Ánh Mắt Chấp Niệm
Chương 11
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Doãn Uyển Du
– —————
Bầu không khí sau câu nói của Lâm Nhiên trở nên vô cùng khác thường, nặng nề, không thể miêu tả.
Giọng của Lâm Nhiên rất êm tai, có thể làm người ta bình tĩnh lại.
Anh nói: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nhĩ Giáp không phải ở đây, mà ở Vân Nam, hôm đó mưa rất lớn, trên đường không có một ai, lúc tôi đi về nhà trọ thì thấy cậu ấy ngất xỉu ở cuối ngõ.”
“Anh cứu cậu ta.”
“Ừm.” Hầu kết Lâm Nhiên cuộn lên cuộn xuống, tiếp tục nói: “Cô có biết ở trên núi Đại Lương ngoài nghèo đói, còn cái gì không?”
An Diệc Tĩnh lắc đầu, ở trong nhận thức của cô, núi Đại Lương đồng nghĩa với nghèo đói, nghèo đến mức không thể tưởng tượng được, ngoài chuyện này ra cô không biết cái gì khác.
“Ma túy.”
Giọng điệu Lâm Nhiên bình tĩnh “Từ lúc mà bọn họ nếm được sự ngon ngọt do hoa anh túc mang đến, họ đã dấn thân vào con đường không thể quay đầu này, mà khí hậu nở nơi này lại rất thích hợp cho sự phát triển của hoa anh túc, cũng coi như là nguồn thu nhập của bọn họ, Bắt đầu từ cây thuốc phiện, cả làng sử dùng và làm ma túy, sau đó người dân mất dần nguồn lực kinh tế này, nghèo đói ngày càng nhiều, càng nghiêm trọng, kèm theo giao thông kém phát triển và trình độ giáo dục thấp, bọn họ bắt đầu buôn lậu từ Myanmar, đồng thời bệnh AIDS bắt đầu hoành hành từ những người nghiện ma túy, lại càng thêm điên cuồng buôn lậu ma túy để hưởng thụ tài phú đến cuối đời, có phải cô rất ngạc nhiên?”
“Không phải ngạc nhiên.” Trên mặt An Diệc Tĩnh không biểu hiện gì, cuối cùng lại nói thêm một câu: “Mà là khiếp sợ.”
“Có một câu nói: Bởi vì ma túy, mà núi Đại Lương đều dùng ma túy, bởi vì lạm dụng ma túy, mà núi Đại Lương không thể không buôn lậu ma túy. Chính ở trong vòng tuần hoàn này, mà những đứa trẻ này đã phạm tội, bọn chúng không có cơ hội nhận được sự giáo dục, sống nghèo đói nên khi lớn lên hầu hết bọn chúng lại dấn thân vào con đường buôn bán ma túy này.” Nói đến đây, giọng của Lâm Nhiên giống như thêm sự phẫn nộ.
“Cho nên, Nhĩ Giáp cũng là một thành viên trong số đó?” An Diệc Tĩnh nghe Lâm Nhiên nói nhiều như vậy, cũng hiểu ra.
“Cậu ấy đã từng nói với tôi, tận mắt chứng kiến cha mẹ vì ma túy mà mất đi nhân tính, khi lên cơn nghiện họ đánh đập hai anh em, sau đó vì ma túy mà mất đi tính mạng, hai anh em bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cả hai đều là trẻ vị thành niên, làm thế nào để sống được, cho nên Nhĩ Giáp lại đi theo con đường cũ của cha mẹ.”
Lúc Lâm Nhiên cứu Nhĩ Giáp, thấy trên người cậu rất nhiều vết thương, cả cũ cả mới, cũ bị mới che đi, lúc ấy một người bạn của anh là bác sỹ cũng ở Vân Nam, sau khi kiểm tra mới phát hiện trong cơ thể đứa nhỏ này có ma túy, người bạn bác sỹ của anh kiên quyết muốn báo cảnh sát, mà Lâm Nhiên lại muốn chờ đứa bé tỉnh lại để hỏi cho rõ ràng, tại sao bé như thế đã buôn lậu ma túy, là tự nguyện hay bị bắt buộc.
Hai người cãi nhau ở phòng ngoài, nghe thấy tiếng động ở bên trong phòng mới đẩy cửa vào, trên giường đã trống không, cửa sổ mở ra, hai người cùng chạy đến chỗ cửa sổ, một đứa trẻ đang khập khiễng bỏ chạy ở dưới tầng.
Bác sĩ dở khóc dở cười nói với Lâm Nhiên, “Tầng hai cũng dám nhảy? Thât trâu bò.”
Lâm Nhiên bất chấp bị người bạn chế giễu, nhanh chóng đuổi theo, đứa nhỏ bị thương, lại ngã gãy chân, rất nhanh đã bị Lâm Nhiên đuổi theo, anh không bao giờ quên được đôi mắt kia, đen lấp láy, ánh nước, quỳ trên mặt đất cầu xin anh thả ra, cậu còn có em trai chờ ở nhà.
Cuối cùng, Lâm Nhiên vẫn đưa cậu đi, người bạn bác sỹ tuy khinh thường, nhưng vẫn mềm lòng điều trị cho thằng bé, sau khi lấy ma túy ra, thì Lâm Nhiên mới yên lòng.
Nhưng về chuyện trong người có ma túy đứa bé một câu cũng không nói.
Lâm Nhiên cũng không vội, anh cẩn thận chăm sóc thằng bé, mặc dù đáp lại là thằng bé không ngừng chạy trốn nhưng anh vẫn nhẫn nại chờ một ngày đối phương tin tưởng mình.
Người bạn bác sỹ lại không nói như vậy, cô ta nói: “Những người sử dụng may túy với buôn lậu ma túy đều giống nhau, chó không bỏ được chuyện ăn phân, cậu nên bỏ đi giao thằng bé cho cảnh sát, tránh bị liên lụy.”
Lâm Nhiên lại nói: “Nếu cậu sợ liên lụy thì có thể đi trước, tôi vẫn tin rằng cậu bé là người lương thiện.”
” Tính tình cậu khó chịu y như ông chủ, khó trách đều là người một nhà.” Người bạn bác sỹ nói xong, đóng sầm cửa bỏ đi.
Đúng lúc đó, Nhĩ Giáp bỏ xuống phòng bị với Lâm Nhiên nói mọi chuyện cho anh.
Cậu nói làm như vậy để kiếm ít tiền, cho em trai có thể ăn no mặc ấm giống như bọn trẻ trong thành phố, có thể đến trường đi học, có kiến thức, tương lai trở thành trụ cột của xã hội, mà không giống với với cha mẹ cậu, giống cậu sống như bùn trong lòng đất.
Lâm Nhiên thấy Nhĩ Giáp nhắc đến em trai, đôi mắt đen nhánh sáng lên, nhớ những ngày được sống cùng em trai dưới ánh mặt trời mà phát ra tiếng cười từ trong tim.
Mà bản thân Nhĩ Giáp cũng nên được đeo cặp trên lưng đến trường học tập, giao lưu với bạn bè cùng lứa tuổi, chỉ vì sinh ra trong một gia đình như vậy mà mưa dầm thấm đất không thể thay đổi vận mệnh của mình.
Nhưng mà cậu khác, cậu biết cuộc đời này của cậu không thể thay đổi được, chỉ hi vọng em trai của cậu có thể có cuộc sống như người bình thường.
Cho nên, từ giây phút đó, anh đã quyết định làm hết sức để giúp đỡ đứa trẻ này.
“Tôi hỏi Nhĩ Giáp có muốn làm lại từ đầu không?” giọng của Lâm Nhiên càng lúc càng nặng nề, “Thằng bé nói muốn, rất muốn.”
Lúc ấy cảnh sát đang theo dõi một vụ án ma túy ở Tam Giác Vàng, mà thủ phạm chính là ông chủ của Nhĩ Giáp, Lâm Nhiên mang Nhĩ Giáp đến đội hình cảnh, Nhĩ Giáp đồng ý để cảnh sát sắp xếp cho cậu nằm vùng.
Lâm Nhiên không đồng ý, nhưng Nhĩ Giáp đã nói với anh rất nhiều, ngày hôm sau, cậu ta mang theo ma túy trên người về hang ổ, tiếc rằng không thể quay trở về.
Lâm Nhiên dùng một năm để giúp đỡ cảnh sát phá tan nhà máy ma túy, bắt giữ hàng trăm người có liên quan, lại không nhìn thấy Nhĩ Giáp, trong quá trình thẩm vấn, ông chủ kia cười to và nói đứa bé kia đã chết từ lâu ở dưới súng của lão ta.
Cạnh phòng thẩm vấn, cách một tấm kính, Lâm Nhiên nắm chặt tay lại, đốt ngón tay trở nên trắng.
“Nhĩ Giáp trước khi đi nói rằng cậu không yên tâm về em trai mình, thằng bé đang sống nhờ một người quen của bà ngoại, muốn tôi giúp đỡ em trai của thằng bé……”
Lâm Nhiên không nói nữa, không tìm thấy thi thể của Nhĩ Giáp, sau đó anh làm theo tâm nguyện của Nhĩ Giáp đến trấn Mĩ Tha, mất hai ngày đường núi thì tìm được người quen của bà ngoại theo lời của Nhĩ Giáp, một đứa bé quần áo tả tơi chân trần đang ngồi dưới ngôi nhà tranh, đôi mắt đen lấp lánh rất giống với Nhĩ Giáp.
Anh bước tới ngồi xổm xuống hỏi cậu: “Em tên là gì?”
Cậu bé chớp đôi mắt, trả lời: “Em tên Nhĩ Dã.”
“Trời lạnh như vậy em ngồi đây làm gì?”
Lâm Nhiên lại hỏi.
Ánh mắt đứa nhỏ kiên định nhìn Lâm Nhiên, nói: “Em đang đợi anh trai.”
Im lặng thở dài, để những ký ức quay lại theo đám mây trên bầu trời, Lâm Nhiên nhìn về phía chân trời xa xôi, bầu trời xanh thẳm như bức tranh, từng đám mây trắng chạy dài từng lớp.
Sau đó mỗi lần Nhĩ Dã hỏi, anh đều chỉ vào những đám mây đó nói rằng anh trai của cậu bé đang ở đó.
An Diệc Tĩnh chống tay dưới cằm, nghiêng đầu nhìn một bên mặt của người đàn ông, dưới ánh mặt trời da thịt trắng sáng nhìn rõ cả lông tơ, đường viền mặt như được ánh sáng điêu khắc càng thêm mịn màng, lông mi dưới đuôi mắt càng thêm dài và cong hơn, chiếc mũi thẳng cùng đôi môi mỏng, vào thời đại photoshop hoành hành này, người đàn ông này chính là kẻ thù của máy ảnh.
Lâm Nhiên thấy người bên cạnh không lên tiếng, quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt trong suốt, người con gái đó không hề trốn tránh kiêng kị nhìn thẳng vào Lâm Nhiên rồi cười nói: “Tôi đang lắng nghe đây.”
Lâm Nhiên không tự giác chỉnh lại giọng, không nhìn An Diệc Tĩnh, mà nghĩ lại một chút rồi nói mang chút dạy dỗ dường với cô: “Ngồi cho ngay lại.”
An Diệc Tĩnh cong môi lên, cho tay xuống ngồi thẳng lên, hai giây, ba giây, lại vắt chéo hai chân vào nhau, thấy Lâm Nhiên nhíu mày, cô nhún vai, có vẻ bất đắc dĩ, “Đây giới hạn của tôi rồi.”
“Những gì cần biết cô đã biết, đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi.”
“Cho nên, anh mới đến đây để dạy học.”
An Diệc Tĩnh nhớ tới những lời mà thầy hiệu trưởng nói lúc trước liền hỏi Lâm Nhiên: “Cho nên anh mới nói câu cứu tâm của người mới cứu được mạng người.”
“Hiệu trưởng nói với cô?” Lâm Nhiên biết hiệu trưởng Ngũ Tát đều nói lời này với mỗi giáo viên đến đây, giống như khẩu hiệu của trường, nỗ lực tuyên truyền.
An Diệc Tĩnh gật đầu, “Không thể phủ nhận, câu này của anh tôi thấy cũng hợp lý.”
“Hợp lý như thế nào?” Lâm Nhiên cố ý hỏi.
An Diệc Tĩnh chu môi, cười nói: “Anh là người tốt.”
Lâm Nhiên đối câu này của An Diệc Tĩnh có chút dở khóc dở cười, nghĩ có chuyện gì khác, “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Ừm.” An Diệc Tĩnh nhìn Lâm Nhiên, “Nếu anh không kể chuyện cũ thì tôi cũng vẫn thu hồi thành kiến trước đây với anh, tôi đồng ý với anh sẽ làm một giáo viên nghiêm túc và có trách nhiệm cho đến khi rời đi.”
“Chuyện cũ? Thành kiến?” Lâm Nhiên nghe nửa câu đầu của An Diệc Tĩnh muốn tức cười, nhưng nghe đến nửa câu sau lại cảm thấy vui mừng,
“Cô thật sự có thể thích ứng với nơi này, là một cô giáo nghiêm túc và có trách nhiệm?”
An Diệc Tĩnh nhẹ nhàng ừ một tiếng, nói: “Từ trước đến nay tôi nói một là một, đã đồng ý thì sẽ nghiêm túc, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Hy vọng cô sẽ không chỉ biết nói thôi.”
Lâm Nhiên đứng dậy, nói với An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh cũng đứng dậy theo, nhìn về phía Lâm Nhiên: “Thầy Lâm, anh đang nghi ngời tôi?”
“An Diệc Tĩnh.” Lâm Nhiên đột nhiên gọi cả tên lẫn họ của cô, vẻ mặt nghiêm túc, đắn đo rồi mới mở miệng: “Cô có phải bị mất trí nhớ không?”
“Hả?”
“Bảy năm trước, cô thật sự……”
“Chị Tĩnh……” Cách đó không xa Tang Diệp chạy đến vẫy tay với An Diệc Tĩnh, ngắt lời của Lâm Nhiên muốn nói.
An Diệc Tĩnh nhìn Tang Diệp, lại nhìn Lâm Nhiên, hỏi anh: “Chuyện gì vào bảy năm trước?”
Lâm Nhiên không nói gì, Tang Diệp chạy đến chỗ hai người, thở hổn hển, lúc này mới nhìn thấy Lâm Nhiên, “Thầy Lâm thầy cũng ở đây ạ.?”
“Làm gì mà vội thế?” An Diệc Tĩnh hỏi Tang Diệp.
“Tốc độ của chị Thanh quá nhanh, người đã tới.” Tang Diệp trả lời.
Lâm Nhiên không hiểu gì hỏi Tang Diệp: “Người nào tới?”
Tang Diệp nói: “Sửa WC.”
“Có ý gì?” Lâm Nhiên cái hiểu cái không.
“Ý trên mặt chữ.” An Diệc Tĩnh nhìn Lâm Nhiên, “Cái nhà vệ sinh kia tôi thật không có cách nào đi được, nên tìm người tới……”
Lâm Nhiên ngay lập tức hiểu ngay, ngắt lời An Diệc Tĩnh, giọng anh trở nên lạnh lùng, “Những lời vừa rồi cô đồng ý với tôi, tôi coi như cô đang nói đùa.”
Lâm Nhiên nói xong, liền đi luôn.
An Diệc Tĩnh khẽ mỉm cười rồi lẩm bẩm: “Lúc kể chuyện vẫn làm cho người ta thích hơn.”
“Ai kể chuyện làm cho người ta thích?”
Tang Diệp không hiểu gì.
“Người của Thẩm Thanh đến đâu rồi?” An Diệc Tĩnh hỏi.
“Ở ký túc xá.” Tang Diệp trả lời.
“Đi qua xem nào.” An Diệc Tĩnh cho tay vào túi xoay người đi về phía ký túc xá, quay đầu thấy một bé trai đứng ở phía sau thân cây chỗ sân bóng rổ.
“Chị Tĩnh?” Tang Diệp thấy An Diệc Tĩnh đứng nhìn bèn gọi cô một tiếng
An Diệc Tĩnh nhìn Tang Diệp, lại quay đầu nhìn dưới bóng cây không có một ai, cô nghi ngời quay lại nói với Tang Diệp: “Đi thôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!