Anh Luôn Ở Bên Em - Chương 6: Rửa tay làm cơm cho anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
248


Anh Luôn Ở Bên Em


Chương 6: Rửa tay làm cơm cho anh


Thứ hai, Viên Viên liên lạc với Phó Gia Thanh, số điện thoại là do cô hỏi được qua những giảng viên của bạn bè.

Bên kia nối máy, Viên Viên lễ phép chào: “Chào giáo sư Phó, cháu là biên tập của tạp chí “Truyền Thừa”, tên là Trình Viên Viên ạ, mạo muội làm phiền giáo sư…”

Người ở đầu dây bên kia từ tốn nói: “Trình Viên Viên, chúng ta đúng là có duyên.”

Ặc…

Viên Viên ngẩn người, giọng nói này… là Phó Bắc Thần!

Duyên số cái khỉ gì chứ, Viên Viên thầm nhủ, rõ là do sếp cô biết cô quen anh, nên mới cố tình sai cô liên lạc giáo sư Phó. Nhưng cô lại ngại không dám phiền tới anh.

Mà kết quả là, lại gặp phải anh trước.

Sau đó Viên Viên đành thật thà kể ngọn nguồn đầu đuôi.

Phó Bắc Thần cười nói: “Hôm nay ba tôi hẹn người ta đi câu cá rồi. Mai nếu em có thời gian thì có thể đến. Còn chuyện ba có đồng ý với em không thì chỉ có thể dựa vào khả năng của em thôi.”

“Cảm ơn anh!” Cảm giác của cô lúc này khá phức tạp, nhưng lời cảm ơn là xuất phát từ trong tim.

“Ngày mai em tới thẳng nhà tôi đi. Địa chỉ tôi sẽ gửi qua tin nhắn cho em.” Phó Bắc Thần nói tiếp: “Hiện giờ tôi phải ra sân bay, đi công tác hai ngày.”

“Lại đi công tác ạ…” Viên Viên buột miệng nói: “Anh đừng làm nhiều quá.” Nói xong mới cảm giác được hình như cô lại vượt quá giới hạn rồi.

“Ừ.” Sau khi cúp điện thoại, Phó Bắc Thần để di động của giáo sư Phó lên bàn ăn. Anh viết một tờ giấy nhắn, báo chuyện mình đi công tác và cả chuyện ngày mai có người đến tìm ông, nhất định ông phải gặp người ta.

Lục Hiểu Ninh xách cặp tài liệu của anh đứng một bên, đợi anh làm xong hết mọi việc thì mới nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh như thế này đấy.”

Phó Bắc Thần xách va li, không đáp lại lời thăm dò của trợ lý, chỉ nói: “Đi thôi.”

***

Hôm sau, Viên Viên ăn xong bữa sáng rồi mang kế hoạch về chuyên mục đi đến địa chỉ mà Phó Bắc Thần gửi cô:khu Tân Uyển Phù Tín.

Tân Uyển Phù Tín nằm ở một góc trong đại học H, là khu đất mà trường dùng để xây nên khu nhà ở cho giáo viên. Đại học H là trường danh tiếng trăm năm, đi vào đây, đầu óc Viên Viên không khỏi xuất hiện những lời như: “Ngày hôm ấy trời trong mây lành, gió mát ru êm”, “Rừng xanh tốt, trúc vút cao; thêm suối trong cuộn chảy, lấp loáng bóng đôi bờ “* Quả nhiên là khu vực tập trung những nhà trí thức, đến một cọng cỏ, một tán cây xung quanh, một trận gió thổi vào mặt cũng mang theo hương vị trí thức. Viên Viên đang định thở dài một cái, cảm thán “người giỏi đất thiêng” thì bỗng chợt có một chiếc xe đạp nhanh chóng đi tới. Lúc nhìn rõ thấy người trên xe thì cô lập tức thấy như bị ma ám, sao mới sáng sớm lại gặp phải anh ta rồi?

* Vương Hy Chi, nguồn.

Tóc Trình Bạch khẽ bay bay, ánh sáng lốm đốm rơi trên người anh qua tán cây. Viên Viên nhanh nhẹn cúi đầu xuống, cầu trời cho anh ta không nhìn thấy cô, cùng lúc đó, cuối cùng cô cũng nhớ ra anh là sinh viên học viện y của đại học H.

Trình Bạch đi lướt qua 5-6m thì đột ngột dừng xe, ngoảnh đầu lại. Anh đạp xe tới bên người cô, hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Viên Viên âm thầm thở dài, anh ta đã đi lướt qua rồi sao còn quay lại chứ?

“Em tìm người, bye!” A di đà phật, anh ta mau mau đi đi.

Trình Bạch lại đưa cô hai cuốn sách anh vừa mượn ở thư viện, đang để ở sau xe: “Cầm cho anh.”

“Hả?”

“Tìm ai? Anh đưa em đi.”

“Không, không cần, anh bận chuyện của anh đi.”

Trình Bạch nheo mắt: “Anh không bận, thế có lên xe không đây?”

Viên Viên nhìn quyển sách y sắp chạm vào mặt cô kia, cắn răng, quay đầu lại chạy!

Chuyện xảy ra sau đó làm Trình Viên Viên hối hận mãi!

Trình Bạch nhanh chóng đuổi theo cô, anh không gọi cô đứng lại mà trực tiếp kéo mạnh dây chiếc túi cô đang đeo. Viên Viên tức thì bị kéo lùi hai bước, ngã vào người anh ta đúng theo nghĩa đen. Người cô nằm trên một cái chân dài đang đặt trên bàn đạp của anh, một tay cô còn ôm lấy hông anh…

Lúc đó Viên Viên suýt thì điên lên! Cô vội vàng lùi ra xa một bước. Tuy hiện tại người qua lại trong trường ít, nhưng cũng không phải làkhông có. Hai ba người nhìn sang làm cô xấu hổ đỏ bừng mặt như cây trúc đào bên đường.

Vẻ mặt Trình Bạch cũng rất khó coi: “Em là heo à? Không chịu nghĩ xem hai chân ngắn củn của em làm sao mà chạy nhanh hơn xe đạp được?”

Viên Viên cúi đầu không nói năng gì.

Sau khi lạnh lùng nhìn cô một hồi, Trình Bạch quay đầu xe đi thẳng. Viên Viên y như trút được gánh nặng, nhưng lúc nhìn theo bóng dáng đang dần xa, nhớ cảnh tượng ôm ấp xấu hổ vừa rồi, cô lại đau khổ mà nhắm mắt lại.

Sau đó cô vừa buồn bực vừa đi tìm nhà, cuối cùng cũng tìm thấy tòa nhà số 12, đơn vị 1, rồi ấn chuông số 302.

Chuông vang đinh đang một hồi rồi cũng có tiếng mở cửa. Đi lên tầng ba, Viên Viên thấy cửa phòng 302 vẫn mở, cô nghĩ có lẽ giáo sư Phó mở cửa sẵn, nhưng do lễ phép nên cô vẫn gõ cửa trước.

“Mời vào.” Một tiếng nói mệt mỏi vang lên.

Là Phó Bắc Thần?!

Chẳng phải anh đi công tác rồi sao? Viên Viên chần chừ một lát rồi đi vào, lập tức kinh hoàng trước cảnh tượng trước mắt. Cả phòng nơi nơi đều là sách! Bốn bề là giá sách, góc nào cũng chất đống là sách, thậm chí trên ghế, trên bàn cũng là sách.

Còn Phó Bắc Thần vùi trong biển sách, đang ngồi trên chiếc sô pha dài, nơi duy nhất không bị sách chiếm cứ.

Anh mặc áo sơ mi nhạt màu và quần ở nhà, tóc ngắn, mềm, khẽ rũ trên trán, trông vô cùng nhã nhặn.

“Không đóng cửa à?” Phó Bắc Thần hơi cau mày, nói nho nhỏ một câu.

Lúc này Viên Viên mới hoàn hồn, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Anh…”

“Tối qua ba tôi không cẩn thận ngã bị thương. Sáng nay mới vừa phẫu thuật xong, vậy nên tạm thời không thể bàn chuyện với em được. Xin lỗi nhé, quên mất không nhắn tin báo cho em.”

“Không sao, không sao ạ. Vậy giáo sư Phó sao rồi, ca mổ suôn sẻ cả chứ?”

“Ừ.”

Viên Viên nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của Phó Bắc Thần, không thể không hỏi: “Anh đi xuyên đêm về?”

“Ừ.” Anh gật gật đầu.

Xem ra công việc hôm nay không thể hoàn thành, nhưng nếu quay đầu đi luôn thì có lẽ không hay lắm. Viên Viên đang nghĩ làm sao để chào về, để anh nghỉ ngơi thì bỗng nhiên điện thoại của Phó Bắc Thần vang lên.

Sau khi nói mấy câu thì anh cúp máy, nhếch miệng cười: “Là ba tôi, ông bảo lần sau tới thăm tôi nhớ mang cho ông bàn cờ. Ông nói chân gãy, nhưng đầu óc vẫn bình thường, nên nếu công việc của em không gấp thì có thể đến bệnh viện rồi nói chuyện.”

Viên Viên nghĩ hiện giờ sợ là không ổn lắm, người ta vừa mới phẫu thuật xong, giờ cần phải nghỉ ngơi: “Em không sao đâu, đợi giáo sư khỏe lại em sẽ tìm ông sau.” Vừa nói xong thì hình ảnh chủ biên liền hiện lên trong đầu cô, mí mắt không khỏi giật giật.

“Em ăn sáng chưa?” Phó Bắc Thần đứng dậy, nhìn cô rồi hỏi.

“Dạ? Ăn rồi ạ.”

Anh gật đầu sau đó đi pha cho cô cốc trà. Lúc cô nhận lấy chiếc cốc, ngón tay trỏ của anh vô tình chạm vào lòng bàn tay cô.

Do người cô bẩm sinh hơi lạnh nên tay cũng thường lành lạnh, còn tay Phó Bắc Thần lại ấm áp, lúc chạm vào ngón tay anh, Viên Viên liền bị cảm giác lạ lẫm làm ngẩn ra. Còn Phó Bắc Thần có lẽ không quá để ý tới, anh nói: “Tôi đi làm chút gì đó ăn. Nếu em buồn chán thì có thể lấy sách ở đây mà đọc.”

“Ồ…”

Cứ như vậy, Phó Bắc Thần đi vào phòng bếp, còn Viên Viên ngẩn người tại chỗ. Sau đó, cô đến sô pha ngồi xuống, tiện tay cầm lên cuốn sách đang đặt ở bàn trà: ‘Tình yêu thời thổ tả’. Cô phát hiện trang cuối sách có kẹp một chiếc là phong đỏ rực, mà chiếc lá che đi một đoạn văn: “Trong suốt bao ngày đêm của 53 năm, 7 tháng, 11 ngày, Phlorênhtinô Arixa luôn chuẩn bị một câu trả lời: ‘Một đời một kiếp’, anh nói.”

(Có thể đọc link sau để hiểu rõ về tác phẩm này: Link)

Mà bên cạnh đoạn đó có người viết một câu bằng nét chữ đẹp đẽ phóng khoáng:

Tương tư mãi tương tư dài,

Tương tư khôn xiết vẫn hoài tương tư*

Viên Viên sững người, sau đó ngửi thấy mùi mỳ tôm, cô liền đặt sách xuống, xoay người đi đến cửa bếp. Phó Bắc Thần đang đứng trước một hộp mỳ tôm, đợi nó chín.

Cô không kiềm chế được mà hỏi: “Anh định ăn thứ này? Không bổ chút nào.”

Phó Bắc Thần nghiêng đầu sang, trả lời: “Tôi chỉ biết nấu nó.”

Viên Viên nghe xong thì bật cười, một người xuất sắc đến thế, mà khi vào bếp lại trở nên bất lực như vậy.

“Thế bình thường…”

Phó Bắc Thần bộc trực: “Đôi khi là ăn ở ngoài, phần lớn là do dì giúp việc trong nhà nấu cho, nhưng nay dì ấy đã đến bệnh viện chăm sóc cho ba tôi rồi.”

Viên Viên toát mồ hôi, cô thoáng chần chừ, sau đó đi vào phòng bếp, đứng trước tủ lạnh cô hỏi: “Em có thể mở ra xem không?”

Anh cười nhẹ nhàng: “Tùy em.”

Trong tủ lạnh có khá nhiều thức ăn, cô hỏi: “Anh muốn ăn gì? Hay vẫn ăn mỳ? Ở đây còn có rau, trứng, cà chua, đậu phụ, thịt…”

Quả thực là Phó Bắc Thần khuông nuốt trôi mỳ ăn liền, nhưng để không bị đói tới mức đau dạ dày, anh định cố ăn cho qua. Hiện giờ, nhìn người con gái đứng trước mặt chuẩn bị nấu cho anh ăn, anh ngạc nhiên hỏi: “Em biết nấu ăn?”

Viên Viên đeo tạp dề, nghiêng đầu sang nhìn anh, thể hiện vẻ kiêu căng hiếm thấy: “Ừ, cơ bản là em biết nấu sơ sơ những món thường ngày hay ăn.”

“Truân chưởng thiêm, canh Quần tiên.”

(VD: Sorry tớ cũng chả hiểu anh nói món trên trời dưới biển nào, chắc món cỡ 5 sao…)

“Hả?” Viên Viên quay đầu lại, đây là món gì vậy? Cô chưa nghe thấy bao giờ.

Phó Bắc Thần hít sâu một hơi khó phát hiện, sau đó anh mới nói: “Trêu em thôi.”

“Ô, vậy em tự quyết nhé, mỳ trứng cà chua?”

“Được.” Anh nói.

Viên Viên quen với gian bếp của nhà họ Phó rất nhanh, hăng hái trở thành một đầu bếp nữ. Phó Bắc Thần dựa người ở cửa phòng bếp, nhìn cô bận rộn vì một bát mỳ, đôi mắt anh gợn sóng một niềm vui.

Tới khi Viên Viên làm xong, mệt nhọc bê nó đặt lên bàn thì Phó Bắc Thần cũng đói rã rời ra rồi. Tuy nhiên lúc anh ngồi xuống ăn, anh vẫn có cử chỉ bình thản, không hề vội vàng, đầy lễ nghi.

“Có được không? Vị thế nào?” Viên Viên ôm đầy hy vọng, hỏi anh. Tuy rằng đồ ăn cô nấu đến bà nội lúc nào cũng bới móc mà vẫn phải khen.

Quả nhiên Phó Bắc Thần ngẩng đầu lên nói: “Rất ngon.” Đôi mắt đen nhánh như mực mang nụ cười nhẹ nhàng.

“Thật ạ?”

“Ừ.” Anh ngừng một lát, sau đó chân thành nói: “Vô cùng hợp khẩu vị của tôi.”

Trong một căn phòng bày đầy sách cùng đồ dùng gia đình cổ xưa, một nam một nữ, một ngồi một đứng lại mang đến cảm giác hòa hợp đến kỳ diệu.

Không lâu sau, có người gõ cửa. Phó Bắc Thần ngạc nhiên. Viên Viên đang ở gần cửa nên đi mở giúp.

Nhìn thấy Viên Viên thì người bên ngoài rõ là bất ngờ. Mà Viên Viên cũng vậy.

Viên Viên không biết phải tả sắc đẹp mỹ lệ của người đẹp này như thế nào, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, cái gọi là mắt mày như tranh vẽ chắc cũng đến thế này mà thôi.

“Đại sư huynh!” Người đẹp chào Phó Bắc Thần, lúc này đã ăn xong bữa sáng và đi tới, “Em còn tưởng gõ cửa nhầm nhà!”

Viên Viên ngờ vực quay người, cuối cùng cô chắc chắn rằng cái người mà cô ấy gọi “đại sư huynh” là Phó Bắc Thần, cô bỗng nhiên thấy buồn cười, do nhớ đến một câu: ‘Đại sư huynh, sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi!’

Phó Bắc Thần gật đầu với người đẹp, ra ý mời cô vào. Người đẹp vừa đi vừa nói: “Em vừa từ quê về, mang theo ít bánh Hợp Xuyên Đào* mà giáo sư thích ăn. Kết quả là gọi điện cho giáo sư, lại được biết thầy nằm viện, làm em sợ gần chết. May mà nghe nói không nghiêm trọng lắm, thầy nói em không cần mang tới viện, đưa đồ đến thẳng nhà là được, đại sư huynh đang có nhà. Cũng tiện để em mượn thầy vài quyển sách.”

* Bánh Hợp Xuyên Đào

Xem ảnh

“Ừ.”

Người đẹp đặt đồ xuống, lúc này mới nhìn sang Viên Viên.

Bấy giờ, người nào đó đang định đi đổ bát nước mỳ mà Phó Bắc Thần ăn để lại.

“Đại sư huynh, đây là?” Người đẹp nhìn sang Phó Bắc Thần, nói nhẹ nhàng: “Không giới thiệu một chút ạ?”

Phó Bắc Thần vẫn một vẻ bình thản, không hề mất tự nhiên, dù lúc này cái tạp dề vẫn đang được mặc trên người Viên Viên.

“Cô ấy là Trình Viên Viên, đến tìm giáo sư Phó. Do dì không ở đây nên anh đói chết, thế là cô ấy tốt bụng nấu anh một bát mỳ.”

Câu nói này đã thành công chọc người đẹp cười to, còn Viên Viên thì đen cả mặt. May mà sau khi người đẹp cười xong, bèn đi đến trước mặt cô, giới thiệu mình: “Chào cậu, tớ là Thẩm Du, là học sinh của giáo sư Phó.”

“Xin chào.” Viên Viên cảm thấy có một số người quá tỏa sáng, làm người khác có áp lực không dám nhìn thẳng. Thẩm Du chính là người như vậy.

Khi Trình Viên Viên đi khỏi nhà họ Phó, Thẩm Du cũng ra cùng, còn Phó Bắc Thần tiễn họ khỏi cửa. Đến khi hai người vào thang máy, Thẩm Du liền nói: “Hóa ra cậu là người muốn tìm thầy để viết mục đặc biệt.”

“Ừ.”

Thẩm Du cười hàm xúc: “Trước nay thầy không thích việc này, nhưng, nếu do đại sư huynh dẫn cậu đến thì chưa chắc. Anh ấy tốt với cậu thật đấy.”

Viên Viên gật đầu: “Anh Phó là người tốt.” Vừa rồi, lúc tạm biệt Phó Bắc Thần có nói chiều mai anh sẽ đưa cô đến bệnh viện gặp giáo sư.

***

Phó Bắc Thần đứng bên cửa sổ nhìn hai bóng hình bên dưới, mà nói thật ra là chỉ nhìn một bóng hình, nhìn đến khi không thấy nữa thì anh mới đi đến sô pha ngồi xuống, gấp lại quyển sách đang mở đặt trên bàn.

Về phần Viên Viên, sau khi về lại nhà họ Trình, cô cực kỳ cẩn thận để không chạm mặt Trình Bạch, chỉ vì chuyện xấu hổ lúc trước. Cô thấy mình quá thảm. May mà có vẻ anh rất bận, nghe dì Chu nói thì anh đang bận đọc sách y, đầu tư thêm gì đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN