Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế


Chương 9


Dạo này, công việc của Thẩm Hy Mạt khá bận, ngủ hiếm khi ngon giấc, cho nên ban ngày trong giờ làm việc có lúc rất buồn ngủ, cô đến phòng uống nước, pha một cốc café tan. Khi đi ngang qua cửa sổ, vô tình liếc ra bên ngoài.

Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách, nước mưa hắt lên làm mờ những ô kính, cô dùng tay vuốt nhẹ, hơi nước lập tức biến mất, khung cảnh bên ngoài trở nên nhập nhòe, chiếc Ferari quen thuộc bất chợt hiện ra trong tầm mắt.

Là anh, anh lại đến đợi cô như thường lệ.

Hương café thoang thoảng lan ra, như làn khói mỏng bay qua mắt. Thẩm Hy Mạt đột nhiên ngơ ngẩn.

“Hy Mạt, mưa rồi, có mang ô không?” Tiền Khê Khê đi đến bên, đứng tựa vào cửa sổ

“Nếu mang ô thì việc gì phải đứng đây ngắm mưa buồn?” Thẩm Hy Mạt rời mắt khỏi chiếc xe, quay đầu nói với Tiền Khê Khê.

Ai dè, cặp mắt sắc của Tiền Khê Khê đã nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười tinh quái, nói: “Em lại thấy có người nào đó không phải ngắm mưa buồn mà ngắm mưa vui chứ?”

“Tùy, muốn nghĩ gì thì nghĩ.” Nói xong, Thẩm Hy Mạt quay về bàn làm việc.

“Hy Mạt, chưa về à?” Tiền Khê Khê ngoảnh lại hỏi.

Nhiều người trong công ty đã ra về, nhưng Thẩm Hy Mạt vẫn cắm cúi làm việc.

“Lát nữa.” Thẩm Hy Mạt đang nghiên cứu bản vẽ 3D mẫu thiết kế nội thất Châu Âu.

“Oa! Một người hết lòng về công việc…” Tiền Khê Khê không hiểu sao thở dài, rồi ghé tai Thẩm Hy Mạt nói nhỏ, “Cả hai đều ngốc!”

“Em về trước đi.”

“Chị thân mến, sao nhẫn tâm vậy? Nhìn xem!” Tiền Khê Khê chỉ ra ngoài cửa sổ, “Anh ấy vẫn đợi chị.”

“Anh ta muốn thế” Tuy miệng nói vậy nhưng Thẩm Hy Mạt mắt vẫn vô tình liếc ra ngoài, ở đó trời vẫn mưa lất phất.

“Thật vô lương tâm!” Tiền Khê Khê vỗ vai Thẩm Hy Mạt, quẳng lại một câu: “Hoa đến thì nên hái, chớ để quá thì mới vấn vương”, sau đó ra về.

Sau khi Tiền Khê Khê đi khỏi, Thẩm Hy Mạt nhanh chóng thu dọn đồ, rồi xuống cầu thang.

Xuống đến tầng dưới, cô gọi điện cho Trịnh Gia Vũ.

“Anh ở đâu?” Tuy biết rõ nhưng cô vẫn hỏi

“Ở gần công ty em”

Thẩm Hy Mạt lại nhìn ra ngoài, xe của anh vẫn đỗ ở đó.

“Hết giờ làm chưa?”

“Rồi.” Thẩm Hy Mạt nhỏ nhẹ đáp.

“Mưa không nhỏ đâu, hay là… anh đến đón em?” Trịnh Gia Vũ thử thăm dò.

Rõ ràng anh đã đến đây rồi, sao phải nói dối? Rõ ràng anh đã đợi rất lâu, sao phải tỏ ra không bận tâm như vậy? Thẩm Hy Mạt kiên quyết dầm mình trong mưa, mưa như tơ giăng làm nhiễu tầm nhìn, từng giọt chảy xuống đầu, xuống vai, nhưng cô dường như không thấy, cứ thế đi thẳng về phía trước.

Không ngờ cơn mưa bất chợt lại kéo dài như vậy, vẫn chưa có dấu hiệu ngừng. Trời mưa rất khó gọi xe. Các xe taxi phóng qua nhưng đều đã có khách.

Không lâu sau, một chiếc xe dừng lại trước mặt Thẩm Hy Mạt. Cô ngước nhìn, người trong xe đang dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Lên xe đi.”

“Thực ra, anh không cần phiền hà như thế này.” Sau khi lên xe, Thẩm Hy Mạt rút mấy tờ giấy trong hộp lau nước mưa trên đầu, mặt và quần áo.

“Chỉ là tiện đường thôi.” Trịnh Gia Vũ lơ đãng đáp.

Đợi lâu như vậy mà là tiện đường ư? Thẩm Hy Mạt không nói gì, chỉ mỉm cười.

Trịnh Gia Vũ lại đưa cô đến nhà hàng “Hẹn gặp lại.’

Sau khi ngồi xuống ghế, anh phát hiện ra ánh mắt Thẩm Hy Mạt nãy giờ vẫn dừng ở một nơi nào đó, liền nhìn theo nhưng chỉ thấy hai vị khách một nam, một nữ đang dùng bữa.

“Em quen họ à?” Trịnh Gia Vũ hỏi.

Thẩm Hy Mạt hơi căng thẳng lắc đầu, chỉ vào cái bàn phía trong: “Hay là chúng ta chuyển sang đó.”

“Được.” Trịnh Gia Vũ đồng ý.

“À, không, chúng ta ngồi đằng kia đi.” Thẩm Hy Mạt nhìn lướt xung quanh, lại chỉ chỗ khác.

“Cũng được.” Trịnh Gia Vũ vẫn đồng ý.

“À, không, không, chúng ta vẫn ngồi đây thôi.” Vẻ bất an hiện rõ trên mặt, hai mắt trong sáng, đằm thắm nhìn vào mắt cô, khẽ nói: “Chỉ cần có em ở bên.”

Trái tim Thẩm Hy Mạt thoáng run, tựa như có chiếc lông vũ trắng vờn qua. Cô trấn tĩnh, mỉm cười nói: “Vậy thì ngồi ở đây.” Cuối cùng việc chọn chỗ cũng xong.

Thẩm Hy Mạt chợt nhớ một năm nào đó, Diệp Như Thìn thức đêm ôn thi, cô gọi điện hỏi: “Anh mệt không?”

Đầu bên kia, Diệp Như Thìn ngáp một cái, lát sau, trả lời bằng một giọng hết sức rõ ràng, không ngái ngủ chút nào: “Bất kể anh làm gì cũng không thấy mệt, chỉ cần có em ở bên.”

Thẩm Hy Mạt từng cảm giác trên đời này sẽ không có người thứ hai nói với cô câu đó như anh. Nhưng, lúc này, người đàn ông trước mặt lại nói câu quen thuộc đó.

Diệp Như Thìn, Diệp Như Thìn…

Cái tên đó lúc này lại trỗi dậy trong lòng cô, như thủy triều dâng lên bất chợt, cuốn băng cô đi.

Sau khi họ chọn món ăn, Thẩm Hy Mạt gọi thêm cốc café.

Người phục vụ đi khỏi, Trịnh Gia Vũ chống khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau, băn khoăn hỏi: “Anh nhớ, em không uống café vào buổi tối cơ mà?”

“À…” Ánh mắt Thẩm Hy Mạt chợt lóe, cười gượng, nói: “Mấy hôm nay em cần uống.”

Xưa nay cô không uống cafe vào buổi tối, vì sợ mất ngủ, nhưng có lúc cần café để giữ cho cái đầu tỉnh táo, lúc này chính là thời điểm đó.

Thẩm Hy Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa dứt, vẫn nối nhau nhỏ đều đều, xối sạch cửa kính, biến những ô cửa thành những bức tranh thiên nhiên tươi đẹp.

“Cộc, cộc, cộc…” Thẩm Hy Mạt lơ đãng tay gõ mặt bàn, như một đứa trẻ hiếu động, Trịnh Gia Vũ mỉm cười nhìn cô, sau đó miệng khe khẽ huýt sáo một điệu nhạc vui, tiếng sáo thánh thót lọt vào tai cô.

Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh, ánh mắt bỗng lộ vẻ hốt hoảng, bàn tay đang gõ nhịp cũng dừng, mỉm cười nói: “Em vào toilet.”

Bước nhanh vào toilet, Thẩm Hy Mạt vội mở vòi nước, vốc nước lạnh vã lên mặt. Nhìn mình trong gương, hai má ửng hổng như hoa tường vi phấn hồng, nước đọng từng giọt lóng lánh như thủy tinh, khiến gương mặt càng diễm lệ.

Người đàn ông vừa rồi là anh sao? Trong đầu lại hiện ra cảnh tượng vừa thấy: hơi chếch bàn cô ngồi một chút, một bóng người rất quen hiện ra trong tầm mắt cô. Anh mặc bộ quần áo tương đối thoải mái, tay trái đeo đồng hồ, kiểu dáng quen quen hình như cô đã biết, nhưng mái tóc hơi khác, ngắn hơn của Diệp Như Thìn một chút.

Cứ coi đúng là anh, thì sao?

Tại sao vừa rồi cô phải hoảng hốt như vậy? Thẩm Hy Mạt cảm thấy hành động của mình thật kì quặc, rõ ràng anh ta đã không còn bất cứ liên quan nào đến cô, nhưng trái tim Thẩm Hy Mạt vẫn gợn sóng như mặt nước gặp gió thổi. Nụ hôn của anh tối hôm đó giống như chiếc cầu đưa cô về quá khứ, từng mảnh kí ức liên tiếp được lật lên.

“Thẩm Hy Mạt, lý trí một chút đi! Người đó không phải là anh ấy.” Cô cắn môi thầm nói với mình

Thẩm Hy Mạt ra khỏi toilet, cúi đầu bước, không để ý một người đang đi tới, bỗng “huỵch” một tiếng va vào người đó.

“Xin lỗi, xin lỗi…” Thẩm Hy Mạt rối rít nói.

“Nếu xin lỗi mà giải quyết được việc thì cảnh sát nên về nhà ngủ đi cho rồi.” Người đó dường như không chịu bỏ qua, lạnh lùng phán một câu.

Thẩm Hy Mạt ngẩng phắt đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt lạnh buốt, cơ hồ có thể làm cô biến thành băng.

“Anh?” Thẩm Hy Mạt kinh ngạc.

Bóng người quen thuộc hiện trong tầm mắt cô lúc trước, bây giờ đang giả bộ tỏ vẻ bất cần, chính là Diệp Như Thìn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN