May là cuối cùng Thẩm Quyết Tinh cũng dời mắt đi trước cô một bước.“Mùi gì vậy?” Anh nghe thấy một mùi hương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.“A!” Cố Chiếu cả kinh, xoay người chạy vào trong phòng bếp, “Tôi đang nấu trà trứng!”May mà trứng luộc nước trà không bị sao cả, cái chính là nước sôi trào ra ngoài chảy lọt vào bếp gas, nấu xong sẽ hơi khó lau chùi.Cố Chiếu đặt trứng luộc nước trà đã nấu xong lên bàn cơm, để một thời gian ăn mới ngon.
Theo kinh nghiệm của cô, đến sang ngày mai hẳn là ăn được, mà tốt nhất là ngày mốt sẽ đúng thời điểm nhất.
Khi đó cả lòng đỏ của trứng đã hoàn toàn chín kỹ, thơm phức, gia vị vừa phải khiến người ta không thể ngừng ăn nổi.Cố Chiếu bận việc xong thấy Thẩm Quyết Tinh lại mở video hội nghị, liền rón ra rón rén lui vào phòng ngủ.Xem xong hai bộ “Đại Thoại Tây Du”, Cố Chiếu vẫn khóc nửa gói khăn giấy như mọi khi, khóc đến mức thấy hơi đau đầu.
Mơ mơ hồ hồ nghe được bên ngoài lại có người tới, cô không mang mắt kính trực tiếp đi ra phòng ngủ, phát hiện là nhân viên y tế tới phát đồ.Thẩm Quyết Tinh nhận đồ vật và cảm ơn đối phương xong thì đóng cửa lại, xoay người thoáng nhìn Cố Chiếu, bảo cô lại đây.“Test kháng nguyên.” Anh đi đến bên bàn ăn, mở cái hộp kia ra.Buổi sáng Cố Chiếu đã thấy giám đốc Vương gửi thông báo trong nhóm chat, nói đến chiều mỗi nhà mỗi hộ đều sẽ được phát kháng nguyên, sau này mọi người phải tự mình làm kiểm tra trước một chút, một vạch rồi mới có thể đi xuống làm kiểm tra dịch tễ lần nữa.
Vào những ngày không làm kiểm tra dịch tễ, phải tự kiểm tra bản thân mỗi ngày một lần và chụp ảnh, lấy đơn vị gia đình mà tải ảnh lên nhóm.“Làm như thế nào?” Cố Chiếu nghiên cứu ba thứ trong hộp – một tăm bông, một ống lấy mẫu và một khay thử nghiệm.Thẩm Quyết Tinh bắt đầu mở bản hướng dẫn ra cẩn thận đọc lên.“Dùng giấy vệ sinh hỉ nước mũi…”Ok, cô vừa mới hỉ xong.
Cố Chiếu ghi nhớ vào lòng.“Cẩn thận lấy tăm bông ra, tránh dùng tay chạm vào đầu tăm bông…”Cố Chiếu theo lời cẩn thận mở gói tăm bông ra.“Đầu hơi ngửa lên, một tay nắm lấy đuôi tăm bông, đưa nó vào một lỗ mũi, từ từ thăm dò vào trong 1-1,5 centimet dọc theo đáy của đường mũi dưới, tới vòm mũi họng, dán sát vào xoang mũi và xoay tròn ít nhất bốn vòng…”1,5 centimet là bao nhiêu? Vòm mũi họng ở đâu?Cố Chiếu không có kinh nghiệm, chỉ có thể dựa vào cảm giác đi bệnh viện thọc mũi làm kiểm tra dịch tễ lúc trước, lập tức thọc đến tận cùng bên trong.
Nháy mắt, một cảm giác đau nhức không thể tả nổi lan tràn.Hình như là cảm giác này.Cố Chiếu rất tự tin mà quấy tăm bông, thời điểm rút ra, một luồng nhiệt ấm nóng cũng theo đó trào ra.Thẩm Quyết Tinh đuôi mắt thoáng thấy cô đột nhiên bưng kín mũi, nghi hoặc mà nhìn sang, liền thấy máu tươi đang trào ra từ khe hở ngón tay cô.“…”Đời này anh chưa từng câm nín đến mức độ này.“Cậu dùng sức nhiều như vậy làm gì?” Anh luống cuống tay chân ném bản hướng dẫn xuống đất, cầm một xấp khăn giấy che ở trên mặt Cố Chiếu.Trong cơn hoảng loạn, máu tươi nhỏ giọt chảy dọc theo khuỷu tay làm dơ vạt áo lẫn quần anh, nhưng anh căn bản không còn tâm trí quản chuyện đó, chỉ nghĩ làm sao để nhanh chóng cầm máu cho Cố Chiếu.“Ấn chặt vào, đừng buông ra!” Anh rống giận.Cố Chiếu bị dọa giật mình một cái, rõ ràng là cô mũi bị thương nhưng lại giống như miệng không mở được, chỉ có thể “Ừm ừm” mà đáp lại.Thật vất vả mới cầm máu xong, hai người kiệt sức mà ngồi trên ghế.
Thẩm Quyết Tinh nhìn nhìn những đốm lẫn vệt đỏ trên gạch men sứ, lại nhìn nhìn đôi tay nhuốm máu của mình, cuối cùng nhìn về phía Cố Chiếu đang dùng khăn giấy ướt lau ngón tay.“Sao cậu không dứt khoát thọc vào trong đầu luôn đi, nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì?”Cố Chiếu cũng không ngờ niêm mạc mũi của mình mỏng manh đến vậy, thọc một cú liền vỡ ra.“Thực xin lỗi…”Bởi vì test kháng nguyên mà tự chọt thủng mũi của ông, trong lỗ mũi đang nhét khăn giấy cầm máu, trên vạt áo dính vết máu chưa kịp khô, mặt mũi cũng rối tinh rối mù, hoàn toàn là một bộ dáng thê thảm không nỡ nhìn thẳng.Cô dùng dáng vẻ này nói xin lỗi, cho dù có là tên cặn bã cũng sẽ không tức giận.
Huống hồ, Thẩm Quyết Tinh và tên cặn bã cách nhau một trăm vạn dặm.Thẩm Quyết Tinh khẽ thở dài, đứng dậy đi vào phòng bếp.Cố Chiếu thấy đối phương không nói một lời mà đi rồi, cho rằng anh vẫn chưa nguôi giận, gục đầu xuống nhìn chằm chằm khăn giấy ướt trong tay, cảm giác vị máu kia theo yết hầu đi thẳng vào trong lòng, mỗi một lần tim đập đều tràn ngập tư vị chua xót.Nàng không ngừng nghịch khăn giấy ướt trong tay, cũng không biết có phải đã chọc cái mũi ra chuyện rồi hay không, cô chỉ cảm thấy gốc mũi càng ngày càng xót, thậm chí mắt cũng thấy cay cay.“Ngẩng đầu lên.”Cô dụi đôi mắt, đột nhiên nghe được tiếng Thẩm Quyết Tinh truyền đến trên đỉnh đầu.Ngẩng đầu lên, Thẩm Quyết Tinh không biết quay về từ lúc nào, rửa tay sạch sẽ đứng ở trước mặt cô, còn bỏ tăm bông đi.“Thật sự cậu lúc nào cũng chân tay vụng về.” Thẩm Quyết Tinh nửa ngồi xổm xuống, phát hiện góc góc độ chưa thích hợp nên chỉ có thể tự mình điều chỉnh.Ngón tay ấm áp chạm vào cằm Cố Chiếu, nhẹ nhàng nâng lên, chỉ vài giây nhưng đã khiến sau gáy cô nổi lên một tầng da gà.“Tôi… Bà nội tôi lúc trước cũng thường hay nói tôi như vậy.”Động tác Thẩm Quyết Tinh khựng lại bởi vì lời nói của cô, trong lòng anh không khỏi có chút nghi hoặc: Chẳng lẽ mình vẫn luôn hiểu lầm, cô ấy đối với mình không phải là tình yêu mà là muốn nhận được tình thân sao? Bằng không sao lại luôn thông qua mình mà nhớ đến bà nội vậy?.