“Anh không nói thế.” Anh liếc nhẹ cô một cái.
“Cố làm huyền bí.” Thẩm Tầm tức giận đáp, mở nắp chai ngẩng đầu uống nước.
“Em cứ coi anh dẫn em đi hẹn hò.” Anh nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói.
Thẩm Tầm bị sặc nước, ho khan vài cái.
“Từ từ nào, người bạn nhỏ.” Trong giọng nói của anh mang theo ý cười.
“Trình đội đang tán em sao?” Cô phản kích.
“Em còn cần tán à?”
Ngụ ý là chưa cần tán cũng đã chủ động tìm tới cửa, gây sóng gió.
Thẩm Tầm bị anh chặn không nói được lời nào, đành quay đầu ngắm phong cảnh.
“Em nghĩ nói với Barton như nào chưa?” Anh lại hỏi, trong xe yên tĩnh, giọng nói của anh giống như tiếng đàn Cello, trầm thấp ngọt ngào.
“Nói em sắp đi rồi, khả năng sẽ ra nước ngoài, không biết lần sau khi nào gặp lại, cho nên muốn gặp lại anh ta.” Cô lại do dự, “Bọn họ sẽ tin sao?”
Trình Lập khóe miệng hơi co giật: “Bọn họ tin hay không cũng không quan trọng, em chỉ cần tìm một lý do bên ngoài là được.”
“Em định giới thiệu anh thế nào?” Anh lại hỏi.
“Bạn trai em,” cô quay đầu nhìn sườn mặt nghiêng của anh, “Thêm nữa, đội trưởng đội chống m a túy.”
“Ừm, nếu bọn họ thật sự có vấn đề, chưa chắc không biết thân phận thật của anh, nói thật cũng không sao.” Anh dừng một chút, “Về phần bạn trai… có thể.”
“Cái gì có thể?” Thẩm Tầm hai mắt sáng lên, nhìn thẳng anh.
“Có thể chính là… có thể.” Anh nhẹ nhàng đáp, nhìn thẳng.
Thẩm Tầm nhìn chằm chằm anh vài giây, sau đó tiếp tục nhìn phong cảnh. Chậc chậc, không vui, nhiều thêm một chữ cũng không chịu.
Khi Barton nhìn thấy cô, anh ta tự nhiên chào đón cô bằng một cái ôm ấm áp. Khi hôn lên má Thẩm Tấn, anh nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bên cạnh đang chậm rãi tháo kính râm xuống, mặt mày cương nghị mà thâm trầm nhìn chằm chằm vào họ.
“Sara, vị này là ai đây?” Anh cười tinh nghịch.
“Morpheus, bạn trai tôi,” cô trả lời.
“Cái tên rất thú vị.” Barton kinh ngạc nhướng mày, đưa tay ra, “Xin chào.”
“Rất vui được gặp anh.” Trình Lập bắt tay với anh.
Ngọc Nhi mở tấm rèm bằng vải thưa và từ bếp sau đi ra, trong đôi mắt nâu nhạt của cô mang theo ý cười dịu dàng: “Chào Sara, chúng ta lại gặp nhau.”
Cô ấy nhìn Trình Lập, rồi nhìn về phía cô: “Lợi hại đấy, anh ta còn đẹp trai hơn Barton, có tiến bộ.”
Thẩm Tầm không khỏi bật cười: “Cẩn thận anh ấy kiêu ngạo bây giờ.”
Bốn người cùng nhau ăn tối, vừa trò chuyện vừa ăn. Barton mở một chai rượu lắc lắc ở trước mặt bọn họ: “Retsina (rượu nhựa thông) xứng đôi với Morpheus, cùng đến từ Hy Lạp, thế nào?”
Thẩm Tầm ác độc liếc Trình Lập một cái: “Được, để tôi nếm thử hương vị xem thế nào.”
Trình Lập chạm cốc với Bahrton và cười dịu dàng: “Cô ấy đang đang chê tôi già đấy.”
“Sara vừa mới nói công việc của anh là chống m a túy?” Barton hỏi anh.
Trình Lập gật đầu.
“Công việc rất nguy hiểm,” Ngọc Nhi nhấp một ngụm rượu nhìn anh, “Lúc trước tại sao lại chọn cái này?”
“Không phải tôi quyết định khi còn trẻ, nhưng giống như bất tri bất giác đi đến bước này.” “Cuộc sống chính là thuận thế, cố gắng vậy.”
“Thuận thế ư?” Ngọc Nhi cười nhẹ, “Trông anh không giống một người cam chịu như vậy.”
“Như nào mới được coi là người không cam chịu?” Trình Lập đột nhiên ngước mắt lên, khóe môi cong lên, nụ cười nửa miệng, dưới bóng đèn nhìn nghiêng hoàn mỹ.
Thẩm Tầm vô ý quay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt của anh lúc này, tim đập lỡ nhịp.
Cô thật sự sắp phát điên rồi, cơ hồ muốn đập bàn, mấy năm nay vào nam ra bắc, có kiểu đẹp trai nào chưa từng gặp? Làm thế nào đụng tới anh, hành động như kẻ chưa hiểu chuyện đời? Quá mất mặt.
Ngọc Nhi không trả lời câu hỏi của anh mà nhướng mày nhìn Thẩm Tầm: “Bạn trai của cô rất thú vị.”
Thẩm Tầm không nhịn được cười, làm sao bây giờ? Cảm giác như hồi còn nhỏ đi thi đứng thứ nhất, cực kỳ kiêu ngạo.
“Nhà trọ của anh mở cửa bao lâu rồi?” Trình Lập không để ý đến cô gái si mê bên cạnh, hỏi Bahron.
“Hơn bốn năm.”
“Việc kinh doanh có vẻ không tệ lắm.”
“Tàm tạm.”
“Thích nơi này à?”
“Xem như thế đi.”
“Bởi vì cô ấy sao?”
Barton liếc nhìn Ngọc Nhi, gật đầu.
“Ngọc Nhi là con lai à?”
“Đúng vậy, lai Trung – Myanmar, mẹ là người Trung Quốc.”
“Này, này.” Thẩm Tầm nằm trên bàn, cách chén rượu nhìn anh, “Anh kiểm tra hộ khẩu đấy à?”
Trình Lập nhìn gò má hơi ửng đỏ của cô, đưa tay chạm vào cô: “Mới uống chút rượu mà nóng như vậy?”
Sau đó anh kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Em có muốn đi nghỉ không?”
Thẩm Tầm ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Lập thở dài, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ lại như chiều chuộng, lại nhìn về phía vợ chồng Bartons: “Xin lỗi, tôi đưa cô ấy lên đây.”
Trở lại phòng, Thẩm Tầm vẫn ôm eo anh, trong vòng tay anh không chịu rời đi.
“Buông tay ra, được không?” Trình Lập cúi đầu vươn tay đỡ lấy mặt cô.
“Không, người anh có mùi thơm lắm.” Cô chơi xấu, giọng mềm mại.
“Chà, hương vị ngàn năm đến từ Hy Lạp cổ đại.”
“Anh đúng là ghi thù.”
“Có thể thấy quan hệ giữa Barton với em không tệ.”
“Em từng thích anh ta, anh ta là thầy hướng dẫn em khi mới vào ngành,” Thẩm Tầm thẳng thắn, “nhưng anh ta chỉ coi em như một đứa trẻ, giữa em và anh ta không có chuyện gì xảy ra cả.”
“Ừ, anh biết rồi.” Trình Lập cười cười, “Hai người có phát sinh cái gì hay không, anh là biết rõ nhất.”
Mặt Thẩm Tầm lập tức đỏ lên: “Chú cảnh sát chơi lưu manh.”
“Làm sao có thể? Chú cảnh sát chuyên trị nhóc hư đốn lưu manh.”
“Em hư ở đâu?” Thẩm Tầm ngẩng đầu trừng anh.
“Chỗ nào cũng hư, hư hết, chỗ nào cũng thiếu đòn.” Giọng nói của anh trầm thấp, ngữ khí mơ hồ làm cho toàn thân cô nóng lên.
Người đàn ông này, luôn luôn như vậy, lạnh như băng, thỉnh thoảng lại đột nhiên không đứng đắn, khiến cô không thể chống đỡ được.
“Sao không nói chuyện, lưỡi mất đâu rồi?” Anh cúi đầu hỏi: “Tới đây, để anh kiểm tra…”
Nụ hôn rực lửa, nồng nàn hương rượu quấn lấy bờ môi và hơi thở của cô.
Thẩm Tầm cắn bờ môi của anh.
Anh khẽ run lên, hung hăng vỗ vào mông cô một cái: “Tấn công cảnh sát hử? Không muốn sống nữa?”
Cô đau đớn, vẻ mặt đáng thương nhìn anh, đôi mắt đẫm rượu đặc biệt hấp dẫn.
Trình Lập lại không đánh giá cao điều đó, cánh tay mạnh mẽ của anh giữ chặt cô trên giường, trong đôi mắt đen của anh bùng lên ngọn lửa nguy hiểm.
Thẩm Tầm cắn môi, đáng thương nhìn anh, giống như xin tha, lại vừa giống như mê hoặc. Thấy anh không động đậy, cô đứng dậy hôn lên khóe miệng anh, dịu dàng thăm dò.
Trên trán Trình Lập lấm tấm lớp mồ hôi mỏng, anh nhìn kỹ khuôn mặt đỏ kiều diễm của cô.
“Bản lĩnh lắm nhỉ?” Hơi thở của anh dần trở nên không ổn định.
“Chú Ba dạy tốt mà.” Vẻ mặt của Thẩm Tầm vừa xấu hổ vừa đắc ý, giống như học sinh đòi phần thưởng.
Trình Lập ngẩn ra, anh trở thành chú Ba từ khi nào vậy? Nhưng trong lòng lại mơ hồ có một tia đắc ý: “Vậy tiếp tục đi, để anh xem em làm bài thế nào.”
…………
Giường gỗ khẽ phát ra tiếng cọt kẹt mang theo tiếng th ở dốc, mồ hôi, tiếng r3n rỉ, tiếng cười trầm thấp, lay động khoảng thời gian tươi đẹp.
Chiếc hộp thuốc lá trên bàn vẫn còn phát ra ánh sáng lạnh lẽo, chứng kiến tất cả những điều này. Tiếng gầm ái muội đã nghiền nát một trái tim vướng vào ghen tuông và đau đớn qua sóng điện.
Trong căn biệt thự ba tầng ở vùng núi Myanmar, tiếng tách trà vỡ phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Chất lỏng màu nâu đỏ vấy bẩn tấm thảm trắng trông như vết máu sẫm màu.
“Sao hôm đó không dạy cho cô ta một bài học?” Người nói chuyện cực kỳ tức giận, cầm chiếc đ ĩa sứ ném về phía người đối diện.
Chiếc đ ĩa sứ trắng viền vàng bay vèo, đập vào cơ thể cường tráng trong bộ vest đen, rồi dội ngược xuống nền đá cẩm thạch, vỡ tan thành từng mảnh.
Người đàn ông áo đen dường như không chú ý đến vết trà trên ngực, giống như một bức tượng im lặng không có ý thức.
“Anh câm sao? Tôi đang nói chuyện với anh có nghe thấy không?” Âm thanh chất vấn sắc bén lại vang lên.
“Việc hàng đầu của tôi là để cô rời đi an toàn,” giọng nói cứng đờ như người máy nói, “Hơn nữa, động đến cô ta cũng chẳng có gì tốt.”
“Chuyện của tôi cần anh lắm miệng từ khi nào? Anh chỉ là con chó Giang Kỷ Hằng nuôi mà thôi.”
Người đàn ông bị mắng là chó cũng không nhúc nhích lông mày: “Diệp tiểu thư, cô nên nghỉ ngơi đi.”
Người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu lên, cô có khuôn mặt thanh tú trắng nõn, nhan sắc như hoa sen mùa hạ, nhưng đôi mắt đẹp kia lại tràn đầy lửa giận.
“Anh ra ngoài đi, để tôi yên một lúc.”
Người đàn ông bất động.
“Tôi bảo anh ra ngoài, nghe thấy chưa?” Ngón tay búng một cái, trên bàn trà, bộ trò chơi ghép hình gần như đã hoàn thành vỡ tung ra, rơi vãi trên mặt đất.
“Sao lại tức giận như vậy?” Một giọng nói dịu dàng từ đại sảnh vang lên.
Giang Tế Hành chậm rãi đi đến mép ghế sô pha, ngồi xuống, vươn tay nhặt một mảnh ghép hình lên: “Vất vả mãi mới ghép được, lại hỏng thành ra thế này, thật đáng tiếc? “
“Tôi thích.”
Giang Tế Hành khẽ cười nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Tiểu Tuyết, tính khí của em càng ngày càng xấu rồi đấy.”
“Vậy anh hi vọng tôi như thế nào? Muốn tôi giờ quỳ xuống, thay giày, hầu trà cho anh, cảm tạ lòng tốt hay sao?”
Diệp Tuyết nhìn hắn, khóe miệng cong lên, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
“Không cần à?” Cô đứng dậy, “Nếu không cần xin lỗi tôi không tiếp được, tôi mệt rồi.”
Cô vừa bước ra một bước, Giang Tế Hành đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô trở lại ghế sô pha.
“Vừa rồi hăng hái như vậy, thấy anh thì kêu mệt?” Trên mặt hắn vẫn mang nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, trên tay cũng dùng nhiều lực.
“Anh muốn tôi nói chuyện gì với anh?” Diệp Tuyết không kháng cự, để anh nắm chặt cổ tay cô, “Nói xem tôi có thể tiếp tục giúp anh làm ăn lớn như thế nào?”
“Phải,” Giang Tế Hành nhìn cô chằm chằm, “Hai kẻ buôn bán m a túy có thể nói chuyện gì chứ? Em không ngây thơ nghĩ mình có thể quay trở lại bên cạnh anh ta chứ?”
“Anh thật sự rất tò mò, nếu anh ta biết chuyện của em thì sẽ thế nào?” Thấy vẻ mặt cô đờ đẫn, Giang Tế Hành buông tay ra, thoải mái dựa vào trên ghế sô pha, “Nhưng không phải là không thể—anh ta có lẽ sẽ đến tìm em.”
Thấy cô trầm mặc không nói, hắn lại nói: “Dù sao năm đó anh ta yêu em đến chết đi sống lại, em nói xem, chúng ta có nên chờ mong một cảnh không yêu giang sơn mà yêu mỹ nữ hay không?”
Diệp Tuyết nhìn hắn, trầm mặc vài giây, sau đó cười lạnh một tiếng: “Được, vậy chúng ta cùng nhau chờ đi, nhưng tôi sợ anh ghen đấy, dù sao anh cũng thích tôi mà.”
Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi phòng khách, không ngoảnh lại.
Giang Tế Hành nằm trên sô pha hồi lâu không nhúc nhích, sau đó ngồi dậy, nhặt những mảnh vỡ vương vãi trên bàn bắt đầu xếp hình, dáng vẻ rất chăm chú.