Nếu không phải vì chuyện mất bút ghi âm khiến cô tức giận đến lồ ng ngực phát đau thì cô suýt chút nữa đã cho rằng mọi chuyện lúc chiều chỉ là một giấc mơ kỳ quái mà mình gặp phải.
“Hình như không có bật lửa.” Barton cẩn thận nhìn gian phòng, “Đắt không?”
Thẩm Tầm lắc đầu: “Nhựa dẻo, mua ở quán ven đường thôi, không sao.”
“Vậy tôi đi lấy cho cô một hộp diêm,” Barton thở phào nhẹ nhõm, “Cô xuống lầu ăn tối đi, tôi tới là gọi cô đấy.”
Thực ra Thẩm Tầm đã hết hứng ăn rồi, nhưng nhìn thấy ánh mắt háo hức của anh, cô đành miễn cưỡng gật đầu đi theo xuống lầu.
“From one extreme to another
From the summer to the spring
From the mountain to the air
From Samaritan to sin”
(từ thái cực này sang thái cực khác
từ hè sang xuân
từ núi cao đến trời xanh
từ thiện đến ác)
Một bên của tầng 1 khu nhà trọ là khu nhà hàng, cũng là quán bar về đêm. Khi Thẩm Tầm ngồi xuống, tiếng hát quen thuộc lọt vào tai cô.
Cô nhướng mày: “”Into the fire” sao, đã lâu không nghe rồi.”
“Ừ, là ban nhạc đến từ Cornwall, quê hương của tôi.” Barton cười ra vẻ hiểu biết, hướng về phía quầy bar vẫy vẫy tay, một chàng trai trẻ tuổi mang tới hai cái lasagne bolognese, hai người vừa ăn vừa tán gẫu.
“Nơi đó là mỏm biển nhỉ, chỗ này phía nam Vân Nam.” Thẩm Tầm cảm khái nói: “Không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp nhau ở đây.”
“Vận mệnh thật khó đoán phải không?” Barton nắm chặt ngón tay nhìn cô, “Cô bé, em thế nào rồi?”
“Tôi đã 26 tuổi rồi, không còn là cô bé tái mặt khi nhìn thấy cá piranha nữa đâu.” Thẩm Tầm khẽ cười, “Mấy năm nay tôi làm việc ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng cũng đi du lịch, có khi sẽ đi công tác để làm một số nghiên cứu và báo cáo.”
“Mặt cô nhìn có chút mệt mỏi.” Barton thẳng thắn nói.
“Ừ, nhiều lúc tôi thấy chán lắm, cảm thấy những gì mình làm được luôn có giới hạn. Có nhiều thứ dù biết tại sao cũng khó thay đổi”.
“Thế giới này đâu phải một ngày tạo nên đâu, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.”
“Mặc dù làm việc tốt nhất trong lĩnh vực truyền thông nhưng điều tôi hứng thú không phải là các hội nghị và hoạt động mà những người cấp cao đến rồi đi, cũng không phải tìm kiếm cảm giác thành tựu khi giao tiếp với những người này. Thế giới như vậy quá hào nhoáng và khuôn mẫu. Ngược lại, ở nơi khó khăn nhất, tôi lại cảm thấy mãn nguyện khi nói chuyện với những người đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ trong cuộc sống của họ, và khi ngòi bút của tôi có thể khiến họ cảm thấy được yêu thương nhiều hơn.”
“Lần này đến Vân Nam thu hoạch thế nào?” Barton hỏi.
“Tôi nhìn thấy một người phụ nữ 60 tuổi với nhiều vết chích trên người do nghiện túy…” Thẩm Tầm đặt dao nĩa xuống và châm một điếu thuốc, cô chợt nhớ cuộc nói chuyện với người phụ nữ này có trong bút ghi âm, trong lúc nhất thời có chút buồn bực.
“Làm sao vậy?” Barton rất mẫn cảm.
Thẩm Tầm trầm mặc một hồi, sau đó lắc đầu: “Lần này tôi nhìn thấy không ít chuyện xấu.”
Cô không có ý định đề cập trải nghiệm của mình với Barton để tránh gây ra rắc rối. Dù sao nơi này cách biên giới không xa, khách sạn cũng có rất nhiều người, nói không chừng đồng bọn của hai người buổi chiều vẫn còn ở đó, có lẽ còn đang ở trong nhà hàng này.
“Để cho đám anh em của tôi nhớ kỹ mặt cô, ra khỏi phòng này, nếu tôi và A Bắc xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ đến tìm cô tính sổ.”
Giọng nói của người đàn ông lại vang vọng bên tai.
“Còn anh thì sao, anh đã tìm được cuộc sống bình yên mà mình mong muốn chưa?” Thẩm Tầm chăm chú hỏi: “Tôi luôn nhớ anh kể vào ngày sinh nhật 16 tuổi của mình, anh đã ở cùng cha ở Iraq, tên lửa Tomahawk nở rộ như pháo hoa trên bầu trời đêm của Bát-đa.”
“Cuộc sống bình yên à… Đây là một quá trình, giống như tên của cô vậy – Tìm.” Barton mỉm cười, trong mắt có chút mê mang.
*Tầm và Tìm đồng âm.
Thẩm Tầm giật mình, sau đó gật đầu.
Đúng vậy, cuộc sống là một cuộc tìm kiếm vô tận.
“Tại sao anh lại chọn mở nhà trọ ở đây?” Cô lại hỏi.
Barton không trả lời cô, nhưng ánh mắt anh hướng về phía sau cô.
Thẩm Tầm nhìn theo tầm mắt của anh và nhìn thấy một cô gái đường nét quyến rũ cùng làn da hơi ngăm đen đang đi tới. Tóc cô ấy cuộn lại, cài một chiếc trâm đơn giản, thắt lưng tinh xảo, bước đi nhanh nhẹn, một tay cầm chai rượu whisky và tay kia cầm hai ly rượu.
“Vợ tôi, Ngọc Nhi.” Khi cô ấy đến gần, Barton đã lấy chiếc cốc từ tay cô và giới thiệu với Thẩm Tầm.
2
Cô gái khẽ mỉm cười với Thẩm Tầm, ngồi xuống bên cạnh Bahrton, không nói tiếng nào, yên lặng như một chú mèo con.
Thẩm Tầm hiểu ra: “Hóa ra đây là lý do anh ở lại.”
“Đúng vậy,” Barton rót rượu cho cô, “Single Malt in Scotland “
“Ở đây đúng là anh cái gì cũng có nhỉ.” Thẩm Tầm nhấp một ngụm, từ đáy lòng khen ngợi.
“Chỉ đáng tiếc là không có kem Devonshire để ăn kèm với bánh nướng xốp,” Barton cụng ly với cô ấy, “nhưng tôi đã dạy Ngọc Nhi cách làm bánh souffle chanh, cô ấy đúng là trò giỏi hơn thầy.”
Ngọc Nhi nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng nói: “Sắp xong rồi, hi vọng cô thích.”
Lúc này Thẩm Tầm mới phát hiện con ngươi của cô ấy có màu nâu nhạt, đuôi mắt hơi nhướng lên, khi cười ánh mắt có sức quyến rũ khó tả. Chẳng trách một người lãng tử như Barton lại bị thu phục.
“Tôi quên hỏi cô một chuyện quan trọng,” Barton nhướng mày, “Cô có bạn trai chưa?”
Thẩm Tầm lắc đầu.
“Người cô thích đâu?”
“Anh nhiều chuyện từ khi nào vậy?” Thẩm Tầm lại lắc đầu, chống cằm nghịch ngợm cười: “Người lần trước tôi thích vẫn là anh mà.”
Cô quay sang Ngọc Nhi và chỉ vào Barton: “Tôi từng si mê anh ta, thật đấy.”
Ngọc Nhi tỏ ra kinh ngạc: “Anh ấy là mẫu người cô thích sao?”
Barton nhún vai, ra động tác lau mồ hôi.
Thẩm Tầm mỉm cười: “Lúc đó tuổi còn nhỏ, tôi đã xem mấy bộ phim phóng sự nguy hiểm mà anh ta, hâm mộ anh ta mạo hiểm và lưu lạc, cho nên da mặt dày đi theo anh ta.”
“Lúc đầu đúng là tôi muốn làm khó dễ cô, để cô thoái chí rút lui, nhưng không ngờ cô lại vác thiết bị chụp ảnh nặng như vậy mà không nói lời nào, cõng nó suốt một tuần. Sau đó không chỉ một mình tôi, cả đoàn đều cảm thấy không thể thiếu cô được.” Barton vung ly rượu, ánh mắt dán chặt vào mặt cô, “Nhưng Sara này, lúc đó cô không phải si mê tôi mà là si mê nguy hiểm.”
“Thật ra, khát vọng với sự nguy hiểm và những điều chưa biết của cô trong xương cốt mạnh hơn tôi nhiều.”
Thẩm Tầm không trả lời, yên lặng nhìn anh.
“Tôi chỉ là bởi có một người cha là phóng viên chiến trường, mưa dầm thấm lâu từ nhỏ, đã quen cuộc sống như thế, nhưng cô thì không phải, cô vẫn luôn một mực muốn chạy trốn.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Tầm dần dần tiêu tan, cô cúi đầu uống một hớp rượu.
“Tôi đi lấy món tráng miệng,” Ngọc Nhi đứng dậy, phá vỡ bầu không khí hơi cứng nhắc, “Sara, cô muốn uống trà hay cà phê?”
“Cho cô ấy một cốc sô cô la nóng.” Người trả lời là Barton.
“Ồ, anh còn nhớ thói quen buổi tối của tôi hả.” Thẩm Tầm nhìn anh.
“Tất nhiên là tôi nhớ,” Barton cười, “Hồi đó tôi còn nói với cô, người thích đồ ngọt là những người thiếu cảm giác an toàn.”
Thẩm Tầm vươn tay, nhẹ nhàng vẽ lên mặt bàn.
“Ngài này, ngài đã vượt quá giới hạn rồi đó.”
“Vẫn không muốn tha thứ cho cha cô sao?”
“Barton.” Trong giọng điệu nhẹ nhàng toát lên vẻ nguy hiểm.
Barton giơ tay đầu hàng.
Sôcôla nóng được bưng lên bàn, Thẩm Tầm cầm lên nhấp một ngụm, giống như một đứa trẻ uống cạn.
Khi cô ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Barton, trong đôi mắt xanh của anh dường như ẩn chứa một chút cảm xúc nhẫn nhịn.
“Sara, nhớ những gì tôi nói với cô khi chúng ta chia tay không?”
“Nhớ kỹ,” Thẩm Tầm đặt ly rượu xuống, “Anh chúc tôi hưởng thụ tình yêu cùng tự do.”
Chỉ là trong lòng cô biết rất khó. Với nhiều người, đó có thể là ước nguyện cả đời khó thành hiện thực.
“Thật ra còn không bằng tận hưởng niềm vui trước mắt,” cô múc một miếng souffle Ngọc Nhi làm, híp mắt cười, “Ví dụ như, giờ khắc ngọt ngào này.”
Cô đã học được cách không mong đợi quá nhiều.
11h đêm hôm đó, đèn vẫn sáng trong một văn phòng của Cục Công an thành phố Cảnh Thanh cách đó hơn 60 km.
Một nam cảnh sát trẻ nhẹ nhàng mở cửa, rón rén đi ra phía sau trạm làm việc.
“Vương Tiểu Mỹ!” Theo sau tiếng hét của anh là một tiếng hét chói tai khác.
“Trương Tử Ninh, anh điên rồi!” Cô gái cũng mặc đồng phục cảnh sát kéo tai nghe xuống, từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, ôm ngực nói: “Làm tôi sợ chết khiếp.”
“Cô buổi tối không trở về ký túc xá, lén lút ở chỗ này làm cái gì?”
“Giang Bắc mang tới một chiếc bút ghi âm, bảo tôi nhanh chóng kiểm tra nội dung.” Vương Tiểu Mỹ cầm chuột, đóng một thư mục trên màn hình lại, mở một thư mục khác, “Chỉ là một số đoạn ghi âm cuộc trò chuyện thôi.”
“Black Sails ư, đây là cái gì?” Vương Tiểu Mỹ đọc tên thư mục.
“Hẳn là một tệp video.” Vương Tiểu Mỹ lại bấm vào.
Hình ảnh đập vào mắt khiến cả hai hóa đá tại chỗ.
Trên màn hình, một cô gái tóc nâu và một cô gái tóc đỏ đang truồng quấn lấy nhau trên giường.
“Quá dữ đi, ” Trương Tử Ninh trợn mắt, “Cái bút ghi âm này là của ai?”
“Giang Bắc nói là của Trình đội…” Tiểu Mỹ còn chưa nói xong, Trương Tử Ninh đã trợn to hai mắt: “Trình Đội? Nhìn anh ấy dáng vẻ thường ngày lạnh nhạt thế, hóa ra thích kiểu này sao? Cái này cũng quá bùng nổ rồi… Hay là này, tôi nhìn anh ấy thể trạng với dáng người…”
“Anh nói huơu nói vượn gì vậy!” Vương Tiểu Mỹ đỏ mặt, “Đây không phải là… “
Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Tôi thích kiểu nào?”
Nghe thấy giọng nói này, Trương Tử Ninh lập tức cứng người. Cậu chậm rãi nhìn về phía cửa, cảm thấy lạnh sống lưng: “Trình đội.”
Trình Lập đứng ngoài cửa, một tay đút túi, hút một hơi thuốc lá, nhìn khóe miệng anh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cho cậu 2 giây, cút ra ngoài.”
Trương Tử Ninh bỏ chạy với khuôn mặt cay đắng.
Vương Tiểu Mỹ đã tắt video, cung kính nhìn anh: “Trình đội.”
“Những đoạn ghi âm phỏng vấn kia có vấn đề gì sao?” Trình Lập đi vào phòng, nhìn cô hỏi.
“Không có vấn đề gì, ” Vương Tiểu Mỹ lắc đầu, “Nói thêm chút, cô gái này giọng nói cũng rất hay, hỏi cũng rất sắc bén.”
Thấy Trình Lập không trả lời, cô chỉ vào thư mục vừa mở ra: “Vẫn còn một ít video, chắc là cô ấy dùng bút ghi âm làm ổ USB để sao chép phim. Tôi sẽ xem lại.”
“Không cần,” Trình Lập dập đầu mẩu thuốc lá, “Đưa bút ghi âm cho tôi.”
“Anh muốn tự mình xem sao?” Vương Tiểu Mỹ rút bút ghi âm đưa cho anh, thản nhiên nói, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đen như vực sâu kia, cô mới biết mình đã nói sai rồi.
“Ừm, xem có được không.” Anh nhẹ giọng ném xuống một câu, bóng dáng cao lớn đã biến mất ở cửa.
Lúc Thẩm Tầm tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, điện thoại trên bàn đang rung lên. Cô vừa lau tóc vừa cầm lên: “Tổng biên tập à, ngài còn chưa ngủ sao.”
“Ngủ cái gì mà ngủ? Ngày mai sẽ xuất bản tạp chí, em ra ngoài cuồng nhiệt đến quên cả ngày rồi.” Đầu bên kia điện thoại là sếp của cô, Trịnh Thư Xuân, “Sao rồi? Tiến triển như thế nào?”
Thẩm Tầm bĩu môi: “Xảy ra chút chuyện.”
“Chị tin em có thể xử lý được.”
“Khả năng em không xử lý được…”
“Đừng nói nhảm nữa, chị có nhiệm vụ mới cho em đây.” Trịnh Thư Xuân ngắt lời cô, “Lãnh đạo của Cục Kiểm soát túy hôm nay đã gọi cho chị, hy vọng chúng ta có thể có một phóng sự đưa tin cho bọn họ, chị nghĩ rồi, giao nó cho em đi.”
“Chống túy?” Thẩm Tầm nhướng mày, “Chị định bảo em đi sung quân đến đâu vậy?”
“Ngay Cảnh Thanh ấy mà, thời gian mất khoảng một tháng rưỡi. Người liên lạc đã sắp xếp mọi phương diện chu đáo rồi. Ngày mai em đến cục Cục công an thông báo đi. Chị sẽ gửi thông tin của người liên lạc đến điện thoại di động của em. Cứ vậy nha, chị xem bản thảo chút.”
“Này–“
Thẩm Tầm nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã bị ngắt kết nối, qua màn hình nhìn thấy mái tóc ướt và vẻ mặt kinh ngạc của mình. Một giọt nước nhỏ xuống từ tóc mái xuống màn hình.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã đến. Cô sẽ ở lại nơi này thêm một tháng rưỡi nữa.
Mở cửa sổ ra, bên ngoài là bầu trời đêm xanh thẫm tựa vầng trăng khuyết. Có cơn gió thoảng qua núi rừng như khúc nhạc còn vương vấn.
Xa xa là bóng đen của dãy núi trùng điệp nhấp nhô, ẩn giấu không biết bao nhiêu đen tối. Cô chợt có một dự cảm mơ hồ rằng ngay tại đây, ở phía nam của những đám mây ngũ sắc kia, cô sẽ gặp những cuộc gặp gỡ khó mà đoán trước.
Thông báo có tin nhắn vang lên, cô mở WeChat ra, là tin nhắn của Trịnh Thư Xuân:
“Lưu Chinh Minh, Phó Giám đốc Sở Công an Thành phố Cảnh Thanh, 139 ××××××××.”
Tắt màn hình, Thẩm Tầm nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng cảm thấy một trận co quắp.
Điện thoại di động của cô hôm nay cũng đã bị kiểm tra.
Thở dài, cô nhớ đến chiếc bút ghi âm mà mình đã đánh mất. Suy xét một hồi, khả năng chưa chắc đã có thời gian giải quyết chuyên mục hiện tại về căn bệnh AIDS, cô lấy một cây bút và mở sổ ghi chép ra, nhớ lại các bản ghi vào thời điểm đó, bổ sung một số đoạn hội thoại mà mình có thể nhớ ra.
Sáng sớm hôm sau, khi cô xách ba lô xuống lầu ăn sáng, Barton lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không phải nói sẽ ở lại hai ngày sao?”
“Tạm thời nhận nhiệm vụ,” Thẩm Tầm gật đầu, “Chỉ là ở vùng này thôi, có dịp tôi sẽ trở lại.”
“Chủ đề gì? túy à?” Barton nhìn cô.
Thẩm Tầm cắn bánh mì, chớp mắt nhìn anh, không đáp.
“Miệng còn cứng lắm,” Barton cười cười, “Chỉ là vùng này thôi, chỉ là những việc này thôi.”
Thẩm Tầm nhăn nhó: “Ông chủ này, nhà trọ của anh trong giang hồ, có tin tức manh mối gì nhớ nói cho tôi biết, để tôi làm bản tin lớn nha.”
Barton nhìn cô lắc đầu bất lực, như thể đang cười nhạo sự bướng bỉnh của cô.
Lúc chia tay, Thẩm Tầm nhịn không được bước tới ôm anh.
“Tôi sẽ đến thăm anh.” Không biết vì sao, mũi cô có chút chua xót.
Barton xoa tóc cô, nhẹ nhàng đáp lại.
Khi cô bước lên xe, Barton đã ngăn cô lại, bước nhanh đến bên cạnh rồi đưa cho cô một thứ.
Cô nhận lấy, một hộp thuốc lá bằng thép không gỉ.
“Một món quà cho cô.” Anh nói.
Lúc này tài xế đã giục, cô vội vàng cảm ơn rồi lên xe.
Khuôn mặt của Barton từ từ lướt qua cửa sổ xe. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng vào lúc đó, cô nhìn thấy đôi mắt xanh thẫm kia như cực kỳ ủ dột, tựa hồ có ngàn vạn lời nói.
Kinh ngạc, cô liếc nhìn cách đó không xa, có một bóng đỏ ở cửa nhà trọ.
Đó là Ngọc Nhi. Cô ấy đang nhìn về phía này.
Ngay lập tức, cả Ngọc Nhi và Barton đều bị chiếc xe bỏ lại phía sau, càng ngày càng xa.
Thẩm Tầm cúi đầu nhìn hộp thuốc lá trong tay, bên trên có khắc mấy chữ ——
Perseveracnce, Love, Enthusiasm, Hope.
(Kiên trì, tình yêu, nhiệt tình, hy vọng)
Một tiếng rưỡi sau, cô đứng trước cổng Cục Công an thành phố Cảnh Thanh. Người bảo vệ đã nhận được chỉ thị đã xem giấy chứng nhận của cô, sau đó chỉ cô đến văn phòng của Cục phó Lưu.
Vòng qua một bồn hoa, cô đi dọc theo con đường vây hàng rào, phía trước bên trái là một sân trống. Dưới những tán cọ, một nhóm nhỏ người đang nói chuyện, hầu hết mặc đồng phục cùng hai người mặc thường phục/
Xuất phát từ nhạy cảm trong nghề nghiệp, cô bắt đầu nhìn những người này từ xa. Trong số đó có bóng lưng của một người, càng nhìn càng thấy có phần quen thuộc.
Người nọ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây màu xám, thân hình cao lớn. Khi đến gần hơn, thấy anh ta hơi nghiêng mặt nói chuyện, Thẩm Tầm trừng lớn hai mắt.
Sao lại là hắn – “anh Ba” đã lấy chiếc bút ghi âm của cô.
Trong đầu đùng một cái, cô vội vàng chạy lên, nghiến răng nghiến lợi: “Là anh!”
Trình Lập nhìn cô, sửng sốt một lúc, sau đó ánh mắt anh lướt qua cô, lại tiếp tục nói chuyện với những người khác.
Thái độ này của anh ta ngay lập tức khiến Thẩm Tầm tức giận.
Cô bước tới định túm lấy cổ áo anh, nhưng anh đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô.
“Anh lấy bút ghi âm của tôi vứt ở chỗ nào rồi?” Cô vùng vẫy, tức giận phản đối, “Buông tôi ra!”
Anh buông ra, nhưng lần này cô nhân cơ hội túm lấy cổ áo anh.
“Buông ra.” Anh bình tĩnh nhìn cô với đôi mắt đen láy, khẽ ra lệnh.
“Không.” Cô không chịu lui.
Trong lúc nhất thời, những người khác đều không hiểu ra sao, rồi lại không chớp mắt nhìn về phía bọn họ.
Trình Lập nắm lấy tay cô, kéo nó xuống từng chút một.
Lười để mọi người xem kịch, anh quay người bỏ đi.
Huênh hoang.
Chiếc áo sơ mi vốn được nhét trong quần của anh bị kéo ra, một góc áo nằm trong tay Thẩm Tầm.
Cơ bụng.
Dưới lớp áo sơ mi kéo lên, cơ bụng săn chắc rõ ràng như dao khắc màu lúa mì đập vào mắt.
Thẩm Tầm trừng lớn mắt. Mấy bức tượng Hy Lạp chắc cũng chỉ cùng lắm như thế này thôi.
Xung quanh thấp thoáng tiếng cười.
“Cô nhìn đủ chưa?” Trình Lập lạnh lùng nói.
Cô bực bội buông tay.
Trình Lập mím môi, nhìn cô chằm chằm, kéo phần quần áo còn lại ra, chậm rãi xắn tay áo, phong thái ung dung.
Thẩm Tầm cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình.
Trong nháy mắt, anh từ trang phục tương đối trang trọng chuyển sang phong cách thanh nhàn giản dị, vai rộng chân dài, mặt mày tuấn tú, tướng mạo càng thêm thoải mái thẳng thắn. Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh cơ bụng của anh.
Thành thật mà nói, cô thực sự rất muốn được chạm vào.
“Cũng được đấy,” cô chân thành nói.
Ai đó trong đám đông phá lên cười.
Trình Lập liếc nhìn đám đông, tiếng cười của mọi người đột ngột dừng lại. Anh không tiếp tục cuộc trò chuyện, quay người và đi về phía tòa nhà văn phòng.
Thẩm Tầm đi theo.