Anh Nghe Gió Nam Thổi (Em Nghe Gió Nam Thổi) - Chương 4: Cương cứng (H)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
327


Anh Nghe Gió Nam Thổi (Em Nghe Gió Nam Thổi)


Chương 4: Cương cứng (H)


Gia Ngộ để Mục Phách thử quần áo cô mua.

“Em dựa theo chiều cao của anh để mua, chắc là sẽ vừa.”

Mục Phách nói tốt, cầm quần áo đi vào phòng ngủ, phát hiện Gia Ngộ cũng đi theo phía sau, anh dừng lại: “Không ở bên ngoài chờ anh sao?”

Gia Ngộ mặt không đỏ tim không đập nhanh: “Lại không phải chưa thấy qua.”

Mục Phách cười nhạo, nghĩ thầm cũng đúng, cô thích xem vậy thì xem đi.

Ai ngờ cô vừa xem, liền thay đổi ý định.

Mặc vào áo sơ mi, Mục Phách từ trên xuống dưới cài cúc, được nửa đường anh dừng lại động tác, đầu ngón tay hơi run, kêu tên đầu sỏ gây tội: “…Gia Ngộ.”

Gia Ngộ vươn tay, cẩn thận vuốt hoa văn rõ ràng trên cơ bụng, trong nháy mắt cô có thể cảm nhận được da thịt ở dưới tay trở nên căng cứng.

Cô nói: “Cứng quá.”

“…” Mục Phách hơi chật vật xoay người, không nói chuyện, vành tai hồng thấu.

Gia Ngộ biết anh vì cái gì né tránh chính mình. Như là không chê sự đại, cô ngồi quỳ, dò đầu qua rồi nhìn… nơi đó của anh.

“Anh thật mẫn cảm.” Cô kết luận.

Mục Phách hít sâu một hơi, vội vàng cài xong cúc áo, không dám nhìn vào mắt Gia Ngộ, chỉ dám nhỏ giọng nói với cô: “…Vừa người.”

“Để em nhìn xem.” Gia Ngộ không chịu buông tha anh, cố tình kéo mặt anh quay về phía mình. “Người dựa y trang, mã dựa an”, nhìn Mục Phách mặc hoàn chỉnh, cô lộ ra tán thưởng, bình luận: “Xem ra ánh mắt của em cũng không tồi.”

“…Ừ.”

Gia Ngộ nghiêng đầu xem anh đỏ mặt, ha ha cười rộ lên: “Muốn em giúp anh hay không?”

“Cái gì?”

“Cái này.” Gia Ngộ chỉ vật cương cứng giữa hai chân anh.

Cô quá trực tiếp, trong lòng Mục Phách phập phồng nhưng trên mặt lại ra vẻ trấn định, anh từ chối: “Không cần.” Chẳng qua chỉ cần tắm nước lạnh một lần, nếu Gia Ngộ giúp, chỉ sợ lửa cháy đổ thêm dầu.

“Nhưng em cũng nghĩ muốn.”

Hoàn toàn không biết khái niệm e lệ là cái gì, Gia Ngộ rõ ràng nói cho Mục Phách: “Nhìn thấy anh thay quần áo, em cũng có dục vọng.”

Từ Trấn Nam Thủy đến Bắc Thành, Mục Phách đối với Gia Ngộ là nói gì nghe đấy, chưa từng nói lời lạnh nhạt, cũng chưa từng cự tuyệt phản kháng. Kể cả lần này cũng thế.

“…Được” Anh cúi đầu đem cúc áo vừa mới cài vào lại từng bước từng bước cởi bỏ.

Gia Ngộ không nhìn thấy cảm xúc biến hóa trong mắt anh, cô một bên thưởng thức thân thể đẹp đẽ của anh theo từng nút áo được cởi bỏ, một bên trở tay đem khóa kéo kéo xuống, đem váy mặc ở trên người trở nên lỏng lẻo. Chờ trên người cô cởi chỉ còn một cái quần lót, Mục Phách đã chuẩn bị ổn thỏa.

“Muốn ở chỗ này?”

Thanh âm, ngữ khí, thần sắc cùng với biểu tình của anh so với vừa rồi ngượng ngùng hoàn toàn bất đồng. Gia Ngộ sửng sốt hai giây, chỉ thấy miệng khô lưỡi khô, cô nói: “Đổi địa điểm, đổi tâm tình.”

Mục Phách quỳ một gối nâng lên hai cái đùi của cô, nhìn thoáng qua phong cảnh phía dưới thưa thớt lông. Không ướt, anh dùng tay xoa xoa hai mảnh thịt kiều nộn, sau đó đẩy ra cửa huyệt, cắm vào một ngón tay –

Thật chặt.

Chặt đến khiến anh tiến thoái lượng nan, lại vẫn có tâm tư đi hỏi cô: “Vậy hiện tại tâm tình em như thế nào?”

Nhục huyệt bị cắm vào dị vật, đầu ngón tay linh hoạt, moi lộng vách động, giống như gãi ngứa. Gia Ngộ kiều mị kêu hai tiếng, lắc đầu: “Không biết.”

“Phải không? Tâm tình của anh cũng không tệ lắm.” Nói xong, Mục Phách rút ngón tay ra để côn th*t thay thế, quy đầu trên đỉnh hoa huy*t, anh không vội tiến vào, mà là cọ xát qua lại, cọ đến mã mắt đều là nước.

“Nhanh lên.” Khi Gia Ngộ nói chuyện, nhục huyệt lại tràn ra vài giọt chất lỏng.

dương v*t chậm rãi đẩy vào mật huyệt, từ bốn phương tám hướng cọ xát vách động ấm áp, Mục Phách đè trên người Gia Ngộ, đem hai cái đùi kẹp vào thắt lưng mình, cho đến khi vào toàn bộ, chỉ còn hai viên trứng dái lộ ở bên ngoài.

“Ân a…” Gia Ngộ thu lại mười ngón tay, sướng đến nắm chặt thảm dưới thân, “Rút ra một chút đi.”

Mục Phách rút ra một giây, giây tiếp theo liền cắm tiến vào, đường đi chợt khóa chặt, anh nhìn Gia Ngộ muốn ngừng mà ngừng không được, rốt cuộc tìm được tần suất thích hợp nhất.

Chỉ là lúc sau, khó tránh được sẽ càng lúc càng nhanh.

Gia Ngộ có chút ăn không tiêu. Như là tới đỉnh, cô kêu càng lúc càng lớn tiếng, vào tai của Mục Phách không thể nghi ngờ chính là xuân dược hữu hiệu nhất. Anh đột nhiên đem Gia Ngộ vớt lên, vừa đi vừa thao, quy đầu mượt mà chọc thẳng vào hoa tâm, bọt nước văng khắp nơi.

“Sướng hay không?”

“A, a a…” Gia Ngộ nói không được một câu hoàn chỉnh, cô lúc này giống như là một người phiêu lưu ở trên mặt biển đã lâu cầu được cứu vớt, mà Mục Phách chính là miếng gỗ nổi cô vất vả tìm được. Bởi vì khó tìm nên mới trân quý, cô liều mạng mà ôm lấy anh, liều chết triền miên, bụng co rút lại phập phồng, dòng nước tí tách làm ướt cả tấm thảm mềm mại.

Mục Phách thấy tư thái phóng đãng này của cô, trong mắt chỉ toàn là đoạt lấy. Anh đặt cô dựa lên tủ quần áo, hạ thân cuồng đỉnh, đâm cho cửa tủ kêu vang.

“Kẹp anh nhanh như vậy?” Anh một ngụm ngậm lấy lỗ tai Gia Ngộ, thơm tho mềm mại, “Có phải lại muốn tới hay không?”

Thật là muốn tới.

Cẳng chân banh thẳng, đầu ngón chân đều cuộn tròn lại, hoa huy*t co dãn mười phần dùng sức mà xoắn chặt côn th*t, làm cho tràn ra lượng lớn d*m thủy –

Gia Ngộ hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.

Xong việc, Mục Phách đem Gia Ngộ đã hôn mê ôm vào phòng tắm.

Không có Gia Ngộ vô ý thức câu dẫn, lúc này anh “hầu hạ” cô thực sự chuyên tâm. Lúc mọi việc hoàn tất, như là làm việc đại sự khó lường, anh thế nhưng chảy một thân mồ hôi.

Anh nên tự cấp chính mình tắm rửa lại.

Thở mạnh ra một hơi, Mục Phách đứng dậy, xoay người lại bị một bàn tay kéo lại.

“Mục Phách.” Gia Ngộ tựa hồ còn không có tỉnh, hai mắt còn nhắm, môi mấp máy nhưng lời nói lại rõ ràng, “Ba em hỏi chúng ta có muốn đi tuần trăng mật hay không, em đã giúp anh cự tuyệt.”

Mục Phách muốn hỏi vì cái gì muốn cự tuyệt, bỗng nhiên nhớ tới nội dung giao dịch giữa hai người, anh chỉ đáp lại “Hảo” liền không nói nữa.

Gia Ngộ trầm mặc thật lâu, lúc Mục Phách cho rằng cô đã ngủ thì cô lại lần thứ hai mở miệng: “Em đã nói với ba an bài cho anh một chức vụ, ngày mai anh liền đi nhận chức đi.” Đây là điều kiện cô phải đáp ứng cho Mục Phách, ngoại trừ giúp anh trả nợ thì còn cấp cho anh một công việc ổn định.

Mục Phách không nghĩ Gia Ngộ sẽ làm việc này nhanh như vậy, anh vốn dĩ đã chuẩn bị một tháng sẽ ở nhà chuẩn bị – – không có biện pháp, anh không có bằng cấp lại không có kinh nghiệm công tác, nhiều năm qua phí thời gian ở Bắc Thành tấc đất tấc vàng tìm việc vô cùng khó khăn. Gia Ngộ lại nói cho anh ngày mai liền có thể có công việc, anh có chút thụ sủng nhược kinh.

“Cảm ơn!” Anh nói lời này phát ra từ nội tâm.

“Khách khí cái gì?” Thông báo xong, Gia Ngộ không còn việc gì, cô lười biếng mà kẹp chặt chăn, “Anh lợi hại như vậy mà.”

Ánh mắt Mục Phách càng thêm mềm mại, anh khom lưng chạm vào lỗ tai Gia Ngộ: “Cảm ơn em đối với anh khẳng định.”

Gia Ngộ ý vị thâm trường gật đầu, “Ân, chính là lần sau anh nhẹ nhàng chút. Hôm nay quá dùng sức, nơi đó hình như bị trầy da, có hơi đau.”

Mục Phách: “…”

Anh còn tưởng rằng cô nói không phải cái này lợi hại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN