Ánh Mắt Chấp Niệm - Chương 5:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Ánh Mắt Chấp Niệm


Chương 5:



Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Doãn Uyển Du

Gấu bụng bự: tạm thời mấy truyện cô ấy rất không vui và cho em mượn bờ vai anh khoảng cuối tuần sau mới có nha mn, các ae sẽ cố gắng hết sức có thể. Vì đang trong mùa thi thố, làm báo cáo…. vân vân và mây mây. Truyện này sẽ có đều đều còn ngọt như mật sẽ ra từ từ để đợi tác giả ra chương mới luôn nhoa . Mn đừng hối nha

—————————

Sau giờ ngọ* ánh mặt trời càng rực rỡ hơn, An Diệc Tĩnh cởi áo khoác buộc ở eo định quay về, đúng lúc gặp Tang Diệp đang đi khắp nơi tìm cô, nói là hiệu trưởng Ngũ Tát muốn đưa cô đi xem ký túc xá.

*Từ 11 giờ tới 1 giờ trưa

Hiệu trưởng đã đứng ở bãi đất trống trước ký túc xá chờ các cô, những người khác đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ còn mỗi An Diệc Tĩnh chưa nhìn qua ký túc xá của mình, ông vừa dẫn hai người vừa đi vừa nói chuyện với An Diệc Tĩnh: “Các thầy cô khác đều là hai hoặc bốn người một phòng, riêng cô giáo An tôi đã sắp xếp cho cô một mình một phòng.”

An Diệc Tĩnh nói cảm ơn, nhìn về phía Tang Diệp hỏi: “Em ở đâu?”

Tang Diệp trả lời: “Em ở phòng bên cạnh, cùng phòng với cô giáo Mục.”

“Ừ.”

Nhưng cô cũng biết, cho dù có một mình một phòng thì chỗ ở cũng không tốt mấy.

Đến khi tận mắt nhìn thấy, cô vẫn không khỏi tự than một tiếng, hoàn cảnh nơi này thật quá sức tưởng tượng của cô.

Ký túc xá ở ngay bên cạnh khu dạy học, chỉ có hai tầng, phòng An Diệc Tĩnh ở tầng một, chỉ là một gian phòng rất nhỏ có mười mấy mét vuông, trên nền xi măng có không ít những vết nứt, một chiếc giường đơn và màn màu trắng, cạnh giường là một cái bàn đã tróc sơn, phía bên trên tay nắm cửa buộc một sợi dây thừng kéo cho đến cửa sổ, dưới dây thừng là giá gỗ hai tầng, một giá đặt cái chậu còn giá kia đặt bình nước. Trừ mấy thứ đó ra thì đều trống không.

“Cô giáo An cô xem còn cần gì nữa không? Tôi nhờ người lên trấn mua về.” Hiệu trưởng Ngũ Tát vẫn luôn nhìn An Diệc Tĩnh, thấy cô cũng không biểu hiện gì trên khuôn mặt nên đành mở miệng hỏi.

Với chứng sạch sẽ của An Diệc Tĩnh có thể nói vừa lòng sao? Tất nhiên là không thể, nhưng bây giờ khác rồi, tình huống hiện tại của cô không thể đòi hỏi gì, mặc kệ mọi chuyện như thế nào, chịu đựng một tháng sẽ nhanh qua thôi.

“Không cần, tôi có mang theo đồ sinh hoạt của mình.” An Diệc Tĩnh chỉ vào hành lý, tiếp tục nói với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng ngài cứ làm việc của mình, tôi đi dọn dẹp một chút.”

Hiệu trưởng Ngũ Tát cười xua tay, “Không sao, tôi giúp cô.”

An Diệc Tĩnh đi đến trước mặt nở nụ cười cho hiệu trưởng an tâm rồi nói: “Tôi thật sự không cần giúp gì đâu, hơn nữa, còn có Tang Diệp giúp tôi, ngài cứ đi đi.”

“Vậy……” Hiệu trưởng thấy Tang Diệp đã bắt đầu sắp xếp mọi thứ cho An Diệc Tĩnh, cũng không kiên trì nữa, “Vậy được rồi, tôi không quấy rầy nữa, làm xong cô nghỉ ngơi cho tốt.”

“Vâng.” An Diệc Tĩnh đột nhiên nhớ tới những vật phẩm mang tới cho bọn trẻ, cô gọi lại hiệu trưởng đang chuẩn bị rời đi, “Đúng rồi hiệu trưởng, chiều tôi muốn đem những đồ vật kia để chia cho bọn nhỏ.”

Hiệu trưởng Ngũ Tát xoay người gật đầu cười với An Diệc Tĩnh: “Được được, tôi đi sắp xếp.”

“Vậy làm phiền ngài.”

“Không phiền, chuyện phải làm.” Hiệu trưởng nói xong rồi lao nhanh như gió ra ngoài hình như đang rất sốt ruột.

Tang Diệp giúp An Diệc Tĩnh sắp xếp xong hành lý, ngẩng đầu lên đã thấy cô mang ghế ra ngồi ở trước cửa từ lúc nào.

Dưới ánh nắng, cô tựa lưng vào ghế ngồi, chân phải vắt lên trên chân trái, tay phải cầm di động đặt ở trên đùi, đôi mắt lại nhìn về phía xa, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

“Chị Tĩnh, xong rồi ạ.” Tang Diệp đi qua nói với An Diệc Tĩnh.

An Diệc Tĩnh bỗng dưng thở dài một cái cả người như một quả bóng xì hơi, gọng nói như tuyệt vọng, “Tang Diệp, em có biết trên đời này đau khổ nhất là điều gì không?”

“Dạ?” Tang Diệp nghĩ rồi trả lời: “Là lúc mất đi thì đã hối hận không kịp.”

An Diệc Tĩnh lắc đầu.

Tang Diệp vỗ tay một cái, “Em biết rồi, là khoảng cánh giữa trời với đất, giữa chim với cá.”

An Diệc Tĩnh ngẩng đầu nhìn Tang Diệp, rồi lại cười, “Rất văn thơ nhưng không đúng.”

“Vậy là?” Đầu Tang Diệp vận hành rất nhanh, trên mặt rõ ràng đang không tin tưởng lắm nói: “Hai người yêu nhau nhưng lại không thể ở bên nhau?”

An Diệc Tĩnh vẫn lắc đầu.

Tang Diệp gãi tóc, quyết định chịu thua, “Chị Tĩnh, chị công bố đáp án đi.”

An Diệc Tĩnh thở dài đưa điện thoại đến trước mặt, trong giọng nói chứa sự đau thương không thể phát hiện. “Đau khổ nhất trên thế gian này là có di động ở đây nhưng internet lại không biết đi nơi nào.” (Gấu bụng bự: má đọc tới khúc này cười ỉa )

Tang Diệp phụt cười, nụ cười ngọt ngào cùng đôi mắt cong cong như trăng khuyết trên mặt, hóa ra nói một hồi lại là internet à!

“Núi lớn sẽ ngăn cách sóng điện, sóng điện mỏng manh đương nhiên sẽ không có tín hiệu, tín hiệu mà không có thì làm gì có internet.”

“……” An Diệc Tĩnh không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào Tang Diệp đến mức toàn thân cô nổi da gà.

“Thật ra lúc ăn cơm trưa em đã biết, lúc đấy chị không ở đó nên đương nhiên không biết rồi.” Tang Diệp thành thật khai báo.

Trong lòng An Diệc Tĩnh muốn đi chết, người hiện đại có thể không ăn không uống, nhưng tuyệt đối không thể không có internet, đây là muốn mạng của cô mà.

Tang Diệp thấy An Diệc Tĩnh giống như sống không còn luyến tiếc gì, tiếp tục cười, vừa cười vừa nói: “Nghe nói trên cột cờ ở sân thể dục có tín hiệu, Chị Tĩnh, hay chị……”

An Diệc Tĩnh ngồi trên ghế như dẫm phải mìn, nháy mắt đã không thấy người đâu……

Đến chiều, hiệu trưởng triệu tập toàn thể học sinh tập trung tại sân thể dục, văn phòng phẩm cùng quần áo giày dép An Diệc Tĩnh mang đến, đều được các thầy cô hỗ trợ phân phát cho bọn nhỏ.

Chắc là lần đầu tiên nhìn thấy sách vở giấy bút còn có trang phục mới đẹp như vậy cho nên bọn trẻ vô cùng hưng phấn, ôm vào trong ngực mà coi như bảo bối, cũng biết mấy thứ này là do cô giáo An xinh đẹp kia mang tới cho nên đều chạy đến chỗ An Diệc Tĩnh dùng ngôn ngữ bản địa nói chuyện với cô.

An Diệc Tĩnh bị bọn nhỏ vây xung quanh, lại không hiểu bọn trẻ đang nói gì, hơn nữa trong đó có một đứa trẻ cả người bẩn thỉu, nhưng cô lại không thể tỏ ra ghét bỏ mà tránh đi, vì thư ký Nhiễm mang theo người tới quay, cô bắt buộc phải diễn, cho nên cái vẻ không biết làm sao kia thật sự rất ít thấy.

Trên màn ảnh bình thường An Diệc Tĩnh đều tỏ ra lạnh nhạt xa cách, lần đầu tiên thấy bình dị gần gũi như thế, nhìn có phần thú vị.

“Cô giáo An, cười một cái nào.” Cô Mục cũng cầm lấy máy ảnh chụp vài bức của An Diệc Tĩnh cùng bọn trẻ.

An Diệc Tĩnh thật sự chịu không nổi, thấy người quay phim đang quay các giáo viên khác cùng bọn trẻ, cô lập tức cười ông nói gà bà nói vịt với bọn trẻ vừa tách bọn trẻ ra nhưng không thành công.

“Tang Diệp.” Không còn cách nào khác cô đành gọi cô trợ lý đang hỗ trợ phát đồ.

Tang Diệp vừa thấy lập tức bỏ đồ trong tay xuống chạy tới chỗ An Diệc Tĩnh, “Chị Tĩnh, có chuyện gì?”

“Đi tìm một giáo viên biết tiếng bản địa lại đây, nhanh lên.”

“À, vâng.”

Không thể nghi ngờ, Tang Diệp quả thật là một trợ lý vừa có năng lực nghe lời hiểu chuyện lại có con mắt nhìn xa, cô nàng tìm ngay cứu tinh là Lâm Nhiên, hiển nhiên Lâm Nhiên cũng không đoán được người Tang Diệp muốn anh giúp lại là An Diệc Tĩnh.

“Thầy Lâm, cứu mạng.” Bây giờ An Diệc Tĩnh đã bất chấp chuyện không thoải mái lúc trước với Lâm Nhiên, chỉ cần có thể cứu cô, thì thâm cừu đại hận gì cũng có thể tạm thời bỏ qua, bởi vì những mùi kia làm cho cô không chịu nổi như sắp kê cận cái chết.

Lâm Nhiên thấy An Diệc Tĩnh mặt mũi trắng bệch, vì thế đi lên nói mấy câu bản địa với bọn trẻ, bọn nhỏ nhìn nhìn An Diệc Tĩnh lại nhìn nhìn Lâm Nhiên, rồi cười vui vẻ chạy ra.

An Diệc Tĩnh ngồi xuống một tảng đá lớn, thở ra hít vào từng luồng khí mới mẻ, che ngực lại để thuận khí, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên.

Không ngoài ý muốn, vẫn là bộ mặt lạnh nhạt như cũ.

Lúc nãy khi thấy anh ở cạnh người khác cũng sẽ cười, còn với bọn trẻ con thì cười rất vui vẻ, ngay cả khi nói chuyện với Tang Diệp thì thi thoảng cũng mỉm cười mỉm, vì cái gì đến chỗ cô thì lại lạnh băng như thế?

Đối với nữ thần quốc dân như cô lại bị nếm cảm giác thất bại liên tục này, hay là cô bị xấu đi rồi à?

“Bọn trẻ chỉ muốn cảm ơn cô mà thôi.” Lâm Nhiên thấy An Diệc Tĩnh ngồi yên mà nhìn anh, đành giải thích hành động của bọn trẻ.

An Diệc Tĩnh xua tay, “Không đúng, tôi cảm thấy chúng nó muốn lấy mạng tôi mất.”

“Nên tôi đã nói cô không thích hợp ở đây.” Giọng Lâm Nhiên mỉa mai.

“A, Nhưng tôi vẫn muốn ở lại.” An Diệc Tĩnh chết cũng không chịu thua.

“Thầy Lâm, cô An nhìn về phía này.” Cô Mục đưa máy ảnh đúng chỗ hai người.

“Đừng chụp.”

Lâm Nhiên và An Diệc Tĩnh cùng ăn ý đưa tay ra ngăn lại, đáng tiếc vẫn không kịp, tiếng “răng rắc” vang lên hai lần, hai người trong ảnh bị bắt chụp đều không hề cười.

Cô Mục muốn cho hai người xem tác phẩm vừa rồi của mình, vừa đi vừa lải nhải: “Tuy rằng không cười, nhưng rất tự nhiên, người đẹp chính là một loại hạnh phúc, sao không thường xuyên chụp.”

Lúc đi đến trước mặt hai người thì một người bên trái một ngươi bên phải đẩy cô Mục đáng thương vào giữa đám người.

“WC ở đâu?” An Diệc Tĩnh hỏi Tang Diệp, từ sáng tới giờ cô còn chưa kịp đi WC, khí hậu không hợp làm ảnh hường đến hệ thống sinh lý, thật bi ai.

Tang Diệp cũng không biết, đành hỏi một thầy cô khác, rồi mới tìm đường đi đến nơi.

“A……”

Tiếng thét chói tai thêm mấy đê-xi-met làm cho mọi người chú ý, ngay sau đó là hai cô gái mặt mày hoảng hốt chạy chối chết từ nơi nào đó ra, sắc mặt trắng bệch.

Một người thì ngồi xổm trên mặt đất nôn khan, còn người kia đang vỗ lưng để cho người kia dễ thở.

Mọi người nhìn thấy hai người chạy qua, mồm năm miệng mười hỏi: “Làm sao vậy?”

An Diệc Tĩnh ngồi xổm trên mặt đất không nói được lời nào, Tang Diệp nhìn mọi người, chỉ vào nơi nào đó, đứt quãng nói: “Xí…… WC……”

“WC làm sao vậy?” Hiệu trưởng Ngũ Tác thắc mắc hỏi.

Tang Diệp vừa đỡ An Diệc Tĩnh, vừa cau mày nói, “Những con màu trắng lúc nhúc bên trong không phải là…?”

“Là dòi.” Lâm Nhiên trả lời thản nhiên, như đang nói chuyện về thời tiết.

“Nôn……” An Diệc Tĩnh nghe xong lại càng không chịu nổi, liên tục nôn khan. Thật ra cũng không nôn ra cái gì nhưng bị ghê tởm.

Một lúc sau, An Diệc Tĩnh mới chậm rãi đứng dậy, thoáng nhìn khuôn mặt đẹp trai kia của Lâm Nhiên, dưới vẻ lạnh nhạt lại có ý cười rất nhẹ.

Cô trừng mắt nhìn đối phương, cười em gái anh.

Sau khi phân phát vật phẩm xong, thì tới thời gian ăn tối, hiệu trưởng để bọn trẻ về trước ký túc xá cất đồ trước, rồi đến nhà ăn ăn cơm, sân thể dục đang náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh vắng lặng.

Ánh mặt trời dần dần lặn xuống, hoàng hôn bao phủ toàn bộ đồi núi, giống như khoác lên mình một chiếc áo kim sa lấp lánh, cờ đỏ tung bay, cô gái xinh đẹp đứng cạnh cột cờ mái tóc dài bay theo làn gió phủ thêm một tầng kim sa, hồng kỳ phiêu phiêu, cô gái dựa bên cột cờ, tóc dài theo gió phi dương, vừa tự do lại phóng khoáng.

An Diệc Tĩnh đặt di động ở bên tai, ba câu không rời khỏi chủ đề chính.

“Em muốn đi về.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN