Anh Luôn Ở Bên Em - Chương 14: Tương tư của ai sâu thẳm hơn biển
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
216


Anh Luôn Ở Bên Em


Chương 14: Tương tư của ai sâu thẳm hơn biển


Khi Trình Bạch tỉnh lại, anh không mở mắt ra ngay mà hít sâu vào một hơi trước, cảm thấy đầu óc hơi trì trệ, dường như trên đầu có một chiếc chuông to chụp lên, đỉnh đầu hơi tê dại, cổ cũng vậy. Anh thử co ngón tay, tay phải không sao, còn tay trái… thì chẳng thể động đậy.

“Đúng là không xong rồi, con trai dì Chu sắp cưới, hôm kia vừa xin chú nghỉ một tuần liền để về bận chuyện cưới xin cho con. Viên Viên, đành phiền cháu ở đây để ý Trình Bạch cho chú, chú về lấy quần áo thay cho nó.”

Là giọng của ba. Và còn cả… Trình Viên Viên? Cô ấy cũng ở đây?

Sau đó anh nghe thấy tiếng mưa, tiếng đóng cửa, chắc ba anh đã đi mất.

Trình Bạch mở mắt ra rất đúng lúc, khiến Viên Viên vừa quay người lại giật cả mình.

“Anh tỉnh rồi.”

Anh chớp mắt, không lên tiếng, chỉ chớp chớp mắt.

“Sao thế? Mắt không được bình thường?” Cô đi đến gần rồi hỏi han nho nhỏ.

“Khụ.” Trình Bạch lấy giọng, “Hôm nay là ngày mấy?” Quả nhiên vừa mở miệng thì anh liền cảm nhận được giọng mình vô cùng khàn.

“22.”

Anh cứ tưởng mình đã mê man lâu lắm rồi, không ngờ còn chưa được hai ngày. Nhưng rõ ràng là, anh đã ngủ rất lâu rất lâu, lâu tới mức anh đã ôn lại tỉ mỉ một lượt tất cả những chuyện trong cuộc sống anh hơn hai mươi năm nay.

Trình Bạch không nói, Viên Viên thì không biết nói gì, cô liền đứng ngây người ở đó một lát. Sau khi thấy anh nhắm mắt lại thì cô mới thầm thở phào một hơi.

Căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh, Viên Viên ngồi ở chiếc ghế sô pha nhỏ đằng sau. Tất nhiên Trình Bạch không ngủ tiếp, anh chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi do quá mệt mỏi mà thôi. Không lâu sau anh lại mở mắt ra, nhìn người đang ở phía cuối giường, anh lên tiếng: “Trình Viên Viên, em lại đây.”

Viên Viên ngẩng đầu lên: “Làm gì?”

“Cánh tay ngứa…”

“Để em gọi y tá.” Cô nói nhanh.

Thấy cô đã sắp sửa chạy đi, Trình Bạch liền cố gắng gọi lại: “Quay lại đây.”

Viên Viên quay người lại, nghi hoặc.

“Chuyện này cũng cần phải gọi y tá à? Em làm đi.” Giọng anh rất nhẹ, nói từng chữ rất chậm, nếu có thể đổi bằng những lời lẽ thân thiết hơn thì có thể khiến người ta liên tưởng đến những lời tình tứ khi kết hợp với tông giọng đó.

“Ồ…” Sắc mặt anh trắng nhợt nhưng cái giọng điệu kiêu ngạo và tự quyết định đó vẫn không đổi. Nể tình anh hiện giờ là nhân vật anh hùng cứu nạn nên cô không thèm tính toán với anh.

“Mặt ngoài cánh tay phải.”

Kim bình truyền nước cắm trên mu bàn tay phải đặt ngoài chăn của anh. Nếu so với tay trái bị bó bột thì cánh tay này trông còn tốt chán, ngoài những viết thương ngoài da nhẹ thì nó trông vẫn trắng trẻo. Cô đi đến gần, giơ tay gãi gãi lên cánh tay hai lượt, kết quả trên làn da như miếng đậu đó xuất hiện ba đường màu đỏ.

Viên Viên tức khắc rụt tay về, thấp thỏm nhìn anh.

“Cắt sạch móng tay đi.” Mặt anh trầm xuống.

Cô cảm thấy khá có lỗi vì ba đường đó, cô giải thích: “Bình thường em có cắt, chỉ là gần đây bận quá nên quên khấy mất, mà ở đây cũng không có bấm móng tay…”

Trình Bạch cắt ngang lời: “Răng sắc thế thì tự cắn luôn đi là xong.”

Cô ngẩn cả người nhìn anh: “Đầu anh có vấn đề à, chẳng phải anh có bệnh sạch sẽ sao, bác sỹ Trình?”

“Anh có, nhưng em thì không.” Anh nhắm mắt lại, lấy tinh thần, cố gắng làm mình trông không quá yếu ớt: “Thôi được rồi, lấy ít nước cho anh.”

Lúc này ngoài cửa có một đoàn người, là đoàn 5 người đến thăm hỏi, dẫn đầu là viện phó Trương Đức Vũ.

“Dương à.” Trương Đức Vũ nhìn phó trưởng ban Dương Nghị phòng chẩn đoán của Trình Bạch: “Sao bảo bình thường cậu Trình này chín chắn, ít nói? Nói cũng nhiều thế này cơ mà!”

“Chắc là nói nhiều hơn với người thân.” Dương Nghị cưới ha ha, “Chẳng phải tiểu Triệu nói là em gái cậu ấy đang ở bên trong sao?”

Sau đó đoàn lãnh đạo gõ cửa đi vào.

Trình Thắng Hoa nhanh chóng trở lại. Trước khi ông đến, Trình Bạch và Viên Viên hiếm khi phối hợp hoàn hảo với nhau mà khéo léo tiếp đón các sếp. Viên Viên vừa về tới phòng trọ thì liền nhận được điện thoại của mẹ.

“Viên Viên, mai là thứ bảy rồi, con có về nhà không?”

“Mẹ, Trình Bạch bị thương, dì Chu thì không có đây nên con không về nữa mà ở lại giúp chú Thắng Hoa.”

“Hả? Trình Bạch bị thương?”

Bấy giờ cô mới nhớ ra mẹ mình không biết chuyện anh ta đi đến khu gặp nạn. Cô không nói, mà chắc chắn chú Thắng Hoa cũng không nói.

Cô kể lại cho mẹ. Đới Thục Phân nghe xong thì liền mắng cô vài câu, bảo là chuyện lớn như vậy mà chẳng nói với bà, bà nói sáng sớm mai sẽ đến chăm Trình Bạch. Lòng Viên Viên không khỏi bất bình, sao thấy anh ta mới đúng là con của mẹ vậy? Mẹ phải biết là anh ta suốt ngày sai con mẹ đây này.

Cô nằm xoài lên giường, điện thoại lại reo. Cứ tưởng vẫn là mẹ nên cô nhận máy một cách chán chường, cười khổ ha ha: “Rồi rồi, con biết sai rồi, con không nên không nói cho mẹ…”

“Em sao thế?”

Là Phó Bắc Thần.

Viên Viên mở trừng mắt.

“À! Xin lỗi anh, em tưởng là mẹ em.”

“Tâm trạng em có vẻ không tốt, có chuyện gì vậy?” Giọng anh vẫn luôn rất dễ dàng mà khiến cô bình tĩnh lại. Viên Viên không hề có chút giấu diếm gì với anh: “Bị mẹ em mắng vài câu thôi, không sao cả. Phó Bắc Thần, anh tìm em có việc gì vậy?”

“Phải có chuyện mới được tìm em?” Phó Bắc Thần dịu dàng hỏi, còn hơi cười cười.

“…”

Tiếp đó anh và cô cứ tiếp tục câu được câu chăng, nghe giọng cô càng ngày càng nhỏ, trả lời càng ngày càng ít, sau cùng… Anh bật cười, có lẽ cô đã ngủ.

Phó Bắc Thần cúp máy, nhìn những chữ đang dừng trên màn hình vi tính, vừa hay là câu “cứ phải có việc thì mới được tìm anh/em sao?” Anh gập máy tính lại, bất đắc dĩ mà bóp bóp trán.

***

Sáng thứ bảy, Đới Thục Phân xách túi lớn túi nhỏ đến chỗ Viên Viên. Viên Viên vừa nhìn liền biết tất cả đều là cho Trình Bạch. Cô đang định than vài câu thì nhớ ra tối qua vừa bị mắng cho một trận, cô không muốn tự tìm khổ nữa nên ngoan ngoãn mà im miệng, dẫn mẹ đến bệnh viện.

Trên đường đi mẹ cô bảo cửa hàng ở nhà hết hạn cho thuê. Ban đầu là một cô giáo mở hiệu sách, nhưng con trai cả qua Mỹ mới có một đôi song sinh nên đón mẹ qua bế cháu rồi. Hiện tại tuy có rất nhiều người muốn thuê lại nhưng bà vẫn nghiêng về chuyện tự mở một quán trà nhỏ.

“Ai da, mẹ, sao mẹ lại nghĩ ra chuyện mở quán trà?”

“Ngày trước cần chăm sóc bà nội con nên không đi làm kiếm tiền được, đều tiêu từ tiền cho thuê nhà với tiền ba con để lại. Lúc con đi học, mỗi năm mẹ chỉ có thể cho con một ít. Con biết cầu tiến, chưa từng trách mẹ nhưng mà sau này con kết hôn thì mẹ vẫn phải chuẩn bị chút của hồi môn cho con chứ.”

Viên Viên thầm nhủ, hôm qua con vừa mới thầm trách mẹ đấy.

“Con còn nhớ chú Ung không?”

“Ung…” Viên Viên xoay tròn con ngươi, nhớ ngay ra: “A! Chú Ung đầu to!”

Đới Thục Phân trừng mắt lên: “Chẳng lễ phép gì cả!”

Cô cười hì hì: “Anh bảo tên chú ấy kỳ quặc thế chứ, gì mà Ung Dư, cá mè hoa* chẳng phải có cái đầu to sao, mà đầu chú cũng to thật nữa!”

(‘Ung Dư’ và ‘cá mè hoa’ đồng âm trong tiếng Trung.)

Đới Thục Phân mệt thảo luận với cô vấn đề này, bà nói thẳng: “Mười mấy năm trước chú ấy có để lại ở nhà nghỉ của mình một cái rương đồ, sau này nhà ta đều giữ hộ chú, biết chú sẽ quay lại lấy. Vậy nên chú ấy rất cảm ơn. Mấy hôm trước chú đi công tác đến trấn mình thì vào nhà ta ngồi chơi một lát. Chú biết bà mất rồi, xong hỏi mẹ có muốn mở cửa hàng trà hay là mở quán trà không, chú ở Phúc Kiến, Quảng Đông có mối làm ăn. Vừa nay nhà mình cũng trống không, mẹ cũng đọc qua mấy cuốn sách kinh doanh ở hiệu sách lúc trước ấy, thử mở quán trà xem sao.”

Viên Viên nghĩ, hiện giờ chỉ còn mình mẹ ở nhà thì cũng cô quạnh, bèn nói: “Mẹ, con ủng hộ. Nhưng mẹ đừng cố kiếm nhiều quá mà mệt. Mẹ kiếm được bao thì tiêu cho mình hết đi, đồ hồi môn của con gái mẹ thì con gái mẹ tự kiếm được.”

Đới Thục Phân xoa xoa đầu con gái.

Sau khi đến bệnh viện, bà gặp Trình Bạch rồi quan tâm hỏi han một hồi rồi mới nhớ ra đồ mình mang tới, bà nhanh chóng lấy ra một hộp giữ nhiệt, vừa mở nắp thì một hương thơm ngào ngạt liền tỏa ra.

“Mẹ à, đây là món gì thế? Thơm quá!” Viên Viên sáp tới.

“Canh giúp tan máu tụ, lưu thông máu.” Bà vỗ đầu con, “của Trình Bạch.”

Viên Viên một lần nữa bị lờ đi, cô uất ức xoa xoa đầu, ngồi sang một bên.

Trình Bạch đón lấy ăn một ngụm, sau đó nói với bà: “Dì, canh này có tam thất, địa hoàng, táo đỏ hả? Tan máu tụ, lưu thông máu, dùng cho người mới bị thương xương cốt trong vòng hai tuần, dì đã vất vả rồi ạ.”

Đới Thục Phân cười nói: “Quả là con cháu nhà ngự y, chỉ một ngụm đã đọc ra thành phần canh. Thịt lợn trong đó đều là không mỡ không gân cả đấy, thích ăn thì ăn nhiều chút nhé.”

“Em đến thăm nó là đủ rồi, mang nhiều đồ thế này làm gì.” Trình Thắng Hoa đứng bên nói với bà.

Khi hai người lớn nói chuyện với nhau, Viên Viên nhìn Trình Bạch ăn rồi bụng bỗng kêu rột rột một tiếng, cô liền thấy lúng túng.

Trình Bạch nhìn sang: “Lau nước miếng đi kìa. Canh này giả sử anh có cho em thì cũng không phù hợp.”

“…”

Đới Thục Phân cười mắng cô: “Cái con nhóc này!”

Bà định ở lại chăm sóc Trình Bạch nhưng do y tá ở khu VIP đã chăm sóc cực kỳ đến nơi đến chốn, lại thêm cả bà nữa thì có khi Trình Bạch lại cảm thấy khó chịu, thế là bà không nêu lên đề nghị đó. Tuy nhiên bà lại sai con gái: “Viên Viên, chỗ con làm gần đây, ngày ngày tan sở thì chạy qua thăm Trình Bạch nhé, nói chuyện với anh rồi giúp được gì thì giúp. Mai là chủ nhật, sáng sớm con qua luôn đi, nấu đồ ăn sang mang tới… À đúng rồi, lát nữa con với mẹ đi chợ. mẹ mua nguyên liệu rồi hôm kìa con dậy nấu là được.”

Viên Viên nghe mà muốn khóc thét trong lòng, nếu vậy thì anh ta chưa khỏi bệnh thì có chăng cô đã toi rồi? Tuy vậy, cô vẫn tỏ vẻ nghiêm túc, nghe lời mẹ dặn.

Buổi trưa, Trình Thắng Hoa đưa hai mẹ con ra ngoài ăn cơm. Ba người chưa đi được bao lâu thì y tá Tiểu Triệu liền đến thay chai truyền cho Trình Bạch.

“Bác sỹ Trình, em gái anh về rồi à?” Giọng nói y tá Triệu rất yểu điệu.

“Em gái?” Trình Bạch khẽ cau mày.

“Vâng! Trình Viên Viên ấy, hôm qua lúc đến cô ấy nói với em mà.” Cô y tá nhìn nhìn Trình Bạch, nghi hoặc: “Lẽ nào không phải?”

Anh không trả lời mà chuyển chủ đề: “Sáng mai có phải ca trực của cô không?”

Tiểu Triệu gật đầu: “Phải ạ.”

Trình Bạch lịch sự nói: “Vậy phiền cô, nếu sáng mai cô thấy em gái tôi không mang bữa sáng tới thì cô bảo cô ấy về lấy đi. Cảm ơn nhé.”

Tiểu Triệu ngẩn ra, đang tính nói hay là mai em mang bữa sáng cho anh nhé, sau nhìn thấy bộ mặt xa cách của Trình Bạch, cô nhanh chóng nuốt lại mấy lời đã ra tới bên miệng.

Ngày hôm sau, Tiểu Triệu đợi cả hồi lầu cũng chẳng thấy bóng dáng Trình Viên Viên. Đến tận gần trưa thì mới nhìn thấy Viên Viên thong thả đi vào:trên tay chỉ cầm chiếc ô do bên ngoài trời đang mưa.

“Trình Viên Viên, anh trai cô hỏi…” Y tá tiểu Triệu gọi Viên Viên lại đầy trách nhiệm, nhưng mấy lời của bác sỹ Trình thật khó mà truyền đạt lại, hơn nữa hiện giờ đã sắp tới giờ ăn trưa, cô bèn hỏi câu khác: “… cô đã ăn trưa chưa?”

Trình Viên Viên hơi ngẩn người. Trình Bạch nhờ y tá hỏi cô ăn trưa chưa? Giờ chẳng phải là 10h45 à, bình thường thì mọi người đều chưa ăn. Cái đầu ai kia chả lẽ có vấn đề thật? Dù sao thì trên đỉnh đầu anh bị khâu năm mũi liền. Viên Viên thầm nhủ như vậy trong lòng nhưng lại cười tít với cô nàng y tá: “Chưa ăn, vẫn còn sớm mà.”

Tiểu Triệu nhìn cô không khỏi thầm than, cái cặp anh em này thật quái lại, người anh thì ngày nào cũng trưng mặt lạnh, còn cô em thì hoạt bát thế này.

“Ah chết!” Viên Viên đột nhiên la lên một tiếng, cuối cũng mới nhớ ra mẹ dặn cô nấu cháo bổ xương: “Em quên nấu cháo cho anh ấy rồi!” Tối qua phải viết bài tới tận gần sáng, sáng dậy đã là hơn 6h, tắm rửa xong liền đi làm. Vậy cũng không thể trách cô được, quả thật là cô ngủ không đủ giấc nên tinh thần hơi rã rời. Viên Viên cân nhắc, vào gặp Trình Bạch giải thích chút, sau đó mai nấu cho anh ăn thì chắc không sao chứ nhỉ?

Nghe Viên Viên lẩm bẩm xong, Tiểu Triệu cuối cùng cũng có thể truyền lại lời Trình Bạch: “Anh cô nói nếu cô không mang bữa sáng tới thì bảo cô về lấy.”

“…”

Trình Bạch ngồi dựa đầu giường nhìn Trình Viên Viên đứng cách anh hai mét, đang cúi đầu hứa chắc rằng ngày mai nhất định sẽ nhớ nấu cháo mang vào. Anh nhìn một lúc lâu.

“Được rồi.”

Viên Viên cảm thấy may mắn như vừa thoát khỏi vuốt hổ, hồng thời thấy Trình Bạch hôm nay xem như thông tình đạt lý, cô bèn có lòng tốt hỏi anh: “Anh đói chưa? Giờ em đi mua bữa trưa cho anh nhé?”

“Đói cả buổi sáng rồi, mất hết cả cảm giác.”

Giọng Trình Bạch bình bình, cô nghe mà lại thấy sợ. Ý châm chọc trong câu nói này quá rõ ràng, cô nuốt nước bọt: “Vậy… là ăn hay không ăn đây?”

Trình Bạch không thèm nói với cô thêm một câu nào nữa, anh giơ tay cầm lấy một cuốn sách trên bàn rồi bắt đầu đọc.

Viên Viên biết lần này là lỗi của mình, giọng cô càng nhỏ: “Đợi anh phục hồi cảm giác rồi nói sau vậy.” Trên sô pha có đủ loại đồ, có thuốc bổ, có túi đựng quần áo, còn mỗi chiếc ghế cạnh giường anh là trống. Cô không dám ngồi trước mặt Trình Bạch nên đi đến bên tường, dựa tường vừa nghịch điện thoại vừa đợi.

Ngón tay trỏ phải của Trình Bạch gõ nhẹ lên trang sách, có vẻ đó là động tác vô thức của anh.

Còn Viên Viên đang cúi đầu, một chân cũng gõ nhẹ, là hành động khi cô đang đợi người khác.

Ánh mắt anh nhìn thấy động tác đó của cô, anh hơi ngẩn ra, lúc này mới nhận ra bao năm nay thói quen trong vô thức lúc đọc sách của anh là học theo cô.

Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng mưa bên ngoài càng rõ rệt, rả rích, kéo dài mãi không dứt. Cả hai người lúc này đều nghe tiếng mưa mà nhớ về cùng một chuyện trong quá khứ.

Một buổi chiều tà mùa hè, bỗng dưng trời đổ mưa to, mưa rơi lộp độp trên đường bắn lên vô số giọt nước.

Cô cầm chiếc ô đỏ lẳng lặng đứng trên con đường đá trước tòa giảng đường, trong lòng còn ôm một cái ô màu đen nữa. Hai bên con đường đá trồng mấy hàng chuối tây, mưa rơi vào tán lá vang thành tiếng, cô chỉ chăm chú nhìn hai cửa ra của tòa nhà, sợ sẽ bỏ lỡ gì đó.

Những học sinh đi qua đều liếc nhìn cô đầy nghi hoặc, cô coi như không thấy. Cũng không biết là qua bao lâu, giày cô ướt hết, hai chân tê dại, hai tay áo cũng bị mưa ướt mà dán vào cánh tay, tất cả khiến cô thấy cực kỳ khó chịu.

Lúc này, cuối cùng cô cũng nhìn thấy người mà mình đợi.

Ban đầu anh định nhờ bạn đưa mình tới cổng trường, sau nhìn thấy cô, cũng chỉ cần liếc qua là thấy băng gạc lộ ra từ phía sau cổ.

Anh lấy ô từ trong tay bạn học: “Cho mình mượn một lát.”

Nhìn thấy anh đi tới, cô định chạy đến nhưng vừa nhấc chân thì chẳng còn sức, suýt thì ngã sấp xuống. Ngẩng đầu lên, anh đã tới trước mặt. Cô vội vàng cười rồi đưa chiếc ô đen qua. Anh lại chỉ nhìn cô, không nhận, sau đó cô nghe anh nói trầm trầm: “Đã bảo bao nhiều lần rồi, đừng đợi tôi. Tôi không cần em giúp tôi chuyện gì cả. Không cần thiết.”

Nụ cười trên mặt cô cứng lại: “Mưa quá to, anh cầm ô đi, em về liền.”

Anh giơ tay ra, vốn chỉ định đẩy, không ngờ lại không không chế được sức lực mà đánh phải bàn tay cầm ô của cô, chiếc ô đỏ rơi xuống đất, mưa ào ào xối vào người cô. Anh không biết những giọt nước từ khóe mắt cô lúc đó là nước mưa hay là nước mắt.

Thời gian khiến người ta quên đi rất nhiều chuyện, nhưng có nhiều chuyện rất nhiều năm vẫn ở mãi trong ký ức chúng ta, nếu không phải là muốn quên mà không thể nào quên được, thì cũng là muốn nhớ mãi cả đời.

“Trong chiếc áo khoác ở sô pha có thẻ ăn của bênh viện, em cầm lấy đi ăn đi.” Trình Bạch bỗng lên tiếng.

“Hở?” Viên Viên lấy lại tinh thần, nhìn sang Trình Bạch: “Thế còn anh?”

Anh định bảo không cần, xong nghĩ nghĩ rồi bảo: “Tiện thể mua về luôn.”

“Ừm.” Viên Viên quả là đói rồi, vừa nghe thấy có thể đi ăn cơm là cô đã chạy ngay tới chỗ áo Trình Bạch, lấy ra từ túi áo… một ví tiền.

“Thẻ ở trong ví.”

“Ừ.” Mở ví anh ra, trong đó có rất nhiều thẻ, tìm một hồi mới thấy thẻ cơm.

Lúc Viên Viên đến nhà ăn bệnh viện mua cơm, không ít người xì xào, cô không khỏi sờ sờ mặt mình, lẽ nào bị dính gì? Người phía sau hỏi cô: “Em là em gái bác sỹ Trình?”

Cô quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Sao chị biết?”

Cô bác sỹ trẻ mắc áo blouse trắng cười nói: “Nghe nói thôi.” Tiếp đó còn không quên thăm hỏi đầy quan tâm: “Hy vọng anh trai em khỏe lại sớm.”

Viên Viên còn có thể nói gì nữa? “Cảm ơn.”

Chiều hôm đó, lúc về nhà trọ thì do buồn ngủ nên cô ngồi nhầm xe bus, cần đi xe 1 lại đi nhầm xe 11. May mà xe 11 cũng đi qua trạm Tân thôn Hồng Phong, cũng không xa quá. Lúc xe đi qua ngõ Diên Linh, Viên Viên hơi ngạc nhiên, cô nhớ ra địa chỉ hiệu thuốc của gói thuốc bắc lần trước chính là số 18 ngõ Diên Linh.

Nhớ lại thì chỉ sau hai ngày uống thuốc, cả cảm mạo và nghẹt mũi đều như khỏi hẳn, gọi điện cảm ơn chú Thắng Hoa thì mới biết hóa ra chẳng phải chú ấy gửi.

Không phải là chú, vậy là ai? Viên Viên rất thắc mắc.

Nếu hôm nay ngơ ngẩn thế nào lại đi qua đường này thì đi tìm hiệu thuốc Hậu Đức đường đó hỏi thăm vậy:vừa hay đơn thuốc cô luôn để trong túi xách. Viên Viên bèn xuống xe ở trạm tiếp theo.

Hậu Đức đường chẳng hề khó tìm, tuy nhiêu mặt tiền quả thật rất khiêm tốn. Cô cầm đơn thuốc chần chừ một lúc ngoài cánh cổng cổ xưa. Lần trước Vương Nguyệt nói hiệu thuốc bắc này đẳng cấp thế nào nên Viên Viên cảm thấy nếu cô đi vào hỏi: “Có thể giúp tôi xem đơn thuốc này là ai kê cho Trình Viên Viên không?”, có lẽ sẽ bị lơ luôn chăng?

Hà Phác ăn cơm trưa xong liền về Hậu Đức đường, vừa đi vào ngõ Diên Linh liền nhìn thấy một cô gái đứng trước cửa tiệm của mình. Tóc buộc đuôi ngựa, mặc áo len mỏng, quần bò, nhìn nghiêng trông thanh tú và trẻ trung. Lúc anh tới gần, mắt liếc qua đơn thuốc cô cầm trong thay thì hơi sững người, mở miệng hỏi: “Xin chào, cô tới khám bệnh à? Đã có hẹn chưa?”

Viên Viên quay lại, thấy Hà Phác mặt cười cười, mặc áo blouse trắng.

Có lẽ là bác sỹ ở Hậu Đức đường. “Không… Tôi… Tôi không tới khám bệnh.” Viên Viên tưởng mình chặn đường của anh ta nên đứng dịch sang một chút. Hà Phác lại không đi, anh nói: “Tôi có thể xem đơn thuốc cô đang cầm trong tay không?”

Viên Viên thầm nhủ, hay là hỏi luôn anh bác sỹ này đi, trông anh tay có vẻ nhiệt tình, thân thiện. Cô bèn đưa cho anh rồi hỏi câu định hỏi.

Hà Phác cầm đơn thuốc, nhìn rõ chữ viết trên đó thì không khỏi hớn hở trong bụng: Phó đại chuyên gia ơi là Phó đại chuyên gia, tôi hỏi tái hỏi hồi cậu không chịu nói viết đơn thuốc này làm gì, giờ thì để tôi bắt được rồi nhé!

Người ta nói thế nào nhỉ, đi mòn cả giày mà tìm không ra, bỗng dưng lại thấy ngay trước mắt!

Hà Phác ngoài mặt thì chỉ bình thản nhìn Viên Viên, lịch sự trả lại đơn thuốc, anh nói: “Xin lỗi, chỗ chúng tôi chỉ ghi lại người nhận thuốc chứ không ghi người trả tiền.”

“Ồ…” Viên Viên cũng khá ngạc nhiên, không khỏi thất vọng.

Đến cùng vẫn là mất công đi một bận.

Đúng lúc này thì điện thoại cô reo, lôi từ túi xách ra, là mẹ gọi. Cô cảm ơn người bác sỹ trước mặt sau đó vừa nghe điện thoại vừa đi ra khỏi ngõ.

Hà Phác nhìn cô đi khỏi rồi mới đi vào tiệm thuốc của mình, anh lập tức gọi điện cho Phó đại chuyên gia. Bên kia vừa nhận máy anh liền kể: “Vừa nãy tớ gặp một cô nàng, thân hình yểu điệu, khoảng 1m65, mắt mũi thanh tú, một đôi mắt hạnh, ở giữa hai đôi lông mày còn có nốt ruồi duyên nho nhỏ nhé, không biết Phó đại chuyên gia có quen không? À quên, cô nàng tên là Trình Viên Viên.”

Phó Bắc Thần ở bên kia đầu điện thoại yên lặng một lúc mới lên tiếng: “Cậu gặp cô ấy ở đâu?”

“Cổng Hậu Đức đường.” Giọng Hà Phác đầy trêu chọc: “Hóa ra cậu cũng biết tán gái cơ đấy, hê hê, không nhận ra đấy, hê hê.”

“Cô ấy đến đó làm gì?” Phó Bắc Thần không quan tâm, anh chỉ hỏi điều anh để ý. Lẽ nào cô bị ốm?

“Đến hỏi thăm xem ngày mùng 6 tháng này ai đã tốt bụng gửi thuốc cho cô nàng. Tớ đã giữ bí mật cho cậu rồi đấy, mời tớ bữa cơm đi!” Hà Phác tranh công.

“Cậu có thể nói cho cô ấy biết.” Phó Bắc Thần đáp. Không nói không có nghĩa là muốn giấu diếm.

“Bắc Thần, cậu… đang theo đuổi nàng thật đấy à?”

“Cúp đây! Đang ăn cơm với người ta!”

Hà Phác định nói tiếp nhưng đã nghe thấy tiếng “tút tút”.

Phó Bắc Thần đang ăn cơm cùng mấy vị sếp của bảo tàng đồ gốm sứ thành phố Thanh Hải. Anh nghe mọi người nói chuyện một hồi rồi đứng dậy, gật đầu với những người bên bàn: “Xin lỗi, tôi ra ngoài một lát.” Sau đó liền ra ngoài. Ở hành lang, anh gọi điện cho cô, đầu dây bên kia nhanh chóng có giọng nói truyền tới: “A lô, Phó Bắc Thần?”

“Ừ.” Từ xưa đến nay anh không hề biết rằng thì ra bản thân mình lại dễ dàng bị kích động tinh thần đến vậy.

Nỗi tương tư kéo dài, liên tục.

Không biết đã bắt đầu từ khi nào.

***

Viên Viên nghĩ, một ngày chú Thắng Hoa bận bao nhiêu là việc, đa phần đều là tối mới đến viện, vì vậy trong khoảng thời gian Trình Bạch nằm viện chắc chán lắm nên mới suốt ngày gọi điện thoại cho cô như thế:bắt cô mua đồ ăn cho anh, anh bảo là đồ y tá chuẩn bị cho không hợp khẩu vị. Lúc đầu Viên Viên không thèm quan tâm, nhưng sau nghĩ mình nợ chú Thắng Hoa nhiều quá, đành lãnh trách nhiệm vậy.

Thế là mấy ngày gần đây, đa số thời gian nghỉ trưa của cô và thời gian rảnh sau khi tan sở đều được hiến cho Trình Bạch.

Chiều tối thứ tư, do được ba mình dặn dò nên sau khi Phó Bắc Thần tan làm anh liền đến bện viện gần trường đại học H để thăm Trình Bạch. Chuyện Trình Bạch bị thương ông mới được biết hôm qua qua miệng chủ nhiệm Trịnh. Giáo sư Phó cho rằng, tuy nhà mình và nhà họ Trình rất ít khi liên lạc, nhưng dù sao vẫn là họ hàng, hơn nữa lúc ông nằm viện thì Trình Bạch cũng tới thăm. Lần này cậu ta bị thương khi làm việc, về tình về lý thì nhà ông đều nên đi thăm, mà chân mình không tiện đi lại nên ông liền bảo con trai đi một chuyến.

Phó Bắc Thần cũng cảm thấy đây là điều nên làm. Lúc đến viện thì chưa tới 11h, anh cầm một giỏ hoa quả cùng một bó cẩm chướng, đi vào tầng gồm những phòng bệnh VIP. Sau khi hỏi y tá số phòng của Trình Bạch thì mới được biết em gái bác sỹ Trình đã đưa anh ta xuống lầu đi dạo rồi.

“Em gái?” Anh thầm nghĩ, nếu đợi thì không biết phải đợi tới lúc nào, bèn nói: “Hoa quả và bó hoa này tôi đem vào phòng cậu ta vậy. Lúc nào cậu ấy về phiền cô chuyển lời, lần sau tôi lại tới thăm, tôi họ Phó.”

Anh đi xuống lầu liền nhìn thấy Trình Bạch ngồi trên xe lăn ở một chỗ nghỉ chân không xa, mà đằng sau anh ta chính là Viên Viên đang đứng.

“Em gái sao?” Khóe miệng anh giương cao, đi về phía bọn họ.

Viên Viên thấy người tới là Phó Bắc Thần thì cực kỳ kinh ngạc, đợi anh tới gần liền hỏi: “Sao anh lại đến bệnh viện?”

“Anh tới thăm Trình Bạch.” Nói rồi anh hỏi thăm Trình Bạch vài câu.

Trình Bạch cảm ơn anh ta như tất cả những người khác tới thăm anh.

Khi Phó Bắc Thần đi, anh hỏi Viên Viên xem có phải cô cũng muốn về không vì giờ không còn sớm nữa. Quả thật cô cũng định về nhà:mấy hôm nay cô chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện mệt mỏi lắm rồi, cô đành nói với Trình Bạch: “Em gọi y tá tới cho anh.” Chuyện đưa người bệnh ra ngoài đi dạo cũng là công việc của y tá.

“Không cần, anh tự gọi được.” Mặt anh không hề có bất kỳ một biểu cảm nào.

Viên Viên thấy không có chuyện gì to tát nên đồng ý: “Vậy được, em về đây.”

Phó Bắc Thần gật gật đầu với Trình Bạch rồi cùng Viên Viên đi khỏi nơi đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN