Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp
Chương 63
Ánh mắt Đường Trạch Thần hơi sáng lên, rũ mắt chuyên chú nhìn cô.
“Sau này em sẽ cẩn thận hơn.” Cô nhỏ giọng bồi thêm một câu.
Đường Trạch Thần vẫn không nói lời nào chỉ xoay người cầm lấy ly sữa nóng mới vừa gọi phục vụ phòng đem lên đưa cho cô, “Uống xong thì đi ngủ đi.”
Tần Noãn Dương thấy thần sắc anh vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc nóng nảy đến mức sắp bùng nổ vừa rồi, nhất thời có chút không nắm bắt được anh có phải còn đang tức giận hay không.
Thực ra cô thấy bản thân cũng có chút oan uổng nha, bởi vì công việc, điện thoại di động thường xuyên không mang theo bên người, cô lại không phải một kẻ nghiện điện thoại, không có điện thoại thì không sống được một khắc nào. Đối với cô, điện thoại là thứ có cũng được, không có cũng không sao, dĩ nhiên sẽ không quá lưu tâm điện thoại của mình đang ở đâu, dù sao thì nếu có điện thoại gọi đến, Tiểu Lăng sẽ nhận dùm cô hoặc cầm đến cho cô tùy theo mức độ quan trọng của cuộc gọi, nếu có tin nhắn thì xong việc cô sẽ đọc thôi.
Ai biết hôm nay lại xui xẻo đụng phải một đống chuyện tệ hại như vậy đâu chứ.
Nhưng đổi vị trí của mình với Đường Trạch Thần mà suy nghĩ thử, vừa mới bận xong công việc cố tình chuẩn bị một sự ngạc nhiên bất ngờ cho bạn gái mà bay đến phim trường thăm cô ai ngờ lại không cách nào liên lạc được người, sau khi liên lạc được lại nghe nói đã đi bệnh viện, cái cảm giác này thật sự là…
Cô buồn ngủ đến mức mí mắt đã bắt đầu không chống đỡ nỗi, ngồi ở sofa cầm ly sữa trên tay nhấp từng ngụm nhỏ, sữa ấm uống vào bụng rất thoải mái, lười biếng gọi, “Trạch Thần? A Thần?”
Lúc Đường Trạch Thần ngước mắt nhìn qua, cô lập tức câu môi thành một nụ cười, đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết.
Anh ho khẽ một tiếng, hắng hắng cổ họng, vẫn giữ vẻ mặt bình thản nói, “Chính Tân đã được anh đón về rồi.”
“Hả?”
Anh tiếp tục, “Anh còn hứa với cậu nhóc tối mai sẽ đón em qua, cùng cậu nhóc ăn cơm.”
Tần Noãn Dương lập tức gật đầu, “Nên mà, nên mà.”
Trong lúc nói chuyện, cô bất tri bất giác uống hết ly sữa trên tay. Đường Trạch Thần từ trên tay cô đón lấy chiếc ly không, tiện tay đem nó đi rửa rồi úp lên kệ bếp, khi làm xong hết những việc đó, anh cởi áo vest ra, tùy ý treo nó lên thành ghế sofa, vừa đi vào phòng ngủ vừa nói, “Đi ngủ trước đã, có gì ngày mai hẵng nói.”
Tần Noãn Dương đang đứng bên cạnh giường, nghe vậy chống tay lên giường vừa mới chuẩn bị bò lên giường thì chợt nhìn thấy người đàn ông đang thong dong cởi từng chiếc nút của chiếc áo sơ mi của mình, bàn tay với những ngón thon dài, ngón tay được cắt sạch sẽ gọn gàng, dưới ánh sáng mông lung của ngọn đèn ngủ, động tác đơn giản như vậy xem vào trong mắt cô lại quyến rũ cực kỳ.
Đường Trạch Thần ngước mắt nhìn cô, cởi áo sơ mi xuống, tùy ý ném sang một bên, hoàn toàn không có gì cố kỵ khi nửa thân trên đang bại lộ trước mắt cô, bắt đầu dời tay xuống cởi dây lưng…
Tần Noãn Dương nhìn một hồi, vành tai bắt đầu nóng lên, động tác luống cuống bò lên giường, lăn sát vào tường, cách người nào đó một khoảng cách xa nhất. Haizz, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a…
Đường Trạch Thần đầy hứng thú nhìn cô gái đang xấu hổ giấu mình trên giường kia, cởi xong dây lưng thì đi vào phòng tắm. Đợi đến khi tắm xong bước ra mới thấy cô vẫn còn chưa ngủ, đang ngồi tựa lưng vào thành giường nghịch điện thoại.
Anh tiện tay tắt luôn đèn, cả gian phòng lập tức chìm trong bóng tối, lúc này chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại trên tay cô là nguồn sáng duy nhất.
“Đừng nghịch điện thoại nữa.” Anh từ trong tay cô cầm điện thoại đi, đặt ở tủ đầu giường, lúc này mới ngồi xuống sát bên cô, ôm cô cùng nằm xuống, “Còn có chuyện muốn nói với anh?”
Tần Noãn Dương lắc đầu, nghiêng đầu qua cọ cọ lên ngực anh, thấp giọng đáp, “Không có.”
“Nhưng anh có.” Anh đưa tay giữ đầu cô lại, cúi đầu hôn phớt lên môi cô một cái, từ sau lần gặp nhau ở thành phố S sau cơn bão đó, anh đã có chừng mười ngày chưa gặp được cô rồi.
Tần Noãn Dương lập tức điều chỉnh lại vẻ lười nhác, tỏ vẻ bản thân đang rất nghiêm túc lắng nghe.
“Anh với em không ở cùng một thành phố, phương thức liên lệ giữa chúng ta trực tiếp nhất hình như chỉ có điện thoại. Lúc anh không liên lạc được với em, anh sẽ suy nghĩ lung tung.” Anh ngừng lại một chút, quẩn quanh nơi chóp mũi lầ mùi hương rất đặc biệt trên người cô hòa quyện với mùi thơm sữa tắm, lòng tự dưng mềm mại như một vũng nước, ngay cả lời nói ra cũng mềm hơn mấy phần, “Hôm nay, anh chỉ sốt ruột thôi.”
Ừm, thêm một chút ghen tuông nữa, chẳng qua, chuyện này anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận mà thôi.
“Sau này sẽ không.” Cô lại ghé đầu qua, cọ cọ một chút, lại đưa tay vòng qua eo anh, giọng nhẹ nhàng như thì thầm, “Em đảm bảo.”
Đường Trạch Thần không trả lời cô, một tay anh đặt nơi sống lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Cô càng lúc càng buồn ngủ, không biết từ lúc nào ở trong ngực anh an ổn chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, bên tai vẫn còn mông lung nghe được lời thì thầm của anh, “À, Chính Tân được anh đón đến nhà họ Đường rồi, mẹ của anh sẽ chăm sóc cho cậu ấy.”
Ý thức của Tần Noãn Dương giãy dụa một chút nhưng rất nhanh liền mặc kệ tất cả mà ngủ mất.
Đường Trạch Thần cảm thấy hô hấp của vật mềm mại trong ngực mình kia dần trở nên nhẹ nhàng và đều đặn hơn, trên môi không kìm được nhẹ nhàng câu lên một nụ cười, cằm nhẹ nhàng tì lên đỉnh đầu cô, cũng nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
*****
Tần Noãn Dương ngủ một mạch đến tận mười một giờ trưa hôm sau mới bị đánh thức dậy, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì thu dọn hành lý chuẩn bị đến sân bay đáp chuyến bay về thành phố A.
Mễ Nhã bởi vì có một số công việc cần giải quyết nên đã đến thành phố A trước và chờ cô ở đó nên trong chuyến đi này, cùng cô chỉ có trợ lý Tiểu Lăng.
Lúc ăn trưa ở một nhà hàng gần sân bay, Đường Trạch Thần lại vờ như lơ đễnh nhắc lại với cô một lần, “Chính Tân đang ở chỗ mẹ của anh, sau khi chúng ta xuống máy bay thì trực tiếp qua đó.”
Tần Noãn Dương khựng lại một giây sau đó nhưng một chú mèo đang nổi đóa, tới tới lui lui xác nhận thật nhiều lần, “Anh thật sự không trêu em chơi đấy chứ? Trò đùa này không vui chút nào. Anh chắc chắn không đùa với em chứ? Đường Trạch Thần, anh cố ý có đúng hay không?”
Đường Trạch Thần ung dung nhấp một ngụm trà, hoàn toàn không có ý giấu diếm, “Ừ, cố ý.”
Mặt Tần Noãn Dương lập tức suy sụp hẳn, “Nhưng em chưa có chuẩn bị gì cả.”
“Không cần phải chuẩn bị gì hết, chỉ là ăn cơm với mẹ anh thôi, rất đơn giản.”
“Đường Trạch Thần anh qua đây, em đảm bảo sẽ không đánh chết anh…”
Tiểu Lăng ngồi đó làm chiếc bóng đèn công suất cực đại mà khóc thầm trong lòng, phi lễ chớ nhìn nha, cô dùng sức nắm đôi đũa trong tay, vùi đầu gắp thức ăn, một bữa cơm này, cô ăn lượng cơm bằng gấp đôi ngày thường…
Vì vậy từ lúc Đường đại boss tính tiền, cô nàng một mực ôm chiếc bụng to phềnh xoa không ngừng.
Một đường này, đã định sẵn sẽ không phẳng lặng rồi!
Buổi trưa lúc 12 giờ rưỡi, trên Weibo của Tần Noãn Dương xuất hiện một dòng status ngắn gọn như thế này: « Weibo vạn năng, làm ơn mau nói cho tôi biết, đi gặp mẹ chồng tương lai thì phải chuẩn bị những gì???!!!! »
Tô Hiểu Thần vừa mới nộp xong bản thảo, dự định lật điện thoại ra lướt Weibo một chút rồi chuẩn bị nghỉ trưa thì nhìn thấy dòng status đó của Tần Noãn Dương, đôi mắt cô nàng như tỏa hào quang, cười một cách đầy gian trá, bàn tay lướt như bay trên màn hình hồi phục lại: « Chuẩn bị một cô con dâu họ Tần cộng thêm một cục cưng họ Đường là đủ (phôi thai mới vừa kết tinh cũng được tính, dù sao thì của ít mà lòng nhiều là được). Ngoài những thứ này ra thì bất kỳ quà gì khác cũng không được xem như quý trọng và có thành ý. Cứ tin vào IQ của chị! »
Tần Chiêu Dương mới vừa ngủ trưa thức dậy, chưa kịp tỉnh hồn đã thấy Tô Hiểu Thần đang ngồi trước lap top của mình cười lăn lộn, anh thoáng chau mày hỏi, “Em đang làm gì vậy?”
Tô Hiểu Thần bị giọng nam lười nhác nhưng không thiếu phần uy nghiêm dọa đến giật nảy mình, theo bản năng lập tức gập máy tính lại, trong lúc bối rối tay chân, lại quên mất một bàn tay của mình vẫn còn đặt trên bàn phím, nhất thời « cụp » một tiếng, đau đến chảy cả nước mắt…
Đôi mày của Tần Chiêu Dương chau càng chặt hơn, chỉ có trong giọng nói đã bớt đi một tia lười nhác, nhiều hơn một phần vui vẻ, “Tô Hiểu Thần, đừng quên uống thuốc.”
Tô Hiểu Thần vẻ mặt u oán lườm bạn trai một cái, cảm thấy nếu bây giờ còn không nói sự thật cho anh biết, nói không chừng cô không phải chỉ hy sinh một bàn tay bị kẹp thôi đâu.
Nhưng Tô Hiểu Thần thực ra đã đánh giá quá thấp sự hung hãn của các anh hùng bàn phím, chỉ một giờ sau khi cô bình luận dòng status kia của Tần Noãn Dương, câu bình luận của cô đã cực kỳ, cực kỳ hot trên mạng.
Tần Chiêu Dương dĩ nhiên không lãng phí cơ hội giáo dục bạn gái tốt như vậy, buổi tối hết sức ân cần dạy bảo cô nàng cái gì gọi là « cánh tay không được ngoặc ra ngoài », cùng lúc đó, thái tử gia cũng cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ xem nên làm thế nào với dòng bình luận của bạn gái, ừm, lát nữa tặng cho một like, chuẩn bị vận dụng nó vào thực tế.
(***Ý của anh Dương tức là cũng muốn dùng chiêu tiền trảm hậu tấu như vậy để cưới được vợ.)
Tô Hiểu Thần đại khái không thể nào ngờ được rằng bản thân làm như vậy là một ví dụ cực kỳ minh xác cho cái gì gọi là « bê đá tự đập vào chân mình ».
*****
Sau khi xuống máy bay, Đường Trạch Thần lúc này mới thong dong « đột nhiên » nhớ ra, “Ờ, anh quên nói với em, anh đã giúp em chuẩn bị chút đồ. Mẹ anh thích ăn trái cây, anh đã bảo Lý Mục chuẩn bị sẵn để ở trong cốp xe, đến lúc đó em chỉ cần mang vào là được.”
Tần Noãn Dương lúc này đã không còn sức để nổi nóng nữa rồi.
Nơi hai người đến lại không phải là nhà chính của họ Đường mà là một căn biệt thự có hoàn cảnh hết sức thanh tĩnh, u nhã.
Thấy vẻ nghi hoặc trên mặt cô, Đường Trạch Thần giải thích, “Nhà chính của họ Đường đợi sau khi chúng ta đính hôn xong hẵng qua đó, người ở đó còn không có tư cách gặp em.”
Tần Noãn Dương sau khi nghe tới hai chữ « đính hôn » thì hơi quẫn bách một chút sau đó giữ vẻ tự nhiên dời đi đề tài, “Bác gái không ở nhà chính của họ Đường sao?”
“Nhà chính của họ Đường là chú hai và chú ba của anh ở, còn có một vài vị trưởng bối của nhà họ Đường, bình thường nếu không có việc gì, mẹ anh sẽ ở chỗ này.” Nói rồi, anh xuống xe đến cốp sau lấy giỏ trái cây ra, tay kia nắm lấy tay cô đi vào trong.
Ngoài cửa đã có một bác gái chờ sẵn, nhìn bộ dáng chắc là người giúp việc trong nhà, nhìn thấy Đường Trạch Thần, bà cung kính khom người chào, “Đường tiên sinh.”
Đường Trạch Thần mặt không biểu cảm vượt lên, nắm tay cô đi vào trong.
Đi đến chỗ đổi giày, thím giúp việc kia cũng đã đi theo kịp, giúp cô lấy một đôi dép lê từ trong tủ giày ra, mỉm cười chào, “Tần tiểu thư.”
Tần Noãn Dương lịch sự nói cám ơn với bà, thay giày rồi theo chân Đường Trạch Thần cùng đi vào.
Đường phu nhân đang chơi với Hứa Chính Tân, trên sàn nhà bày đầy các loại đồ chơi, bà đang ngồi trên sofa, Hứa Chính Tân thì ngồi trên một chiếc đôn nhỏ có chiều cao vừa tầm với mình nghịch một chiếc xe lửa đồ chơi trên bàn.
Nghe tiếng mở cửa, hai người đồng thời ngước lên nhìn, lúc thấy Tần Noãn Dương, cậu nhóc lập tức nở nụ cười tươi rói, đứng dậy chạy nhanh qua, “Chị Noãn Dương.”
Tần Noãn Dương cũng đã lâu chưa gặp Hứa Chính Tân, thấy cậu nhóc tinh thần không tệ thì vui vẻ cúi xuống hôn lên má cậu nhóc một cái, “Chào em.”
Hứa Chính Tân bị cô hôn có chút xấu hổ, gương mặt đỏ lên như một quả táo chín nhìn rất đáng yêu, cậu nhóc quay đầu ngọt ngào gọi Đường Trạch Thần một tiếng, “Chú Đường.”
Đường Trạch Thần nhướn mày, tay đặt lên chiếc đầu nhỏ của cậu nhóc vò vò mấy cái, “Tại sao cô ấy là chị mà anh là chú?”
Hứa Chính Tân bị hỏi đến ngớ ra, có chút mờ mịt nhìn hai người…
Cuối cùng, vẫn là Đường phu nhân lên tiếng giải vây, “Con không thấy ngại khi bảo Chính Tân gọi mình là anh sao?”
Tần Noãn Dương từ nãy đến giờ chưa giây phút nào thôi khẩn trương, lúc này gặp được Đường phu nhân, trái lại bắt đầu bình tĩnh lại.
Bà cũng giống hệt như trong tưởng tượng của cô, bảo dưỡng thỏa đáng, gần như từ ngoại hình không thể nhìn ra được tuổi tác thật, ít ra đối với cô, bà thật trẻ, đầu mày cuối mắt đều mang một vẻ hiền hòa, điều duy nhất không giống với tưởng tượng của cô, chính là Đường phu nhân tuy rằng khí chất cao quý thanh nhã nhưng lại là một người rất hay cười, một điều hoàn toàn không giống với Đường Trạch Thần.
Lúc bà nhìn thấy Tần Noãn Dương, vẻ mặt lúc nào cũng rất thả lỏng, thái độ rất thân thiết, cười cực kỳ ôn hòa.
“Chào bác gái, con là Tần Noãn Dương.”
Đường phu nhân tỉ mỉ quan sát cô gái trước mặt một thoáng, ánh mắt ấy không phải là đánh giá mà là nghiêm túc tìm hiểu, “Không ngủ ngon sao? Trên mắt vẫn còn quầng thâm kìa…”
Tần Noãn Dương vô thức đưa tay sờ mắt mình, cười có chút lúng túng, “Dạ, gần đây công việc hơi bận, thời gian nghỉ ngơi tương đối ít.”
Đường Trạch Thần đưa giỏ trái cây trong tay cho thím giúp việc nhưng câu trả lời lại là hướng về mẹ mình, “Chút tâm ý của Noãn Dương, biết mẹ thích ăn những thứ này nên đặc biệt mang đến. Để dì Lan đi rửa rồi mang lên đây.”
Đường phu nhân cười cười, rất tự nhiên đi qua nắm lấy tay cô, dẫn vào trong, “Đừng cứ mãi đứng ở cửa, vào đi rồi nói.”
Tần Noãn Dương nhìn đôi tay trắng nõn, thon dài như ngọc kia, trong lòng âm thầm nghĩ, thì ra cái tính dễ làm thân kia của Đường Trạch Thần là di truyền từ mẹ mình.
Ba người cùng ngồi xuống sofa, thím giúp việc lúc nãy đi qua, mang lên trà và mấy món điểm tâm rồi lui xuống.
Chính Tân ngồi trở lại chiếc đôn nhỏ của mình tiếp tục nghịch chiếc xe lửa đồ chơi nhưng đôi mắt lại thẳng tắp nhìn về phía Tần Noãn Dương và Đường Trạch Thần. Cậu tuổi tuy còn nhỏ nhưng có một số chuyện trái lại hiểu rõ, biết đây xem như là ra mắt phụ huynh vì vậy tò mò cực kỳ.
Đường phu nhân đút cho cậu ăn một chút sau đó mới quay đầu lại hỏi, “Hai đứa định khi nào thì kết hôn?”
Tần Noãn Dương vừa mới cầm ly trà lên định thấm cổ họng một chút, cô đã khẩn trương suốt đường đi, lúc này miệng khô lưỡi khô, ly trà mới cầm lên trên tay, khi nghe thấy câu hỏi này, tay khẽ run lên một cái, nước trà sái ra ngoài, làm ướt cả bàn tay cô.
Đường Trạch Thần vội vàng đỡ lấy ly trà từ trong tay cô, rút khăn giấy đưa cho cô, lúc này mới nói, “Mẹ, bọn con mới quen nhau chưa bao lâu, chuyện kết hôn này con còn chưa nói gì với cô ấy.”
Đường phu nhân có chút không vui lườm con trai, nhưng khi quay đầu lại nói chuyện với Tần Noãn Dương thì nụ cười đã quay trở lại trên môi, “Vậy khi nào thì đính hôn?”
Tần Noãn Dương: “…” Câu hỏi này với câu hỏi vừa này có gì khác nhau sao? Ừm… thì vẫn có cái khác.
Cô quẫn bách cực kỳ.
Đường phu nhân khẽ thở dài một tiếng, rất bất đắc dĩ, “Bây giờ chắc không phải lưu hành kết hôn lén đấy chứ?”
Tần Noãn Dương phát hiện bản thân không có cách nào trả lời câu hỏi của Đường phu nhân.
Cũng may lúc này có người mang trái cây qua, nhìn thấy Tần Noãn Dương thì cười một cách ôn hòa, cả gương mặt bà có nét gì đó hao hao giống với Đường phu nhân.
Đường Trạch Thần giới thiệu bà với cô, “Đây là dì Lan.”
Tần Noãn Dương vốn còn tưởng dì giúp việc lúc nãy là dì Lan, Đường Trạch Thần đối với người trước đó không mặn không nhạt nhưng lại cố tình giới thiệu dì lan với mình, tuy rằng trong lòng cô không khỏi có chút nghi hoặc nhưng hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài, lễ phép theo Đường Trạch Thần gọi một tiếng « Dì Lan ».
Dì Lan cười một cách hiền hòa, “Thời gian không còn sớm, để tôi đi làm cơm cho mọi người.”
Đường Trạch Thần nhìn Tần Noãn Dương một cái, lẳng lặng nắm lấy tay cô.
Tần Noãn Dương còn chưa kịp hiểu động tác của anh ám chỉ cái gì thì anh đã buông tay ra, thần sắc tự nhiên như không nói, “Anh đi giúp đỡ dì Lan một tay, em ở lại nói chuyện với mẹ.”
Trái tim mới được trấn an không bao lâu của cô bắt đầu hỗn loạn trở lại…
Cũng may Đường phu nhân không nhắc gì đến chủ đề vừa rồi, trái lại hỏi về những thứ khác, chẳng hạn như: “Bác nghe nói con với A Thần là bạn cùng trường, sao lại không biết nhau sớm hơn?”
Ừm, câu hỏi này tương đối dễ trả lời hơn.
“Lúc cháu vào đại học năm thứ nhất thì Trạch Thần đã tốt nghiệp rồi, vì vậy không có cơ hội trực tiếp gặp mặt.”
“Vậy cũng tiếc thật.” Đường phu nhân cầm tách trà lên nhấp một ngụm, lại hỏi, “Lần này quay về thành phố A, ở lại được mấy ngày?”
Cô cầm xuyến trà lên châm đầy vào tách trà của Đường phu nhân, vừa làm vừa đáp, “Chắc được khoảng hai tháng ạ.”
Ấn tượng của Đường phu nhân dành cho Tần Noãn Dương vẫn luôn rất tốt, hôm nay gặp tận mặt, trái lại càng lúc càng thích cô, trên mặt tuy vẫn giữ một vẻ bình thản nhưng trong lòng sớm đã chấp nhận. Lúc ánh mắt quét qua Hứa Chính Tân đang an tĩnh ngồi đó, chợt lên tiếng, “Hôm qua lúc A Thần đón Chính Tân về đây, bác vẫn còn thấy hơi kỳ lạ. Đứa con trai này của bác trước giờ chưa từng quen bạn gái, bạn bè khác phái bên cạnh cũng rất ít, bác vẫn luôn lo lắng không biết giới tính của nó có gì khác thường hay không vì vậy càng không dám nghĩ tới chuyện có cháu.”
Tần Noãn Dương đã từng nghe Lâu Thanh Thành nhắc đến chuyện này, giờ nghe lại không khỏi bật cười, “Dạ không đâu, anh ấy rất thích Chính Tân.”
“Là rất thích.” Đường phu nhân cười cực kỳ thâm ý, nhìn cô, nói rành mạch từng chữ, “Năm nay nó 29 tuổi, cũng không còn nhỏ nữa, năm sau là 30 rồi. Có câu 30 thành gia, nếu như nó đã thích, vậy cũng nên sinh một đứa nhỏ để đùa chơi.”
Sinh một đứa nhỏ để đùa chơi…
Tần Noãn Dương cười khan mấy tiếng nhưng trong lòng lại âm thầm rơi lệ…
Bác gái, bác thật sự không định bỏ qua cho con sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!