Anh Luôn Ở Bên Em - Chương 20: Uyên ương phổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
218


Anh Luôn Ở Bên Em


Chương 20: Uyên ương phổ


Buổi tối ở thành thị, đèn điện rực rỡ chói mắt.

Vừa bước lên xe taxi là Viên Viên liền nghiêng người, cả người dựa vào Vương Nguyệt. Lúc này Vương Nguyệt chỉ muốn đâm đầu vào tường cho xong, bây giờ cô đã tự mình thể nghiệm cái gì gọi là tự mình tạo họa. Thứ hai này có hoạt động công đoàn, mọi người mang theo tâm lý được ăn uống miễn phí nên nhiệt tình cụng chén nhau. Nha đầu này chỉ bị cô mời có mấy chén rượu thôi mà, ai ngờ khả năng uống lại kém đến vậy!

Vương Nguyệt thở dài thật sâu một hơi, may mà địa chỉ nhà cô đã hỏi Viên Viên lúc kéo cô ấy ra khỏi nhà hàng, nếu không đêm nay chỉ đành đưa nha đầu này về nhà mình.

Tình hình đường xá buổi tối khá tốt, chẳng mấy chốc đã tới khu mới Hồng Phong. Trả tiền xe, Vương Nguyệt nửa kéo nửa dìu Viên Viên xuống, tìm đường đến tòa nhà 13. Cầu thang rất nhỏ hẹp, thi thoảng lại có người xách đồ lướt qua. Cô cứ đi một đoạn lại dừng, thở hổn hà hổn hển rồi cũng kéo được Viên Viên qua năm tầng. Lúc đèn hành lang tầng năm sáng lên thì cô mới thở phào nhẹ nhóm một hơi.

Đây là tòa nhà có kết cấu mỗi tầng hai hộ, bên cạnh cửa nhà 502 có một người đàn ông đang đứng. Anh cúi đầu, nhưng do Vương Nguyệt gây quá nhiều tiếng ồn nên lúc này anh ngẩng mặt lên nhìn sang. Đèn hành lang vàng ấm mờ ảo, ánh sáng đó hắt lên người anh tạo cảm giác hơi thần bí.

Nhưng người này cô quen, thậm chí còn có ấn tượng rất sâu:Phó Bắc Thần.

Lúc này có lẽ do thấy tư thế không thoải mái nên Viên Viên lắc lắc cổ, rút một tay ra, vỗ phải ngực trái của Vương Nguyệt. Vương Nguyệt ngẩng đầu xấu hổ, đúng lúc thấy Phó Bắc Thần đã đứng thẳng người rồi đi về phía mình. Anh nói: “Giao cô ấy cho tôi đi.”

Vương Nguyệt chỉ suy nghĩ có nửa giây liền quyết định chuyển giao Viên Viên trong lòng sang Phó Bắc Thần. Trai đẹp dáng đẹp lại có tài, dù anh ta có làm gì Viên Viên thì cô cũng thấy Viên Viên được hời. Vương Nguyệt nhìn theo bóng hai người vào nhà, lòng cười thỏa mãn: Viên Viên, chị đợi em cảm ơn chị đấy.

Viên Viên chóng mặt, xoay người tóm lấy cánh tay người bên cạnh, chợt hoảng hốt, sao Vương Nguyệt bỗng trở nên cao lớn hơn hẳn.

“Chị… Vương, cảm ơn chị.”

Khi cô nằm xuống giường liền có một tấm chăn nhẹ phủ lên người.

“Chị, em muốn uống nước.”

Không lâu sau có người kéo cô dậy, cho cô uống hai ngụm nước.

Chiếc đồng hồ báo thức trêu đầu giường tích ta tích tắc, thỉnh thoảng Viên Viên sẽ lẩm bẩm vài tiếng chẳng rõ là gì.

Thời gian trôi qua từng chút một, cô dần dần tỉnh táo, cô ôm đầu ngồi dậy, thấy có người đang ngồi cạnh bàn đằng trước.

Đèn trong phòng không được bật, ngoài cái đèn bàn sáng vàng mờ mờ trên chiếc bàn đó. Anh đưa lưng lại với ánh sáng nên cô chỉ có thể nhìn được một ít đường nét, không nhìn rõ mắt mũi, nhưng chỉ trong nháy mắt cô liền nhận ra.

Phó Bắc Thần!

Cô láng máng nhớ lại được một ít những chuyện vừa rồi– anh đỡ cô đến giường, anh cho cô uống nước, còn cô thì hình như đã gọi anh mấy tiếng “chị” liền…

Trong lòng âm thầm thét một tiếng.

Lúc này, Viên Viên thấy anh đứng dậy, sau khi rút ra hai tờ giấy từ hộp giấy trên bàn thì anh đi về phía cô, cô chẳng hiểu gì cả thì anh đã vén tóc dài rối của cô ra sau tai, lấy giấy lau lau mũi cô.

“Em chảy máu mũi.”

Viên Viên vội vã cầm lấy tờ giấy, nói nhanh: “Em tự lau.”

“Em đang viêm mũi không được uống nhiều rượu, sau khi uống rượu thì máu sẽ tuần hoàn nhanh hơn, mao mạch trong khoang mũi nở ra, tính thẩm thấu ở vách của nó cũng lớn hơn nên mũi mới có khả năng chảy máu.”

Cô bóp mũi, bối rối nghe.

Máu mũi ngừng rất nhanh, cô cầm tờ khăn giấy đầy máu hỏi: “Anh tìm em… có việc à?”

Phó Bắc Thần nhìn cô: “Anh có lời tiên tri, đến cứu người.”

“…”

Viên Viên bất chợt giơ tay bụm miệng.

Phó Bắc Thần vừa mới hiểu ra chuyện gì, còn chưa kịp lùi ra thì cô đã ọe một cái, nôn ra ít nước chua, phần lớn đều rơi lên áo anh.

Cô nhìn chiếc áo sơ mi gặp nạn, người cô như bị hắt một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.

Trời ơi! Đất hỡi! Hình tượng của cô trong lòng anh chắc đã chẳng ra hình dạng gì nữa rồi!

“Xin lỗi anh!” Trông mặt Viên Viên rất khó coi.

Phó Bắc Thần xoa xoa đầu cô, cởi áo khoác len đan may mắn thoát nạn ra, vứt lên giường, sau đó xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Anh ấy có ý gì? Cô không hiểu. Do trong miệng có vị ghê ghê nên cô cũng loạng choạng đi đến phòng bếp súc miệng theo cảm tính. Lúc quay lại, đi qua cửa phòng vệ sinh thì bất giác nhìn vào qua cánh cửa khép nửa. Chỉ vừa nhìn liền đỏ cả mặt, đôi tai nghe thấy tiếng tim mình như đã vọt lên cổ họng, đập thình thịch thình thịch…

Phó Bắc Thần quay lưng với cô, nửa trên để trần, áo sơ mi đang được nước xối vào trong chậu rửa. Màu da của anh trắng ấm, cơ thể không hề có chút mỡ thừa, đường nét lưng rõ ràng, bên sườn bụng còn có thể loáng thoáng thấy cơ bắp…

Anh quay đầu lại như có cảm ứng, liền thấy người ngoài cửa. Bốn mắt nhìn nhau, Viên Viên lúng túng định đi ngay nhưng không ngờ nghe thấy anh nói nhẹ một tiếng: “Từ đã.”

Cô đứng yên lại, hơi rượu vẫn chưa tan hết, cô còn hơi say.

“Máy sấy ở đâu?”

“Trong tủ.” Nói xong cô cũng quên cả bước đi, chỉ ngây ngốc đứng đó.

Phó Bắc Thần vò áo hai cái, vắt một lần rồi trải lên thành chậu rửa tay, mở cánh tủ ra xem rồi nói: “Không có.”

“Hả?” Viên Viên nhớ là để đó mà, nhưng cô không dám đi vào.

Dường như anh không nhìn thấy sự ngượng ngùng của cô, tự nhiên mà nói: “Có phải để ở chỗ khác rồi không?”

Cô đành mặt dày đi vào, phòng vệ sinh rất nhỏ, chỉ có 3m2, cô hơi hơi nghi hoặc mà mở tủ, thấy máy sấy đang nằm yên ổn bên trong.

“Chẳng phải có đây sao…” Vừa nghiêng đầu liền cảm giác được một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.

“Vì sao em không nghe máy? Viên Viên?” Giọng anh rất dịu dàng, rất chậm, như lời nói mê, như lời tình tứ.

Máu trong não cô lập tức không còn đủ, trắng xóa một mảng.

“Em sấy khô áo cho anh, nhé?”

“Ừ”

Phó Bắc Thần thả lỏng tay ra. Cô trải áo rồi bật máy sấy tóc, âm thanh ù ù tức thì lấp đầy không gian nhỏ bé, thậm chí cả khí nóng không ngừng tỏa ra cũng khiến nhiệt độ trong phòng trở nên ấm áp hơn nhiều. Anh đứng đằng sau Viên Viên, nhìn cô không hề chớp mắt — Cổ áo ngủ của cô hơi rộng, lộ ra cần cổ trắng ngần và một chút vai.

Do không dám động đậy gì nên Viên Viên đứng cứng đờ trọn một phút. Lúc này Phó Bắc Thần bỗng giơ tay sờ vạt áo, sau đó nói: “Gần khô rồi đấy, thế này thôi.” Giọng anh nho nhỏ như đang đè nén gì đó.

Anh không ngờ rằng lý trí của mình lại yếu tới vậy. Anh cầm áo mặc vào.

“Nhưng, vẫn chưa khô mà.” Viên Viên lắp bắp, “Mặc sẽ không thoải mái.”

Anh đáp một câu “không sao” liền quay người đi khỏi phòng vệ sinh.

Viên Viên ngớ người, đột nhiên thấy hơi bực mình, anh đã ôm đã hôn cô, được hời nhưng lại không thích cô. Cô cũng phải kiếm chút lợi từ anh mới được? Ít nhất thì cô cũng thích anh mà.

Cô tranh thủ còn hơi rượu mà to gan túm lấy tay Phó Bắc Thần, vẻ mặt cương quyết: “Anh cho em hôn một cái!” Nói rồi nhón chân lên hôn một cái lên môi anh, hôn xong mặt đỏ như gấc mà nói: ” Xong, anh có thể đi, em đi ngủ đây!” Thả tay ra, cô xoay người đi ra ngoài trước.

Đi vào phòng ngủ cô đóng cửa lại, ngã xuống giường liền ngủ, lòng thầm lặp: mình say mình say mình say

Anh ấy thích cô thì tốt biết bao…

Người cô thích, nếu có thể đối xử tốt với cô một phần thì nhất định cô sẽ đối tốt với anh trăm phần.

Không ngờ đêm đó trước khi Phó Bắc Thần đi, anh đã đứng trong phòng khách nhà cô, nhìn cửa phòng cô, sờ sờ lên môi mình và ngẩn người thật lâu.

Ngày hôm sau lúc Viên Viên tỉnh dậy, ánh ban mai chiếu vào, bốn bề yên ắng. Không lâu sau cô liền lấy chăn che kín mặt: “Ai da! Chẳng phải ngủ dậy sau khi say rượu thì sẽ không nhớ gì hay sao?!”

Cô đứng dậy đi ra phòng khách, chắc chắn rằng trong nhà không có ai ngoài cô.

“Từ đã, nói không chừng tối qua cũng chẳng có ai, Phó Bắc Thần, rồi cưỡng hôn này, đều là mình mơ sau khi say rượu?” Quay đầu lại cô liền nhìn thấy chiếc áo len của anh còn ở bên giường.

Sau đó, di động cầm trong tay vang lên, là một tin nhắn, đến từ Phó Bắc Thần: Chào buổi sáng.

Khi cô đánh răng, nhìn bản thân mình trong gương, cười như một đứa ngốc.

Anh ấy không ghét cô, thậm chí chắc là anh cũng hơi thích cô.

Ngày hôm nay lòng Viên Viên phơi phới, sáng sớm ngày thu đã se se lạnh nhưng cô lại cảm thấy ấm áp như tiết xuân tháng bốn tháng năm.

Khi gần giờ cơm trưa, Viên Viên nhận được điện thoại của Phó Bắc Thần: “Cơm trưa em đã có dự định gì chưa?”

Cô đang nhìn bản thảo gần ngủ gục đến nơi nên phản ứng hơi chậm chạp một chút: “Em đã hẹn cũng đi ăn ở một tiệm mới khai trương với đồng nghiệp rồi. Tan làm em tìm anh vậy, mang luôn áo trả anh.” Cô nhìn sang chiếc túi giấy đang đặt trên bàn.

“Anh đón em, nhưng mà chắc phải muộn một chút.”

“Thế thì để gặp nhau sớm hơn, em đến chỗ anh đi.” Cô nói xong thì cảm giác xấu hổ mới bừng tỉnh. Sau đó nghe người bên kia điện thoại vừa cười vừa nói: “Được, em vất vả rồi.”

Viên Viên từng tới viện nghiên cứu đồ gốm sứ nên lần này đi đã quen đường quen lối.

Lại một lần nữa mở của phòng làm việc của Phó Bắc Thần, bên trong vẫn chẳng có ai như cũ, nhưng Phó Bắc Thần trở về rất nhanh.

Hôm nay anh mặc một bộ vest màu đen khiến anh thêm phong độ mấy phần. Lần đầu tiên cô thấy anh ăn mặc nghiêm túc như vậy nên không khỏi ngẩn người một lát rồi mới giơ tay đưa chiếc túi giấy cho anh, Phó Bắc Thần còn chưa đáp gì thì đã có tiếng nói vọng đến từ hành lang: “Bắc Thần, chủ nhiệm Trương bảo tối nay cùng ăn cơm!” Người nói là đồng nghiệp Chiêm Hoằng Vũ của anh.

Nhìn Viên Viên, anh dịu dàng nói một câu: “Em đợi một lát.” Đi ra ngoài cửa anh hỏi Chiêm Hoằng Vũ: “Sao bỗng dưng lại đi ăn?”

“Vừa rồi cậu đi vội quá nên không biết, sau khi họp xong chủ nhiệm Trương nhận được điện thoại của người bên thị trấn Cảnh Đức, nói là bọn họ đã tới, thế nên anh ấy bảo chúng ta đừng về vội mà cùng đi ăn một bữa. Anh ta đã điểm danh cả cậu rồi đấy, nói cậu nhất định phải tham gia.” Chiêm Hoằng Vũ vừa nói vừa hít một hơi thuốc lá. Anh ta hơn Phó Bắc Thần hai tuổi, thường đeo một cặp kính gọng đen, tay luôn cầm điếu thuốc, trông như phần tử tri thức.

Phó Bắc Thần giơ tay day day trán, trông khá khó xử.

Chiêm Hoằng Vũ tiếp tục nói nho nhỏ với anh: “Anh Hạ cũng sẽ tới đấy, lẽ nào cậu thật sự nhẫn tâm để lát nữa mình tôi đơn độc chiến đấu? Cậu mà dám trốn thì đừng trách tôi sau này post mấy tấm ảnh của cậu lên mạng tìm ở rể, nhất định sẽ tạo cảnh người người ra vào tấp nập.” Chiêm Hoằng Vũ quăng mấy câu ác độc rồi cười ha hả đi vào phòng làm việc của mình.

Phó Bắc Thần cũng mệt nói với anh ta là ”ở rể” chỉ phái nữ chọn người ở rể, anh lắc lắc đầu không nói gì.

“Tối này các anh có lịch khác? Vậy em về trước.” Viên Viên đợi Phó Bắc Thần về rồi nói, dù sao cũng thấy hơi thất vọng.

Anh thầm buồn cười trong lòng, làm sao mà anh để cô cứ về như thế này được chứ?

“Khách tham dự hội nghị ngày mai đến đấy mà.” Anh giải thích, suy tư một chút rồi hỏi cô: “Hay là em đi cùng anh?”

“Em?”

“Em không muốn đi?”

“Không phải, chỗ anh mời khách, em đi thì làm sao được. Hơn nữa em chẳng quen ai cả, ngồi đó sẽ khó xử lắm.” Cô lẩm bẩm, tuy nhiên cũng thấy nếu mới gặp mà đã phải chia tay thì cô cũng không nỡ.

“Ai bảo em không quen ai chứ? Em còn quen mấy người liền đấy.” Anh cười, anh đã quyết định sẽ kéo cô theo.

“Sao thế được?” Viên Viên không tin, “Thế anh nói xem là có những ai?”

“Cao Linh, Vương Gia Văn.” Anh vừa cười nhẹ vừa nói ra hai cái tên, tiếp tục bổ sung: “Phó Bắc Thần.”

“…” Ba người này đúng là cô có quen. Những người làm phóng viên đều có tài xã giao. Tuy Viên Viên không giống người cùng ngành có thể khiến người xa lạ chỉ trong nháy mắt thành đồng hương rồi nước mắt ròng ròng kể đủ mọi chuyện, nhưng cô cũng không tới mức lúng túng. Chỉ trừ khi gặp Phó Bắc Thần. Những trường hợp vừa có người quen vừa có người lạ như thế này chính là cơ hội mở rộng quan hệ, nếu cô còn từ chối thì một ngày nào đó Trương Việt Nhân biết được chắc chắn sẽ hộc máu kết luận cô thành “trẻ nhỏ khó dạy”. Mà quan trọng nhất là cô muốn ở bên Phó Bắc Thần lâu hơn chút, thế là đồng ý.

Chiêm Hoằng Vũ nhìn thấy Trình Viên Viên thì không khỏi kinh ngạc: “Phó Bắc Thần, không phải chứ, nhanh thế mà đã tìm được cứu binh rồi? Bội phục, bội phục!” Tới khi anh ta nhìn kỹ Trình Viên Viên thì mới ho một tiếng: “Đợi chút, hình như là lần trước…” Sau đó anh lại nhìn sang Phó Bắc Thần: “Bắc Thần, được đấy!”

Viên Viên nghe mà mờ mịt chẳng hiểu gì. Phó Bắc Thần bèn khom người xuống áp bên tai cô nói nhỏ một câu.

Lúc đó cả người Viên Viên như bị một chiếc dây thừng trói lại, hơi thở ấm áp của anh phả bên tai cô, làm cô không dám nhúc nhích.

Mà anh nói: Lát nữa nếu có người “Loạn điểm phổ” thì phải dựa vào em rồi.

* Đầy đủ là Loạn điểm uyên ương phổ: ghép lung tung các cặp uyên ương, ở đây ý anh là gán ghép hoặc giới thiệu đối tượng

“Loạn điểm phổ” là ý gì? Chọn món? Hay là trong lúc ăn sẽ có người chọn bài* để hát cho vui? Cô bỗng nghĩ, đúng rồi, tám chín phần là cái thứ hai, vì Phó Bắc Thần mù nhạc mà… Viên Viên buồn cười nghĩ, anh gặp khó khăn thì nhất định cô sẽ không nề hà mà giúp đỡ. Cô thể hiện vẻ mặt “em hiểu rồi”, nhìn Phó Bắc Thần, tuy mặt cô vẫn còn đỏ bừng nhưng nội tâm đã tràn đầy nhiệt huyết.

* Từ “Phổ” còn có nghĩa là bản nhạc (nhạc phổ) nên Viên Viên hiểu nhầm.

Trước bữa cơm, Phó Bắc Thần giới thiệu Viên Viên với đồng nghiệp của anh trước:chỉ nói tên và nghề nghiệp của cô, thật ra phần lớn đồng nghiệp của Phó Bắc Thần đều đã gặp Viên Viên, trong lòng mọi người đều ngầm hiểu.

Chủ nhiệm Trương chưa từng gặp Viên Viên liền tò mò hỏi: “Bắc Thần, sao cậu mời được biên tập tiểu Trình thế? Cả chiều này chúng ta đều họp, mới đây mới hẹn ăn bữa cơm này mà?”

“Ban đầu em đã hẹn cô ấy ăn cơm tối nay rồi.” Anh trả lời đơn giản, người quá rõ anh là chủ nhiệm Trương nghe vậy liền hiểu. Còn chưa kịp nói thêm gì thì lại có người tới, người này đúng kiểu Vương Hy Phượng*, người chưa thấy đã nghe tiếng: “Ngại quá, ngại quá, tôi đến muộn.” Mọi người không hẹn mà cùng nhìn ra phía cửa.

* Một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, tiếng nói luôn tới trước người.

“Đây là đồng chí Hạ chỗ chúng tôi mới đi công tác về.” Chủ nhiệm Trương chỉ người mới đến giải thích với Viên Viên: “Hôm nay có cháu ở đây thì anh ta sẽ đỡ lo lắng đấy.”

Viên Viên chẳng hiểu gì cả.

(Viên Viên còn ít tuổi nên mình để xưng hô là chú-cháu:VD)

Lão Hạ khoảng trên dưới bốn mươi lăm, chiều cao trung bình, hơi mập, tóc cũng không có nhiều nhưng da mặt trắng mũi tròn tròn, nhìn thiện lương và thân thiết, toàn diện thì không hề khó coi. Ông vừa tới thì Viên Viên liền nhìn thấy Chiêm Hoằng Vũ đứng trước mặt chợt lùi lại một bước, lui về trong góc.

Sau đó nghe lão Hạ nói với Phó Bắc Thần: “Chuyên gia Phó trẻ tuổi nhất, có triển vọng nhất viện nghiên cứu của chúng ta gần đây thế nào rồi?”

Phó Bắc Thần cười mỉm đáp lời: “Vẫn rất bận, nhưng đã có chút thu hoạch ạ.”

“Ồ.” Lão Hạ lập tức liếc sang Viên Viên bên cạnh, mắt lóe sáng, ông nói với Phó Bắc Thần: “Được lắm, tác phong nhanh nhẹn! Còn không giới thiệu nhanh đi?”

Viên Viên đã hòa hợp với mọi người nên không còn mất tự nhiên nữa, không đợi Phó Bắc Thần lên tiếng cô đã chủ động chào hỏi: “Chào thầy Hạ, cháu là biên tập viên tạp chí Truyền Thừa, tên Trình Viên Viên, là… bạn của Phó Bắc Thần. Tối này cháu tới ăn ké ạ.”

Lão Hạ cười ha ha nghe xong liền vỗ vỗ vai anh: “Người ta chỉ nói là “bạn” kìa, xem ra cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng.”

Bấy giờ cuối cùng thì cô cũng hiểu ra, hóa ra trước đó Phó Bắc Thần nói “phổ” trong “Loạn điểm phổ” là chỉ “uyên ương phổ” (cặp uyên ương).

Viên Viên sững sờ: “Anh ấy không cần cố gắng, là cháu đang theo đuổi.”

Mọi người: “…”

Phó Bắc Thần thì liếc nhìn cô một cái, rồi lại liếc cái nữa. Ánh mắt đó quả thực là đầy cưng chiều, đắm chìm và vô cùng hài lòng. Không lâu sau, người bên trấn Cảnh Đức cũng đến. Cao Linh nhìn thấy Trình Viên Viên thì khá bất ngờ, sau đó ông liền cười tà tà với Phó Bắc Thần, xong xuôi còn quyết bắt cô ngồi cạnh mình. Do Vương Gia Văn nhiều tuổi nhất ở đây nên được mọi người cực tôn trọng, được sắp xếp chỗ ngồi từ lâu rồi. Ông là người ít nói, chỉ cần không quá mức thì ông đều đón nhận. Mọi người lần lượt ngồi xuống, coi như chính thức bắt đầu.

Trong lúc ăn, những người khác đều đang nói những chủ đề lớn lao, Cao Linh thì rót một chén rượu cho Viên Viên: “Chúng ta đã lâu lắm không gặp, uống một chén nhé?”

“Cao Linh, chú đừng làm khó cô ấy.” Phó Bắc Thần ngồi bên cạnh Viên Viên giơ tay cầm chiếc chén đặt trước mặt cô.

Cao Linh cười to: “Bắc Thần, cậu không uống cùng tôi còn không cho Viên Viên uống với tôi à?”

“Cháu lái xe, còn cô ấy thì không uống được.”

“Che chở thế?”

Phó Bắc Thần cầm chén rượu cụng với Cao Linh rồi một ngụm uống hết. Lúc này đến phiên ông kinh ngạc, từ khi ông quen Phó Bắc Thần đến giờ thì chưa bao giờ thành công ép anh uống. Cả bữa ăn được Phó Bắc Thần bảo vệ, Viên Viên chẳng chạm đến một giọt rượu, chỉ uống mấy chén nước hoa quả. Sau khi tiệc tàn, anh đưa cô về nhà.

“Trước bữa ăn em nói em đang theo đuổi anh?”

“…”

Phó Bắc Thần thở dài một hơi: “Xem ra đúng là anh… quá kín đáo.”

“Hả?” Viên Viên không kịp hiểu ra, nghiêng đầu nhìn người đang lái xe một cách khó hiểu. Đây là một con đường cổ, cây hai bên đường đều đã trăm năm lịch sử, cành lá sum suê.

“Viên Viên, anh chưa từng hôn ai khác.” Anh vừa nói vừa tới gần cô, một bàn tay áp lên gò má cô. Viên Viên nghe mà trái tim như nảy lên, cảm giác được độ ấm của bàn tay anh.

“Cũng chưa từng nhớ ai khác.”

“Chỉ có em, là anh muốn ở bên trọn đời.”

“Có vài chuyện anh còn chưa nói với em là vì chưa đến lúc nhưng những lời đã nói đều là lời nói thật.”

Viên Viên nhìn người trước mặt.

Anh thích cô.

Tốt quá, tốt quá!

Cô sẽ đối xử với anh thật tốt, thật tốt!

Cô nghĩ đến rất nhiều chuyện “tốt”, lại len lén cấu vào lòng bàn tay, ôi, đây không phải mơ.

Cuối cùng cô không kiềm chế được mà ôm chầm lấy anh: “Vậy từ giờ em là bạn gái anh?”

Phó Bắc Thần cúi đầu xuống, dần dần tới gần bờ môi cô: “Em nói xem?”

Mặt cô đỏ bừng nhưng không nhịn được mà nở nụ cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN