Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp


Chương 33


Giải thưởng mà Tần Noãn Dương tranh hôm nay là giải thưởng dành cho vai nữ chính xuất sắc nhất. Ý nghĩa của giải thưởng này đối với cô mà nói không khác gì là như hổ thêm cánh. Ngay từ lúc bước chân vào giới giải trí, cô có quá nhiều nguồn tài nguyên tốt, quá nhiều cơ hội phát triển đưa đến để tự mình lựa chọn, so với bất kỳ người nào hoạt động trong giới giải trí hiện nay, cô đều có ưu thế vượt trội.

Vì vậy những cố gắng của cô đều rất dễ dàng bị lờ đi thậm chí bị đánh giá bởi những cái nhìn phiến diện, bất chấp sự thật là trong công việc, cô đã tận tâm tận lực thế nào.

Thực ra, có giành được giải hay không cũng không sao cả, con đường cô nên đi thế nào cô vẫn sẽ tiếp tục bước tiếp, chẳng hạn như tiến quân vào giới điện ảnh, đây là điều cô nhất định phải làm được.

Nhưng nếu giành được giải, dĩ nhiên sẽ càng vui vẻ hơn bởi vì đây là một loại khẳng định, khẳng định năng lực của cô, cố gắng của cô.

Trên sân khấu đang trình diễn những tiết mục văn nghệ, Tần Noãn Dương xem có chút không tập trung, cả gương mặt giấu trong ánh sáng mờ tỏ, chỉ có sân khấu lúc này sáng rực dưới vô số ngọn đèn cao áp.

“Khẩn trương lắm sao?” Đường Trạch Thần hỏi cô.

Tần Noãn Dương giật mình, lúc này mới hoàn hồn lại, quay sang nhìn người đàn ông cười cười, “Không có, chờ đợi đối với người không có kiên nhẫn như em mà nói, cũng là một loại giày vò.”

Đường Trạch Thần hình như đang cười, “Hôm nay em đẹp lắm, xem ra ánh mắt của anh không tệ chút nào.”

Cô ngẩn người, vừa ngước mặt lên đã thấy đôi mắt thâm thúy của anh, dù cho trong ánh sáng mờ tỏ vẫn sáng rực như đuốc.

“Là anh chọn sao?”

Đường Trạch Thần gật đầu, thẳng thắn thừa nhận, “Vừa khéo chọn đồ cho anh, thấy chiếc váy này, cảm thấy rất hợp cho nên bảo người cầm qua cho em.”

Tần Noãn Dương có chút bất ngờ nhưng cũng chỉ bất ngờ vài giây thôi sau đó mỉm cười, hỏi, “Giờ đã xác định ánh mắt anh không tệ rồi, đúng không?”

Tiết mục đã hết, toàn trường tiếng vỗ tay vang dội, anh chăm chú nhìn nụ cười của cô, cũng mỉm cười theo. Đuôi chân mày giãn ra, khóe môi nhẹ câu lên thành một đường cong hoàn mỹ, nụ cười mang theo một sự dụ hoặc nào đó khó mà diễn tả được nhưng rất dễ khiến người ta bị hãm vào trong đó.

Anh nói, “Anh chưa từng nghi ngờ ánh mắt của mình, trước đây không, bây giờ lại càng không.”

Tần Noãn Dương bị câu nói này của anh khơi dậy tâm tư thầm tư thầm kín trong lòng, có chút bối rối dời đi tầm mắt, giả vờ chăm chú theo dõi tiết mục trên sâu khấu.

Được lắm rồi… cô bị anh trêu chọc đến tâm thần không yên, ngay cả điều cô nói – dày vò khi phải chờ đợi – cũng dễ dàng vượt qua. Cô lơ đãng nhìn màn hình lớn đặt trước sân khấu đang chiếu lại trích đoạn của những bộ phim tranh giải, tức tối nghĩ: “Không nghi ngờ thì không không ngờ, cần gì phải nói bằng giọng điệu mập mờ như vậy chứ? Lại còn nhìn mình với ánh mắt chuyên chú như vậy làm chi? Sợ cô chưa đủ dao động lập trường hay sao vậy?”

Còn đang miên man suy nghĩ chợt thấy tất cả đèn trên sân khấu tối lại, duy chỉ còn một ngọn đèn pha quét quanh hội trường một vòng sau đó là tiếng khách mời lên sân khấu đọc tên cô một cách vang dội, theo đó, ánh đèn pha kia vừa đúng dừng lại trên người cô.

Cách đó không xa, máy quay phim, máy chụp hình cũng bắt đầu chuyển hướng về phía cô, ai nấy đều tranh thủ lấy được những hình ảnh đẹp nhất.

Tần Noãn Dương nhìn về phía máy quay, nở một nụ cười xinh đẹp đúng mực, tay nhẹ nâng làn váy đứng dậy, thả bước đi lên sân khấu nhận chiếc cúp thủy tinh dành cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất từ tay khách mời.

Người khách được mời đến trao giải này hôm nay là một diễn viên lão thành rất có tiếng tăm trong nghề, trước khi trao giải, bà cười hiền hòa, đại khái nói có nghe nhắc đến tên cô, sau đó còn khen ngợi cô mấy câu một cách rất tế nhịn.

Tần Noãn Dương mỉm cười với bà, thấp giọng nói cám ơn sau đó tiến lên bục nói mấy lời cảm ơn đã được chuẩn bị sẵn.

Lúc đứng trên bục, tầm mắt cô không tự chủ được mà nhìn xuống vị trí nào đó bên dưới, nơi người đàn ông đang ngồi.

Anh ngồi đó, tư thái ung dung giống như không phải đây là buổi lễ trao giải mà đang ở nhà mình vậy. Thấy ánh mắt cô nhìn qua, khóe môi nhẹ nhàng câu lên, đáy mắt sáng ngời, ẩn ước mang theo một loại tình tự không biết phải hình dung như thế nào.

Dưới cái nhìn đó của anh, những lời cám ơn cô sớm đã học thuộc ngay lập tức quên sạch, thoáng có chút luống cuống.

Dưới sân khấu nổi lên tiếng lao xao rất nhỏ, cô nhìn đám đông đang hướng mắt về phía mình, đáy lòng chợt dâng lên một tia dị thường, cuối cùng chỉ mỉm cười, đơn giản nói một câu cám ơn sau đó cúi mình chào một cách tao nhã rồi chậm rãi bước khỏi bục.

Trên người cô mặc bộ lễ phục kiểu đuôi cá ôm sát người càng tôn lên vóc người hoàn hảo của cô thêm một bậc. Lúc bước đi, những hạt đá Swarovski đính trên thân váy sáng lấp lánh dưới ánh đèn, nhìn cực kỳ bắt mắt. Cô hơi cúi đầu, cẩn thận để ý bậc thang dưới chân, hoàn toàn không biết lúc này ống kính đang quay đặc tả mình, gương mặt đẹp tinh tế, thần thái động lòng người.

Đường Trạch Thần đột nhiên có chút hối hận, một Tần Noãn Dương như vầy… không nên để nhiều người như vậy nhìn thấy.

Lúc cô đi về bên cạnh anh, Đường Trạch Thần đưa tay đỡ lấy cô, nắm lấy tay trái của cô, mãi cho đến khi cô ngồi xuống ghế của mình mới tách nhau ra.

Tay phải cô cầm chiếc cúp, chất liệu thủy tinh dưới ánh đèn càng thêm long lanh trong suốt. Lúc quay đầu nhìn anh, đầu mày cuối mắt cô đều tràn đầy ý cười.

Anh cũng cười theo, nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cuối cùng chỉ gói gọn trong hai chữ: “Chúc mừng.”

Mắt cô đảo nhanh một vòng, bàn tay trái nắm chặt lại đưa đến bên môi hôn lên khớp xương của ngón tay cái. Lúc làm động tác này, đôi mắt đen láy của cô vẫn luôn đăm đắm nhìn anh, đáy mắt ý cười sâu đậm, trong suốt như nước.

Ánh mắt Đường Trạch Thần tối lại, cổ họng cuộn lên xuống, cuối cùng vẫn là rất bất đắc dĩ quay đầu qua, chỉ có đô tay nắm tay trái của cô, hung hăng siết chặt một cái sau đó, khi ống kính chuyển qua lần nữa thì lặng im không tiếng động thả tay ra.

Haizz, quyến rũ thất bại…

****

Tần Noãn Dương giành được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc không bao lâu thì những ảnh chụp quảng cáo TVC của cô được ào ạt công bố ra ngoài, bộ phận PR cũng té nước theo mưa, cố gắng dẫn dắt sự quan tâm của công chúng, đưa hình ảnh của cô đến với người xem rộng rãi hơn nữa.

Thế nên khi Tần Noãn Dương lên Weibo, số lượng fan theo dõi và lượt bình luận chiếm sóng rất lâu.

Cô rất ít khi tự chụp ảnh tự sướng, ảnh của cô trong điện thoại thật sự ít đến đáng thương vì vậy, để tìm ảnh thích hợp đăng lên Weibo, cô đành lấy điện thoại của Mễ Nhã định chuyển mấy tấm ảnh chị ấy chụp trong buổi lễ trao giải vào điện thoại của mình.

Khi mở album ảnh, mới lật mấy trang thì chợt nhìn thấy một bức ảnh chụp chung giữa cô và Đường Trạch Thần.

Đó là ảnh lần trước Mễ Nhã chụp ở studio của tập đoàn Trạch Thành, khi cô đến chụp TVC đại diện phát ngôn cho thương hiệu của họ, khi Đường Trạch Thần giúp cô đeo sợi dây chuyền ngọc lục bảo kia lên.

Trong ảnh, anh cúi đầu, ánh mắt chuyên chú, trái với vẻ bối rối, thắc thỏm không yên của cô… Hoặc nói chính xác hơn, là xuân tâm manh động.

Cô cắn nhẹ môi dưới, đột nhiên nhớ lại hôm đó hình như là Đường Trạch Thần bày tỏ với cô mà, tại sao tấm ảnh này chụp lên… càng giống như cô nổi lòng lang dạ sói với anh vậy ta?

Lén lút gởi tấm ảnh đó qua máy của mình, lại lén lút xóa tấm ảnh trong máy của Mễ Nhã đi, lúc này mới trở lại cho Mễ Nhã, người nãy giờ mượn điện thoại của Tiểu Lăng dùng đỡ.

Gọi điện thoại xong, Mễ Nhã đi đến chỗ cô, trực tiếp ngồi xuống tay vịn của chiếc ghế cô đang ngồi, kề thật sát, tiếng nói cũng lớn hơn bình thường không ít, “Kỳ nghỉ của em bị hủy bỏ, ngày mai trực tiếp đi theo đoàn làm phim luôn.”

Tần Noãn Dương vừa mới chọn xong phối cảnh cho bức ảnh của mình, chuẩn bị đăng status trên Weibo nghe vậy chợt khựng lại, ngước mặt nhìn người đại diện của mình, “Không phải được nghỉ mấy hôm, đợi gặp đạo diễn rồi mới đi sao?”

“Không kịp rồi, hôm nay đoàn làm phim đã đến chỗ quay phim trên núi. Chỉ đợi em đến là sẽ bắt đầu nghi thức bấm máy sau đó là quay phim luôn. Lần này em giành được giải thưởng dành cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, làm rất khá! Đạo diễn nói sẽ cho em thêm đất diễn, để em và nam chính độc chiếm màn hình. Lần đầu tiên diễn vai nặng ký như vậy, em phải toàn lực ứng phó đấy. Một khi vai diễn này thành công thì mục tiêu mà em hướng tới sẽ càng gần hơn nữa.”

Vừa nói chuyện, Mễ Nhã vừa cúi đầu nhìn điện thoại của cô, đưa tay nhấn nhấn mấy cái, luôn miệng giục, “Mau phát Weibo đi, fan của em còn đang đợi em chính miệng công bố tin vui đấy.”

Tần Noãn Dương mở điện thoại lên, tiện tay ấn nút phát đi.

Sau khi màn hình hiển thị dòng status đã được đăng lên, trang Weibo lần nữa refresh, cô cầm điện thoại, cúi đầu nhìn nó, đang định dời mắt đi thì ánh mắt tình cờ rơi xuống góc phải màn hình, lập tức không dời mắt đi được nữa.

Đợi đến khi cô nhìn hết tấm ảnh cuối cùng được đăng kèm trong dòng status, tự dưng cảm thấy máu huyết giống như đang chảy ngược vậy, nhất thời lạnh thấu từ đầu đến chân.

Bức ảnh cuối cùng được đăng trên status mới vừa rồi chính là bức ảnh cô và Đường Trạch Thần chụp trong studio, không biết thế nào mà cô lơ đãng thế nào mà lại add luôn vào.

Cô nhìn dòng trạng thái vừa đăng thật lâu mới hoàn hồn lại, lập tức ấn xóa bỏ.

Mễ Nhã rõ ràng là cũng nhìn thấy bức ảnh trên, sắc mặt trở nên âm u trong thoáng chốc, tay che ngực, bộ dạng giống như đang cực kỳ tức giận lẫn bất đắc dĩ, “…tiêu rồi.”

Cùng lúc đó, cửa bị đẩy ra, Đường Trạch Thần vừa nói chuyện điện thoại vừa đi vào, thấy cô đứng cách cửa không xa thì đè thấp giọng hơn, nói ngắn gọn vài câu rồi ngắt điện thoại, nhìn về phía cô gái hỏi, “Anh đưa em về nhé?”

“Không cần đâu. Mễ Nhã sẽ đưa em về… Ngày mai đã phải vào đoàn làm phim rồi, còn phải thu dọn hành lý nữa.”

Đường Trạch Thần buổi tối vẫn còn chuyện cần giải quyết nên cũng không kiên trì, đưa cô lên xe, đợi xe cô dần khuất trong tầm mắt rồi cũng chuẩn bị rời đi.

Vừa mới lên xe thì cửa xe bị gõ mấy cái, anh ngẩng lên nhìn, Hứa Nhã Thục đang đứng ở bên ngoài, vẻ mặt tươi cười nhìn vào trong xe.

Sắc mặt Đường Trạch Thần lập tức sa sầm xuống, sự lãnh đạm không hề che dấu trên gương mặt cương nghị, ngay cả nhìn một cái cũng chẳng buồn nhìn, chỉ đẩy cửa xe, lạnh giọng nói, “Lên xe!”

Mục đích của Hứa Nhã Thục đã đạt được, cũng thông minh không tiếp tục làm màu mà ngoan ngoãn lên xe, ngồi ở vị trí cách xa Đường Trạch Thần nhất, gần như là dán sát vào cửa xe, “Làm phiền Đường tiên sinh rồi!”

Đường Trạch Thần nghe câu nói đó nhưng không hề có chút phản ứng nào, chỉ rũ mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, một phút sau mới ra lệnh cho tài xế, “Về nhà họ Đường.”

******

Sau khi Tần Noãn Dương về đến căn hộ của mình, một bên thì bận bịu thu dọn hành lý, một bên thì không ngừng để ý động tĩnh trên Weibo nhưng giống như lời Mễ Nhã đã nói… thực sự là tiêu đời rồi…

Tuy phản ứng của cô nhanh, lập tức xóa dòng status đó nhưng vẫn không thể nào ngăn được tốc độ lưu truyền của bức ảnh đó trong cộng đồng mạng, còn về chuyện tối nay cô giành được giải thưởng dành cho nữ diễn viên xuất sắc nhất thì không có một bức ảnh nào có thể gây chấn động hơn bức ảnh kia.

Ngay cả Tần Chiêu Dương, sau khi gọi điện thoại chúc mừng xong thì bắt đầu một vòng thẩm vấn qua điện thoại, “… Em với Đường Trạch Thần đang quen nhau sao?”

Tần Noãn Dương bụm mặt, dù qua điện thoại cũng cực kỳ chột dạ, “Cũng không biết tại sao em lại ấn nhầm nữa, đây là bức ảnh trong điện thoại của Mễ Nhã.”

Tần Chiêu Dương trầm mặc một thoáng sau đó mới nói, “Cứ giỏi giả chết đi, dù sao ngày mai em đã phải lên núi, cách biệt với thế giới bên ngoài một thời gian, thích thế nào thì cứ thế ấy đi.”

Tần Noãn Dương: “…”

Đoàn làm phim chọn địa điểm quay cảnh đầu tiên là một điểm chụp ảnh du lịch, bởi vì nơi đây có một quần thể kiến trúc cổ rất hoàn chỉnh, hoàn cảnh lại thanh tĩnh u nhã, cảnh sắc thật sự không tệ, thực thích hợp để quay phim cổ trang.

Có lẽ điều duy nhất không hoàn mỹ trong tổ hợp này chính là người vào vai nữ số hai lại là Hà Tân Thuần.

Tần Chiêu Dương vì để cô tiến vào vòng điện ảnh mà trở thành nhà đầu tư cho bộ phim này, về mặt lựa chọn diễn viên, dĩ nhiên có rất nhiều quyền phát ngôn.

Nam chính trong phim « Dạ Trường An, phù thế loạn » là Thẩm Mặc Triết, người vẫn luôn có nhân khí rất cao trong giới giải trí, từ lúc ra mắt đến giờ danh tiếng không ngừng vươn xa, nữ chính có rất nhiều sự lựa chọn, Tần Noãn Dương là một trong số đó, duy nhất được cứng rắn đưa vào trong đoàn làm phim chắc chỉ có Hà Tân Thuần.

Tuy hình tượng của Hà Tân Thuần và nữ chính số hai trong kịch bản có khác biệt nhưng nhân khí của cô không tệ, cộng thêm là nữ nghệ sĩ của Giải trí Tinh Quang vì vậy đến cuối cùng, vẫn được đưa vào đoàn làm phim.

Tần Noãn Dương học thuộc kịch bản rất nhanh, sau khi lễ khai máy kết thúc thì cả đoàn còn được một buổi chiều để nghỉ ngơi, cô liền dùng thời gian trống này học thuộc hết lời kịch mấy hôm nữa sẽ diễn tới.

Mãi đến giờ cơm tối sắp đến, Hà Tân Thuần đích thân đến gọi cô ăn cơm, lại còn cùng cô đi đến nhà ăn nhỏ.

Hà Tân Thuần ỷ mình có xuất thân từ giới giải trí, trước giờ luôn rất ngang ngược, trong mắt không có ai, duy chỉ có ở trước mặt Tần Noãn Dương mới thu liễm tính tình đôi chút, cam tâm đứng ở phía sau.

Loại tin tức như vậy lan truyền trong giới giải trí cũng không phải chuyện mới mẻ gì, vì vậy những nhân viên trong đoàn làm phim khi thấy hai người cùng vào nhà ăn thì cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cho lắm.

Ăn được nửa chừng, rượu cũng đã quay mấy vòng, trên mặt Hà Tân Thuần bắt đầu vương một chút men say. Thẩm Mặc Triết thấy vậy, tế nhị khuyên ngăn mấy câu nhưng bất đắc dĩ không ngăn được sự hào hứng của cô ta tối nay, vì vậy đến khi tan tiệc thì cô ta đã say đến bảy phần.

Hà Tân Thuần và Thẩm Mặc Triết bởi vì có nhiều cơ hội hợp tác với nhau, lại được công ty cố tình đề xướng, gán ghép thành một đôi thế nên, trong tình huống người đại diện của Hà Tân Thuần không có ở đây mà cô lại say đến như vậy, nhiệm vụ đưa cô về dĩ nhiên là rơi vào người Thẩm Mặc Triết.

Nhưng nghiêm túc mà nói, hai người ngoại trừ cùng xuất hiện trong những trường hợp công ty có yêu cầu ra thì hầu như chẳng có tiếp xúc gì với nhau, trên thực tế là cuộc sống của ai người ấy lo, không liên quan gì với nhau, chẳng qua là hình tượng couple của họ quá được công chúng hoan nghênh vì vậy mấy chuyện lẫn lộn thực giả này thực sự khiến người trong cuộc rất bất đắc dĩ.

Thẩm Mặc Triết có chút đau đầu, thấy Tần Noãn Dương đang chậm chạp đi ở phía sau thì không nhịn được gọi, “Có thể cùng anh đưa cô ấy về không, lát nữa về phòng chắc còn phải nhờ em giúp đỡ một chút.”

Tần Noãn Dương biết tình huống thực giữa hai người, hơn nữa bình thường Thẩm Mặc Triết cũng giúp đỡ cô trong công việc rất nhiều, được nhờ dĩ nhiên là không từ chối, hai người cùng nhau đưa Hà Tân Thuần trở về khách sạn.

Đợi khi đưa người về đến phòng, Hà Tân Thuần nãy giờ vốn dĩ rất ngoan ngoãn đột nhiên buồn ói, may mắn là Thẩm Mặc Triết kịp thời dìu cô vào phòng vệ sinh bằng không thì thực sự rất thảm.

Đến lúc trở ra lần nữa, Thẩm Mặc Triết đã giúp cô rửa mặt, lại chu đáo xuống tiếp tân nhờ bộ phận phục vụ nấu cho một bát canh giải rượu.

Tần Noãn Dương giúp cô dém chăn, khi chuẩn bị rời đi, Hà Tân Thuần vốn đang say khướt đột nhiên ngồi bật dậy, túm chặt lấy tay cô không buông, ánh mắt lờ đờ nhìn cô nhưng giọng nói cực kỳ nghiêm túc, “Cô thật sự đang quen với Đường Trạch Thần sao?”

Cổ tay bị Hà Tân Thuần nắm đến đau nhói, Tần Noãn Dương thoáng chau mày, dùng sức giãy tay ra khỏi tay cô ta, lạnh nhạt đáp, “Chị uống say rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

Hà Tân Thuần không nghe được câu trả lời mình muốn thì có chút không cam lòng, “Noãn Dương, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, người đàn ông tâm tư thâm trầm, lòng dạ khó lường như Đường Trạch Thần không phải là người cô có thể nắm giữ được đâu. Tối qua sau khi liên hoan phim kết thúc, chính mắt tôi nhìn thấy sau khi Đường Trạch Thần tiễn cô về rồi thì để cho Hứa Nhã Thục lên xe của mình, hai người cùng nhau rời đi.”

Nói rồi, thấy cô vẫn không có phản ứng gì, lại bồi thêm, “Tôi không có ý gì khác, chỉ là hai gia đình chúng ta có quen biết, tôi lại lớn hơn cô mấy tuổi, những chuyện thế này tôi nghĩ nên cho cô biết thì hơn.”

Tần Noãn Dương lúc này mới nhìn cô ta, vẻ mặt vẫn bình thản không chút gợn sóng khiến người ta nhìn không thấu lúc này cô đang nghĩ gì.

Hà Tân Thuần bị cô nhìn, không hiểu sao có chút chột dạ, lúc còn đang suy nghĩ xem nên nói gì để lấp liếm cho qua chuyện thì chợt nghe cô nói, “Chị giả say chỉ là vì muốn nói với tôi những chuyện này sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN