Ánh nắng của em
Chương 1: Lá thư lần đầu cũng là lá thư lần cuối
Anh có còn nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau không??? Em thì vẫn còn nhớ, nhớ rất rõ lần đầu tiên mình gặp nhau là khi nào và như thế nào!!!
Ngày ấy, em vẫn còn nhỏ lắm, ngây thơ và trong sáng, chưa biết thích một người là như thế nào. Lần đầu gặp anh là lúc em vừa mới bắt đầu học cấp II. Khi ấy, em không thấy có ấn tượng gì nhiều về anh. Cảm giác của em về anh chỉ là xa lạ.
Anh hơn em chỉ một tuổi. Em và anh vốn dĩ không quen nhau và cũng chẳng biết gì về nhau. Nhờ có lần gặp gỡ tình cờ ấy mà em đã biết đến anh. Không biết cái tình cờ ấy chỉ là trùng hợp hay là định mệnh, lần đầu gặp anh, em không có ấn tượng gì nhiều. Nhưng không hiểu sao lâu dần em lại thích anh! Cái \’\’thích\’\’ ấy có lẽ chỉ là cảm xúc nhất thời và bồng bột vì em đang ở tuổi lớn mà thôi! Nó không hẳn là yêu. Em không biết tại sao em lại thích anh. Có lẽ là do anh hơn những người bạn cùng trang lứa của em, hơn những đứa con trai học cùng lớp. Chắc là vậy! Là hai người xa lạ nhau thế đấy! Chưa biết gì về anh đã thích anh thế rồi. Vậy nên em mới nói đó là tình yêu bồng bột và trẻ con.
Anh là người rất đặc biệt với em, đặc biệt hơn những người khác. Anh đã từng làm cho em thán phục và ngưỡng mộ. Anh làm cho em phát cuồng lên chỉ vì hình ảnh của anh cứ mãi luẩn quẩn trong đầu em. Em biết rằng em đã thích anh từ đây. Anh đã trở thành động lực cho em mỗi lần đến trường, để em thêm cố gắng học tập và tự tin hơn trong cuộc sống. Em đứng trước cửa lớp anh giả vờ nói chuyện với bạn bè đó, giả vờ nhưng không quan tâm đến anh nhưng khi anh đi thì em lại cố gắng liếc tìm. Anh biết không??? Em luôn để mắt đến anh, luôn dõi theo anh xem anh làm những gì, đi đâu và trò chuyện với những ai. Khi thấy anh nói chuyện tươi cười với một người bạn khác giới, em thấy đau lắm! Đau ở trong lòng này! Em khó thở lắm! Khó chịu lắm! Lúc ấy, em chỉ muốn hét toáng lên và chạy đến kéo anh ra khỏi người ấy. Em trách bản thân mình lắm anh àk! Vì em không đủ can đảm để nói ra với anh rằng em thích anh. Vì em không thể thẳng thắn tỏ tình với anh và nói ra hết lòng này. Em chỉ biết kìm nén cảm xúc của mình, chỉ biết âm thầm xoa dịu nỗi đau và tổn thương trong lòng.
Chuyện em thích thầm anh rồi thì anh cũng biết. Em cảm thấy rất lo sợ và xấu hổ, nghĩ rằng anh sẽ nói em là trẻ con, bồng bột, không chín chắn và thiếu suy nghĩ, sợ rằng anh sẽ xa lánh em. Nhưng mọi chuyện lại vượt quá sức tưởng tượng của em. Em nhận được câu nói \’\’yêu\’\’ từ anh chỉ hai tuần sau đó. Em vui lắm, hạnh phúc lắm anh àk! Ngày nào cũng được đi học cùng giờ với anh, được đi chung đường với anh dù chỉ là một đoạn khiến em có cảm giác như được bảo vệ. Mỗi lần thấy anh mỉm cười với em, em thấy lòng mình ấm áp lắm! Anh ơi! Điều ước đơn giản nhất của em khi đó chỉ là được ở bên cạnh anh mãi. Chỉ vậy thôi!!! <3 <3 <3
Nhưng điều gì đến rồi nó cũng sẽ đến. Chẳng có gì gọi là mãi mãi. Và tình yêu cũng vậy. Tình cảm giữa anh và em tan vỡ. Hiểu nhầm dẫn đến xung đột, xung đột dẫn đến chia tay. Chỉ tới lúc đó, em mới biết được rằng anh yêu em thật lòng hay giả tạo. Tình yêu cần nhất sự tin tưởng anh àk! Nhưng anh không tin tưởng em. Anh đã từng nói yêu em kia mà, sao anh nỡ để cho em buồn mà khóc? Anh đã từng nói yêu em, sao anh lại làm cho anh tổn thương? Cũng chính anh đã từng nói sẽ bảo vệ em nhưng anh lại không dám lên tiếng khi em gặp chuyện, thậm chí anh còn không hề hay biết? Trong tình yêu, dù đúng hay sai, người tổn thương vẫn là người con gái. Anh có biết em đau thế nào không??? Lúc ấy em chỉ muốn chia tay và chấm dứt hết tất cả thôi anh àk! Nhưng em không nỡ nói ra điều đó. Vì em không muốn cả hai phải buồn hay khổ đau. Vì em không muốn cả hai phải dằn vặt nhau, không buông tha cho nhau. Vì em sợ khi em và anh gặp nhau thì sẽ không dám đối diện với nhau, chỉ biết né tránh.
Nhưng thật không ngờ, sau một thời gian \’\’bơ\’\’ nhau, anh lại là người nói chia tay đầu tiên. Shock!!! Em khóc không nổi anh àk! Ngày hôm ấy tại sao bầu trời lại trong xanh đến vậy? Tất cả mọi thứ xung quanh em vẫn diễn ra bình thường. Nhưng đối với em, cả thế giới như sụp đổ. Em đã yêu anh nhiều thế mà anh lại chia tay em không có lí do. Em không muốn hỏi anh lí do chia tay là gì vì em sợ rằng em sẽ níu kéo anh lại. Vì em cũng đã làm tổn thương anh quá nhiều rồi, em không muốn làm tổn thương anh thêm nữa. Em chấp nhận chia tay…
Em xin lỗi vì em đã yêu anh quá nhiều nhưng chưa hết lòng. Em xin lỗi vì đã mang nhiều phiền phức đến cho anh. Em xin lỗi vì đã không níu giữ anh lại. Em xin lỗi vì đã chấp nhận chia tay mà không hỏi lí do. Xin lỗi anh vì em đã chấp nhận buông xuôi hết tất cả. Xin lỗi anh vì tình yêu không trọn vẹn mà em đã trao. Và xin lỗi anh vì…
EM VẪN CÒN CHÔN CHẶT ANH TRONG TRÁI TIM MÌNH ANH ƠI!!
Em đã cố gắng quên đi anh nhưng em không làm được. Vì vậy… anh cho em giữ mãi hình ảnh của anh trong trái tim mình anh nhé!!! Cảm ơn anh đã cho em những kỉ niệm thời cấp II thật là đẹp. Tuy nó ngắn ngủi và đầy đau thương nhưng nó cũng một thời làm cho em vui vẻ và hạnh phúc! Và TẠM BIỆT anh!!!
Goodbye!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!