Anh Luôn Ở Bên Em - Chương 28: Ngoại truyện 2.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
194


Anh Luôn Ở Bên Em


Chương 28: Ngoại truyện 2.2


Đi đến trước bàn cờ, hắn ngại tới mức không dám nhìn Phó Nguyên Đạc. Ngược lại, Phó Nguyên Đạc không hề để bụng, đôi mắt đen lấp lánh, cười nhẹ: “Vì cầm quân trắng thì huynh cũng sẽ thua, chi bằng ra vẻ phong độ một chút.”

Phó Nguyên Tranh nhìn hắn ta đặt quân cờ cuối cùng xuống, chỉ cảm thấy đau lòng: “Tứ ca chơi cờ đâu kém đệ…”

Tứ ca hắn lãnh đạm đáp lại: “Thua là thua, cần gì phải viện lý do nhiều thế. Nếu không vì quá ngay thẳng thì với tư chất của đệ đã có thể kế thừa cái chí của ông nội, thậm chí còn làm tốt hơn.”

Phó Nguyên Tranh không hiểu vì sao tứ ca lại nói hắn như vậy.

“Có một số chuyện, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì không cần từ thủ đoạn.” Tứ ca thong dong nói.

Phó Nguyên Tranh đột nhiên ngước nhìn lên, khó tránh khỏi kinh ngạc. Với sự thông minh của hắn thì dường như hắn đã đoán ra chuyện gì đó, nhưng lại không dám tin mà hỏi: “Tứ ca, lẽ nào chuyện nọ là huynh làm?”

Phó Nguyên Đạc cười cười khó đoán: “Nếu đệ cảm thấy là vậy thì đúng là vậy đi.”

Tay cầm cờ của hắn khựng lại, hóa ra chuyện ngã ngựa không phải là ông trời giúp, mà là do con người làm.

Ngày hôm sau, Phó Nguyên Tranh vừa ăn xong bữa sáng liền vội vàng đi ra ngoài. Không ngoài dự đoán, Lục Uyển Ngọc mặc một bộ đồ nam ngồi ngăn ngắn ở bàn ngoài cùng của quán trà. Đợi hắn vén vạt áo ngồi xuống bên cạnh thì Uyển Ngọc liền cười: “Là huynh, đúng không?”

Lúc đầu hắn ngẩn người ra, nhưng sau đó hiểu cô nhắc tới chuyện Phùng nhị công tử ngã ngựa. Hắn không có thói quen dài dòng liền đáp: “Là tứ ca ta.”

Nụ cười của cô càng tươi hơn: “Hóa ra còn có cả đồng bọn.” Xem ra cô cho rằng hắn là người đứng sau chuyện này. Phó Nguyên Tranh không có ý giải thích nên không tiếp lời nữa. Cô thấy vậy liền cho rằng hắn thừa nhận, cười hì hì rồi hỏi: “Lát nữa muội đến lò nung, huynh đi cùng nhé.” [Vô[email protected]]

“Ừ.”

“Buổi trưa cùng muội tới Dung Nguyệt Lâu ăn cơm?” Cô được voi đòi tiên.

“Tất nhiên rồi.” Hắn dịu dàng mà đáp lại.

Vào cửa lò cần một tấm thẻ đồng đặc biệt, thứ này Uyển Ngọc đã chuẩn bị đâu vào đấy. Lúc rời quán trà cô liền đưa cho hắn: “Cầm lấy, nếu không huynh không vào được đâu.”

Hắn cầm thẻ đồng trong bàn tay, lật qua lật lại nhìn. Trên đầu có những thông tin đặc thù như tên, chức vụ, chiều cao… Hắn bật cười: “Hóa ra tên huynh là Viên Lang? Viên Lang… Nguyên Lang?” (VD: 2 từ đồng âm. Còn Nguyên Lang nghĩa là “Lang quân Phó Nguyên Tranh” )

Uyển Ngọc bị hắn đoán trúng nên đỏ mặt, sẵng giọng: “Huynh không thích à? Không thích thì đưa đây!”

“Không.” Phó Nguyên Tranh vội vàng giấu vào trong lòng, hắn cười: “Thích lắm.”

***

Vào bên trong khu lò nung Uyển Ngọc liền như cá gặp nước, mỗi chỗ quan trọng đều có vị sư phụ quen thân với cô. Trong phòng làm phôi, cô không ngần ngại mà ngồi hẳn lên một cái ghế bẩn, sau khi vo được một nắm bùn thì vẫy tay với hắn “Huynh đến xoay giúp muội đi.”

Hắn nghe lời đi tới xoay cái gậy gỗ dài trên khối đá xoay, khối đá liền bắt đầu chuyển động nhanh. Uyển Ngọc cúi đầu, chăm chú mà chỉnh sửa. Nắm bùn liền bắt đầu có hình dáng.

Khối đá dần dần quay chậm lại, Phó Nguyên Tranh liền tiếp tục xoay lần nữa. Đến tận lúc làm thành hình hoàn chỉnh thì Lục Uyển Ngọc vẫn chưa ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc đó, ánh mặt trời vàng kim chiếu vào qua khe cửa sổ, hắt bóng hàng mi dày của cô lên hai gò má hồng. Đôi mắt đã bị râm bóng nhưng vẫn hắt ra những tia sáng vừa kiên nghị vừa chăm chú. Phó Nguyên Tranh ở bên cạnh lẳng lặng ngắm cô.

Một chiếc bình thành hình, Lục Uyển Ngọc cẩn thận gỡ nó khỏi khối đá, đặt sang một bên. Lúc này, một lọn tóc của cô rũ xuống, cô giơ tay vén lại nhưng không ngờ lại khiến nửa mặt mình dính bùn. Cô thì không để bụng, chỉ quay đầu lại cười tươi với Phó Nguyên Tranh đang hơi mất hồn.

Hắn lấy lại tinh thần, giơ tay sửa sang mái tóc cho cô. Uyển Ngọc cười ngọt ngào, miệng nói: “Phải đợi mấy ngày nó mới khô, muội đưa huynh đi xem lò nung.”

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cảnh như vậy: Ngọn lửa to phun ra từ một ống khói khổng lồ, mắt lò đỏ rực, cực kỳ khiến người ta chấn động, làm người ta cảm thấy những sản phẩm đất sét kia, qua sự thiêu đốt hừng hực như thế lại như được lột xác, đạo lý trong việc này quả là huyền diệu.

Ra khỏi khu lò, Uyển Ngọc liên tục kêu đói. Phó Nguyên Tranh bèn đưa cô đến thẳng Dung Nguyệt Lâu. Dung Nguyệt Lâu là quán ăn nổi danh nhất kinh thành. Đồ ăn của nó rất tinh tế, trang trí thanh nhã, do đó những người có tiền trong thành đều đổ xô tới.

Đây là lần đầu Uyển Ngọc đến, cô nhìn những thẻ cơm xếp trong khay sơn trắng mà không biết chọn thế nào. Vẫn là Phó Nguyên Tranh nhớ được vài món do có một lần từng đi cùng người thúc của hắn đến, vì vậy liền do hắn gọi hết.

“Nguyệt truân chưởng thiêm, quần tiên canh… nghe có vẻ ngon.” Uyển Ngọc thấy tiểu nhị vừa đi liền xoa xoa bụng, cười hì hì.

Hắn khẽ cười: “Muội thích là được.”

Thức ăn lên không nhanh, nhưng món nào món nấy đều vô cùng đẹp đẽ. Có lẽ vì đói nên cô ăn rất nhanh, tuy nhiên các hành động không hề khó coi. Phó Nguyên Tranh ngồi đối diện, yên lặng nhìn, thỉnh thoảng hắn sẽ cầm đũa gặp một miếng nhỏ đưa tới bên miệng cô.

Lục Uyển Ngọc bỗng đặt đũa xuống, nhìn hắn một hồi lâu rồi mới nói: “Nếu ngày nào cũng có thể ngồi đối diện huynh ăn thế này, lòng thoải mái ăn cũng ngon hơn, muội nghĩ muội sẽ nhanh chóng thành người béo.”

Hắn cứ tưởng cô sẽ nói chuyện gì nghiêm túc lắm, cuối cùng lại bị cô chọc cho cười to: “Vậy là muội muốn béo hay là không muốn béo?”

Cô giả vờ suy nghĩ một chốc rồi trịnh trọng mà đáp: “Nếu muội biến thành tròn vo thì huynh còn thích muội không?”

Hắn cũng học theo cô mà ngẫm một hồi, đợi tới lúc cô sốt ruột thì mới từ tốn đáp: “Chỉ cần là muội thì thế nào cũng đẹp.”

Uyển Ngọc cũng bị chọc cười, vui vẻ nói: “Muội từng rất bực vì sao bản thân mình không phải nam nhi, nhưng cha nói với muội: Không phải nam nhi thì mới hay chứ, nam nhi làm sao xinh đẹp thế này. Huynh cũng sắp bằng cha muội rồi đấy.”

“Bác trai thật cao kiến.”

Bên nhau một ngày tới tận khi mặt trời lặn sau núi thì mới quyến luyến chia tay. Phó Nguyên Tranh cố ý muốn đứng đầu ngõ nhìn theo cô vào nhà, mà khi nhìn theo bóng cô càng đi càng xa, hắn chợt rất muốn, rất muốn đến cầu thân ngay tức khắc.

Khi về nhà, hắn gặp Phó Nguyên Đạc vừa từ cung về ở ngoài cổng. Lúc này hắn ta mặc quần áo một màu đỏ, không giống với lúc đi. Phó Nguyên Tranh liền biết đây chắc là được thánh thượng ban thưởng. Không đợi hắn hỏi thì Phó Nguyên Đạc đã lên tiếng: “Thưởng trang phục đỏ, cùng đãi ngộ quan viên ngũ phẩm.” Giọng nói đều đều, không rõ là vui hay buồn.

“Chúc mừng tứ ca.”

Phó Nguyên Đạc nhìn hắn, ho khẽ vài tiếng rồi nói giọng khàn khàn: “Năm tới là năm thi lớn, tới lúc đó thì đến lượt ta chúc mừng đệ.”

Hắn nghe vậy thì lòng hơi chua xót, nhưng lời ra đến miệng chỉ còn một câu: “Cảm ơn lời may mắn của tứ ca.”

Phó Nguyên Đạc đi sớm về muộn liên tiếp mấy ngày liền. Phó Nguyên Tranh thì ở nhà yên tâm đọc sách. Hắn và Uyển Ngọc đã hẹn với nhau rằng ngày tên đề bảng vàng cũng là ngày đưa sính lễ. Hôm nọ, hắn từng tặng cô chiếc vòng ngọc mà mẫu thân để lại, và cô cũng hứa là sẽ đáp lễ.

Trưa hôm nay, có người hầu đưa đến một hộp gỗ tinh xảo, nói là một vị công tử tặng cho Lục thiếu (VD: chính là Phó Nguyên Tranh). Hắn hơi nghi hoặc, hỏi đi hỏi lại thì người hầu cũng chẳng cho được câu trả lời hữu dụng nào cả. Hắn bèn cho lui, đem hộp vào phòng rồi mở ra nhìn. Là một cái bình vai hẹp, thân thon. Ở phần bụng có một đôi phượng hoàng giang cánh, đầu ngẩng cao, đuôi chim tung bay, rất hợp với những hoa văn ở cổ bình, trông vô cùng sống động. Điều làm hắn ngạc nhiên và vui nhất đó là ở chỗ khuất phần bụng còn có khắc bốn chữ: Thiên trường địa cửu. Hắn bật cười, cái bình này thường là loại đựng rượu, “thiên tàng địa tửu”*, “thiên trường địa cửu”** đúng thật là có ý nghĩa khác.

* rượu được trời cất giữ

** Hai cụm 4 chữ này phát âm gần giống nhau

Hắn cẩn thận đặt nó lên bàn, không ngờ sờ thấy một cái ký hiệu dưới đế bình, xoay lên nhìn, là chữ “Ngọc” kiểu chữ triện cổ.

Lúc lại thấy Phó Nguyên Đạc thì hắn cảm giác như cả người tứ ca càng gầy hơn. Mùa đông lạnh rét vừa đến, Phó Nguyên Đạc liền mặc chiếc áo lông cáo dày dặn, tuy vậy nhưng sắc mặt vẫn như xưa, trắng toát như tuyết. Hôm nay trận tuyết đầu tiên rơi xuống lả tả, Phó Nguyên Tranh gõ cửa đi vào phòng Phó Nguyên Đạc. Lúc này trong phòng đang đốt than, hắn đi vào không lâu liền cảm thấy nóng tới mức chảy một đầu mồ hôi.

Phó Nguyên Đạc cười nói: “Ở chỗ ta còn giữ lễ nghi làm gì, hay là muốn mình bị hun nóng sinh bệnh?” Chưa nói xong thì hắn ta đã cảm thấy cổ họng hơi hơi ngứa, vội vàng lôi ra một tấm khăn gấm.

Phó Nguyên Tranh đang cởi áo khoác ngoài, liếc mắt nhìn bỗng thấy một nhành sơn trà ẩn hiện trên khăn. Do khăn màu trắng, mà hoa sơn trà thêu lên trên nó cũng là màu trắng, nếu không phải vì thị lực của hắn tốt thì quả thật không dễ nhìn ra.

Hắn giật mình, đây là đồ con gái, sao tứ ca lại có?

Hắn không nhìn tiếp nữa, còn Phó Nguyên Đạc thì cất khăn đi rất nhanh, cũng nhìn sang hắn với ánh mắt đầy ý thăm dò. Hắn giả vờ như không nhìn thấy, còn trong lòng thì thầm nghĩ, tứ ca cẩn thận như thế này chắc là bí mật gì đó không tiện nói ra.

Lại nghĩ tới mấy ngày nay tứ ca không ở cung đình thì cũng ở trong nhà, mà nha hoàn trong nhà thì chắc chắn không phải, lẽ nào…

Nếu là người trong cung… vậy chẳng phải chuyện gì tốt lành…

“Tìm ta có việc gì?” Phó Nguyên Đạc hỏi.

“Không có chuyện thì không thể tìm tứ ca?” Hắn hỏi ngược lại.

Phó Nguyên Đạc không nhiều lời, chỉ hỏi vu vơ: “Học hành thế nào rồi?”

“Tứ ca muốn kiểm tra đệ?”

“Không cần thiết, khả năng của đệ hơn ta xa vời.”

Phó Nguyên Đạc hoàn toàn không sai, tới ngày thi, Phó Nguyên Tranh đỗ tiến sỹ khoa Giáp, được khâm điểm Thám hoa lang.

Hắn không bội ước, tối hôm đó liền nói chuyện hắn cho ông chú, muốn đến nhà họ Lục đưa lễ thật nhanh. Vẻ mặt của chú hắn có vẻ ảm đạm, nhưng đến cùng cũng không phản đối gì.

Khi hắn về phòng, gió đêm ở hành lang rất mạnh như sắp sửa có mưa to…[Vô[email protected]]

***

Nhà họ Phó đến hỏi, chọn ngày, nhà họ Lục liền bắt đầu lo liệu của hồi môn. Khuê phòng của Uyển Ngọc ngày ngày chật chội hơn, chỗ nào cũng thấy chất đồng những đồ vật được bọc vải đỏ. Những mảnh vải gấm đỏ ấy ánh lên gương mặt cô, như hoa đào ngoài cửa sổ.

Khi hai nhà Phó, Lục đang bận rộn thì Phó Nguyên Đạc ngã bệnh.

Sau khi được biết, Phó Nguyên Tranh liền đến nhà bếp lấy thuốc, đi về hướng phòng tứ ca.

Phòng đóng cửa kín mít, hắn đẩy cửa đi vào. Một khoảng tối tăm và sự bí bách liền ập tới. Hắn hơi chau mày, sau đó gọi một tiếng: “Tứ ca?”

Phó Nguyên Đạc đang nghiêng người nằm, bỗng cái lạnh phả vào mặt cùng một tiếng gọi đã làm hắn tỉnh, hắn thều thào hỏi: “Lục đệ?”

Phó Nguyên Tranh để thuốc lên bàn, thắp đèn dầu.

“Là đệ, đệ mang thuốc tới cho huynh.”

Có ánh sáng, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ được mặt tứ ca hắn. Sắc mặt vốn trắng bệch nay lại đỏ hồng kỳ quái, còn ánh mắt lúc nào cũng có thần nay trở nên không tiêu cự.

Hắn đi đến trước giường, giơ tay ra sờ trán Phó Nguyên Đạc, tức thì kinh ngạc mà hỏi: “Tứ ca, sao lại nóng thế này?”

Phó Nguyên Đạc không còn dư hơi sức, chỉ mở nửa con mắt, nói nhỏ: “Bệnh cũ ấy mà, uống vài thang thuốc là xong.”

Hắn vội vàng đỡ tứ ca ngồi dậy và giúp hắn uống thuốc. Phó Nguyên Đạc uống mà không rên một tiếng, sau đó nhìn theo Phó Nguyên Tranh đặt bát thuốc về chỗ cũ thì mới hỏi: “Đã chọn ngày kết hôn chưa?”

“Rồi, nửa năm nữa. Tứ ca khỏi ốm mau đi.”

Dường như Phó Nguyên Đạc chẳng nghe thấy câu sau của hắn, chỉ lẩm bẩm: “Nửa năm nữa…”

Lúc Phó Nguyên Tranh đi, Phó Nguyên Đạc nhìn theo bóng hắn, trong lòng thầm thở dài một hơi: Xin lỗi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN