Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế


Chương 2


Đúng thời điểm nhà hàng đông khách, những chỗ ngồi gần cửa sổ tầng một đều đã có người, nhân viên phục vụ đưa cô lên tầng hai.

Thẩm Hy Mạt không biết vì lý do gì cô thường được Trịnh Gia Vũ hẹn đến “Hẹn gặp lại” cũng may cô rất thích nhà hàng này. Đưa mắt nhìn khắp lượt, trên bức bình phong màu nâu sẫm cách đó không xa, nổi lên những hoa văn vàng rực, óng ánh, dưới ánh đèn màu ấm áp càng sang trọng rực rỡ, đèn chùm trên trần tuy không lộng lẫy nhưng rất trang nhã, phóng khoáng.

Thẩm Hy Mạt ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn cuối cùng cũng đã tắt, dòng xe vẫn cuồn cuộn nối nhau, vun vút lao đi.

Có lẽ anh bị tắc đường? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ.

“Diệp thiếu gia, đến muộn hả? Nào đến đây, phạt ba ly.”

“Phải đấy.”

Những tiếng cụng ly, chúc tụng ồn ào từ sau bức bình phong vọng lại.

Thẩm Hy Mạt ngây người trong giây lát, lập tức nhìn ra phía đó, tuy bị ngăn bởi bức bình phong dày, mặc dù không nhìn thấy cảnh huyên náo bên trong, nhưng giữa những tạp âm hỗn loạn kia có một âm thanh cô nghe sao quen quá, khiến tim cô bất chợt lặng đi.

Không! Không thể là anh!

Gần hai nghìn ngày trong khoảng thời gian xa cách đó, họ chưa hề gặp lại.

Có lúc, cô không khỏi nuối tiếc, thời gian trôi quá nhanh, đến mức dường như cô đã quên anh đã từng hiện hữu trong thế giới của mình.

Giọng nói quen thuộc đó không ngừng dội vào tai cô, trầm, nhẹ và êm ái làm sao! Có những khoảnh khắc, cô đã thực sự cho rằng đó chính là anh. Nhưng sao có thể? Không thể có sự tình cờ đến thế?

“Xin hỏi, tiểu thư dùng gì?” Người phục vụ tiến đến, lễ phép hỏi.

“À…” Thẩm Hy Mạt hơi ngẩn ra, cười gượng: “Cho một ấm trà đại mạch, tôi sẽ gọi món sau.”

Thẩm Hy Mạt không biết mình đã uống bao nhiêu cốc trà đại mạch, cũng không biết đã gọi cho Trịnh Gia Vũ bao nhiêu cuộc điện thoại, đến lúc quả thực bụng đói sôi mới gọi hai mõn, ngồi ăn một mình.

Bữa ăn này đích thực buồn tẻ và dài vô hạn, cô vừa ăn vừa nghĩ, tắc đường cũng không thể đến hai tiếng đồng hồ? Cứ cho là anh không nghe được điện thoại, nhưng nhìn số máy ít nhất cũng nên gọi lại một lần chứ? Cứ cho là phải làm thêm thì cũng nên nói với mình một tiếng chứ? Buổi chờ đợi đằng đẵng này có nghĩa lý gì?

Bị cho leo cây thế này thật không dễ chịu chút nào, Thẩm Hy Mạt biến tất cả sự khó chịu thành thú ăn uống, ăn hết trơn các món gọi.

Sau khi trả tiền, lúc đi ngang qua bức bình phong, không thể kiềm chế, cô liếc nhanh vào bên trong, liếc người đàn ông đó. Chỉ thoáng một cái rồi lập tức ngoảnh đi, tim đập thình thịch.

Cô không biết mình đang sợ điều gì, chỉ biết cảm thấy căng thẳng và hốt hoảng chưa từng có.

Nhiệt độ trong phòng vốn rất vừa phải, nhưng Thẩm Hy Mạt lại thấy nóng bức vô cùng, liền bỏ đi như chạy chốn.

Ra đến ngoài, liền dừng lại, hé nhìn vào bàn ty nắm chặt của mình, lòng bàn tay ướt đầm mồ hôi từ lúc nào.

Sao có thể, sao có thể mất bình tĩnh như vậy? Thẩm Hy Mạt, rõ ràng mi không nhìn thấy gì hết, rốt cuộc mi sợ cái gì?

Cô liên tục tự hỏi, nhưng không tìm ra lời đáp.

Không vội về nhà, Thẩm Hy mạt lơ đãng đi men vỉa hè.

Đèn nêon sáng choang bốn phía, tiếng ồn ào huyên náo, nhưng lòng cô lạnh ngắt, giống như gặp cơn mưa lớn bất chợt, toàn thân ướt sũng, cô đơn, thảm hại.

Một bên cô đơn thảm hại, một bên ầm ĩ huyên náo.

Đám người sau bức bình phong vẫn đang đà hứng khởi, uống rất hăng, một người giơ cao ly rượu, nhìn về phía Diệp Như Thìn, hô: “Nào, cạn ly này!”

Diệp Như Thìn chạm ly với anh ta, nhướn mày, nói: “Hiếm khi mọi người hứng khởi như thế này, cạn ly này, ta lại gọi chai nữa.”

“Diệp thiếu gia, tửu lượng thật đáng nể.” Có người giơ ngón tay cái, tán thưởng.

“Quá khen!” Diệp Như Thìn khách khí nói, đúng lúc một bóng người quen thuộc lướt qua trước mắt.

Cô mặc chiếc váy đen dài, kiểu dán tuy đơn giản nhưng tha thướt đầy nữ tính. Mái tóc dài đen mướt như dải lụa xõa xuống vai, óng ánh dưới ánh đèn.

Anh chợt lặng người, tay nắm chặt ly rượu, mắt đăm đắm nhìn theo.

Cô ấy sao? Anh không dám chắc.

Nhưng khuôn mặt thoáng qua đó, vóc dáng đó, cảm giác đó… sao có thể giống đến như vậy?

Anh hy vọng cô ngoái lại, chỉ nhìn về phía này dù chỉ một lần. Anh muốn biết có đúng là cô.

Không ngờ anh lập tức được toại nguyện.

Cô quả nhiên ngoái lại, nhìn về phía anh, sau đó bước vội, nhanh như nhìn thấy người cô không muốn gặp nhất.

Tuy nhiên, chỉ một cái ngoảnh đầu thoáng vội đó, cuối cùng anh đã thấy rõ mặt cô.

Con người anh ngày đêm nhung nhớ, lúc này ở ngay trước mắt nhưng dường như lại xa với như đám mây troi cuối trời, gần trong gang tấc, nhưng giơ tay không thể chạm tới.

Mắt cô vẫn trong veo như nước suối, da vẫn trắng muốt, nhưng ánh mắt lúc này lại ngần ngại vừa như muốn lẩn tránh điều gì, vừa như muốn nắm bắt điều gì.

Anh lặng nhìn theo hồi lâu, tiếng ồn ào bên tai cơ hồ hoàn toàn biến mất, giống như đang đứng giữa đồng cỏ vắng, chỉ có cô là cảnh vật duy nhất.

Nhưng cảnh đó chỉ dừng lại tích tắc trong tầm mắt anh rồi khuất hẳn.

Anh bao lần từng nghĩ, nếu có thể gặp lại, nhất định anh sẽ chặn cô để hỏi, cô đã đi những đâu trong những tháng năm qua. Nhưng lúc này, thực sự gặp lại, vô số xúc cảm rộn lên trong lòng, nhưng không có gì thôi thúc anh đuổi theo cô.

Có cảm giác, những rung động, thậm chí những nỗi nhớ chỉ tồn tại trong thời khắc nhất định, một khi qua đi sẽ như gió thoảng mây trôi, biến thành một chút trải nghiệm nhẹ nhàng, một cảm giác nhàn nhạt trong lòng.

Còn cô? Lẽ nào đã trở thành một hoài niệm bình thường trong lòng anh?

“Diệp thiếu gia…” Một giọng nói trầm đục vang bên tai, Diệp Như Thìn sực tỉnh.

Một người giơ cao chiếc ly lộn ngược, ý bảo anh ta đã uống cạn.

Diệp Như Thìn cầm lên ly rượu của mình, một hơi uống cạn.

Xung quanh vẫn ồn ào, có tiếng vỗ tay tán thưởng, có tiếng gọi người phục vụ, có tiếng gọi thêm rượu.

Lẽ nào một lần nữa để cô rời khỏi cuộc đời mình như thế? Diệp Như Thìn thầm nghĩ.

Đúng lúc đó chuông điện thoại reo, cũng may anh không phải là nhân vật chính của bữa tiệc, anh nói lý do với mọi người rồi vội vàng ra ngoài.

Anh bước nhanh khỏi nhà hàng, đứng lại ở cửa, đưa mắt nhìn quanh, giữa biển người mênh mông, đã không còn thấy bóng hình ấy nữa, rốt cuộc cô ở đâu?

Anh không say nhưng cảm giác ánh đèn màu sáng đến chói mắt. Anh không say nhưng cảm giác tiếng ồn ào bên tai nghe như khúc nhạc êm đềm. Anh không say nhưng cảm giác thành phố này đã trở nên đặc biệt…

Anh biết rõ mình cực kỳ tỉnh táo, đến mức vẫn nhớ rõ địa chỉ nhà cô.

Diệp Như Thìn xuống xe taxi, rẽ vào con ngõ nhỏ. Con ngõ này, anh không nhớ đã đi qua bao nhiêu lần, nhưng vẫn còn nhớ như in những cái hôn tạm biệt dưới ánh đèn đường.

Phải, ánh đèn đường vàng đục từng chứng kiến những khoảnh khắc hạnh phúc của họ, còn họ lại mỗi người mỗi ngả chìm nghỉm trong biển đời rộng lớn.

Quá khứ giống như một cuộn chỉ, từng sợi tủa ra, quấn chặt làm anh nghẹt thở.

Anh sọc tay vào túi quần, mem theo bức tường, chầm chậm bước từng bước, ung dung như thăm quan viện bảo tàng mà hiện vật chỉ là những bức tường gạch rêu xanh cũ mốc.

Một lần nữa đi trên con đường quá quen thuộc này, lòng không còn nỗi buồn chất chứa nữa, chỉ có một cảm xúc lạ lùng không thể diễn tả vần vũ trong lòng.

Anh thử tìm kiếm ngọn đèn bị hỏng, nhưng mấy năm không trở lại, đèn đường đều thay mới rất hoàn hảo.

Có lẽ không tìm thấy, không tìm thấy dấu tích những dòng chữ anh đã khắc rất sâu trên bức tường này.

Trận mua hôm xối mãi lên những chữ kia, bụi đất màu xanh trôi theo dòng nước. Nước mưa đẫm mặt chảy qua khóe miệng, từng tia mằn mặn. Dường như, anh dùng toàn bộ sức lực thử tìm một lần nữa dấu vết xa cũ.

“Thẩm Hy Mạt, tạm biệt.”

Giờ đây nhớ lại những hồi ức đó, tuy vẫn thổn thức, nhưng không còn cảm giác đau thấu tim như ngày nào.

Từ đó về sau, anh không đến nơi này nữa.

Trở lại con đương cũ một lần nữa, cần quyết tâm và can đảm rất lớn, đúng như Diệp Như Thìn lúc này.

Anh không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên có tiếng đấm đá huỳnh huỵch liên hồi vọng đến, xen với tiếng kêu cứu thảm thiết. Tiếng kêu cứu nghe hơi quen, anh vội vàng lao về phía đó.

Cảnh tượng trước mắt khiến anh phẫn nộ, mấy gã đàn ông to khỏe đang ra tay với một cô gái. Cô gái đó không phải ai xa lại, mà chính là Thẩm Hy Mạt, anh vừa nhìn thấy tối nay.

Lúc ấy, anh thầm cảm ơn mấy thế Teakwondo đã học, coi như cuối cùng cũng có lúc hữu dụng, tuy phải chịu mấy cú đấm nhưng rốt cuộc anh vẫn hạ gục mấy tên côn đồ.

Cô nằm trong tay anh, mặt thâm tím, ánh mắt phiêu diêu, máu vẫn chảy từ khóe miệng.

Anh từng hình dung bao nhiêu tình huống họ gặp lại nhau, ví dụ tình cờ thấy nhau ở đầu đường quen thuộc, hoặc trong lần họp mặt bạn cũ, thậm chí tình cờ bắt gặp ở một thành phố xa lạ khác… Nhưng chưa từng nghĩ họ có thể gặp lại trong cảnh ngộ thế này.

Không có thời gian suy nghĩ miên man, anh hấp tấp dùng tay lau máu ở khóe miệng cho cô, rồi vội vàng rút di động gọi 120.

Cô lặng lẽ một cách khác thường, thiêm thiếp tựa vào lòng anh.

“Thẩm Hy Mạt, tỉnh lại, tỉnh lại!”

Nhưng cô vẫn im lặng, hai mắt nhắm nghiền. Còn giọng nói của anh dường như từ một nơi xa xăm nào vọng đến, tan dần, tan dần bên tai cô.

Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, Thẩm Hy Mạt mơ hồ mở mắt, nhìn khắp lượt, các bức tường màu trắng, chăn và ga giường cũng màu trắng, và bà nội ngủ gục bên mép giường.

Muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân đau nhức.

Có lẽ bà nội nhận ra cử động của cô, vội nhỏm dậy đỡ cô, hỏi: “Hy Mạt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng bà đầy thương xót.

“Tại cháu đi vội quá, vấp ngã thôi mà.” Thẩm Hy Mạt nói qua loa.

Bà đã hỏi bác sĩ về các vết thương của cô, chúng hoàn toàn không giống bị ngã. Bà cầm tay cô khẩn khoản: “Nói thật với bà đi, rốt cuộc là thế nào?”

Bà vốn không được khỏe, sợ nói ra càng khiến bà lo lắng, suy nghĩ một lát, cô nhoẻn cười: “Thật mà, bà xem, bây giờ cháu có sao đâu! Lần sau cháu nhất định sẽ cẩn thận hơn.”

Trong đầu Thẩm Hy Mạt lại hiện lên khuôn mặt thanh tú đó, tối qua trước khi ngất đi, có mùi hương thơm nhẹ thân quen, chỉ thuộc về anh bao bọc lấy cô.

Cô nhìn kỹ mặt người đó, chính là anh!

Người đã biến mất khỏi thế giới của cô suốt năm năm thì ra lại ở ngay cùng thành phố với cô.

Anh khuất trong bóng tối, chỉ nhìn thấy đường viền rõ nét của khuôn mặt, hình như còn kiên nghị tuấn tú hơn xưa.

Vì sao anh ở đây? Cô cảm thấy kỳ lạ, không kịp suy nghĩ nhiều, ý thức dần dần hỗn loạn. Bây giờ nhớ lại chuyện đó, cô vẫn không sao lí giải được.

Anh đến tìm cô ư? Anh muốn gì? Thẩm Hy Mạt tiếp tục dòng suy nghĩ, bằng ấy năm không gặp lại, vậy mà có thể gặp ở ngay gần nhà như vậy.

“Hy Mạt.” Bà nội dường như nhớ ra điều gì, hỏi cô: “Vì sao có một người đàn ông gọi điện cho bà?”

“À…” Thẩm Hy Mạt hơi lúng túng, muốn tìm lời thích hợp để nói, những nghĩ một hồi vẫn không biết nói gì. Chẳng lẽ nói với bà, chính là Diệp Như Thìn? Như thế khác nào càng khiến bà nghi ngờ, tức giận?

Đã bao lâu rồi trong chuyện trò giữa hai bà cháu không hề nhắc đến Diệp Như Thìn? Thẩm Hy Mạt không nhớ rõ, nhưng rất biết, chủ đề đó là vùng cấm, tuyệt nhiên không được nhắc tới trước mặt bà.

Lúc đó, có tiếng gõ cửa “cộc, cộc”.

Bà nội không hỏi nữa, đứng dậy ra mở cửa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN