Anh Lính Là Người Chồng Tốt - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Anh Lính Là Người Chồng Tốt


Chương 7


Lúc Điền Mật Nhi mới tới, bị người ta nhận lầm là người giúp việc mới. Phương Di nghĩ rồi đưa cô đi mua ít quần áo. Điền Mật Nhi không nghĩ đến việc này nhưng bây giờ đang ở Triệu gia còn thể diện của Triệu gia nữa, từ chối thì có vẻ như cố ý thanh cao.

Hôm nay là ngày chủ nhật, Phương Di đưa Điền Mật Nhi đi cửa hàng bách hóa, xem cô thích cái gì, tiện mua luôn đồ tân hôn.

Ánh mắt Phương Di không tệ, mua cái gì cũng đều rất thực dụng, rất hợp với ánh mắt của Điền Mật Nhi. Mốt của thanh niên lúc bấy giờ là quần loe, tóc xoăn. Nhưng trong mắt Điền Mật Nhi chỉ có một chữ —— xấu, đừng nghĩ theo khuynh hướng hiện tại thì mới sang, dù sao thì cô cũng không cần.

Phương Di làm sao mà biết được tâm tư của cô, bà là một cán bộ cách mạng kỳ cựu nên không ưa dáng vẻ như quỷ kia của thanh niên. Bà còn cảm thấy Điền Mật là đứa nhỏ hào phóng chất phác, ở chung với người khác cũng rất kiên nhẫn, không giống với mấy đứa nhà bà, không thích đi dạo nhưng cũng không thích đồ bà mua.

Phương Di chọn cho Điền Mật Nhi một cái áo trắng nửa tay áo và một cái quần dài có đường viền hoa, mặc vào rất đẹp. Phương Di hỏi ý kiến của cô, Điền Mật Nhi thấy rất hợp thì gật gật đầu. Phương Di thấy Điền Mật Nhi là thích thật mà không phải gật qua loa đại khái nên mua thêm vài bộ. Bà lại chọn một cái áo len trắng dệt kim hở cổ, một cái quần đen tơ tằm, một cái váy cao và một cái áo sơ mi tay ngắn. Dáng của mấy bộ này đều đơn giản thoải mái, Điền Mật Nhi cũng không nhìn trúng cái gì, cũng may mắt nhìn của bà Phương Di cũng không khác lắm nên cứ để cho bà mua sắm.

Mua xong quần áo thì mua đến đồ dùng trên giường, kết hôn phải lấy màu đỏ làm chủ, bây giờ cũng chưa có nhiều đồ đặc biệt nên cũng không khó chọn. Điền Mật Nhi rất được lòng Phương Di nên bà còn hào phóng mua một đôi thảm hồ (cáo), thời bấy giờ không phải là một vật nhỏ. Điền Mật Nhi không coi trọng những đồ ngoại thân này nên từ chối không cần, trong tâm thì nghĩ không cần quá mức phung phí. Phương Di càng vui, cảm thấy con dâu mình thật tốt, đầu tiên cảm thấy không mua cũng được nhưng bây giờ thì thấy không thể không mua. Tính của Phương Di là người kính ta một thước, ta kính người một trượng, người khác tốt với bà một, bà tốt lại gấp mười. Nhưng trong mắt bà cũng không tha cho hạt cát nào, ví như Lý Như, bà chỉ hận không thể nhai sống cô ta.

Từ nhỏ đến lớn, bà đối xử với nó không kém gì con nhà mình, hồi đó nó còn đi theo sau con trai bà, đến lúc người ta vừa nói vài câu mật ngọt đã đi theo người ta rồi. Bởi vì quan hệ hai nhà nên nhà bà cũng không nói gì nhưng bây giờ Lý gia cũng đã rất loạn rồi. Vì Lý gia quan hệ thân mật với Hoa kiều ngoại quốc nên lần bình xét cấp bậc này Lý Thành Thụy cũng bị đánh xuống. Bây giờ chiến sự đang căng thẳng, quan hệ với nước M đang rất tế nhị, trên hội nghị quân sự đã rất nhiều người khuyên Lý Thành Thụy ra. Nghe nói Lý gia cãi nhau rất lớn, Lý Thành Thụy không muốn nhận Lý Như là con gái ông, Lý Như không phục, còn muốn cùng người đàn ông kia đến nước M sống.

Phương Di hả hê nghĩ, Lý gia càng loạn càng tốt, lúc đó bà mới hả giận! Đúng lúc Điền Mật Nhi thay bộ đồ ra ngoài, hai mắt Phương Di tỏa sáng, thật xinh đẹp. Điền Mật Nhi mặc bộ đồ mới mua, mái tóc rũ sau lưng làm cô càng thêm dịu dàng, nhìn qua ai cũng nói là khuê tú nhà đại gia được nuôi dạy hạng nhất.

Phương Di cố ý đưa Điền Mật Nhi đi ngang qua nhà họ Lý, lúc đó nhà của cán bộ hầu hết đều tập trung lại cả một khu. Đúng là khéo, lại gặp được mẹ của Lý Như, gần dây chuyện gia đình không được suôn sẻ nên nhìn bà hơi tiều tụy, không có tinh thần. Phương Di đứng lại, quan tâm hỏi han, thấy bà nhìn về Điền Mật Nhi thì cười giới thiệu: “Đây là con dâu tôi, ha ha, đứa nhỏ này rất hiếu thuận, đi đâu cũng đi cùng tôi. Cha nó muốn ăn gà xào cay do nó làm nên hai mẹ con chúng tôi đang đi chọn gà đấy”.

Sao Ngụy Kim Linh lại không hiểu ý bà nói, cười một tiếng: “Đây là việc của dì giúp việc, cần gì phải vất vả thế”. Ý là Phương Di giống như bà giúp việc.

Phương Di cười càng vui vẻ nói: “Vậy mới nói đứa nhỏ này rất hiếu thuận, đối với chuyện của hai ông bà lão chúng tôi đều rất tận tâm, người khác động thủ cũng không tin! Bây giờ coi như là tôi được hưởng phúc của con cháu rồi!”. Ý nói trước kia không được hưởng phúc.

Sắc mặt của Ngụy Kim Linh khó coi, lúc xanh lúc trắng, ngày đó hai nhà như một vậy mà bây giờ quay sang giễu nhau. Phương Di cảm thấy thế là đủ rồi, cao ngạo kéo Điền Mật Nhi đi. Điền Mật Nhi hiểu rõ là có chuyện gì xảy ra nhưng cũng không hỏi nhiều. Phương Di thấy cô hiểu chuyện, cái không nên hỏi thì không hỏi, càng thấy cô rất tốt.

— —— —— —— —— —— —–

Hàng ngày ở Triệu gia không như cá gặp nước thì cũng là an ổn sống, nhưng trong lòng Điền Mật Nhi lại lo chuyện đi học. Ngày hôm qua cô nhận được tin của anh trai Điền Dã, nói là anh đã đến Bắc Kinh rồi, anh ấy học đại học danh tiếng nhất. Công việc ngoài giờ rất dễ tìm, hiện tại anh đang làm gia sư, thu nhập cũng đủ sống, tiết kiệm được một chút và thêm cả học bổng, học phí sang năm vẫn có thể lo liệu.

Cuối cùng thì không giống kiếp trước nữa, cô tin rằng anh trai mình sẽ càng ngày càng tốt hơn, cũng mong muốn có thể đi học. Sau đó cô hỏi bà Phương Di.

“Định cho con vào trường Nhất Trung nhưng trường đó không thừa nhận thành tích của con, mấy ngày nay mẹ với cha con đang tìm chút mối quan hệ”.

Hóa ra là như vậy, nhưng mà chỉ cần đi học là được rồi, cô không quan tâm những thứ ngoài lề đó.

“Chỉ cần học tập nghiêm túc thì học ở đâu cũng được mà mẹ, với lại lớp mười hai chủ yếu là học sinh tự mình nghiên cứu học tập, trường học có tốt hay không cũng không quan trọng. Với lại con cũng tự tin, con không học Nhất Trung cũng nhất định sẽ có thành tích tốt”. Lời này cô không hề nói khoác lác, trước kia không được tham gia kì thi tốt nghiệp vẫn là tiếc nuối trong lòng cô, bài thi cô cũng đã xem qua nên có thể chắc chắn về kiến thức hơn.

“Tốt!”. Triệu Quốc Đông rất thích những người có lòng tự tin. “Là vàng thì ở đâu cũng sáng, những thứ hư danh kia đều là vật ngoài thân, chỉ có mẹ con sĩ diện hão”.

Phương Di có chút hư vinh nhưng điểm xuất phát vẫn là tốt, Điền Mật Nhi cảm kích: “Mẹ~! Con đảm bảo, mặc dù không học ở Nhất Trung nhưng nhất định khiến cha mẹ nở mày nở mặt!”.

Phương Di thấy cô kiên trì thì cũng không miễn cưỡng, với lại muốn vào Nhất Trung cũng phải đánh mặt mo đi xin người ta, thế là bà gật đầu đồng ý. Hôm sau sắp xếp cho Điền Mật Nhi học ở trường Tam Trung của thành phố, điều kiện ở trường cũng không tồi mà còn gần nhà.

Chỉ còn mấy ngày nữa là đi học nên Phương Di cho Điền Mật Nhi ít tiền để cô tự mua ít đồ dùng văn phòng phẩm.

Cô đến tiệm sách, mua ít sách tham khảo tiếng Anh, đừng thấy cô chưa tốt nghiệp nhưng mà cô nói tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Hàn đều không tệ. Không có cách nào, về sau sự cạnh tranh trong xã hội đều lớn, tiểu Tam cũng không dễ làm, không chú ý là có thể bị nghỉ việc, có người thế chân, không nhiều tài nghệ thì sao có thể giữ được kim chủ.

Học không thể giới hạn ở việc nói mà còn có đọc và viết nữa. Bây giờ tiếng Anh chưa thịnh hành nên không có nhiều sách tham khảo lắm, nhìn một vòng, không phải quá ít thì là tài liệu không dùng được. Cuối cùng cô mua hai quyển văn học Anh.

Điền Mật Nhi đứng ở khu sách văn học nước ngoài chọn lâu, cuối cùng chọn được quyển “Ba chàng lính ngự lâm” với quyển “Ngạo mạn và Thành kiến”, đọc hai quyển này có lẽ sẽ tốt.

Sau đó Điền Mật Nhi ở nhà, không có việc gì làm thì lôi sách ra đọc giết thời gian. Nhà sách cách nà cũng không xa, địa điểm khu ở của cán bộ rất tốt, sau này cũng thành khu buôn bán sầm uất.

Một hôm Điền Mật Nhi vừa ở tiệm sách về thì dì giúp việc đưa cho cô một bức thư, nói là người đưa thư mới đưa đến. Điền Mật Nhi vừa nhìn là thư Triệu Phương Nghị gửi về, mặt đỏ lên, một tay ném phong thư lên bàn. Giương mắt nhìn xung quanh không có ai, không biết dì giúp việc đi đâu rồi. Đột nhiên cô cảm thấy mình hơi kiểu cách nhưng mà rất xấu hổ!!

Điền Mật Nhi nhìn chằm chằm vào bức thư trên bàn, chỉ hận không có thiên lý nhãn để nhìn rõ bức thư này. Đây là thư của Triệu Phương Nghị gửi về, không nhất thiết là gửi cho cô, tại sao dì lại đưa cho cô chứ làm cô ngứa ngáy chân tay qá. Đã lâu rồi cô không có tin tức của anh!

Một người cứ ngồi trừng một bức thư. May là Phương Di về sớm nếu không Điền Mật hóa đá luôn.

Phương Di nghe nói con trai gửi thư thì bất ngờ, nghĩ nghĩ một lúc đưa bức thư cho Điền Mật nhi nói: “Từ trước đến nay Phương Nghị không gửi thư cho nhà, có chuyện gấp thì nó sẽ gọi điện về, có thể là nó có gì muốn nói với con!”.

Điền Mật nhi cười tươi, không ngại bà Phương Di ở đây mà cầm bức thư lên. Cô thận trọng mở lá thư, nhìn nét chữ cương nghị trên giấy.

Điền Mật:

Em có khỏe không? 

Rất xin lỗi vì hôm đính hôn anh không thể trở về, hi vọng em có thể tha thứ cho anh! Ở nhà em đã quen chưa, cha mẹ đành nhờ em chăm sóc. Em săp phải đi học, hi vọng em sẽ cố gắng học tập có được thành tích tốt. Mặt khác, anh sẽ phải ra chiến trường, em hãy ủng hộ anh. Nhân dân và quân đội nuôi dưỡng anh, bây giờ nhân dân cần anh, chiến hữu cần anh, anh không thể an tâm ở phía sau được. Hãy hiểu cho anh, và giúp đỡ cha mẹ, cha mẹ luôn khen ngợi em nên giao nhà cho em anh rất yên tâm.

Chỉ một vài câu ngắn ngủi như vậy làm Điền Mật Nhi mất mác nhưng cô lại càng lo lắng. Kiếp trước cô không quan tâm xem anh có trở về hay không, chỉ mong anh mau chết để được giải phóng.

Nhưng bây giờ cô không muốn anh đi, chiến trường nguy hiểm như thế, đạn không có mắt. Điền Mật Nhi đỏ mắt đưa bức thư cho Phương Di và Triệu Quốc Đông xem. Phương Di vừa xem thì trợn mắt: “Hồ đồ! Vất vả lắm mới đưa nó về thì nó lại muốn đi. Nó không hiểu nỗi khổ tâm của chúng ta mà, không quan tâm xem chúng ta ra sao rồi! Lão Triệu, chuyện Phương Nghị không thể kéo dài nữa, nghĩ biện pháp điều nó về địa phương thôi!”.

Triệu Quốc Đông nói: “Vậy thì cũng chỉ có biên chế ngày trước nói với bà, mặc dù Phương Nghị về có thể thăng một cấp nhưng mà cái đó thăng chức đồng nghĩa với xuống chức!”.

“Mạng cũng mất thì chức vị có công dụng gì? Nơi đó cũng không tồi, nghe nói là đặc biệt biên chế. Nó rời nhà cũng bốn năm rồi, bây giờ quan trọng nhất là ngăn không cho nó ra chiến trường!”. Phương Di hơi rối loạn, vất vả lắm mới nuôi đứa con trai lớn bằng đó, giờ nó muốn đi dâng mạng thì ai mà bình tĩnh được.

Điền Mật Nhi im lặng không lên tiếng, trong lòng nói xin lỗi với Triệu Phương Nghị! Cô hiểu nhiệt huyết của anh, lý tưởng của anh nhưng anh là lý tưởng của cô, là hạnh phúc của cô!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN