Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp
Chương 12
Mễ Nhã lúc này mới hoàn hồn lại, luống cuống đón lấy micro, lơ đễnh hát mấy câu, vừa mới vào phần điệp khúc, Hứa Nhã Thục ỷ mình ngồi gần bàn chọn bài, trực tiếp ấn nút tắt, có phần hùng hổ nói, “Noãn Dương, cô thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn tôi một chút có được không? Nhân vật lớn như Đường Trạch Thần bọn tôi hiếm có cơ hội được gặp, sao không gọi đến cùng bọn tôi uống vài ly để bọn tôi có dịp mở rộng tầm mắt?”
Tần Noãn Dương vốn tâm trạng đã không tốt, lúc này nổi giận thật sự, đôi mắt trong trẻo như mang theo lửa, sáng đến kinh người, “Bảo Đường Trạch Thần tới bồi rượu? Cô trước hết hãy xem lại mình có bản lĩnh như thế không đã? Cho dù có bản lĩnh, cô có cái gan làm như vậy không?”
Đây là lần đầu tiên Tần Noãn Dương ở trước mặt nhiều người như vậy trực tiếp đối đầu với Hứa Nhã Thục, mà lại còn vì một người đàn ông.
Hứa Nhã Thục cũng không ngờ cô dám làm như vậy, nhất thời mất khả năng đối đáp, sắc mặt hết đỏ lại trắng, khó coi cực kỳ.
Mễ Nhã sợ chuyện càng lúc càng lớn, giờ Tần Noãn Dương đã bị đủ loại tin đồn xấu quấn thân, cơn sóng này chưa tan cơn sóng khác đã ập tới, để tránh phiền phức, trực tiếp kéo cô đứng dậy cáo từ.
Đi đến cửa, Tần Noãn Dương lại quay đầu lại, từng câu từng chữ, cực kỳ nghiêm túc nói với Hứa Nhã Thục, “Đường Trạch Thần không phải là người trong giới giải trí như tôi, sau này đừng tùy ý đem anh ta ra làm trò đùa, ngay cả tên của anh ta cũng đừng tùy tiện nhắc tới.”
Nói xong, cô ngay cả một câu khách sáo: « Xin lỗi, quấy rầy nhã hứng của mọi người, tôi đi trước. » cũng lười nói, đeo khẩu trang lên rồi đi thẳng ra ngoài.
Mễ Nhã đưa cô về phòng, cửa vừa đóng thì bắt đầu một tràng giáo huấn, nói một hồi lâu thấy đối phương không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm chiếc ly thủy tinh trên bàn xuất thần, tức đến nỗi suýt nữa thì hộc máu.
“Sao mới nhận một cuộc điện thoại quay về thì hồn vía bay đi đâu hết vậy? Lại là tên tiểu tử Hứa Chính Dương kia?”
Tần Noãn Dương khẽ lắc đầu, tay day day huyệt thái dương, “Em không sao, em muốn đi nghỉ trước, có chuyện gì em sẽ gọi chị sau.”
Lời trách móc của Mễ Nhã đã đến bên miệng, thấy bộ dạng quả thực rất mệt mỏi của cô, cuối cùng cũng chẳng đành lòng, đóng cửa lại rời đi.
****
Suốt cả đêm Tần Noãn Dương ngủ không an ổn chút nào, sáng thức dậy sắc mặt có chút tiều tụy, nhớ tới chuyện lát nữa còn phải xuống dưới đối phó với cô nàng Hứa Nhã Thục như sói như cọp kia, có chút nản lòng nằm ì trên giường không chịu dậy.
Đến cuối cùng, là Mễ Nhã trực tiếp đưa nhân viên trang điểm lên lầu, giúp cô che hết quầng thâm mới cùng nhau ra ngoài.
Xe bảo mẫu đã chờ sẵn nơi cửa khách sạn, cô vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy Lý Hàn đang ở đại sảnh chụp hình cùng với fan, nhìn thấy cô, anh ta vẫy vẫy tay, “Sao giờ mới xuống? Đợi cô lâu thật lâu rồi đó.”
Tần Noãn Dương có chút ngơ ngác, “Đợi tôi?”
Lời vừa thốt ra liền cảm giác được đám fan đang vây quanh Lý Ngạo đều đồng loạt nhìn về phía mình, có chút không được tự nhiên đè thấp vành mũ, “Có gì thì lên xe nói đi, tôi đợi anh trên xe.”
Không phải đợi lâu lắm đã thấy Lý Hàn lên xe, Tần Noãn Dương đang cầm bình giữ nhiệt uống sữa, thấy anh ta, vẻ mặt bình thản hỏi, “Có chuyện tìm tôi?”
Lý Hàn ừm một tiếng, đến băng ghế đối diện ngồi xuống, “Hợp đồng của nghệ sĩ dưới quyền một người bạn của tôi hết hạn không cách nào ký tiếp, tôi nghĩ cô thích hợp, cô xem thử nếu có thời gian thì giúp một chút.”
Nói rồi, anh ta bổ sung thêm, “Là quảng cáo cho một thương hiệu mỹ phẩm.”
Tần Noãn Dương ngẩn người một chút, giống như đang suy xét, sau đó ra hiệu cho Mễ Nhã kiểm tra lại lịch làm việc của mình, xong đâu đấy mới ung dung hỏi, “Tại sao lại là tôi?”
Khóe môi Lý Hàn nhếch lên, “Sao cô không hỏi thử xem là nhãn hiệu mỹ phẩm nào trước?”
Tần Noãn Dương uống nốt ngụm sữa trong bình, lấy khăn giấy lau miệng, “Với mối quan hệ của anh đang có, thế nào cũng là thương hiệu nổi tiếng cho nên nếu tôi nhận lời, thế nào cũng là món hời. Suy cho cùng, cũng xem như tôi nợ ân tình của anh.”
Lý Hàn bật cười, có chút bất đắc dĩ, “Phụ nữ thông minh quá thực chẳng đáng yêu chút nào, chẳng qua là người tôi chọn đầu tiên vốn không phải cô, liên lạc với mấy người khác, ai cũng đều ký hợp đồng đại diện dài hạn cả rồi, nhân vật hạng hai thì bạn tôi lại không vừa mắt, chỉ còn cô là thích hợp nhất.”
“Theo nguyên lý ưu tiên cho người quen, nói thế nào thì cũng sắp xếp cho Hứa Nhã Thục trước mới đúng chứ?” Cô vốn chỉ tùy ý hỏi một câu, cũng không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời.
Ai ngờ Lý Hàn trầm ngâm một chút, rất nghiêm túc nói với cô, “Tôi thích phụ nữ thông minh không có nghĩa là thích phụ nữ có tâm cơ. Hơn nữa anh hai tôi…” Anh ta dừng lại một chút, “…chỉ chơi đùa mà thôi.”
Tần Noãn Dương đang xắn tay áo lên, nghe vậy chợt dừng động tác, đầu mày hơi chau lại nhưng rất nhanh lại dãn ra, gần như không ai thấy được, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Mễ Nhã từ chỗ Lý Hàn lấy phương thức liên lạc của người phụ trách nhãn hàng kia, trực tiếp liên hệ với đối phương.
Chuyện này trước giờ vẫn luôn do người đại diện ra mặt nói chuyện, Tần Noãn Dương cũng chẳng mấy để tâm. Có xếp lịch dự sự kiện thì cô đi, không thì về nhà ngủ cho đã nhưng lần này cô lại cực kỳ để ý đến quyền đại diện này, bảo Mễ Nhã đi tra thử xem có phải đã hết cơ hội rồi không, lại còn đinh ninh dặn dò người đại diện của mình phải « giảm thù lao ».
Mễ Nhã không dám tin nhìn đăm đắm người đối diện, “Tự dưng giảm thù lao làm gì? Người không biết có khi tưởng là em phá giá thị trường nữa.”
Tần Noãn Dương buồn bực nhìn cô, lười giải thích chuyện lần này mình làm vậy là muốn rũ sạch quan hệ với Lý Hàn.
Buổi chiều đội ngũ quay chụp vẫn rất hăng hái, ngoại trừ các thành viên trong đoàn làm phim ra, cả biên kịch cũng đến.
Mễ Nhã nhìn cô đang ngồi cho nhân viên trang điểm dặm phấn lại, cực nhỏ giọng nói, “Noãn Dương, em xem trong kịch bản có chỗ nào cần sửa chữa không, vừa khéo có biên kịch ở đây có thể xem xét một chút.”
Tần Noãn Dương có chút lơ đễnh đáp, “Không sao, của em ổn mà.”
Mễ Nhã nhất thời có chút sốt ruột, “Em không thấy Hứa Nhã Thục gọi biên kịch qua để thêm lời thoại cho vai diễn của cô ta sao? Phần diễn của em đã bị cắt bỏ không ít rồi, em có thể để tâm hơn một chút được không?”
Tần Noãn Dương vẫn thờ ơ vỗ vỗ lên tay nhân viên trang điểm, “Như thế này là ổn rồi, chị nghỉ ngơi một chút trước đi.”
Mễ Nhã thấy cô hoàn toàn xem lời của mình như gió thoảng bên tai, muốn tức giận cũng chẳng còn hơi sức nữa.
Lúc này cô mới cầm điện thoại lên ung dung nói, “Cho dù sửa thế nào thì cũng chỉ là nữ phụ thứ hai, cho dù có sửa hơn nữa thì cũng chỉ là nữ phụ phối diễn vai ác mà thôi, trước giờ Hứa Nhã Thục không phải đối thủ của em. Cùng lắm tối nay chị gọi một cuộc điện thoại cho nhà chế tác bộ phim này trò chuyện một chút…”
Gương mặt Mễ Nhã cuối cùng cũng giãn ra đôi chút, thấy cô nhìn màn hình điện thoại đến xuất thần, không nhịn được lại hỏi, “Em làm gì vậy?”
Làm gì à? Lướt Weibo…
Cô nhìn nhắc nhở vừa hiện lên trên giao diện Weibo, nhất thời ngơ ngẩn.
Người như Đường Trạch Thần mà cũng lướt Weibo sao?
Cô nhìn trên trang chủ của anh ta, người theo dõi đầu tiên, số liệu fan đầu tiên mà âm thầm ngây người, chẳng lẽ anh ta thực sự theo dõi Weibo của cô sao?
Đang trong lúc xuất thần thì đạo diễn gọi qua để quay film, màn diễn chiều nay là vai chính mà Tần Noãn Dương diễn bị hiểu lầm, lại bị nữ thứ ném đá xuống giếng hãm hại rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân không người trợ giúp.
Cô vốn đang nghe rất nghiêm túc, thuận theo lời chỉ dẫn của Lý Ngạo, nhìn tòa phủ đệ sừng sững trước mặt, chừng như cũng cảm nhận được cảm giác bi thương của nhân vật nhưng không biết tại sao, đột nhiên lại phân thần nhớ tới cuộc điện thoại tối qua của Đường Trạch Thần.
Trước đây cô vẫn luôn tự hỏi tại sao nữ chính lại không lên tiếng giải thích, bởi vì cô gần như có nhân chứng vật chứng đầy đủ, tin rằng không phí bao nhiêu công sức là có thể giải thích mọi chuyện rõ ràng nhưng lúc này đây, tự dưng lại ngẫm ra được tư vị và đồng cảm của người cùng cảnh ngộ, chắc là vì trong rất nhiều trường hợp, người bạn muốn giải thích sớm đã mất đi lòng tin dành cho bạn rồi.
Nhưng khi cô sực tỉnh thì không khỏi cảm thấy bản thân có chút nực cười, cô và Đường Trạch Thần thì có liên quan gì đến thứ gọi là «lòng tin » này chứ? Ngay cả quen thân cũng không phải nữa là…
*****
Mễ Nhã và công ty mỹ phẩm Vi Cách đã thỏa thuận xong điều kiện hợp tác, không lâu sau cô phải quay về thành phố A một chuyến để ký hợp đồng, hợp đồng này kéo dài một năm bao gồm quảng cáo hình ảnh, TVC (TV Commercials) và các hoạt động tuyên truyền khác.
Công ty mỹ phẩm Vi Cách sau khi ký hợp đồng xong liền thông qua Weibo của bộ phận PR đăng một status thông báo rằng Tần Noãn Dương đã chính thức là người đại diện phát ngôn cho sản phẩm của công ty, hợp tác chính thức có hiệu lực.
Mãi đến khi status này trở thành đề tài nóng trên Weibo cô mới biết được tin từ chỗ Mễ Nhã, công ty Vi Cách sớm đã lộ phong thanh sẽ đổi người đại diện cho dòng sản phẩm này của mình mà đối với một nghệ sĩ, quyền đại diện phát ngôn cho một dòng sản phẩm có tiếng như vậy tuyệt đối là một loại công nhận, giá trị bản thân cũng sẽ vì vậy mà tăng lên đáng kể.
Quyền đại diện cho dòng sản phẩm này ngay từ đầu đã gây xôn xao rất nhiều nhưng yêu cầu của công ty này quả thực rất cao, vì vậy mới có chuyện Lý Hàn nói tạm thời không tìm được người thích hợp.
Dòng sản phẩm này hướng theo hình tượng thanh xuân rực rỡ, người chờ ứng tuyển quyền đại diện không nhiều nhưng cũng không ít. Tần Noãn Dương có thể thuận lợi ký được hợp đồng như vậy ngoài chuyện Lý Hàn cực lực đề cử ra, một phần là vì hình tượng thường ngày của cô sạch sẽ, cũng may bộ phận PR của công ty tẩy trắng thanh danh của cô nhanh chóng, bằng không cũng rất khó nói.
Có công ty nào lại muốn thuê một người đại diện phát ngôn mà vướng đủ loại tin đồn đâu chứ? Vậy có khác nào khiến cho sản phẩm của công ty mình bị chuyện xấu của minh tinh đó che lấp mất đâu.
Hợp đồng ký kết xong, cô vẫn phải quay lại thành phố A một chuyến nữa. Cũng may là phần diễn của cô mấy ngày nay không nhiều, thu xếp thời gian xong, cô theo Mễ Nhã cùng quay về.
Suy xét đến lịch quay phim của cô, tổng giám chế tiết mục quảng cáo của Vi Cách trực tiếp đến sân bay đón cô, cả địa điểm và thời gian quay quảng cáo cũng như xe bảo mẫu cần dùng trong lúc quay chụp cũng đã thu xếp xong cả rồi.
Vừa bàn xong thời gian quay thì xe bảo mẫu cũng vừa dừng lại trước cửa khách sạn, Tần Noãn Dương có chút ngạc nhiên, “Đây là…?”
Tổng giám mỉm cười, nhìn đồng hồ đeo tay, “Chuyện gì chưa bàn xong lát nữa tiếp tục bàn, dù sao cũng đâu thể để cô bụng đói làm việc được? Cả ông chủ của bọn tôi và người quay phim cũng đến rồi, cùng gặp gỡ làm quen trước, ngày mai đến quay cũng dễ dàng hơn.”
Tần Noãn Dương ngẫm nghĩ thấy cũng phải, liền theo Mễ Nhã cùng lên xe.
Ở cửa nhà hàng, một nhân viên phục vụ đã đợi sẵn, thấy họ liền tiến đến dẫn đường. Đến cửa phòng VIP, cô nhân viên gõ cửa, nghe bên trong nói « Vào đi » cô ấy mới xoay núm cửa, hơi lùi lại, “Xin mời.”
Tần Noãn Dương đang ngây người lập tức kéo tay vị tổng giám đang muốn xoay người đi kia lại, “Ông chủ của các anh là ai?”
Vị tổng giám kia có chút ngạc nhiên trước phản ứng khác lạ của cô nhưng vẫn giải thích, “Ông chủ của chúng tôi họ Lâu.”
Họ Lâu???
Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại. Chẳng lẽ cô nghe nhầm sao? Rõ ràng vừa nãy cô nghe được tiếng của Đường Trạch Thần kia mà?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!