua Hải Tặc, hệt như anh.

Thế là, tôi cắn răng nhảy hố.

Kết quả là, sau khi edit xong, tôi đã bị dày vò suốt hơn một tuần liền. Có độc giả còn bình luận, chỉ dám đọc ngoại truyện.

Thật ra thì, nếu được, tôi cũng muốn chỉ đọc phần ngoại truyện thôi.

Cô gái trong truyện cuối cùng vẫn có được cái kết viên mãn. Nhưng đây là tiểu thuyết, hơn nữa khoảng cách giữa họ không xa như tôi và anh.

Cuối truyện, Tưởng Thừa Khải đã nói: “Anh hi vọng, em có thể chờ anh, chờ anh thích em như em đã thích anh, sau đó, em tiếp tục thích anh.”

Tưởng Thừa Khải chỉ có một Hứa Thuần, còn Vương Tuấn Khải, anh có hàng ngàn vạn fan hâm mộ. Tình cảm của tôi không đơn giản như Hứa Thuần, tôi không thể kiên trì như Hứa Thuần, cũng sẽ không may mắn như Hứa Thuần.

“Ban đầu ban đầu, chúng ta đều là những đứa trẻ

Cuối cùng cuối cùng, mong được biến thành thiên sứ

Ca dao ca dao, cất giấu bóng dáng của chuyện cổ tích

Đứa trẻ đứa trẻ, hãy bay lên.

…” (Em đã từng thử buông bỏ anh – Mê Bạc Hà)

* * *

Nửa cuối năm 2016, tôi đang bị phim tiên hiệp ‘Tru Tiên – Thanh vân Chí’ mê hoặc.

Ban đầu xem phim, là vì Vương Tuấn Khải. Sau này, lại cảm thấy ấn tượng nhất với nhân vật Tần Vô Viêm.

Anh ta từng nói một câu thế này: “Nhân sinh như kì, thế sự vô thường.” *

(* Đời người như ván cờ, thế sự không ngừng thay đổi)

Trong đời, sẽ có nhiều chuyện không ngờ xảy đến, tốt có, xấu có.

Với tôi, có hai chuyện không ngờ khiến tôi cảm thấy may mắn và biết ơn nhất. Một là “gặp” được Vương Tuấn Khải, hai là đem lòng yêu mến anh.

Gặp anh chính là điều bất ngờ tuyệt vời nhất.

[Lời ngoài mặt]: Đã ấp ủ tác phẩm này rất lâu, hôm nay chính thức ra mắt, xem như quà kỉ niệm đa dụng o(≧▽≦)0

Mừng kỉ niệm một năm muộn ba tháng với Thi Thi, mừng Hạ Thu muộn (hơn) một tháng, mừng kỉ niệm 4 năm TFBOYS debut muộn mười mấy ngày, mừng sinh nhật Vương Tuấn Khải sớm một tháng.

Sau này, mong rằng chúng ta sẽ còn cùng nhau đón những ngày kỉ niệm như thế này. Cũng đừng quên, mày với bố có hẹn vào tháng 8 năm 2013.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN