Anh Luôn Ở Bên Em - Chương 18: Mạch thượng nhân như ngọc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
214


Anh Luôn Ở Bên Em


Chương 18: Mạch thượng nhân như ngọc


Chiều hôm nay, Viên Viên đi lấy bản thảo từ chỗ giáo sư Phó trong viện sách cổ, vừa nãy giáo sư vừa cười vừa nói cho cô biết rằng trưa nay Phó Bắc Thần đã về rồi. Cô nghe mà trong lòng như có một trận gió nhẹ thổi qua, dấy lên những gợn sóng. Lúc đi ra khỏi viện sách cổ rồi nhìn về phía khu tân uyển Phù Tín thì có điện thoại của Phó Bắc Thần.

Cô ngạc nhiên trong bụng, đúng là thần kỳ.

Phó Bắc Thần biết cô đang ở đại học H bèn hẹn gặp ở Lan đình.

Lan đình là một góc cảnh quan ở góc phía tây của đại học H, ở bên đình nghỉ chân có rất nhiều hoa lan được trồng. Phía trước lại có thêm một dòng suối khúc khuỷu. Bình thường, nhất là vào lúc chiều tà thì có cực nhiều cặp đôi lưu luyến ở nơi này.

Mặt trời xế bóng, ánh chiều tà màu vàng kim chiếu vào trong vườn trường mang đến một cảm giác cực kỳ ấm áp. Viên Viên đi trên con đường cây ngô đồng nổi tiếng của đại học H, do vừa khai giảng nên những sinh viên đi qua đều ôm sách, hoặc là đạp xe chở sách, so với cái lần cô gặp phải Trình Bạch ở đây thì hiện giờ có nhiều người hơn, ai cũng vội vã.

Lúc sắp tới Lan đình, cô nhìn thấy Phó Bắc Thần. Anh nhã nhặn, lẳng lặng đứng cạnh bờ hoa lan, từ lúc nhìn thấy cô anh liền nhìn chăm chú, đợi cô đến gần mới khẽ cười lên tiếng: “Viên Viên, đã lâu không gặp.”

Cô cũng vui vẻ mà đáp lời: “Đúng là lâu rồi không gặp, Phó Bắc Thần.” Không gặp nhau năm ngày.

Sau rồi hai người ngồi xuống một chiếc ghế gỗ dài gần đó, ngồi xuống xong, Phó Bắc Thần lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh xắn trong túi quần âu, đưa cho cô: “Chút quà nhỏ đi công tác về, mong là em thích.”

Viên Viên ngập ngừng mà đón lấy: “Anh cứ tặng quà em mãi, sau này em làm tới, cứ nhìn thấy anh là đòi quà xem anh giải quyết thế nào.”

“Vui còn chẳng kịp.”

Bị sự hào phóng của Phó Bắc Thần chọc cho cười, cô vừa cười vừa mở hộp, bất ngờ thấy trong đó là một chiếc lược tinh xảo, nhưng nếu nhìn kỹ hơn, bên dưới là chiếc lược màu đỏ, mà bên trên nó, lại còn một chiếc nữa nhỏ hơn màu vàng kim. Cô khó hiểu mà hỏi: “Nhỏ thế này thì dùng thế nào? Hơn nữa, đây là… một cái, hay là… hai cái vậy?” Cô vừa nói vừa cầm lên nhìn ra mặt sau mới vỡ lẽ: “Ơ là để cài ngực áo? Làm đẹp quá, rất độc đáo!”

“Thích thì cài lên đi, cũng hợp với màu sắc áo em mặc hôm nay.”

Cô gật gật đầu, đặt chiếc hộp sang bên, đang định tự mình cài thì anh chợt cúi người xuống cầm lấy món đồ trang sức, dịu dàng nói: “Anh giúp em.”

Góc độ này anh chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể hôn cô rồi. Viên Viên cố gắng giả bộ bình tĩnh, giơ tay cướp lại nó rồi nói: “Để em tự làm.”

Phó Bắc Thần ngồi thẳng lên, nhìn cô.

Hai người đều có suy nghĩ riêng, đều không phát hiện ra một góc váy đỏ đang tung bay theo gió nhẹ ở nơi không xa đó.

Trình Bạch chống nạng đi ra từ trung tâm sức khỏe, đang định đi đến bên chiếc xe đỗ ven đường của lái xe Dương thì di động anh vang, lôi ra nhìn, là Thẩm Du, anh nghĩ nghĩ rồi nhận máy: “Có chuyện gì thế?”

“Chẳng phải anh để ý Trình Viên Viên lắm sao? Anh còn không ra tay là cô ấy sẽ bị người ta cướp mất đó.”

“Là ý gì?”

Giọng Thẩm Du nghe như vừa xem xong kịch hay: “Đại sư huynh tặng cô ấy “chiếc lược”, ‘Kết tóc trao tâm, lấy lược làm lễ’.”

Thẩm Du chờ một lúc cũng không thấy Trình Bạch lên tiếng.

“A lô? Trình Bạch?”

“Không còn chuyện gì nữa?”

“Không phải anh rất quan tâm tới cô ấy? Sao-” Còn chưa nói hết thì bên kia đã ngắt máy.

Thẩm Du cũng chẳng để ý đến kiểu đối xử không nể nang gì của Trình Bạch, cô cất điện thoại, xoay người đi về ký túc, vừa đi vừa tự cười nhạo một câu: “So với Trình Bạch mình còn sốt sắng hơn thì phải.”

Cô lại nhớ đến Phó Bắc Thần, ánh mắt chăm chú đó, đã hai năm nay không hề xuất hiện trên mặt anh rồi. Anh trông thì ấm áp, có vẻ dễ nói chuyện nhưng thực ra lại xa cách tới mức đẩy người ta xa nghìn dặm.

Nếu nói Trình Bạch là một lưỡi dao lạnh lẽo thì anh ta như dòng nước ấm, rơi vào trong đó sẽ cảm thấy vô cùng dễ chịu, nhưng rồi dần dần ngạt thở, cả sức mạnh dãy dụa thoát ra còn chẳng có.

Chị họ cô chính là một ví dụ sờ sờ ra đấy.

***

Do cần bắt tay vào tin tức về đền công chúa phò mã nên hôm nay thứ bảy Viên Viên liền về quê. Cô không định vừa về đã đi tìm phó cục trưởng cục văn hóa khảo cổ vân vân, tất nhiên càng không muốn đi phiền tới Phó Bắc Thần, vì vậy cô quyết định bắt đầu từ những người bên mình trước đã.

Qua việc thăm hỏi những cụ già ở trấn Ngọc Khê, cô ghi chép hết lại những lời đồn đại và truyền thuyết rồi tạm tổng kết tất cả lại, mất thời gian trọn cuối tuần.

Năm đó, thời cuộc không yên ổn, công chúa và phò mã lại không quen với những hủ tục trong triều đình, thế là bỏ đi, đi khỏi nơi thị phi, họ chọn một vùng đất nhỏ yên tĩnh hẻo lánh mà ở lại, đó chính là thị trấn Ngọc Khê ngày nay.

Có một người nữa đến cùng bọn họ nhưng những lời đồn về người này rất nhiều, tóm gọn là có hai giả thuyết: thị vệ tùy tùng hoặc là huynh đệ bạn hữu.

Một, giả thuyết là “thị vệ tùy tùng” cho rằng người thị vệ này chính là tổ tiên của Trình gia. Công chúa cùng phò mã không có đời sau, vì vậy đời sau của người thị vệ đã xây dựng nên đền thờ thờ bọn họ. Do người thị vệ luôn yêu mến công chúa cho nên cây đậu đỏ kia là do anh ta đích thân trồng sau khi công chúa qua đời. Lúc lâm chung, anh ta còn yêu cầu con cháu mình chôn bản thân bên cạnh cây đậu.

Hai, phía “huynh đệ bạn hữu” thì cho rằng người cùng ẩn cư với công chúa phò mã là huynh đệ hoặc bạn hữu. Người này có một người trong lòng khác, có lẽ vào lúc đó người nọ đã chết, thế nên người này mới trồng cây đậu để gửi gắm nỗi nhớ, sau khi chết thì chôn tại đó. Còn đống đổ nát cạnh cây đậu đỏ chính là đền thờ mà công chúa phò mã xây cho anh ta.

Cả hai cách giải thích đều có điểm hợp lý và điểm sơ hở của chúng. Cách thứ nhất đã giải thích được sự xuất hiện của nhà họ Trình, nhưng lại không giải thích được vì sao nhà họ Trình không gìn giữ cho tốt đền thờ nhà mình mà lại để nó thành đống đổ nát. Cách thứ hai nghe thì có vẻ xuôi tai, nhưng vậy thì cái đền thờ công chúa phò mã là ai dựng? Nhà họ Trình sao lại xuất hiện ở chốn này? Thậm chí hàng năm còn tổ chức việc cúng tế cho đền công chúa phò mã.

Hoàng hôn, khi Viên Viên ngồi xe trở về trung tâm thì bỗng nhớ ra phò mã họ Phó, Phó Bắc Thần cũng họ Phó:Chắc anh ấy không phải đời sau của phò mã chứ?

“Nếu đúng là thế thật thì anh là hậu duệ quý tộc rồi.” Viên Viên không khỏi bật cười, sau đó vỗ vỗ hai cái lên mặt, lẩm bà lẩm bẩm: “Thôi, không nghĩ đến anh ấy nữa, nghĩ về công việc, công việc! Trang đầu tiên viết về công chúa phò mã đi, tài liệu lịch sử cũng nhiều.”

***

Trong khoảng thời gian này Thẩm Du vừa đi thực tập vừa đi học, cuối tuần mới có chút thời gian đi báo cáo tiến độ nghiên cứu gần đây cho giáo sư hướng dẫn, tiện thể hỏi thêm vài vấn đề. Trước lúc đi, cô bỗng nhớ ngày trước cô từng thấy cuốn “Học án Minh nho” trong thư phòng của giáo sư Phó, những lời bình trong đó rất hay nên cô muốn mượn về.

“Mấy ngày trước Bắc Thần cầm cuốn đó đi rồi, chắc là ở trên giá sách trong phòng nó ấy, em qua đó tìm đi.” Phó Gia Thanh ngồi trên sô pha, cầm cặp kính lão lên rồi giở một trang sách.

Thẩm Du vâng một tiếng rồi đẩy cửa phòng Phó Bắc Thần. Căn phòng cực kỳ sạch sẽ gọn gàng nên bộ sách bự chảng Học án Minh Nho liền đập ngay vào mắt cô. Thẩm Du đến lấy hai cuốn cô cần, đang định ra ngoài thì có tờ giấy rơi ra từ hai cuốn đó.

Cúi người xuống nhặt, hóa ra là một bức vẽ thiếu nữ cổ đại, người con gái trong bức vẽ cúi đầu cười mỉm, nét vẽ mềm mại, trông vô cùng dịu dàng… Thẩm Du cảm thấy người này khá quen mặt, nhưng lại không nhớ ra.

“Tiểu Thẩm, tìm thấy chưa?”

“Thấy rồi ạ.” Cô đáp lời Phó Gia Thanh, nhét bức vẽ vào giữa hai cuốn sách khác…

Một thời gian dài sau khi Triệu Giác xảy ra chuyện, Thẩm Du đều không thể tin nổi chị họ mình có thể tự sát vì tình. Triệu Giác là một người kiêu ngạo, xuất sắc đến thế nào, cho dù người trong lòng chị ấy không hề có tình cảm gì với chị thì chị cũng không đến mức chọn cách tự sát. Cô cảm thấy đó không phải là Triệu Giác mà cô biết. Sau đó cô từng thử đăng nhập vào QQ của chị, muốn tìm thấy manh mối gì từ đó, nhưng thử đủ loại mật khẩu vẫn không thể vào được, lúc cô sắp từ bỏ ý định đến nơi thì tiện tay nhập một chuỗi số 123456789, không ngờ đăng nhập thành công. Hóa ra mật khẩu của thiên tài lại đơn giản đến bất ngờ. Danh sách liên lạc trong QQ của chị họ rất ít, ngoài cô thì cô cũng chẳng quen ai khác, do vậy không thu hoạch được gì.

Về sau cô đỗ suất nghiên cứu sinh của giáo sư, vào lần đầu tiên gặp vị đại sư huynh trẻ trung tài tuấn trong miệng mọi người, cô kinh ngạc đến mức không thốt nên lời:người này, đại sư huynh của bọn họ:chính là người trong bức ảnh mà chị họ cô giấu trong nhật ký, là người khiến chị họ cô chết năm đó! Hiện giờ cô vẫn nhớ rõ những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng khó mà kiềm chế khi ấy, lúc cô nhìn Phó Bắc Thần chằm chằm. Sau này cô nghĩ, đây có lẽ là sự sắp đặt của ông trời: để cô làm rõ xem vì sao chị họ mình không màng đến cảm xúc của người thân mà dứt khoát chọn con đường một đi không trở lại.

Thẩm Du nhìn cuốn “Học án Minh Nho” trong tay, nhớ lại bức vẽ cô gái nọ, lúc trước không nhớ ra nhưng lúc này cô mới vỡ lẽ, người trong tranh chẳng phải là giống hệt Trình Viên Viên sao!

***

Chủ nhật, mới sáng sớm Viên Viên đã nhận được điện thoại của Vương Nguyệt.

“Bạn Trình Viên Viên, hôm nay có buổi gặp gỡ nhóm trang phục Hán, em đi cùng chị nha!” Gần đây không hiểu sao Vương Nguyệt lại bỗng dưng thích trang phục thời Hán, tham gia vào hội trang phục Hán, thậm chí còn muốn lôi cả cô tham gia vì cảm thấy khuôn mặt Viên Viên rất có phong cách kiểu “cổ đại”. Viên Viên cảm thấy từ tận đáy lòng là trang phục thời Hán rất đẹp, nhưng mà những người Vương Nguyệt kết bạn cùng chơi đó quả thực không đồng đều cho lắm, có nhiều bức ảnh cô xem mà không biết nên khóc hay cười.

“Nhưng em không có trang phục Hán.”

“Em không có thì chị có! Mặc của chị! Chắc chắn chị sẽ để cho em bộ cực đẹp!”

“Em có thể ‘xin miễn vì không có tài’ không?”

“Được, nhưng kể từ giờ em đi đường em, chị đường chị, ăn cơm riêng, đối mặt cũng coi như không quen.”

Sau một hồi đấu mưu đấu võ, Trình Viên Viên vẫn phải khuất phục trước sự “lạm quyền” của Vương Nguyệt.

Địa điểm gặp mặt hội trang phục Hán mà Vương Nguyệt tham gia lần này là ở một quán trà bên hồ Chiều tà. Do nay là cuối tuần nên khách rất đông. Vương Nguyệt mặc một bộ váy dài thắt ngực, cánh tay còn khoác thêm một dải lụa, trông như khuê nữ nhà quyền quý.* Rất nhiều người khách trông thấy họ thì nhao nhao đến xin chụp ảnh cùng. Vương Nguyệt cực kỳ nhiệt tình, ai hỏi cũng không từ chối, còn Viên Viên thì luôn lùi về sau, cô sợ gặp phải người quen.

* Giống thế này

Không lâu sau, những người khách đều coi Vương Nguyệt là hình nộm, cô ấy cũng đặt luôn túi xuống ghế đá bên cạnh rồi tập trung vào chuyện chụp ảnh. Lúc này, một đứa nhóc gầy còm lẳng lặng cầm lấy túi của Vương Nguyệt, đang chuẩn bị chuồn thì bị Viên Viên vốn đang trốn phía sau nhìn thấy, cô vội vàng la lên: “Có trộm!”

Tất cả khách khứa xung quanh đều lo sốt vó, ai cũng kiểm tra lại đồ của mình, tình hình khá náo loạn. Còn Viên Viên thì thấy mấy tên trộm kia đã nhanh nhẹn chuồn mất, cô cũng không còn thời gian mà nghĩ đến việc hôm nay mặc váy dài rườm rà, nhấc chân đuổi theo luôn. Đuổi thẳng năm phút đến một con đường bán đồ ăn vặt thì cô cũng tóm được tên trộm trước một nhà hàng treo cờ chữ “Rượu” phấp phới. Cô hổn hà hổn hển hỏi: “Này… này… làm người bình thường không được à? Sao lại đi làm trộm cướp?” Lúc này cô mới nhìn rõ đối phương hình như là một nhóc vị thành niên.

Hiện giờ, ngoài đám đông không quá rõ tình hình đang vây xem thì còn có cả một số người đang nhìn Trình Viên Viên qua cửa sổ kính của nhà hàng. Mấy người này chính là đồng nghiệp của Phó Bắc Thần. Tất nhiên anh cũng đang có mặt. Vì trong số họ có một đôi đồng nghiệp đồng hương mới về quê kết hôn hai hôm trước, quê họ rất xa thành phố Thanh Hải vả lại ngày kết hôn cũng không vào cuối tuần nên đồng nghiệp chẳng thể đến dự được, cặp đồi bèn về mời bù.

Anh chàng chú rể sau khi nhìn tình cảnh bên ngoài thì kinh ngạc thốt lên: “Phó Bắc Thần, kia chẳng phải là cô gái lần trước đến chỗ chúng ta à?”

Sau đó, một bàn toàn chuyên gia đều nhìn ra bên ngoài — Trình Viên Viên mặc một chiếc áo mỏng ngoài màu vàng, ở cổ và tay áo có thêu họa tiết hoa cỏ, áo trong màu hồng phấn còn váy dài hồng khói**, trông lại thanh tú, xinh xắn. Chỉ có điều trâm tóc rơi ra, tóc rối, đôi giày vải cũng xộc xệch.

** Kiểu này, màu sắc khác:

Xem ảnh

Lúc Phó Bắc Thần nhìn thấy cô thì liền ngớ người, lại thấy cô túm một đứa nhỏ rõ là loại côn đồ thì anh đứng bật dậy rồi đi ra ngoài.

Có nữ đồng nghiệp nhìn thấy Phó Bắc Thần chạy đi, liền cười chọc: “Từ khi quen chuyên gia Phó đến giờ chưa từng thấy vẻ mặt sốt sắng như thế này của anh ta!”

“Em đang làm gì thế?”

Viên Viên nghe giọng nói quen tai, quay đầu sang liền nhìn thấy Phó Bắc Thần, cô rất kinh ngạc nhưng lúc này không thể lơ đễnh, cô hổn hển thở rồi nói: “Cậu ta ăn trộm túi xách đồng nghiệp em.”

Phó Bắc Thần đã đi đến bên cô, lòng hơi tức giận, mặt mày vẫn không thể hiện gì, anh nói đều đều: “Vậy cứ để cho nó trộm!” Ý là cô không nên một mình chạy bắt người, làm bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm.

Tên trộm bị Viên Viên túm cánh tay cũng gật gật đầu mà mắng chửi: “Đúng! Bà già thối tha, còn không nhanh buông tay ra!” Một giây sau, cậu ta cảm thấy lưng đau nhói, có người đã đẩy cậu vào tường, nhấn chặt không cho nhúc nhích.

Vẻ mặt người đàn ông phía trước vẫn không hề thay đổi nhưng cậu ta lại cảm nhận được cái lạnh vô cùng, không hiểu sao mà cậu thấy hơi sờ sợ, bèn liến thoắng xin: “Đừng đánh, đừng đánh, tôi trả túi lại cho hai người!” Vừa nói vừa ném túi cho Viên Viên, “Đừng báo cảnh sát! Tôi ăn trộm lần đầu, thật đó!”

Viên Viên cho rằng túi đã lấy được, đối phương lại còn nhỏ nên nói: “Nhóc, sau này phải cải tà quy chính, không được phạm lại đâu đấy!”

“Chắc chắn!”

Phó Bắc Thần liếc Viên Viên rồi thả lỏng tay, tất nhiên anh chẳng hề tin “lần đầu” trong lời cậu ta, nhưng lúc này anh chẳng muốn lãng phí thời gian vào người không liên quan, còn tên trộm kia, vừa được tự do liền ba chân bốn cẳng chạy biến. Anh chau mày nhìn cô: “Có bị thương không?”

Viên Viên lắc đầu, thần kinh vẫn hơi còn căng thẳng.

Vương Nguyệt đã đuổi tới nơi, vội hỏi: “Viên Viên, em không sao chứ?”

Đưa túi lại cho chị ra, cô đáp: “Không ạ.”

“Không là tốt rồi, tốt rồi!” Vừa rồi cả trái tim Vương Nguyệt đều lo cho Viên Viên, bấy giờ mới chú ý đến người đàn ông bên cạnh, buột miệng hỏi: “Ơ? Anh Phó?”

Phó Bắc Thần đã quay về dáng vẻ nho nhã, anh định nói vài lời với Viên Viên nhưng giờ có người khác nên chẳng nói nữa. Anh gật đầu lịch sự với Vương Nguyệt, lại hỏi Viên Viên một câu: “Ăn cơm chiều chưa?”

Lý trí của cô giờ mới trở về, tất cả chỉ xoay quanh một câu ‘mặc thành thế này lại gặp phải Phó Bắc Thần’, đang chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, sao lại để anh thấy mình như thế này chứ, xong rồi, xong rồi, toi đời…

“Chưa ăn.” Cô cúi đầu, nhanh chóng kéo Vương Nguyệt rồi nói với anh: “Chúng em đi ăn giờ đây, vậy… chào anh.”

Phó Bắc Thần nhìn theo bước chân cô càng đi càng xa, anh đứng đó không động đậy. Hoa trong bồn hoa hai bên đường đang nở rất đẹp, đua nhau khoe sắc nhưng chẳng thể lọt vào mắt anh. Đồng nghiệp Chiêm Hoằng Vũ chạy ra hỏi: “Cả đám bảo tôi đến hỏi sao anh lại đứng ngẩn ở đây?” Anh ta nhìn theo ánh mắt anh, thấy bóng dáng ở cuối đường có mái tóc rối, mặc quần áo cổ đại hơi xộc xệch, anh ta liền trêu: “Hóa ra anh thích kiểu này hả?”

Phó Bắc Thần không nhìn theo nữa, ánh mắt nhìn xuống không ngờ thấy một chiếc trâm đang nằm trên đất, anh khom người nhặt lên, thầm nhủ: Không phải là “kiểu này”, mà là từ đầu đến cuối chỉ có mỗi một người này.

Viên Viên quay về quán trà bên bờ hồ Chiều tà, những người cùng tụ họp hôm nay đều nhìn chằm chằm vào cô.

Cô uống một ngụm trà mới nói: “Các anh chị bạn bè đẹp trai xinh gái, đừng nhìn nữa, em biết trông em bây giờ rất giống Tôn nhị nương vừa mới làm xong bánh bao nhân thịt người.”

Lời nói này làm mọi người cùng cười ồ.

Vương Nguyệt giúp cô chỉnh trang lại, thấy chiếc trâm trên đầu biến mất liền hỏi: “Trâm rơi rồi?”

Viên Viên giơ tay lên sờ sờ, quả nhiên không thấy nữa: “Có lẽ lúc đuổi theo trộm rơi mất.”

“Không sao đâu, rơi rồi thì thôi.” Vương Nguyệt cũng không để tâm, lại nháy nháy mắt với cô: “Viên Viên, cái anh Phó kia là người có phong phạm kiểu cổ đại nhất mà chị từng gặp đấy. Hay là em thử đi xúi anh ta tham gia hội chúng mình? Chị thấy nếu mặc đồ trắng chắc chắn sẽ đẹp đến mức khó tin, ‘mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song’ (công tử tuấn tú có một không hai).”

“Thật á?” Có người nghi hoặc.

Tuy biết thừa là Phó Bắc Thần sẽ chẳng đời nào tham gia vào cái hội trang phục Hán này, nhưng sau một hồi Vương Nguyệt nhiệt tình miêu tả, trong đầu Viên Viên vẫn khó tránh khỏi tưởng tượng ra hình ảnh anh mặc đồ cổ trang. Ừm, chắc là thanh nhã, tuấn mỹ cực độ…

“Ôi miệng mình toàn lời vàng hay sao?” Vương Nguyệt bất chợt ngẩn ra nhìn về phía sau Viên Viên.

Cô quay đầu lại liền nhìn thấy người mà một giây trước cô tưởng tượng tới.

“Của em này.” Phó Bắc Thần đi tới, đưa chiếc trâm tóc cho cô:chính là cái bị rơi. Viên Viên ngơ ngẩn cầm lấy, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh trông cô cả người không được tự nhiên thì không ở lại lâu nữa, chỉ gật đầu cười nhẹ với mọi người rồi xoay người đi mất.

Do sự xuất hiện của Phó Bắc Thần nên sau đó Viên Viên bị vây lại, ai ai cũng nhao nhao bảo cô kéo anh vào hội. Viên Viên sắp khóc tới nơi, “Chuyện này mọi người đừng có nghĩ làm gì.”

Thấy cô nói chắc như vậy, mọi người chỉ đành bỏ ý định.

Sau cuộc gặp, về nhà tắm rửa xong Viên Viên liền ôm laptop làm tổ trong chiếc sô pha nhỏ ở phòng khách, tính làm gì đó, nhưng đầu óc cứ không ngừng nhớ lại chuyện hôm nay xảy ra.

“Ahhhh xấu hổ chết mất! Sau này chị Vương có nói gì mình cũng sẽ không đồng ý nữa!” Cô gập máy tính lại, nằm xuống mà buồn bã. Kết quả, có lẽ do mệt thật nên chẳng mấy chốc Viên Viên đã ngủ say. Cô tỉnh dậy là do tê dại quá mà tỉnh, bên ngoài trời đã mưa to. Đang tính bò dậy thì bụng chợt đau thắt, làm cô không khỏi than khỏi miệng: “Đau quá!”

Cô nhớ lại trước lúc đuổi theo trộm thì cô đã ăn kem cũng với các chị em, ăn hai cái, ăn cơm xong còn ăn một hộp sữa chua lạnh. Hai luồng tấn công, lẽ nào cô xong đời tại đây?? “Hừ, làm gì có ai tự rủa mình thế này chứ… Nhưng đau quá!” Trán cô bắt đầu rỉ mồ hôi, bụng càng đau từng trận, đau quắt lại.

Đau đến thế này lẽ nào là đau ruột thừa?

Viên Viên hoảng loạn, tay run rẩy mò vào trong túi lấy điện thoại ra lật danh bạ, muốn gọi cho mẹ, nhưng sau lại nghĩ đợi tới khi mẹ cô đến thì có lẽ cô đã mất nửa cái mạng rồi. Lật qua từng người một, đến lúc nhìn thấy tên Phó Bắc Thần thì cô hơi do dự. Định lướt tiếp, không ngờ điện thoại reo, người gọi tới chính là Phó Bắc Thần.

Viên Viên cũng không biết vì sao mà mắt cô hoen đỏ.

Cô nhấn phím nghe.

“Phó Bắc Thần.”

“Sao thế?” Phó Bắc Thần nhận ra ngay sự yếu ớt trong giọng cô.

“Em… bụng đau.”

Anh nói nhanh: “Đợi đó, anh đến ngay!”

Viên Viên ngây người nhìn cuộc điện thoại đã bị ngắt, sự vui vẻ trong lòng đã làm giảm đi chút đau đớn.

Chưa tới năm phút đã nghe thấy tiếng chuông cửa.

“Nhanh thế…”

Ôm bụng bò dậy, cô lê bước ra mở cửa, người bên ngoài chính là Phó Bắc Thần.

Anh thở hồng hộc, tóc tai còn hơi rối. Đặt chiếc ô cán dài ở cạnh cửa, anh bước chân vào nhà dìu cô. Hai người đến ngồi sô pha, Viên Viên bèn hỏi: “Anh…”

“Đúng lúc anh ở gần đây.” Phó Bắc Thần đáp. Để cô nằm xuống, tay phải anh đặt lên bụng cô, qua lớp quần áo anh ấn lên chỗ dạ dày: “Nhấn ở đây có thấy đau không?”

Viên Viên chỉ thấy xấu hổ, lắc lắc đầu, anh liền ấn phía bên phải bụng dưới, thấy không có phải ứng mạnh nên hỏi: “Kinh nguyệt của em là ngày mấy?”

Viên Viên ngây người nhìn anh, nhớ ra chu kỳ của cô hình như sắp tới rồi, chỉ có thể nghẹn lời: “Không phải là đau ruột thừa? Vậy chắc là ăn linh tinh.” Cô tình nguyện là do mình ăn đồ vớ vẩn nên đau bụng, quả thật cô không thoải mái vào kỳ kinh, nhưng cũng chưa từng đau như thế này bao giờ.

Phó Bắc Thần nghiêm túc nói: “Anh phải biết rõ nguyên nhân, nếu là ăn linh tinh thì anh đi mua ít kháng sinh cho em là xong.”

Viên Viên mặt đỏ bừng: “Hai ngày nữa.” Trước kỳ kinh mà ăn đồ lạnh là sơ sót của cô…

Sau khi nghe xong, Phó Bắc Thần đứng dậy đi vào bếp.

Còn Viên Viên thì vừa ôm bụng vừa than thầm, hôm nay có phải là ngày siêu đen của cô?

Lúc anh trở lại thì có cầm trên tay một “thức uống”, đen thui, rất đục, chẳng biết là cái gì, anh đưa cho cô: “Uống đi, sẽ dễ chịu hơn chút.”

Cô ngoan ngoãn uống một ngụm, thấy vị khá ngon: “Gì thế?”

“Thuốc độc.” Anh cười nhẹ.

“…”

“Bên trong là đường đỏ, trứng gà, gừng tươi, chỗ em không có nguyên liệu khác, uống tạm trước đã, làm ấm người.”

“Ừm…”

Phó Bắc Thần ngồi cạnh cô, nhìn cô uống hết ngụm này đến ngụm khác. Uống xong, vừa mới đặt cốc lên bàn, quay người lại tính nói một tiếng cảm ơn với anh thì trước mắt liền tối sầm.

Đôi môi mềm mại ẩm ướt của anh dán lên môi cô, cô mở trừng mắt, sau đó lập tức nhắm mắt lại. Mùi hương thanh thanh trên người anh xen vào mũi cô. Một nụ hôn khẽ khàng, nhưng lại khiến trái tim cô như ngừng đập.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN