Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp - Chương 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp


Chương 60


Lúc Tần Noãn Dương thức dậy, Đường Trạch Thần đã không còn ở bên cạnh cô.

Cô ôm chăn ngồi dậy, thần trí vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn vì vậy liền ngồi ở trên giường ngẩn người.

Ngoài cửa cơn bão vẫn còn đang hoành hành, mưa to gió lớn không hề có xu hướng giảm bớt nhưng so với tình hình dữ dội hôm qua thì tính ra bây giờ đã đỡ hơn được một chút.

Cửa sổ thủy tinh mờ mịt bởi nước mưa, chỉ có thể qua nó nhìn thấy bầu trời xám xịt, cả không gian mờ mịt trong màn mưa…

Trong phòng tắm loáng thoáng vọng đến tiếng nước chảy, một lúc sau, Đường Trạch Thần đi ra, thấy cô đã thức dậy rồi liền chỉ tay vào chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, “Sáng sớm Mễ Nhã đã gọi điện thoại đến tìm em, anh nói em còn đang ngủ, lát nữa em dậy sẽ gọi lại cho cô ấy.”

Tần Noãn Dương hai tay bụm mặt, hung hăng xoa xoa mấy cái để bản thân tỉnh táo trở lại, sau đó mới rướn người qua, cầm lấy điện thoại, lật danh bạ tìm tên của Mễ Nhã, gọi lại cho chị ấy.

Mễ Nhã không biết đang bận cái gì, điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới nhận điện, giọng yếu xìu, “Cái kia… ừm… xảy ra chút chuyện, sau đó em ngủ dậy đúng không? cùng nhau ăn sáng đi, chị với Lý Mục ở nhà hàng của khách sạn đợi em. Gặp mặt rồi nói chuyện. Vậy nha.”

Nói rồi, không đợi cô kịp có phản ứng, vội vàng ngắt điện thoại.

Tần Noãn Dương ngồi trên giường, một lúc mâu vẫn chưa hoàn hồn lại… tình huống gì thế này?

Đường Trạch Thần nhìn cô mấy lần mới xác định cô mới ngủ dậy nửa tiếng đồng hồ rồi. Trạng thái như thế này chắc nên xếp vào loại phản ứng chậm chạp nhỉ.

Không biết đây có xem như là đột biến gene không đây???

Tần Noãn Dương vệ sinh cá nhân xong, thay quần áo rồi cùng Đường Trạch Thần xuống lầu. Nhà hàng của khách sạn nằm ở tầng hai, bởi vì thời gian vẫn còn sớm nên trong nhà hàng người thưa thớt vô cùng.

Mễ Nhã chọn một chiếc bàn ở gần cửa sổ, cũng không phải ở góc khuất cho lắm nhưng may là có mấy tấm bình phong bằng gỗ ngăn cách với xung quanh, tạo thành một không gian nho nhỏ.

Cô đang ngồi một tay chống cằm, tay kia đặt ở trên ngực Lý Mục, ngón tay tùy ý vẽ những vòng tròn, thấy hai người đi vào, lúc này mới ngồi lại một cách quy củ.

Đợi cùng nhau ăn sáng xong, Đường Trạch Thần và Lý Mục bắt đầu nói chuyện về công việc của công ty con ở thành phố S, lúc này Mễ Nhã mới lấy máy tính bảng ra, ấn ấn gõ gõ một hồi rồi đưa nó cho cô để cô xem những hình ảnh vừa mới được lưu vào trong đó.

Tần Noãn Dương mới đầu còn tưởng là lịch làm việc gì mới sắp xếp hay sản phẩm nào cần cô làm người phát ngôn… nhưng khi cẩn thận xem lại mới thấy là hình chụp được tải về từ một bài đăng trên internet cùng mấy status trên Weibo.

Tiêu đề của bài viết trên Internet là: « Tin nóng hổi! Mị vừa nãy ở khách sạn nhìn thấy nữ thần Tần Noãn Dương của mị, cô ấy và một người đàn ông cùng vào khách sạn thuê phòng. »

Tần Noãn Dương ngước nhìn lên Mễ Nhã, vẻ mặt bình thản, không vui cũng chẳng giận, “Cái này là sao?”

Mễ Nhã không trả lời cô, trực tiếp ấn vào đường link mở ra bài đăng internet kia cho cô xem.

Người đăng bài: « Khách sạn hàng đầu ở thành phố S Thịnh Viễn. Giờ đang bị ảnh hưởng bởi cơn bão siêu mạnh thế mà ông chủ vô lương của công ty chúng tôi bóc lột đến mức chỉ cho chúng tôi tan tầm trước hai tiếng đồng hồ. Nhà của mị cách công ty quá xa, chỉ kịp chạy đến trước cửa khách sạn Thịnh Viễn thì đã bị cơn bão ngăn lại…

Khụ khụ khụ, lạc đề rồi! Tóm lại là mị bởi vì cơn bão mà chỉ có thể ghé lại khách sạn Thịnh Viễn trú mưa, bởi vì bão quá lớn, mị bị cơn bão ngăn lại ở đó suốt hai tiếng đồng hồ. Trong lúc đó, trên đường đột nhiên xuất hiện một chiếc xe việt dã, vừa đến cửa khách sạn, người ngồi phía trước ngay cả dù cũng không kịp che, trực tiếp nhảy xuống mở cửa cho người ngồi phía sau.

Các tình yêu, mị tự dưng có cảm giác đặc biệt là sẽ có kịch hay để xem, quả nhiên như dự đoán, người đàn ông mới xuống xe phong độ ngời ngời, bộ dạng… ok không lan man nữa nhưng mị thực sự là nhìn đến mê mẩn luôn.

Trở lại chuyện chính, bởi cơn bão, đường điện ở thành phố S bị hỏng nhiều chỗ, khách sạn Thịnh Viễn cũng không may mắn nằm trong số đó. Lúc người đàn ông kia đi vào, mị căn bản không nhìn rõ mặt mũi của người đó, dù sao chỉ biết là vóc dáng rất cao, dùng mắt ước lượng thì cũng phải hơn một mét tám, chỉ có hơn chứ không kém. Sau đó, đi theo anh ta tiến vào hai người nữa nhưng mị không có chú ý, chỉ lo nhìn phía trước mà thôi.

Sau đó thì chuyện hay tới rồi đây… »

Viết đến đây thì bài viết tự dưng bị ngắt.

Tần Noãn Dương thầm mắng một câu không hay, ngón tay bắt đầu trượt xuống xem ở phía dưới.

Tới tầng thứ 36 thì người đăng bài mới tiếp tục cập nhật nội dung: « Được rồi, không phải giờ mị tiếp tục rồi đó sao? Tại bão mà, đường truyền mạng không ổn định, muốn hình chụp cũng không có, mị cũng giận mình chậm chạp, căn bản là không kịp chụp hình lại, ai mà biết sẽ có lúc gặp được nữ thần của mình cùng bạn trai hẹn hò đâu chứ.

Nếu như biết trước có một ngày mị gặp được cảnh tượng thần kỳ như vậy, không cần phải bảo, chắc chắn là sẽ đeo máy ảnh có độ phân giải cao nhất ngồi ở hàng ghế đầu chờ sẵn rồi.

Tạm thời đừng nói đến chuyện bao dưỡng gì đó, nữ thần vừa bước chân vào nghề thì tài nguyên đã dồi dào đến mức không cần phải nói, tốc độ đó so với ngồi hỏa tiễn chỉ có nhanh hơn chứ không kém. Nhưng những lời đồn đãi về cô ấy tung ra lâu như vậy, đã có ai dò ra được kim chủ của cô ấy là ai chưa? Ngay cả người thường tung những tin đồn đáng tin cậy nhất trong nội bộ giới giải trí cũng nói nữ thần chính là người sinh ra để hưởng hết ân huệ của trời, người muốn bao dưỡng cô ấy rất nhiều nhưng không có ai đủ bản lĩnh để bao dưỡng nổi cả…

Quay lại chủ đề chính, mị nhớ lúc ở khách sạn bị nữ thần đẩy một cái, cảm giác đó thật là… quả thật mỗi lần nghĩ lại đều cảm thấy sung sướng vô cùng. Sau khi người đàn ông kia bước vào khách sạn, chuyện xảy ra theo thứ tự đại khái là nữ thần quan sát một vòng mị cùng đám người đang trú mưa tạm gần cửa ra, tìm kiếm bạn trai cao – phú – soái của mình, sau khi nhìn thấy thì nhẹ nhàng đẩy mị đang đứng chắn đường cô ấy, sau đó nữa, mị nghe bạn trai của nữ thần gọi: « Noãn Dương, Noãn Dương, em bay chầm chậm thôi, coi chừng đụng trúng gai của mấy bông hồng trên tay anh… »

Khụ khụ… nói phét đấy, đừng đánh mị!

Thực không ngờ là bạn trai của nữ thần sẽ đến đoàn làm phim thăm cô ấy, sau đó hai người dưới ánh mắt tò mò xem kịch hay của quần chúng mà thâm tình ôm nhau một cái, sau đó bạn trai nữ thần trực tiếp kéo cô ấy lên lầu, không cần phải đoán, chắc chắn là đã thuê phòng trước rồi. »

Tần Noãn Dương xem hết bài đăng đó, suýt nữa thì cười ra tiếng, “Em thực phục tác giả bài viết này sát đất luôn. Em có thể trả lời cô ấy rằng viết thế này đúng là thiếu chuyên nghiệp hết sức, nói nhảm nhiều quá không?”

Mễ Nhã đưa tay chống trán, “Không được.”

“Em thấy có vấn đề gì đâu chứ? Em có bạn trai không phải chuyện mọi người đều biết cả rồi sao?” Cô ngước mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.

“Em đọc tiếp phía dưới đi.”

Tần Noãn Dương đọc lướt qua mấy dòng phía dưới, cuối cùng tìm thấy cái mà Mễ Nhã muốn nói.

Chủ lầu sau khi đăng bài xong lại đăng tiếp hai bài viết nữa. Một bài là « Mị quyết tâm sẽ tiếp tục tránh bão ở khách sạn Thịnh Viễn, có tình huống gì sẽ lập tức báo cáo. Phía trước đã có fan của nữ thần chứng thực chuyện nữ thần bởi vì đóng phim điện ảnh « Dạ Trường An, phù thế loạn » mà đến thành phố S, ở lại trong khách sạn Thịnh Viễn. Nữ thần cũng đúng là có một bạn trai cao – phú – soái, mị không phải nhắm mắt viết bừa. Nhưng bạn trai của nữ thần và nữ thân gia thế đều thần bí như nhau, thật khiến mị có lòng mà không có sức tìm hiểu. »

Bài thứ hai được đăng lúc rất khuya: « Mị nửa đêm lúc đi ăn khuya tình cờ đụng phải người của đoàn làm phim. Có khéo không chứ, trong đoàn làm phim đó có người quen của mị, là một bạn học trung học, trước khi không có tiếng tăm gì, bình thường đến không thể bình thường hơn thế mà giờ lại là nhân viên của phim trường! Hôm nào mị phải tìm cách phát triển tình cảm với bạn ấy hơn nữa mới được, tiện để sau này dò xét được thêm nhiều nội tình của đoàn làm phim.

Cô ấy tiết lộ người đàn ông đúng thực là bạn trai của nữ thần, hai người đã qua lại ổn định một đoạn thời gian rồi. Nghe nói bạn trai nữ thần đối xử với nữ thần tốt vô cùng, mà cũng phải thôi, nếu như mình mà có gì đó với nữ thần thì cũng sẽ chăm sóc cho cô ấy như bảo bối ấy chứ.

Nghe nói trước đây khi đóng phim ở thành phố A, bạn trai vẫn luôn theo bên cạnh đoàn làm phim, chẳng qua là có rất ít người nhìn thấy mà thôi. À đúng rồi, bạn trai cô ấy tên là Đường Trạch Thần, đúng vậy, mọi người không nhìn nhầm đâu, chính là đối tượng mà vẫn luôn dính tin đồn với cô ấy đó…

Còn về người đàn ông này giàu có cỡ nào, mời mọi người tự tra thông tin trên mạng nhé, mị bây giờ vẫn còn bị shock chưa hồi tỉnh lại nè.

Rốt cuộc cũng phải công nhận thế giới của bạch – phú – mỹ vẫn chỉ là cao – phú – soái mà thôi, nhan sắc như mị thì chỉ đành lùi lại ba bước chắp tay nhường nữ thần ra thôi.

Còn về hình của bạn trai của nữ thần, trên mạng quả thực có rất ít, ừm, ngoại trừ một tấm ảnh do fan của nữ thần tình cờ chụp được một bóng lưng ra thì không tìm thấy bức ảnh nào nữa.

Đúng rồi, gia thế của nữ thần rất tốt, cho nên thực sự không có chuyện kim chủ bao dưỡng với quy tắc ngầm gì gì đó đâu. Xem như rất khiêm tốn và sạch sẽ trong cái vòng luẩn quẩn này. Giới giải trí, người có nhân phẩm tốt, phẩm chất nghề nghiệp cũng tốt như vậy đúng là hàng hiếm rồi. Nghe nói có một nữ minh tinh họ Hà ở trước mặt cô ấy phải nhường nhịn mấy phần, nữ minh tinh họ Hà kia kiêu căng ngạo mạn, gia thế như thế nào toàn bộ viết lên mặt cả rồi, các tình yêu cứ lấy gia thế của cô họ Hà đó nhân cho 10, đại khái sẽ ra gia thế của nữ thần thôi.

Nhưng nói thật, gia thế của nữ thần thật không thể nhắc đến, vẫn luôn có người cố tình đè ép không cho thông tin được tiết lộ ra cho nên từ đầu đến cuối vẫn không có ai đào ra được.

Lần đầu tiên bài viết của mị nóng như vậy, còn được là tin đầu cho nên dù biết cũng sẽ không nói cho các tình yêu biết được đâu! »

Tần Noãn Dương lưu ý ID của người đăng bài này, gọi là « Vui vẻ đến mức sắp bay lên »

Hiện giờ cô cực kỳ chắc chắn, người đăng bài viết này thực sự rất thiếu đạo đức.

Bởi vậy bài viết này ngay từ bắt đầu bị một đám người xem mắng là thiếu đạo đức, sau lại chuyển sang mắng Tần Noãn Dương không biết tự trọng, fan lấy gia thế của cô ra giúp cô tẩy trắng, lại chuyển sang đào bới gia thế của Đường Trạch Thần, cuối cùng đề tài lại quay về gia thế của cô, những bình luận liên tục tăng lên, sớm đã vượt qua con số một ngàn bình luận rồi.

Cô lơ đãng đọc các dòng bình luận, trong lòng lại đang thầm suy tính, chuyện giữa Đường Trạch Thần và cô đã không còn là bí mật rồi, vậy thì sớm muộn gì cũng phải thừa nhận. Huống gì quỹ tương trợ cũng sắp bắt đầu đi vào hoạt động rồi, gia thế của cô dù sao cũng là một sự trợ lực rất lớn, vậy thì tìm một cơ hội thích hợp để công khai thôi.

Tay Đường Trạch Thần từ phía sau vòng qua người cô, rút máy tính bảng trong tay cô xem lướt qua một lượt, hời hợt nói, “Gọi điện thoại bảo chủ trang web xóa bài đi là được rồi.”

“Không cần.” Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, “Bản thân là đề tài thảo luận của mọi người, sự chú ý của công chúng tương đối cao hơn, vừa khéo có thể tuyên truyền một chút.”

Đường Trạch Thần nhướn mày, cực kỳ lười nhác, tùy ý hỏi một câu, “Lấy anh ra để tuyên truyền?”

“Anh không muốn phối hợp sao?” Cô hỏi ngược lại.

“Không dám.” Đường Trạch Thần cười cười, tay phủ lên mu bàn tay cô, cầm tay cô vuốt lên mặt máy tính bảng, lướt xuống dưới nhìn xem, “Anh còn đang chờ được nữ thần cho một danh phận chính thức.”

Nói xong, Đường Trạch Thần còn rất « tùy ý » bồi thêm một câu, “Không biết lúc anh lên Weibo nghiệm chứng mình là bạn trai của Tần Noãn Dương thì có thành công hay không nhỉ?”

Tần Noãn Dương: “…”

Mễ Nhã nhất thời không nhịn được, bật cười thành tiếng, “Ha ha ha, ý tưởng này của Đường tiên sinh thật không tệ nha! Người làm kinh doanh quả nhiên đầu óc nhanh nhạy.”

Đường Trạch Thần liếc nhìn Mễ Nhã, vẻ mặt bình thản như không, “Đừng vọng tưởng đào góc tường bạn gái của tôi.”

Tiêu đời, Đường đại boss bắt đầu nói chuyện cười lạnh rồi!

Mễ Nhã vội vàng thoát khỏi trạng thái « Nịnh nọt Đường tiên sinh để lấy bao lì xì lớn », bình tĩnh nói, “Tin trên báo không cần phải đè xuống, Noãn Dương, hình tượng của em phải được hoạch định lại một lần nữa.”

Đường Trạch Thần đưa máy tính bảng trả lại cho Mễ Nhã, lúc này mới có chút hứng thú quay sang Tần Noãn Dương hỏi, “Trước đây hình tượng của em là gì?”

Tần Noãn Dương ngẫm nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói, “Hình như là cô bé Lọ Lem một lòng phấn đấu…”

Đường Trạch Thần khó được một lần bị nghẹn lời như lúc này, trầm mặc một lúc mới lên tiếng, “Bộ phận quan hệ công chúng của công ty em coi người khác đều là người ngu sao?”

Tần Noãn Dương nhớ lại một chút những thông báo mà bộ phận quan hệ công chúng sắp xếp cho cô lúc mới bắt đầu vào nghề, lựa chọn im lặng thay cho câu trả lời, cô tuyệt đối sẽ không nói cho Đường Trạch Thần biết, kịch bản của những thông báo đó nói cô là: « một người mới được lăng xê cực kỳ có tiềm năng, người phát hiện ra tài năng của cô giống như nhặt được bảo vật, là nghệ nhân chịu được khó, chịu được khổ bla bla bla… »

Bởi vì công ty đắp nặn hình tượng như vậy nên từ lúc Tần Noãn Dương vào nghề vẫn luôn giấu kín thân phận của mình cho tới bây giờ, không dám tùy tiện nói ra bằng không sợ rằng lại có người có lòng muốn thao túng, lại thêu dệt thành « đại tiểu thư nhà giàu tùy hứng gia nhập ngành giải trí, chơi trò xoay chuyển càn khôn che giấu cả thế giới » cũng không chừng, như vậy đối với việc gây dựng quỹ tương trợ của cô cực kỳ bất lợi.

Ăn cơm xong, Mễ Nhã lập tức liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng, lập tức đăng bài điều chỉnh, một tiếng đồng hồ sau, Weibo được cập nhật một bài viết với tiêu đề « Noãn Dương nơi nào không khuynh Thần »

Thủy quân của bộ phận quan hệ công chúng đồng loạt ra quân, đem hình chụp chung của Đường Trạch Thần và Tần Noãn Dương trước đây đăng lên một lần nữa, lại đề cập đến chuyện tối qua Đường Trạch Thần vượt mưa vượt bão đến thăm đoàn làm phim cùng với những chuyện thị phi đang dẫn đến sự xôn xao trong dư luận.

Weibo của Mễ Nhã vẫn luôn không có động tĩnh gì, mãi đến khi bài viết kia đã có mười mấy vạn lượt view, lúc này mới không thưởng không phạt đăng lên một dòng status: « Cám ơn sự quan tâm của mọi người dành cho Noãn Dương, mọi chuyện ở thành phố S đều rất tốt đẹp. Thịnh Thế Kinh Hoa sắp được lên màn ảnh, vẫn kính nhờ mọi người quan tâm bộ phim nhiều hơn. Ngoài ra, các vị trong vùng ảnh hưởng của bão nhất định phải chú ý an toàn, bằng không Noãn Dương lại đau lòng nha. »

Đường Trạch Thần đang dùng lap top của cô xử lý email, vừa nghiêng đầu qua nhìn thấy cô đang cười, đôi mày đang hơi nhăn lại của anh dần dần giãn ra, thong thả cầm lấy tách trà đặt bên cạnh uống một ngụm cho thông cổ họng, khẽ gọi, “Noãn Dương.”

“Dạ.” Cô đáp một tiếng, thuận tiện nói, “Em đang nghĩ, nếu như giờ em đăng một status cầu xin trợ giúp, hỏi fans của em nếu như đi gặp mẹ chồng thì nên tặng gì tốt hơn gì đó thì liệu có dọa bọn họ không nhỉ?”

Nói rồi bật cười ra tiếng, cười một hồi, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, vụt ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông.

Sắc mặt Đường Trạch Thần lúc này cực kỳ vi diệu, cười mà như không cười nhìn cô.

Tần Noãn Dương tự động lặp lại câu nói vừa nãy trong đầu một lần, đợi đến khi nghĩ ra bản thân vừa nói cái gì thì áo não đến mức suýt nữa đem đầu lưỡi cắn mất.

Trời ạ, cô vừa nãy thế mà nói « muốn gặp mẹ chồng»!!!!

« Mẹ chồng » của cô ở đâu ra đây chứ?!!!! AAAAAA!!!!

“Sở thích của mẹ chồng em cũng không đặc biệt lắm, bình thường thì thích đọc sách, cũng thích nghiên cứu thư pháp, xem tranh, chơi đồ cổ.” Nói rồi, anh lại « tốt bụng » bổ sung thêm một câu, “Bà ấy nhìn thấy em thì đã vui lắm rồi, không cần lo lắng những chuyện vặt vãnh kia đâu.”

Mấy câu này anh nói với giọng đặc biệt nghiêm chỉnh nhưng ý cười trong mắt cô vẫn nhìn thấy rõ ràng, đó quả thật là trêu chọc một cách trần trụi nha…

Tần Noãn Dương nhất thời như quả bóng xì hơi, cúi đầu nghiêm túc lướt Weibo, vừa lướt vừa tự thôi miên chính mình vừa nãy không hề xảy ra cái gì cả, không hề xảy ra cái gì cả, không hề!!!

Thấy Đường Trạch Thần quay đầu lại tiếp tục xử lý công việc, lúc này cô mới len lén ngước mắt lên nhìn anh.

Hai người bọn họ trước giờ luôn là gần thì ít, xa cách thì nhiều, công việc của cô gần như là thường trú ở « thành phố điện ảnh » ở thành phố B, nếu không thì bởi vì các buổi tuyên truyền hay đại diện phát ngôn mà bay tới bay lui khắp nơi.

Cô như vậy nhưng anh trước giờ chưa từng phàn nàn một câu, anh biết cô muốn làm gì, hơn nữa vẫn luôn ủng hộ trong từng việc cô làm.

Lúc không gặp được nhau, có rảnh thì gọi điện thoại, có nhiều thời gian hơn thì chat video, anh cũng rất bận rộn, có nhiều khi hai người cứ mở khung chat video như vậy, anh thì cắm cúi làm việc, cô thì vừa đắp mặt nạ vừa nhỏ giọng học lời thoại, không cần quá nhiều trò chuyện nhưng cảm giác lại gần gũi vô cùng.

Thi thoảng nhớ đến đối phương, ngẩng đầu lên nhìn thì giống như người kia đang ở trước mặt mình vậy, chỉ cần đưa tay lên là chạm vào được.

Sợ làm ồn đến anh làm việc, mỗi lần như vậy cô đều nhắc anh tắt âm thanh đi, hình như anh cũng làm theo lời cô, mãi đến một lần nọ, tâm trạng của cô không tốt, không chú ý, không tập trung, một đoạn lời thoại học tới học lui nhiều lần vẫn không thuộc, chợt thấy anh đột nhiên nói với cô, “Phân thành hai đoạn trên dưới thì đọc sẽ thuận miệng hơn, tĩnh tâm lại một chút đọc thầm ba lần rồi hẵng học tiếp. Học thuộc rồi thì quay lại nói cho anh biết xảy ra chuyện gì.”

Cô nhớ mình lúc đó ngạc nhiên đến há hốc miệng, “…anh đang mở tiếng sao? Vậy có phải em làm phiền anh làm việc không?”

“Không.” Anh gập một văn kiện lại, giọng trầm thấp, điềm tĩnh, “Nghe tiếng em mới có cảm giác em đang ở bên cạnh.”

Sau đó Tần Noãn Dương nhất thời xung động, ngày hôm sau tự đặt cho anh một vé máy bay để tuần sau anh bay qua chỗ mình.

Kết quả là bởi vì không hỏi rõ ràng lịch làm việc của anh mà đã tự tiện sắp xếp trước, vé máy bay đó dĩ nhiên là không dùng được, cuối cùng đành phải hủy…

Lãng mạn gì đó, kinh hỉ gì đó, sau này ít làm thì hơn.

Hồi tưởng lại thời gian hai người quen nhau, tính tới bây giờ cũng không phải rất dài nhưng cả hai lại càng lúc càng gần nhau hơn. Trước giờ anh chưa từng nói sẽ đối với cô như thế nào, cũng không có thề non hẹn biển nhưng vẫn luôn bằng hết sức mình đối xử tốt với cô.

Cho nên những lúc như bây giờ ngồi nghĩ lại, Tần Noãn Dương luôn cảm thấy ngoài cảm giác ngọt ngào ra, còn có một chút chua xót.

Thời gian hai người có thể ở bên nhau quá ít nên những giây phút được gần nhau thế này, cô đặc biệt trân quý, cho dù chỉ là lẳng lặng ngồi bên nhau trong cùng một không gian, anh bận việc của anh, cô làm việc của cô, thi thoảng ngước mắt lên nhìn đối phương, không cần nói, cứ dùng trạng thái như vậy bầu bạn bên cạnh nhau cũng hoàn toàn không cảm thấy lúng túng, ngượng ngùng gì cả mà trái lại, chỉ thấy ấm áp, hạnh phúc.

Thật sự là… rất ấm áp.

Nếu như trước đây còn chưa xác định thì bây giờ cô đã rất khẳng định, Đường Trạch Thần chính là người mà cô muốn nắm tay đi hết quãng đường còn lại, trừ phi tính cách không hợp hoặc đối phương không còn thích cô nữa, cô nghĩ sẽ không còn bất kỳ lý do gì để có thể tách ra đoạn tình cảm này cả.

Tình cảm giữa hai người họ, cũng là thứ tình cảm mà cô chờ đợi đã lâu, thứ tình cảm đưa con người ta đi về hướng tốt đẹp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN