Anh Nghe Gió Nam Thổi (Em Nghe Gió Nam Thổi)
Chương 2: Chuyên gia
Gia Ngộ đến công ty tìm Văn Trọng, cùng ông nói xong sự tình mới đi tìm Phó Viện Viện cùng đi dạo phố.
“Mình vẫn không thể tin được người đứng bên cạnh mình là phụ nữ đã có chồng!”
Gia Ngộ cười, chính mình chỉ lo chọn quần áo, “Cậu tiếp thu sự thật đi, mình đã là lão bà của người khác, cậu không còn cơ hội.”
Viện Viện hận rèn sắt không thành thép mà lắc đầu nói: “Đã nói muốn cùng mình độc thân, cậu lại bỏ rơi mình cùng người khác lãnh chứng. Đúng là tâm địa phụ nữ như kim dưới đáy biển.”
“Kỳ thật…” Gia Ngộ nghĩ nghĩ, vẫn là không đem sự tình nói ra, chuyển đề tài: “Cậu cũng không phải không biết ba mình, nếu mình không kết hôn, không chừng ông ấy còn đến nháo ra cái chuyện gì đâu.”
“Vậy cậu cũng không cần tìm một người có điều kiện…” Viện Viện thật sự không nghĩ ra từ dễ nghe, liền từ bỏ: ” Đàn ông điều kiện tốt hơn còn rất nhiều, sao cậu không chọn bọn họ?”
Gia Ngộ lộ ra biểu tình nghi hoặc: “Bọn họ điều kiện tốt thì sao? Mình vẫn cảm thấy Mục Phách so với bọn họ đẹp trai hơn nhiều.” Ngay sau đó lại bổ sung, ” Còn so với bọn họ sạch sẽ hơn.” Đều là một vòng tròn khép kín, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, những người đó có mấy người là chung thủy? Giấy vĩnh viễn đều không gói được lửa.
“Đẹp có thể làm cơm ăn sao?”
“Có thể chứ.” Cô gật đầu, “Tiền mình lại không có thiếu, những người đó lại có tiền, so với mình cũng chỉ thiếu một gương mặt đẹp.”
Viện Viện còn muốn nói tiếp, Gia Ngộ trực tiếp ra đòn sát thủ.
Cô gằn từng chữ một: “Hàng to xài tốt.”
“…” Viện Viện đột nhiên có thể hiểu quyết định của Gia Ngộ.
Dạo xong hai tầng lầu, chiến lợi phẩm của hai người chồng chất. Thời gian đã là chạng vạng tối, Viện Viện hỏi Gia Ngộ: “Có đói bụng không?”
Gia Ngộ lắc đầu: “1 giờ rưỡi mới ăn cơm, hiện tại sao có thể đói?”
“Vậy đi tiếp?”
“Cậu cùng mình dạo tầng năm đi, mình muốn mua thêm một ít đồ.”
Tầng năm là khu vực quần áo nam.
Viện Viện bày ra vẻ mặt không hiểu nổi, “Văn Gia Ngộ, cậu thay đổi rồi.”
“Mình nào có thay đổi? Trước kia mình không yêu đương nên mới không có thể hiện ra ngoài sự ôn nhu săn sóc thôi.” Gia Ngộ giương mắt, nhìn trúng áo mơ mi ma-nơ-canh đang mặc ở tủ kính bên trái, cô chỉ chỉ, “Đi vào đây đi.”
Đi ra ngoài xách theo bao lớn bao nhỏ, Viện Viện hỏi cô: “Sao cậu không để cửa hàng đưa trực tiếp đến nhà?” Xách nhiều đồ ở trên tay rất vướng víu.
“Cậu làm sao hiểu được?” Gia Ngộ hất tóc, “Kinh hỉ phải chính tay mình đưa thì mới có thể phát huy giá trị lớn nhất.”
“…Yêu đương cũng chưa từng, kết hôn liền trở thành chuyên gia, tại hạ bội phục.”
Gia Ngộ: “Không ăn qua thịt heo còn không thấy qua heo chạy sao? Cái này gọi là học đi đôi với hành.”
***
“Anh làm món gì vậy?”
Về đến nhà Gia Ngộ đã ngửi thấy mùi đồ ăn, cô thầm nghĩ, kết hôn thật tốt, có thể yêu đương còn có cơm ăn – tuy rằng chỉ có thể hưởng thụ một năm.
Mục Phách đem đồ ăn làm xong bưng lên trên bàn, tạp dề cũng chưa cởi, anh cười đến bình dị lại chân thành: “Không biết em thích ăn cái gì, anh làm mì sợi, canh cà chua, em nếm thử xem, nếu không thích anh sẽ làm món khác,”
Gia Ngộ hai mắt tỏa sáng, đồ vật trên tay trực tiếp ném ở soopha, cô đi thẳng đến bàn ăn: “Em thích ăn cà chua!”
Gia Ngộ ngồi xuống, khách sáo nói: “Anh ăn rồi sao?”
“Vẫn còn nóng.” Thấy cô vội vàng, Mục Phách túm chặt cổ tay cô nhưng buông ra ngay, “Anh không đói bụng.”
Vậy chính là chưa ăn. Gia Ngộ quen thuộc mà đẩy eo của anh: “Anh lấy thêm cái chén đi, chúng ta cùng ăn.”
Nói xong, đầu cô cũng không nâng lên. Mục Phách nhìn cô một thân váy áo màu trắng xanh đan xen, chỗ eo bị cô chạm qua nóng lên giống như bị thiêu, nóng đến phát ngứa. Anh hơi hoảng hốt, sau một lúc lâu mới bước vào phòng bếp lấy chén.
Trước khi về có cùng Viện Viện ăn điểm tâm ngọt, lúc này Gia Ngộ cũng không quá đói. Nhưng tài nấu nướng của Mục Phách thực sự quá tốt, cô ăn đến no căng mới dừng lại. Thở hắt ra một chút, đảo mắt qua chén nhỏ của Mục Phách có mấy sợi mì, cô có chút ngượng ngùng: “Nếu không lại làm thêm một chén đi, ăn ít như vậy, anh sẽ không đủ no.”
“Anh thật không đói bụng.”
Ngoài miệng nói không đói bụng, biểu tình trên mặt lại ôn nhu như vậy.
Gia Ngộ nhìn càng thêm áy náy, đầu cũng không ngẩng lên.
Mục Phách nhấp môi, vì làm dời đi sự chú ý của cô, anh nhấc lên đi ra lấy mấy túi đồ mang đến trước mặt cô: “Những đồ này mang tới phòng treo quần áo sao?”
Gia Ngộ không để ý ngẩng đầu lên, khóe miệng vừa kéo, rốt cuộc nhớ tới “kinh hỷ” bị mình ném ở sô-pha. Cô xấu hổ mà cười ra tiếng, lẩm bẩm: “…Mấy cái đó đều là tặng cho anh.” Khi Mục Phách dọn đồ đạc tới chung cư chỉ mang theo một va-li hành lý nhỏ. Hôm nay cô hẹn Viện Viện đi dạo phố, mục đích chủ yếu là để mua quần áo cho anh.
“Tặng cho anh?” Mục Phách thật là ngoài ý muốn, anh còn tưởng đó đều là chiến lợi phẩm của Gia Ngộ.
“Đúng thế, em cảm thấy anh mặc vào sẽ rất đẹp nên mua.” Gia Ngộ dừng một chút, lời nói mang theo uy hiếp, “Em không thích người khác cự tuyệt ý tốt của em đâu đó.”
Nghe vậy, Mục Phách ngẩn ra một lát, đầu ngón tay vừa động, như là cảnh giác. Đối diện với tầm mắt của Gia Ngộ, anh dứt khoát lưu loát mà nói: “Cảm ơn em.”
Gia Ngộ hướng anh chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói: “Anh là chồng của em, đương nhiên là em phải đối tốt với anh rồi.”
Huống chi, có thể tìm được Mục Phách đến làm chồng mình, rốt cuộc là chính cô kiếm tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!